Ba lan bất kinh () – Còn phải tùy theo vương gia.
Hai người cùng bỏ đi, lại một trước một sau trở về, tuy không nói gì, nhưng Dương Vũ Hi nhìn sắc mặt âm trầm của Hoắc Quyết, biết rằng nhất định đã có chuyện gì xảy ra. Có điều bọn họ không nói, ông cũng không tiện hỏi, chỉ lặng lẽ làm những việc cần làm.
Tịch Đình Vân lên lầu chẳng bao lâu, đi xuống lại thành một người khác. Nếu như dùng tám chữ để hình dung khuôn mặt này thì chỉ có thể là xấu xí thô tục, diện mạo khó ưa. Nếu như gặp người như thế này ở một nơi khác, bất kể hắn là người không thể nhìn vẻ bề ngoài hay là bản tính bộc lộ trên khuôn mặt, Dương Vũ Hi đều sẽ không để ý đến. Người của Nam Cương vương phủ đã nhìn quen mỹ mạo của Hoắc Quyết và những đại mỹ nhân thỉnh thoảng được gửi tới từ những địa phương khác, khó tránh khỏi việc chê bai. Cũng may mấy bộ y phục trên người y Dương Vũ Hi đều biết, cho nên nhìn thấy một bộ mặt mới cũng chỉ hơi ngẩn người, rất nhanh liền phản ứng lại.
Tịch Đình Vân giải thích: “Mưa to quá.”
Thì ra khuôn mặt dịch dung rất dễ bị nước mưa làm hỏng. Dương Vũ Hi cảm thấy mình lại biết được thêm nhiều điều. Có điều thay đổi dung mạo thì cứ thay đổi, tại sao lại phải thay thành một khuôn mặt… thiên nộ nhân oán đến thế chứ?
Mưa vừa ngớt một chút, Hoắc Quyết liền hạ lệnh lên đường.
Dương Vũ Hi chỉ huy người đặt hòm gỗ và quan tài lên xe kéo.
Hoắc Quyết cau mày: “Cái gì?”
“Y phục và thảm.” Dương Vũ Hi mặt không đổi sắc nói: “Sợ giữa đường gặp mưa.”
Hoắc Quyết liếc nhìn Tịch Đình Vân thong thả đi ra, ánh mắt quét qua khuôn mặt y một cái, không nói lời nào, xoay người lên ngựa.
Đường trơn, ướt khó đi, lại thêm quan tài, khiến cho đám người Hoắc Quyết lòng nóng như lửa đốt, đến nửa đêm, cũng mới chỉ đi được mười mấy dặm đường. Cũng may mưa không quá to, đường phía trước dễ đi hơn nhiều.
Hoắc Quyết vốn định tiếp tục lên đường, lại nghe thấy Dương Vũ Hi vỗ ngựa lên trước nhỏ giọng nói: “Tịch đại nhân có chút không ổn.”
Hoắc Quyết mím môi nói: “Tùy y.”
Dương Vũ Hi biết hắn hiểu sai ý của mình, giải thích: “Tịch đại nhân tinh thần có chút không phấn chấn.” Diện cụ trên mặt Tịch Đình Vân tuy rằng rất sống động, nhưng dù sao cũng khó có thể thể hiện khí sắc của y, chỉ có thể phán đoán qua thần thái và động tác.
Hoắc Quyết trầm mặc lúc lâu, “Tạm nghỉ tại chỗ một canh giờ.”
“Vâng.”
“Có gừng không? Nấu một bát canh gừng.”
“Vâng.”
Lúc biết rằng được tạm thời nghỉ tại chỗ, Tịch Đình Vân thở phào một hơi dài, lặng lẽ xoay người xuống ngựa, ngồi dựa vào gốc cây. Người nóng như lửa đốt, nhưng thân thể vẫn cứ không kiềm được run rẩy, vừa nóng vừa lạnh. Y biết mình phát sốt, cầm lấy bình nước uống liền mấy hớp, sau đó dựa vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần.
Một bàn tay lạnh như băng sờ lên trán y.
Tịch Đình Vân giật mình ngồi thẳng dậy.
Thì ra là Dương Vũ Hi. Ông ta cau mày hỏi: “Tịch đại nhân thân thể không thoải mái sao?”
