Bình địa phong ba () – Dù sao cũng không phải là người cùng chí hướng.
Trong phòng không đốt đèn, không khí giữa ba người có chút cổ quái.
Nhan Sơ Nhất lên tiếng phá vỡ im lặng, nói: “Ai hát trước nào?”
Tịch Đình Vân nhìn Hoắc Quyết, mở miệng ca một khúc hát Nam Cương trong trẻo.
Khúc hát này lúc bán mì Hoắc Quyết đã nghe qua mấy lần, nhưng không uyển chuyển động lòng người bằng lần này.
Nhan Sơ Nhất nhân cơ hội đè thấp giọng, nói: “Văn tiên sinh không phải Na Phi Long.”
Ánh mắt Tịch Đình Vân lóe lên.
“Cùng một thủ pháp dịch dung như của Na Vị Tân.” Nhan Sơ Nhất nói, “Xem ra đằng sau Na Phi Long nhất định có một cao thủ khá thông thạo dịch dung.”
Hoắc Quyết hỏi: “Sao lại chết?”
Nhan Sơ Nhất hiểu hắn đang hỏi đến Văn tiên sinh, thấp giọng nói: “Hắn rời đi bằng địa đạo, không ngờ lại bị người ở trong ám toán. Ta đuổi theo ra ngoài địa đạo gần một dặm mới đuổi kịp, là một sát thủ, đến chết vẫn không biết được kẻ chủ mưu đứng đằng sau là ai. Tuy nhiên, biết được địa đạo này cũng đã tiết lộ ra thân phận của kẻ đó rồi.”
Hoắc Quyết gật đầu không nói.
Tịch Đình Vân hát xong, Nhan Sơ Nhất phát ra tiếng cười lớn, “Hát hay lắm! Nào, cho gia hôn một cái nào!”
Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân mặt không chút biểu cảm nhìn hắn.
Nhan Sơ Nhất tự giác hôn nhanh một cái vào lưng bàn tay, “Nào nào nào, uống rượu, ăn thức ăn đi!”
……..
Tịch Đình Vân ho khan một tiếng, nói: “Khách quan, ngài vẫn chưa gọi đồ ăn.”
“……” Nhan Sơ Nhất mở cửa, nói: “Tú bà, mang thức ăn lên!”
Lúc ăn cơm, Tịch Đình Vân hiểu được hai việc.
Thứ nhất, Nhan Sơ Nhất là người của Hoắc Quyết.
Thứ hai, Hoắc Quyết vẫn luôn nghi ngờ Na Phi Long.
Điều nghi ngờ này y cũng có. Căn nguyên của nghi ngờ nằm tại Na Vị Tân, người này sống hay chết cũng đều rất kỳ lạ. Giống như điều bản thân nghi hoặc từ trước, Huống Chiếu triệu tập nhân mã đi thảo phạt Na Phi Long, hắn một mình trước lúc Na Phi Long sắp chết, nóng vội dịch dung, chạy tới làm cái gì? Không phải là chết thay hay sao? Quả nhiên, Huống Chiếu còn chưa ra tay, hắn đã thực sự chết thay rồi. Sau đó, Na Phi Long danh chính ngôn thuận xuất hiện, xóa bỏ mọi hiềm nghi…
Hành động nóng vội của Na Vị Tân dường như chỉ càng khiến hắn đạt được mục đích. Nếu bỏ từ dường như đi, chuyện này đã rõ ràng. Na Vị Tân là người của Na Phi Long, Na Phi Long muốn thoát thân, cho nên mới dựng lên những lời bịa đặt là bị đuổi đi, bị phản bội, tìm một con ma chết thay gánh hết tội cho mình. Tất cả đều trở nên hợp tình hợp lý.
Từ những lời Nhan Sơ Nhất nói, Tịch Đình Vân đã có thể chắc chắn rằng bọn họ đều có chung suy nghĩ về điểm này. Vậy thì có một câu hỏi được đặt ra là, Văn tiên sinh lai lịch thế nào? Giọng nói của hắn và Na Phi Long rất giống nhau, chẳng lẽ cũng là một con ma chết thay cho Na Phi Long? Mục đích lần này là gì nữa đây?
Nhan Sơ Nhất rất hiểu lòng người, chủ động nêu ra vấn đề: “Na Phi Long kiếm người cải trang thành mình, ra mặt, rõ ràng là đã nghĩ tới sẽ gặp phải bất trắc. Quan hệ giữa hắn và Huống Chiếu đã tệ đến không thể tệ hơn được rồi.”
