Kinh cung chi điểu () – Tôi đảm bảo lần này tuyệt không buông tay.
Cũng may vào thời khắc quan trọng lực kéo của dây lưng dừng lại, Hoắc Quyết vững vàng đứng trên cây, ngẩng đầu vẫy tay về phía y.
Tịch Đình Vân nhổm nửa người ra ngoài, trong tay vẫn nắm chắc dây lưng, nếu như không phải đầu ngón chân bấu chặt vào rễ cây bên cạnh, chỉ sợ đã lộn nhào xuống đó rồi. Y thấy Hoắc Quyết vẫn bình yên vô sự, khẽ thở phào một hơi, thả dây lưng ra đứng lên.
Hoắc Quyết nghi hoặc nhìn y.
Tịch Đình Vân chỉnh lại y phục, cúi đầu nhìn hắn nói: “Nếu như tôi khó thoát khỏi kiếp này, có thể xin vương gia nể tình chúng ta quen biết, hoàn thành di nguyện của tôi không.”
Sắc mặt của Hoắc Quyết lập tức chảy ra, “Chúng ta đều sẽ không chết!”
“Cái cây này có thể chịu được sức nặng của vương gia, không đồng nghĩa với việc có thể chịu được sức nặng của hai người. Một người sống vẫn hơn hai người chết. Nam Cương không thể thiếu vương gia, xin vương gia hãy bảo trọng vì con dân. Còn tôi…” Y cười cười, phong khinh vân đạm, “Sinh thời, vẫn luôn đóng vai người khác vì người khác, lúc chết nếu như có thể một lần chân chính là chính mình, cũng có thể coi là không uổng một lần sinh ra trên thế gian này rồi.”
Bàn tay của Hoắc Quyết nắm chặt, sắc mặt lại bình tĩnh lại, “Huynh mang theo mặt nạ, sao có thể chân chính là bản thân được?”
Tịch Đình Vân ngây ra, cười nói: “Đúng rồi, cảm ơn vương gia đã nhắc nhở.” Y vừa nói, thực sự lấy ra dụng cụ, mở rộng vạt áo, bắt đầu bôi từ ngực, qua một lúc, liền nhìn thấy y nhẹ nhàng vén lên một lớp da mỏng.
Nếu như là bình thường, Hoắc Quyết nhất định sẽ chăm chăm nhìn không chớp mắt mỗi một động tác của y, kỳ vọng không thôi, thế nhưng lúc này trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là làm thế nào để kéo được y xuống.
Mặt nạ đeo quá lâu, dường như dán lên da rất chặt, Tịch Đình Vân dùng thuốc nước bôi một lúc lâu rồi mà mới chỉ dỡ đến cằm, đang định vén lên trên, liền cảm thấy thắt lưng bị thít lấy, cả người bị kéo xuống dưới.
Thi ra Hoắc Quyết nhân cơ hội y tập trung tinh thần, tung thân nhảy lên, dùng dây lưng nhẹ nhàng quấn lấy thắt lưng y, kéo xuống dưới.
Tịch Đình Vân kinh hô một tiếng, hai tay vô thức với lấy bên cạnh, nhưng nhanh chóng đã được một đôi tay ôm vào trong lòng.
Hoắc Quyết ôm chặt lấy y, đặt y lên trên cành cây, ngẩng đầu nhìn ánh lửa đỏ rực trên bầu trời đêm, lạnh giọng nói: “Huynh muốn chết đến vậy sao?”
Tịch Đình Vân vẫn chưa hoàn hồn, ôm lấy hắn, bình phục lại sự sợ hãi khó có thể khống chế dâng lên vào khoảnh khắc rời khỏi mặt đất kia. Bất kể lý trí đã lựa chọn thế nào, cảm xúc của y vẫn là sợ hãi cái chết.
“Đương nhiên không phải.” Y liếm khóe môi khô khốc, xấu hổ ngẩng đầu lên, “Tôi chỉ cho rằng…”
Hoắc Quyết hôn y, tiến công như hồng thủy, dễ dàng phá tan sự kháng cự yếu ớt của Tịch Đình Vân, ra sức thể hiện nỗi bất an và sợ hãi giấu kín trong đáy lòng.
Hai tay Tịch Đình Vân nắm lấy y phục của Hoắc Quyết, hoàn toàn không có chút sức lực nào để phản kháng. Y đã trải qua một loạt kích thích từ trận ác chiến và mấp mé giữa hai bờ sinh tử, hiện tại trải qua nụ hôn nóng bỏng như cuồng phong bão táp, sức lực chống đỡ thân thể gần như đã bị hút sạch sẽ.
Hoắc Quyết nhận thấy sự yếu đi của y, lưu luyến rời khỏi đôi môi đó.
