Đầu thạch vấn lộ () – Ít ra vẻ ngoài của tôi trông giống người.
Hai người cứ thế lênh đênh trên sông ba ngày ba đêm.
Trên thuyền đã chuẩn bị lương khô, chạng vạng Hoắc Quyết sẽ dùng nội công đẩy thuyền cập bờ nghỉ ngơi một chút, Tịch Đình Vân ăn ít đi, lại không hề để lộ ra sơ hở. Chỉ là ba ngày nay, mặc cho y hỏi bóng hỏi gió thế nào đi nữa, Hoắc Quyết cũng không hề tiết lộ mục đích của chuyến đi này, lúc đầu vẫn còn đáp lại hai câu, sau đó bị y léo nhéo đến phát bực, dứt khoát quay đầu cho y ngắm gáy, chỉ để tâm đến bản thân luyện công, nghịch nước.
Tịch Đình Vân hết cách, đành thuận nước xuôi dòng.
Đến sáng sớm ngày thứ tư, mũi thuyền chuyển hướng, Hoắc Quyết hướng về phía tây.
Tịch Đình Vân thấy vậy, trong lòng thắc mắc, vốn cho rằng Hoắc Quyết rẽ về Nam Cương vương phủ, vậy thì nên hướng về phía nam, sao lại đi về hướng tây? Phía tây là lãnh địa của một trong sáu đại thủ lĩnh Nam Cương Na Phi Long, nghe nói Na Phi Long từ lúc lão Nam Cương vương nắm quyền đã không ưa gì Nam Cương vương phủ, đến đời của Hoắc Quyết thì càng lúc ngoài sáng khi trong tối gây khó dễ, hai bên đã bất hòa từ lâu, thực sự không nhìn ra có giao tình qua lại ngồi chơi uống nước.
Y còn đang đoán đông đoán tây thì thấy Hoắc Quyết bất chợt quay đầu lại.
Hoắc Quyết mấy ngày nay đều không để tâm đến y, đột nhiên thấy hắn nhìn mình, Tịch Đình Vân lúc đầu là kinh ngạc, sau đó nhớ lại thân phận, lập tức lộ ra nét cười nhiệt tình, “Vương gia có gì dặn dò?”
Hoắc Quyết hỏi: “Tại sao Phương Hoành Tà lại cho ngươi trông coi Tiểu Thiên phủ?”
Tịch Đình Vân đáp: “Vì tôi có tấm lòng trung sắt son đối với chủ phủ.”
Hoắc Quyết hỏi: “Chó không trung thành hơn à?”
Tịch Đình Vân cười khan một tiếng, đáp: “Ít ra vẻ ngoài của tôi trông giống người.”
Hoắc Quyết nhìn lên nhìn xuống đánh giá y, “Không vừa mắt lắm.” Ánh nắng buổi sớm rọi lên người hắn, đúng là nắng soi người, người soi sông, nước lay động hình bóng xanh như ngọc lại càng vô song, Tịch Đình Vân buột miệng nói: “Tất nhiên không thể nào so với vương gia được.”
Sắc mặt Hoắc Quyết lập tức sa sầm.
Tịch Đình Vân âm thầm hối hận, không nói nữa, này nịnh nọt quá mức thoải mái rồi, định nói thêm hai câu vãn hồi, liền nghe thấy trong không trung truyền đến mấy tiếng xé gió, vừa ngẩng đầu liền thấy trên núi bên sông xuất hiện năm, sáu bóng đen, từ trên trời rơi xuống, khí thế hung mãnh, đến gần mới thấy rõ trong tay chúng là một chiếc lưới được đan cực kỳ tinh tế, đối chuẩn con thuyền mà ụp xuống.
Hoắc Quyết giơ chân đá mạn thuyền, một cây thương từ trong mạn thuyền bay lên nằm gọn trong bàn tay, hắn múa thương một vòng, vung lên trên không. Chỉ nghe thấy xoẹt một tiếng, chiếc lưới rách ra từ chính giữa!