Tịch Đình Vân ngồi thẳng, nói: “Phong hàn thôi, không sao cả.”
“Bệnh nhẹ mà không chữa, sẽ thành ra nặng hơn, càng khó chữa.” Dương Vũ Hi không dám đồng ý trừng mắt nhìn y, quay người sờ tay nải.
Trong lòng Tịch Đình Vân cảm thấy ấm áp. Từ sau khi trưởng thành, đã chẳng còn bao người cau mày vì y không biết yêu quý bản thân mình rồi.
Dương Vũ Hi lấy một cái lọ ra, kéo tay y qua, dốc một viên thuốc màu đen vào lòng bàn tay y, “Đây là thuốc trị phong hàn của Nam Cương, chủ yếu là toát mồ hôi, toát mồ hôi được là ổn rồi.”
Tịch Đình Vân do dự nhìn viên thuốc.
Dương Vũ Hi cho rằng y sợ mình hại y, mập mờ cười cười, “Chỗ này là Nam Cương, đại nhân xin lượng thứ.” Ý trong lời nói tất nhiên có nghĩa là ngài đã ở trong địa bàn Nam Cương, nếu như thật sự muốn làm gì cho dù ngài uống thuốc hay không cũng chẳng khác gì nhau.
Tịch Đình Vân biết ông ta hiểu nhầm, lẩm bẩm nói: “Tôi ghét uống thuốc.”
“…… Không đắng đâu.” Dương Vũ Hi không phải lần đầu tiên dỗ người khác uống thuốc, nhưng đối tượng là Tịch Đình Vân khiến ông ít nhiều cảm thấy mới mẻ.
Không biết có phải lời ông nói có tác dụng hay không, Tịch Đình Vân thật sự ngửa cổ lên nuốt thuốc xuống. Viên thuốc trượt qua lưỡi y, rơi xuống cổ họng, một mùi vị cay đắng rất khó hình dung xông lên mũi, khiến y không nhịn được ho sặc sụa.
Dương Vũ Hi vui vẻ cười.
Tịch Đình Vân nói: “Ông nói là không đắng.” Cái cay của viên thuốc kích thích vết thương trên miệng, không chỉ đắng (khổ), mà còn đau (thống), hợp lại thành thống khổ. Biết trước mùi vị như thế này, y thà cứ sốt tiếp. (Bụi: trong tiếng Trung “khổ” (苦)có hai nghĩa là đắng và khổ sở. Tác giả chơi chữ.)
“Lời lừa cho người uống thuốc sao có thể coi là thật.” Dương Vũ Hi vô tội xòe tay ra.
Một túi vải nhỏ từ trên trời rơi xuống.
Dương Vũ Hi vô thức đưa tay ra tiếp, khóe mắt liếc thấy sắc mặt cùng một màu với đêm đen của vương gia nhà mình, bàn tay giơ ra nửa chừng lập tức đổi hướng, vỗ mạnh một cái, túi vải rơi vào trong lòng Tịch Đình Vân.
Tịch Đình Vân cúi đầu, nhìn mà như không thấy.
“Đây là gì?” Dương Vũ Hi hỏi, nhưng không hề đưa tay ra.
Tịch Đình Vân nói: “Dương tổng quản xem đi.”
Dương Vũ Hi đành cầm lên, phát hiện bên trong là mấy viên kẹo. Vì trời oi bức, kẹo chảy ra, viên nào viên nấy dính hết lại với nhau. Ông ra sức tách một viên ra đưa cho Tịch Đình Vân: “Tịch đại nhân, mời dùng.”
Tịch Đình Vân cử động khóe miệng một chút: “Đa tạ.” Không muốn làm bản thân khó xử, cũng không muốn thể hiện quá rõ sự xa cách, y nhét viên kẹo vào miệng, lặng lẽ ngậm lấy.
Dương Vũ Hi quay đầu nhìn Hoắc Quyết, hắn cũng đang nhìn về hướng này. Khuôn mặt xinh đẹp chìm trong đêm đen, dỡ bỏ sự ngạo mạo dưới ánh dương, nhuộm lên màu cô độc và tịch mịch chỉ đêm đen mới có.
Hoắc Quyết đột ngột đi đến bên xe kéo, đi lên mở hòm gỗ ra.