Tịch Đình Vân lập tức thở dốc.
Hoắc Quyết thấy ánh mắt mơ màng của y, nhịn không được lại hôn thêm vài cái nữa.
“Vương gia, chúng ta vẫn chưa an toàn đâu.” Tịch Đình Vân nghiêng đầu. Gió núi thổi mặt nạ được dỡ ra một nửa bay phất phơ, như lá sen, khe khẽ đong đưa.
Hoắc Quyết vừa quan sát tình hình xung quanh vừa nói: “Thì ra huynh còn nhớ là chúng ta…” Hắn nhấn mạnh hai chữ chúng ta.
Tịch Đình Vân cười khổ: “Đúng, tôi sai rồi.”
“Đã hứa cùng nhau xuống điện Diêm La, huynh nếu dám thất hứa, ta sẽ để huynh chết không nhắm mắt.”
“Người chết rồi, làm sao không nhắm mắt được nữa?”
“… Phương Hoành Tà thì sao?”
Tịch Đình Vân sau lưng khẽ chấn động.
Hoắc Quyết sắc mặt càng trầm.
“Lúc đó, chỉ sợ tôi muốn quản cũng không quản nổi nữa rồi.” Tịch Đình Vân thở dài.
Hoắc Quyết đột nhiên chỉ một chỗ nào đó phía dưới nói: “Huynh nhìn chỗ kia xem, có phải một sơn động không?”
Tịch Đình Vân híp mắt nhìn một lúc lâu nói: “Ánh sáng quá kém, nhìn không rõ…”
Hoắc Quyết móc một bao giấy dầu từ trong ngực, bên trong bọc một hỏa chiết tử.
Tịch Đình Vân nhìn hắn đốt hỏa chiết tử lên, thuận tay bẻ một cành cây xuống nhóm, sau đó ném xuống.
Ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt, nhưng trong khoảnh khắc ánh lửa đã chiếu rõ sơn động.
“Quả thực là sơn động.” Tịch Đình Vân nói, “nhưng không biết sơn động sâu bao nhiêu.”
“Đến xem là biết.” Hoắc Quyết chỉ một tảng đá to nhô lên giữa vách núi nói: “Có thể từ chỗ này mượn lực.”
Tịch Đình Vân do dự nói: “Nhưng mà…”
Hoắc Quyết buộc dây lưng lên cổ tay y, “Lần này huynh nhảy xuống trước đi.”
Tịch Đình Vân cởi dây lưng ra, ấn chặt Hoắc Quyết nói: “Tôi bảm đảm lần này tuyệt đối không buông tay.”
“Bảo đảm thế nào?”
“Thề.”
Hoắc Quyết nhìn y, mặt không chút biểu cảm bũi môi.
Tịch Đình Vân: “……”
Hoắc Quyết thấy y không có hành động gì, mặt lại chảy ra, “Ta không tin huynh.”
“……”
Hoắc Quyết dùng dây lưng buộc vào tay, còn quấn hai vòng.
Tịch Đình Vân dở khóc dở cười, “Vương gia, cái này…..”
Hoắc Quyết nói: “Phải buộc chặt.”
Tịch Đình Vân ngắm nghía cổ tay, lại nhìn nhìn tảng đá phía dưới, bất động thanh sắc rút đầu kia của dây lưng ra, nắm trong tay, sau đó không đợi Hoắc Quyết đề phòng đã tung người nhảy xuống.
Tảng đá nhô ra kia không quá lớn, hơn nữa mặt trên còn tối sẫm, dường như có rêu mọc, lúc đặt chân lên hơi không cẩn thân một chút sẽ trượt xuống đáy vực sâu vạn trượng. Y không dám kéo rộng, lúc nhảy xuống đã nhắm chuẩn chỗ đặt chân, hơn nữa đã nghĩ kỹ chẳng may trượt xuống nên ứng phó thế nào. Chỉ là lúc thực sự đặt chân xuống, tình hình lại đột ngột thay đổi, nhanh tới mức căn bản không kịp phản ứng liền cảm thấy thân thể bị thít chặt, lôi hướng xuống phía dưới bên phải.
Ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu lên vách núi, trong bóng tối mang theo những bụi lam âm u. Miệng sơn động u tối lộ rõ trong một mảnh đen xanh.
Tịch Đình Vân nhìn thấy bản thân đã trượt vào trong sơn động, trong đầu nhanh chóng nảy lên một ý nghĩ.
“Ta đã nói rồi, ta sẽ buộc chặt.” Hai tay Hoắc Quyết vẫn ôm lấy y.
Tịch Đình Vân buồn rầu nói: “Vương gia tự tin thật, không sợ sơn động nhỏ hẹp, không đủ cho chúng ta dung thân sao?”