Tịch Đình Vân không biết chạy đường nào, đành án binh bất động.
Có điều, y không động không có nghĩa là kẻ địch không động. Dưới nước lại nhảy lên thêm mấy bóng người nữa, trên người mặc bộ đồ bó sát màu xanh nhạt, trong tay cầm đại đao, bịt đầu che mặt, hướng Tịch Đình Vân chém xuống.
Tịch Đình Vân thấy Hoắc Quyết mặc kệ bản thân tự sinh tự diệt, thầm thở dài một tiếng, từ trong ống tay áo lấy ra một cặp bút phán quan, xoay người đón địch. Mấy tên thích khách từ trong nước nhảy ra kia nếu tách ra riêng biệt thì bình thường, nhưng khi liên kết lại thì lại có thể hỗ trợ lẫn nhau, ăn ý một cách khác thường, dù rằng võ công của Tịch Đình Vân không chỉ cao hơn bọn chúng một bậc, nhưng cũng bị bức tới mức chân tay luống cuống, hai lần suýt nữa rơi xuống sông.
May sao Hoắc Quyết rất nhanh đã giải quyết xong địch thủ, phi thân đến giúp.
Trong đó có một thích khách đột nhiên hú lên một tiếng dài, y như vượn hú, hết sức quái dị.
Con thuyền nhỏ hẹp, sau khi cộng thêm Hoắc Quyết thì không thi triển nổi thân thủ. Tịch Đình Vân đang định tìm một chỗ trống để tránh ra, liền bị Hoắc Quyết giơ ngang chân đá xuống nước!
Cũng may từ nhỏ y đã sống ở gần bờ sông, bơi lội cực tốt, bì bõm hai cái là đã ngóc đầu lên, trên thuyền chỉ còn lại một mình Hoắc Quyết.
Thích khách phối hợp lại ứng phó với Tịch Đình Vân vẫn còn được, gặp phải cao thủ như Hoắc Quyết chỉ có nước chờ chết, không quá bao lâu, thích khách lần lượt bị tiêu diệt.
“Vương gia hảo thân thủ!” Tịch Đình Vân cười cứng ngắc. Thi thể của thích khách bị ném xuống sông, hai trái hai phải kẹp lấy y, máu loang ra trên mặt sông, tanh tưởi không chịu nổi, khiến người ta buồn nôn.
Hoắc Quyết hỏi: “Ngươi muốn tắm bao lâu nữa?”
Tịch Đình Vân đáp: “Thuyền của vương gia, nếu như vương gia chưa cho phép, không dám tự ý trèo lên.”
Hoắc Quyết đáp: “Tùy ngươi.” Hắn nói xong, quả nhiên quay đầu không nhìn y, tự nhiên ngồi xuống đầu thuyền.
Tịch Đình Vân hít một hơi, cắm đầu xuống nước, bơi về phía bờ, đến tận bờ rồi mới quay đầu lại. Bóng thuyền chỉ nhỏ một bằng một nắm tay, may là đuôi sam hướng lên trời của Hoắc Quyết vẫn luôn chỉ lên trời, rất dễ nhận thấy.
Y đảm bảo Hoắc Quyết không nhìn mình mới đưa tay sờ sờ diện cụ trên mặt. Diện cụ bị thấm nước, phần mép dính vào rất dễ cởi ra. Y giả vờ gãi ngứa, sờ thẳng đến sau lưng, quả nhiên có một phần nhỏ bị lộ ra nếp gãy, cũng may có quần áo che đi, trong thời gian ngắn không dễ bị phát hiện, chỉ là một khi để lâu, nước thấm vào trong, chỉ sợ phần cổ dần dần sẽ hiện ra nếp nhăn, lộ ra dấu vết. Trước khi bị phát hiện y cần phải gặp được thủ hạ, để lấy được đồ dùng dịch dung.
Tịch Đình Vân âm thầm tính toán, không phát hiện ra có sáu con thuyền lớn từ hai bên trái phải đang lao tới rất nhanh, trong không quá một tuần trà đã đến ngay trước mắt.