Dương Vũ Hi hết hồn, vội chạy lên vài bước vừa định nói mấy câu, Hoắc Quyết đã mở hòm gỗ ra rồi.
Na Phi Long bị nhốt quá lâu, đầu óc có chút không tỉnh táo, nhìn thấy Hoắc Quyết buột miệng ra một tiếng vương gia, tiếp đó mới nhớ ra hoàn cảnh của bản thân lúc này, lập tức giật mình, vừa định xin tha mạng liền nhìn thấy hắn đưa tay rút đi tấm thảm đắp lên người mình, sau đó mặt không chút biểu cảm đóng hòm gỗ lại.
“Vương gia.”Dương Vũ Hi cẩn trọng quan sát sắc mặt của hắn.
Hoắc Quyết rất bình tĩnh nhét thảm vào trong tay ông, không nói một câu nào.
Dương Vũ Hi càng thấp thỏm, giải thích: “Tôi nghĩ lên đường quan trọng hơn, không muốn vì một tên như thế mà làm lỡ mất hành trình đưa vương phi về vương phủ. Cho nên muốn sau khi về đến phủ mới bẩm báo cho vương gia.” Nói là như vậy, dù sao vẫn là giấu giếm, ông cúi đầu, đợi trách mắng.
Hoắc Quyết không đáp lời, chỉ đẩy ông ta ra.
Dương Vũ Hi đi lên trước một bước, thấy ánh mắt của hắn chỉ nhìn chăm chăm vào Tịch Đình Vân, dường như không để tâm gì đến việc mình đã giấu giếm, không khỏi thở phào một hơi. Tuy rằng không biết giữa hắn và Tịch Đình Vân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao không tự mình đưa thảm, có điều là thuộc hạ, cái cần biết không phải là tại sao, mà là làm như thế nào.
Ông đắp thảm lên người Tịch Đình Vân, lại cầm lấy một bát canh gừng nhìn y uống xong, mới thở phào một cái. Không thể không nói, tuổi tác của vương gia tuy không lớn, ánh mắt lại rất ghê gớm, lưng bị nhìn chăm chăm nhiều như thế, luôn cảm thấy sắp bị xuyên thủng.
Đắp thảm lên, thân thể cuối cùng cũng dần dần ấm áp. Tịch Đình Vân ngủ một giấc ngon lành, trên người toát hết mồ hôi, lúc tỉnh lại, cảm giác đau đầu chóng mặt đã giảm, tinh thần sảng khoái. Y chớp chớp mắt ngồi dậy, nhận ra trời đã sáng rõ, đám thị vệ khoanh chân ngồi, chỉnh tề chờ xuất phát, chỉ có mình là vẫn mơ màng giữa hai cõi mộng và thực.
Dương Vũ Hi cầm túi nước đi đến: “Tịch đại nhân ngủ ngon chứ?”
Tịch Đình Vân nhận lấy túi nước, quay người súc miệng, mới hỏi: “Vương gia đâu?”
Dương Vũ Hi liền chỉ sau lưng y.
Tịch Đình Vân lập tức quay đầu, mới phát hiện Hoắc Quyết đang ngồi sau lưng cách y không xa lắm, mắt nhìn y chăm chăm không chớp lấy một cái, cũng không biết đã ngồi bao lâu, nhìn bao lâu.
“Xin lỗi, mệt quá làm lỡ mất hành trình của mọi người.” Tịch Đình Vân cúi đầu thu dọn đồ đạc.
Dương Vũ Hi đang định khách sáo vài câu, liền nhìn thấy Hoắc Quyết đi đến, giành lấy tấm thảm Tịch Đình Vân đang thu dọn được một nửa, thuận tay vứt qua chỗ Dương Vũ Hi, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Mọi người đều là tổng quản, tại sao đãi ngộ lại khác xa nhau như thế chứ. (Bụi: Bác Hi dám so đo với anh Vân à =.= bạn Quyết cho mấy chưởng bây giờ.)
Dương Vũ Hi vừa than thở vừa cười híp mắt thu dọn tấm thảm, vứt vào trong hòm gỗ.