Hoắc Quyết buông tay ra, giật giật dây lưng buộc trên cổ tay y, “Nhưng mà huynh nhảy xuống rồi.”
Tịch Đình Vân trầm ngâm một lúc nói: “Chúng ta tốt hơn hết là xem xét sơn động thôi.”
“Ừ.”
Đốt hỏa chiết tử lên, Tịch Đình Vân nhìn thấy bên cạnh mình có một cái cây, trên cây còn có một vài quả cây khô quắt, rõ ràng đã quá chín. Đi vào trong liền thấy một dòng nước nho nhỏ chảy ra từ khe núi, thuận theo thế núi chảy ra ngoài.
Tịch Đình Vân nói: “Đáng tiếc đến không đúng lúc, nếu không chỗ này ăn uống không phải lo.”
Sơn động bên ngoài chật hẹp bên trong rộng rãi, vào bên trong không ngờ còn có một động tiên.
“Cái này là gì?” Tịch Đình Vân chỉ một bóng đen vuông vắn phía trước.
Hoắc Quyết đưa hỏa chiết tử đến chiếu qua, “Hình như là một cái thạch quan (quan tài đá).”
Tịch Đình Vân ngạc nhiên hỏi: “Thạch quan?” Sau đó y vui mừng nói, “Nếu như có thạch quan ở đây, vậy thì nhất định có một đường khác!” Cao thủ võ công có cao đến mấy cũng không thể nào vận chuyển một chiếc thạch quan từ trên tuyệt bích xuống đây được.
Hoắc Quyết gật đầu, cùng y đi quanh xem xét sơn động một vòng, không ngờ còn tìm thấy được một số y phục và dụng cụ sinh hoạt ngày thường, gối mền chăn nồi bát chậu đều có, chỉ là đã quá nhiều năm, tích đầy bụi bặm.
Tịch Đình Vân nói: “Chỗ này dường như có người ở.”
Hoắc Quyết nói: “Đã qua đời lâu rồi.”
Tịch Đình Vân nhìn thạch quan nói: “Chẳng lẽ người đó chính là chủ nhân?”
“Mở ra biết ngay.” Hoắc Quyết thuận tay đẩy một cái, đẩy ra nắp quan tài.
Tịch Đình Vân giật nảy mình, vốn định tiến lên trước ngăn cản, nhưng đi đến gần lại thành ra ngó đầu vào xem.
Hoắc Quyết nói: “Chỉ là một mộ đặt y phục mũ mão thôi.”
Tịch Đình Vân nhìn y phục trong thạch quan nói: “Là một nam tử.”
Hoắc Quyết bất ngờ vươn tay cầm hai cây côn đặt trên y phục lên, đặt gần dưới hỏa chiết tử nhìn kỹ, sau đó đưa một cái trong đó cho Tịch Đình Vân.
Tịch Đình Vân xoay xoay cái côn trong tay, đọc hàng chữ nhỏ viết trên đó, “Bỉ ngã giả, muộn thanh nhất côn? (Khinh thường ta, ăn một gậy) Thật là… trực tiếp.”
Hoắc Quyết nối đầu hai cây côn với nhau, nói: “Đây vốn là một cái côn.”
“Có thể bởi vì côn này quá dài, cho nên mới cắt thành hai đoạn.” Cỗ thạch quan này đã dài hơn thạch quan bình thường hai xích, mà vẫn không thể đặt vừa côn này, có thể thấy côn này dài đến thế nào.
“Bảy năm trước trên giang hồ có một cao thủ dùng côn, cây côn ông ta sử dụng có tên là “Muộn thanh nhất côn”. Dáng người của ông ta cao hơn người bình thường một xích rưỡi, côn cũng dài hơn côn bình thường ba xích. Có điều thành danh trên giang hồ chẳng bao lâu đã mất tích rồi.”
Tịch Đình Vân hỏi: “Chẳng lẽ ông ta bị giam cầm ở đây?”
Hoắc Quyết đặt côn lên mặt đất, cầm quần áo lên, ngón tay chạm vào đáy quan tài, cảm thấy nhấp nhô không bằng phẳng, lập tức lấy hỏa chiết tử chiếu. Chỉ thấy mặt quan tài vốn nên bằng phẳng viết mấy chữ to hơn một nắm tay:
Ai nói côn tử không thể dùng như bút? Ta có thể.
——————-
() Hỏa chiết tử: Dụng cụ này được tạo ra bằng cách dùng giấy thô ráp gắn đất cuộn chặt, sau đó đốt lên, thổi tắt, lúc này không còn thấy ngọn lửa nữa nhưng vẫn còn tàn lửa, khi mở nắp ra, tàn lửa tiếp xúc với oxy trong không khí mà cháy.