Con thuyền nhỏ bị kẹp giữa sáu chiếc thuyền lớn, giống như châu chấu đứng phía trước xe, nát bét chỉ là trong khoảng khắc!
Trên khoang thuyền thuyền lớn đột nhiên xuất hiện một đám người mặc đồ đen, lưng đeo cung, mang kiếm lao lên.
Chiếc thuyền ở chính giữa phía bên phải giương một lá cờ lớn đỏ thẫm như màu máu, bên trên có thêu một hàng chữ, Tịch Đình Vân chăm chú nhìn, không ngờ lại là “Hoắc Quyết tất tử”! (Hoắc Quyết nhất định phải chết)
Lá cờ lớn phất mạnh một cái, đám người mặc đồ đen lần lượt lắp tên giương cung.
Lá cờ lại giương lên.
Tên trong phút chốc lao xuống dữ dội như mưa, liên tiếp lao về hướng con thuyền nhỏ.
Rõ ràng biết với võ công của Hoắc Quyết mưa tiễn tuyệt đối không ăn nhằm gì, nhưng Tịch Đình Vân vẫn cảm thấy căng thẳng. Nếu như Hoắc Quyết chết rồi, thiên hạ này lại thiếu đi mất một người có thể khắc chế A Cừu.
Con thuyền đột ngột lật lên, mũi tên găm hết lên đáy thuyền, chỉ trong chốc lát đã thành một bộ lông nhím.
Lá cờ lại gương lên, mấy tay cung tiễn bỏ cung tên xuống, rút kiếm nhảy xuống sông, ùm ùm y như rán sủi cảo.
Tịch Đình Vân lại không hề thấy buồn cười. Cho dù võ công của Hoắc Quyết có cao nhưng cũng chỉ có một mình, mà cộng cả sáu chiếc thuyền này lại có đến hơn bốn năm trăm người, làm thế nào có thể địch lại được? Y đưa tay vào trong ngực, nắm lấy ống trúc có lắp đạn khói, lại nghĩ lại. Hoắc Quyết một mình đem y đến đây vốn đã rất kỳ quái, có thể tất cả những điều này đều nằm trong dự đoán của hắn, vậy thì mình cần gì phải tự suy nghĩ nhiều.
Khoảnh khắc y rút tay ra, một luồng nước đột ngột bắn qua.
Những giọt nước lóe sáng, trong luồng ánh sáng mang theo lưỡi kiếm, thân kiếm cũng lóe sáng, lao đến như điện xẹt!
Tịch Đình Vân chợt rụt người lại, nhanh chóng nhảy xuống nước.
Kiếm gắt gao bám theo.
Tịch Đình Vân lợi dụng khoảnh khắc bọn chúng mới vào trong nước, mắt chưa kịp thích ứng, hai tay múa bút, hai bút hai bên nhắm thẳng vào mắt. Trong nước kêu đau không ra tiếng, chỉ thấy máu nhiễm đỏ một vùng. Thích khách đã mất đi hai mắt không còn là mối uy hiếp nữa, y tranh thủ bơi về phía con thuyền.
Nơi đây đã thành dòng sông chất đầy thi thể!
Dòng Thanh Hoa trong xanh như biến thành một vò nhuộm vải, đâu đâu cũng thấy máu đặc quánh.
Tịch Đình Vân lúc hít thêm không khí, không cẩn thận nuốt vào một ngụm, tanh đến nỗi suýt chút nữa nôn ra, nhưng cuối cùng y vẫn nuốt xuống, đồng thời cẩn trọng tìm kiếm Hoắc Quyết.
“Ha ha ha ha!”
Lúc y ngẩng đầu khỏi mặt nước, vừa đúng lúc nghe được một tràng cười điên cuồng, nhìn theo hướng phát ra tiếng, kẻ vừa cười chính là kẻ trong tay nắm lá cờ lớn màu đỏ máu. “Hoắc Quyết, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!” Hắn vừa nói, lá cờ trong tay vừa lao vun vút về phía con thuyền nhỏ.