Na Phi Long nhìn thấy Dương Vũ Hi, tựa như lữ khách trên sa mạc nhìn thấy ốc đảo, hai mắt sáng lên, nói: “Tôi biết nguyên nhân cái chết của lão vương gia….”
Hòm gỗ bị đóng lại. (Bụi: phũ ~.)
Mấy ngày cuối cùng, Dương Vũ Hi về vương phủ trước chuẩn bị hậu sự cho vương phi.
Hoắc Quyết vận chuyển quan tài, hai ngày sau mới về tới.
Nam Cương vương phủ treo rèm trắng, ngay cả hai cái đèn g lớn trước cửa cũng là màu trắng. Hoắc Quyết một thân đỏ thắm đi giữa màu tang tóc, cực kỳ chói mắt.
Dương Vũ Hi nghe tin thông báo, đi từ trong ra nghênh đón, đi theo sau ông là hạ nhân trong phủ, người nào người nấy vẻ mặt bi thương. Tịch Đình Vân từng tìm hiểu qua vô số người, tất nhiên nhìn được ra sự bi thương của họ xuất phát từ trong tim, không hề là giả dối, từ đó có thể thấy, bình thường vương phi đối xử với mọi người nhất định vô cùng tốt.
Dương Vũ Hi trước tiên sắp xếp hạ nhân đặt linh cữu của vương phi vào linh đường đã chuẩn bị từ trước, rồi sai người đưa Tịch Đình Vân đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi.
Tịch Đình Vân chỉ mong có thế.
Trong cuộc chiến tranh lạnh mấy ngày nay, mối quan hệ giữa y và Hoắc Quyết càng lúc càng gượng gạo, gần như đã đến mức không nhìn mặt nhau. Đại đa số lần là y dời ánh mắt đi trước. Hoàn toàn không phải y vẫn còn để bụng chuyện ngày hôm đó, mà là ánh mắt Hoắc Quyết nhìn y luôn mang theo một sức nóng mà y không dám cũng không muốn thừa nhận, dường như chỉ cần nhìn lâu hơn một chút thôi là cả người liền bốc cháy trong ánh mắt ấy. Để làm nguội nhiệt độ đi, y không thể không giả câm giả điếc.
Lúc này, y lại hy vọng sự chú ý của Hoắc Quyết đặt lên Na Phi Long nhiều hơn một chút.
Đến phòng dành cho khách, trên bàn đã đặt ngay ngắn hai bộ tang phục trắng trơn. Tịch Đình Vân thầm khen Dương Vũ Hi chu đáo. Chuẩn bị tang lễ cho vương phi hoàn toàn không phải chuyện đơn giản, Dương Vũ Hi chỉ trong hai ngày mà có thể sắp xếp mọi việc đâu vào đấy không nói làm gì, lại còn có thể quan tâm đến mình, tấm lòng này đúng là thế gian hiếm có, chẳng trách tuổi đời còn trẻ đã có thể trở thành tổng quản của lão vương gia.
Y nghỉ ngơi trong phòng khách một lát liền có hạ nhân mang nước nóng tới. Y tắm rửa xong, lên giường nằm một lát thì ngủ thẳng, đến tận lúc hạ nhân gõ cửa đưa cơm mới tỉnh lại.
Lúc này trời đã gần tối, ánh nắng chiều chiếu nghiêng nghiêng, vừa chiếu đúng vào hồ nước phía trước cửa. Trong hồ có cá, hai màu vàng và đỏ, chốc chốc lại lặn xuống, chốc chốc lại nổi lên, vô ưu vô lo.
Tịch Đình Vân ăn vài miếng cơm, còn lại để cho cá ăn.
Tà dương vừa tắt cũng là lúc cơm được rải hết.
Y vừa định về phòng, hạ nhân liền vội vội vàng vàng đến: “Vương gia mời Tịch đại nhân đến thư phòng.”
Tịch Đình Vân hỏi: “Chỉ một mình tôi thôi sao?”
Hạ nhân dường như cảm thấy câu hỏi của y hết sức cổ quái, đáp: “Trong phủ chỉ có một vị khách quý là đại nhân thôi.”
“Được.” Tịch Đình Vân đặt lại bát cơm vào phòng, đóng cửa liền đi.
