CHƯƠNG : TỬU PHẨM CÓ CHỖ NÀO KÌ DIỆU?!
Hoàng hôn dần xuống, ánh chiều tà đỏ rực càng khiến cảnh sắc của Thiên Ngục tử khí trầm trầm, càng lộ vẻ tiêu điều, Xanh Thiên Trụ trơ trọi cứ ngày lại qua ngày, đêm lại qua đêm tiêm nhiễm huyếc sắc, không biết đến năm nào, tháng nào mới có thể kết thúc.
Quả trứng đi đến gần Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc, Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc chầm chậm thối lui về phía sau, không biết quả trứng định làm gì nó.
Quả trứng nhìn Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, chiếc sừng dài, hai tai thẳng đứng lay động, đôi mắt tròn xoe, còn có Thất Sắc Mai Hoa phủ đầy trên lông.
Huyền Thanh muốn chúng nó từ nay về sau hảo hảo sống cùng nhau, nhưng lỡ như sau này nó nở ra không được khả ái xinh đẹp như Thần Lộc kia thì sao?! Nó nhất định sẽ không được sủng ái nữa.
Đây đúng là một đối thủ đáng gờm.
Cảm giác nguy cơ đang đến gần, quả trứng hoang mang rối loạn vội vội vàng vàng hướng hậu viện Trúc Cư mà nhảy, hậu viện của Trúc Cư cách đó không xa là một vườn Tiên Thảo do Huyền Thanh xây dựng, gieo trồng đủ loại Tiên Thảo.
Bản năng của động vật mách bảo với Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc rằng: Quả trứng kia không phải là một quả Trứng Tiên tầm thường, một lát sau lại thấy quả trứng phát ra ánh hồng quang giúp một gốc Tiên Thảo trở về, ngay lập tức đại chấn nhất khiêu.
Giỏi quá! Thật giống Huyền Thanh lúc mang Tiên Linh Chi này từ Tiên Giới về đây để trồng bồi dục thành tinh…Cơ mà…Tên tiểu gia hỏa kia, cái này không ăn được aaa! Lão Hòe già vội vàng đong đưa cành lá, Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc cảm giác được lời nói của lão truyền đến, vội vàng lắc đầu cự tuyệt.
Quả trứng đem Tiên Linh Chi đuổi về Vườn Tiên Thảo, trở lại Trúc Cư lôi ra Tiên Nhương tiểu bảo bối của mình ra, nhảy lên phá phong khẩu nơi miệng bình, đưa cho Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc nhấm nháp một chút.
Tửu hương xộc vào mũi, Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc nhịn không được với đầu vào nếm một hơi, liếm liếm miệng, cúi xuống uống tiếp.
Ngày thường nhìn Huyền Thanh trầm mê trong men rượu, lão Hòe già vẫn tò mò không hiểu đến tột cùng rượu có chỗ nào kì diệu, vươn một cái rễ già tham tiến vào bình rượu, một tư vị nóng bỏng mà sảng khoái thẳng hướng toàn thân mà bộc phát, lâng lâng bay bổng hệt như đang bay lượn trên trời… Ầm! Lão Hòe già say đến nỗi ngã chổng rễ lăn “Đùng!” xuống đất, quả trứng trốn không kịp, bị lão đè dưới thân giãy giụa không ngừng.
Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc cũng say lảo đảo đi đi lại lại vài bước, tứ chi mềm nhũn.
Quả trứng buồn bực không thôi, đành nằm yên chờ Huyền Thanh tới cứu.
Tiếng động lần này lớn đến nỗi khiến cho Huyền Thanh đang ngồi thiền phải tỉnh dậy, hắn ngồi xổm xuống, buồn cười nhìn quả trứng, “Tửu phẩm đúng là không tồi nha, chỉ có ngươi say thích nhảy qua nhảy lại, bát nháo khiến cho ta không một phút bình yên.” Phất trần như cười trên nỗi đau của người khác xoa xoa đầu nó, lập tức nhấc lão Hòe già lên một cách dễ dàng.
Quả trứng liền chơi xấu bay đến ôm lấy phất trần mà đu qua đu lại, không chịu nhận lỗi.
“Trở vào Trúc Lung đi.” Huyền Thanh ném phất trần qua một bên, trứng thuận thế té nhào ra đất rồi chui xuống gầm bàn trốn đi, không chịu quay về Trúc Lung.