Tịch Đình Vân lúc này mới phát hiện ra Hoắc Quyết đang ngồi trên đầu thuyền ở trước mặt, trên tay vẫn cầm trường thương, trên khóe miệng mang theo một vệt máu.
Lá cờ bay đến phía trước, bị cây thương của Hoắc Quyết cản lại, thuận thế xoay chuyển, lại ném trở về.
Kẻ đó phi thân lên trước, một chân điểm nhẹ lên đám thi thể, lăng không nắm chặt lấy cán cờ, lao thẳng về phía Hoắc Quyết.
Không đợi Tịch Đình Vân nhìn rõ, hai người đã giao chiến một chỗ.
Không ngờ ở Nam Cương còn có một cao thủ như thế này.
Tịch Đình Vân nhìn hai người giao chiến không chớp mắt, đồng thời âm thầm suy đoán lai lịch của người này, nếu như hắn thực sự có thể đánh thắng Hoắc Quyết, có lẽ có thể thay Hoắc Quyết nghênh chiến A Cừu.
Y bên này vừa tính toán chu toàn, bên kia đã thấy được thắng thua.
Kẻ đó bị Hoắc Quyết đá ngang một cái bay vượt khoảng cách hai con thuyền, rơi thẳng xuống chiếc thuyền vừa rồi!
Cho dù là như thế, nhưng Hoắc Quyết cũng không dễ chịu hơn là bao, há miệng nôn ra một ngụm máu.
Có điều kẻ đó cũng không còn khí thế như trước nữa, nằm bẹp trên boong thuyền, một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì.
Tịch Đình Vân còn đang cảm thấy thất vọng, chợt nghe Hoắc Quyết nói: “Dìu ta.”
Tịch Đình Vân ngẩng đầu, gặp ngay ánh mắt của Hoắc Quyết.
Thắng bại đã phân, lập trường không cần thiết phải lung lay.
Tịch Đình Vân nhổm lên khỏi mặt nước, xoay người trèo lên thuyền, cong lưng dìu hắn.
Hoắc Quyết nói: “Thả thuyền nhỏ xuống.”
Tịch Đình Vân cười lấy lòng nói: “Thuyền nhỏ đã bị găm đầy tên, không thể dùng được nữa rồi.”
Hoắc Quyết liếc hắn một cái, khóe miệng như tức giận, nhưng rất nhanh đã đè nén xuống, “Đuôi thuyền lớn có.”
Tịch Đình Vân cố ý dìu hắn lảo đà lảo đảo đi đến đuôi thuyền lớn, quả nhiên nhìn thấy con thuyền nhỏ được buộc ở đuôi thuyền, lập tức thả một chiếc xuống.
Hoắc Quyết không đợi y lên thuyền, tự thả người xuống thuyền trước, chỉ là động tác không còn được nhanh nhẹn như lúc trước. Hắn thấy Tịch Đình Vân vẫn đứng ở chỗ cũ mắt tha thiết nhìn mình, nhíu nhíu mày nói, “Xuống đi.”
Tịch Đình Vân lúc này mới nhảy xuống thuyền.
Hoắc Quyết đưa mái chèo cho y.
Tịch Đình Vân cố ý làm khó nói: “Nhìn người khác chèo thuyền thì tôi còn có thể, chứ bản thân…”
Bốp.
Tịch Đình Vân trợn trừng mắt.
Hoắc Quyết vừa dùng mái chèo đánh vào mông y một cái.
Nhìn thấy Hoắc Quyết lại định giơ tay, y cực kỳ thức thời đưa hai tay ra đón lấy mái chèo, lẳng lặng lùa vào nước.
“Đi về phía trước.”
Phía trước?
Càng đi về phía trước càng đến gần đại bản doanh của Na Phi Long đó…
Tịch Đình Vân lặng lẽ chèo thuyền.