Thư phòng của vương phủ to hơn y nghĩ nhiều. Tất cả phân ra trong ngoài ba gian. Gian ngoài cùng là phòng tiếp khách, mấy cái ghế và hai cái bàn trà, hết sức đơn giản. Ở giữa là phòng luyện công, trên bức tường đối diện cửa có viết một chữ Võ rồng bay phượng múa, hai bên cắm đầy binh khí. Tịch Đình Vân chú ý thấy cây trường thương Hoắc Quyết vẫn luôn không rời tay được cắm ở giữa, bên cạnh còn đặt một cây cung lớn. Có điều, thứ khiến người ta chú ý nhất chính là một thanh kiếm hẹp dài được treo cạnh chữ Võ, vỏ kiếm một màu xanh ngọc, dường như được đẽo gọt từ ngọc bích.
Ánh mắt chỉ dừng lại chốc lát, y rất nhanh liền đi đến gian phòng cuối cùng.
Giá sách, sạp nghỉ, bàn sách… đúng kiểu một thư phòng chuẩn mực. Duy chỉ có một thứ không phù hợp chút nào chính là dụng cụ tra tấn đặt bên cạnh cửa ra vào. Na Phi Long bị trói thành hình chữ đại (大)trên tường, cùm trên tay và chân chắc chắn đến mức hắn không thể cựa quậy được gì.
Hoắc Quyết mặc một bộ hiếu phục ngồi sau bàn, tóc được cố định tùy tiện bằng một cây trâm gỗ, hai tai không mang khuyên vàng, toàn thân trên dưới ngoại trừ đôi môi, không tìm được bất cứ màu sắc gì ngoài hai màu đen trắng. Hai mắt hắn nhìn chăm chăm vào bụng Na Phi Long, ngây người thất thần, ngay cả lúc y bước vào cũng không thấy phản ứng gì.
Tịch Đình Vân thầm đoán phải chăng hắn đang suy nghĩ nên đâm vào bụng Na Phi Long mấy nhát đao.
Không khí trong phòng quỷ dị mà yên tĩnh.
Ánh mắt của Na Phi Long chuyển từ Hoắc Quyết sang Tịch Đình Vân, dường như đang tính toán điều gì.
Tịch Đình Vân đột nhiên mở miệng nói: “Tôi đang có việc xin Hoắc vương gia trợ giúp, còn phải tùy theo vương gia. Na thủ lĩnh không cần lãng phí tâm tư để ý đến tôi.” Lời y nói như hòn đá nhỏ, ném vào trong nước, làm nước hồ tĩnh lặng gợn sóng.
Ánh mắt của Hoắc Quyết chuyển động một chút, di chuyển đến khuôn mặt của Na Phi Long.
Na Phi Long trầm tĩnh hơn nhiều so với lúc trên đường. Hoắc Quyết không hề ra tay ngay, tức là muốn khai thác điều gì đó từ hắn, chỉ cần hắn có ý định đó, mọi việc đều rất dễ thương lượng.
Hoắc Quyết nói: “Mẫu phi chết rồi.”
Na Phi Long vừa yên tâm được một chút liền căng thẳng. Hắn biết, cửa này nếu như không qua được, cái mạng này của mình có thể coi như không sống qua được hôm nay rồi. “Là Huống Chiếu!” Hắn nắm chặt nắm tay ra vẻ phẫn nộ: “Khó khăn lắm ta mới cứu được vương phi ra khỏi nơi không nhìn thấy ánh nắng mặt trời đó, ai ngờ nàng lại nhanh như vậy liền… Thế này làm sao ta còn mặt mũi gặp lão vương gia dưới suối vàng nữa!”
Hoắc Quyết lặng yên xem hắn gào khóc, như thể đang xem xiếc khỉ, đợi hắn gào khóc kha khá rồi mới nói: “Sao ngươi biết được mẫu phi ở chỗ Huống Chiếu?”
Na Phi Long đáp: “Bao nhiêu năm nay, ta vẫn luôn chú ý tìm kiếm tung tích của vương phi. Tuy rằng Huống Chiếu rất cẩn trọng, rất ít khi đi thăm vương phi, nhưng lâu dần, ít nhiều cũng sẽ để lộ dấu vết. Ta đã nhận ra từ việc hắn điều động nhân lực, lưu động tiền của, còn có xu hướng hành động của bản thân. Đáng tiếc là, vẫn chậm một bước. Nếu như ta phát hiện sớm hơn một chút, cứu vương phi ra, nàng đã không phải chịu khổ nhiều như thế.”
Tịch Đình Vân bắt đầu bái phục Na Phi Long rồi. Nhìn từ phía y, diễn xuất của Na Phi Long vẫn chưa đến mức xuất thần nhập hóa, nhưng cũng đã đến trình độ thu phát tự nhiên, chẳng trách chỉ dựa vào một diện cụ mà không ngừng thoát khỏi truy sát, nếu như không phải gặp phải mình, chỉ sợ lúc này hắn vẫn còn tiêu diêu ngoài kia.
Na Phi Long thấy Hoắc Quyết vẫn không có bất cứ phản ứng nào, lại nói: “Sau khi ta cứu vương phi ra, Huống Chiếu không ngừng truy sát ta, ta không còn cách nào khác mới phải giấu vương phi vào trong hòm gỗ, hy vọng có thể tránh được tai mắt của Huống Chiếu, mang về Nam Cương vương phủ. Không ngờ vẫn không thoát khỏi độc thủ của Huống Chiếu!”
Tịch Đình Vân ngây ra một lúc. Nghe ngữ khí của Na Phi Long, dường như không biết vương phi là bị ngột chết trong hòm gỗ.
Quả nhiên khi nghe Hoắc Quyết nói hòm gỗ không có lỗ thông khí, sắc mặt Na Phi Long đại biến, rốt cuộc của hiểu ra nguyên nhân cái chết của vương phi, sắc mặt lập tức cùng màu với bức tường, trắng bệch rợn người.
Hoắc Quyết nói: “Ngươi có thể nhắm mắt được rồi” Hắn chậm rãi đứng dậy.
“Đợi đã!” Na Phi Long hoảng loạn kêu to, “Ngươi không thể giết ta.”
“Ta không thể giết ngươi?” Hoắc Quyết trào phúng hỏi ngược lại.
Na Phi Long nói: “Ta chết không nhắm mắt không quan trọng, nhưng nếu như ta chết rồi, thiên hạ sẽ không còn ai có thể báo thù cho lão vương gia.”
Hoắc Quyết nói: “Phụ vương của ta là tự sát thân vong.”
“Ha ha ha!” Na Phi Long ngẩng đầu cười to, “Lão vương gia một đời anh hùng không ngờ lại sinh ra một người con hồ đồ! Lão vương gia là một nhân vật anh hùng biết bao, sao có thể có hành động của một tên Nho phu cơ chứ!”
“Ông ấy luyện công tẩu hỏa nhập ma.”
“Võ công của lão vương gia đã đạt đến đỉnh cao, sao có thể dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Hoắc Quyết nói: “Ngươi biết rõ ta sẽ không tha cho ngươi.”
Sắc mặt của Na Phi Long chợt cứng ngắc, lúc lâu mới cúi đầu bi thương nói: “Ta biết. Có điều, trước khi ta chết, ta có hai tâm nguyện. Nếu như vương gia có thể hoàn thành giúp ta, vậy thì ta sẽ nói hết những gì mình biết một cách chân thực nhất, tuyệt không giấu giếm.”
Hoắc Quyết xoay người, quay lưng lại với hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang trầm tư.
Na Phi Long nói: “Nói thực, ngày đó phái sát thủ thích sát vương gia không phải là Vị Tân em họ ta, mà là ta! Sau khi sự việc thất bại, Vị Tân sợ vương gia không tha cho Na thị, mới thương lượng với ta kế hoạch lấy mận thay đào, tự nguyện chết thay.”
Điều này, trước kia Tịch Đình Vân cũng từng nghĩ tới, nhưng tận tai nghe hắn nói ra, vẫn cảm thấy khá ngạc nhiên.
“Lúc này ta kể chuyện đó ra, không phải là muốn cầu vương gia tha thứ, mà là để nói với vương gia, ta đã quyết tâm xuống suối vàng. Người sắp chết không nói dối bao giờ, xin vương gia hãy rộng lượng, hoàn thành tâm nguyện của ta.”
Hoắc Quyết cuối cùng cũng quay người lại: “Nói.”