Hoắc Quyết nói: “Cũng có thể là đề phòng ngươi.”
Nhan Sơ Nhất cười nói: “Đề phòng ta làm cái gì? Hắn biết ta không thể động vào hắn. Trong sáu người chúng ta, chỉ có mỗi Bình Chủ không đầu óc, ngu ngơ bị bọn chúng dắt mũi. Người ta nói Na Phi Long đã dựa dẫm vào Bàng Tiểu Đại, hắn ta tin luôn.”
Hoắc Quyết nói: “Vì hắn quá ghét ngươi.”
Nhan Sơ Nhất nét cười cứng đơ, bất lực thở dài: “Tên này đúng là bụng dạ hẹp hòi.”
Hoắc Quyết hỏi: “Ngươi nếu như ở vào ví trí của hắn thì thế nào?”
Nhan Sơ Nhất nói: “Ta nhất định sẽ rất vui mừng.”
“Thật sao?”
“Tất nhiên.” Nhan Sơ Nhất tự luyến, vuốt ve khuôn mặt của mình, “Một người anh tuấn tiêu sái phong lưu lỗi lạc ôn nhu đa tình như ta…”
Hoắc Quyết lạnh lùng ngắt lời hắn, “Văn tiên sinh tại sao lại họ Văn?”
Nhan Sơ Nhất nói: “Theo tôi đoán, có lẽ hắn muốn người ta cảm thấy hắn và Văn Tư Tư có chút quan hệ.” Hắn nói hết sức thẳng thắn, không có ý gì là tránh né Tịch Đình Vân. Nhưng Tịch Đình Vân lại hơi cảm thấy không thoải mái. “Na Phi Long một mặt trêu ngươi Huống Chiếu, một mặt tiếp xúc với chúng ta, nhất định sẽ khiến Huống Chiếu tức giận. Cái chết của Văn tiên sinh là điềm báo, cứ xem đi, cái hay còn ở phía sau.”
Hoắc Quyết bất ngờ gắp một ít thức ăn cho Tịch Đình Vân.
Tịch Đình Vân sửng sốt.
Nhan Sơ Nhất cười hi hi đưa bát qua.
Hoắc Quyết cầm lấy múc một bát canh.
Nhan Sơ Nhất đang thụ sủng nhược kinh định nhận lấy, liền nhìn thấy cả bát và canh đều đặt xuống trước mặt Tịch Đình Vân.
“……”
Nhan Sơ Nhất lấy tay sờ sờ mũi, nói: “Theo dấu vết qua lại giữa Na Phi Long và Huống Chiếu, việc vương phi mất tích nhất định có liên quan đến bọn họ.”
Hoắc Quyết nói: “Điều này phụ vương đã biết từ lâu rồi.”
Nhan Sơ Nhất kinh ngạc hỏi: “Vậy tại sao vương gia…” không động thủ?
Hoắc Quyết không trả lời.
Nhan Sơ Nhất dường như nhận ra bản thân quá lỗ mãng, ha ha cười, bắt đầu thực sự uống rượu.
“Nào, lại hát cho gia nghe một bài nữa nào!”
“……”
“Ai ya, ghé vào tai gia hát nho nhỏ quả nhiên càng có tình thú hơn.” Haizz, đây có lẽ là lần hắn uống rượu lầu xanh khổ sở nhất, đối phương không phối hợp, bản thân còn phải tự tìm cách gỡ gạc lại.
Ăn uống gần một canh giờ, Nhan Sơ Nhất mới “lưu luyến không thôi” đi khỏi.
Hoắc Quyết đột nhiên nói: “Phụ vương vẫn luôn tin rằng mẫu phi chưa chết.”
Tịch Đình Vân nhất thời chưa kịp phản ứng lại, lật đi lật lại câu nói đó đến hai lần mới hiểu rằng hắn là đang giải thích vấn đề Nhan Sơ Nhất vừa nói. Nói như vậy, lão vương gia vẫn luôn tin Huống Chiếu hổ dữ không ăn thịt tỷ, cho nên mới bỏ qua? Nhưng cho dù có là em vợ, nam nhân vẫn không thể nào để vợ mình rơi vào tay kẻ khác mới phải chứ? Chẳng lẽ trong đó còn có duyên cớ gì?
Nước sông ở Nam Cương quả thực càng nhìn càng đục.
“Tôi cũng tin vương phi người tốt tất sẽ được trời phù hộ.” Tịch Đình Vân nhìn thấy được tình cảm của Hoắc Quyết đối với vị vương phi này không phải bình thường.
Hoắc Quyết cười cười.
Hắn rất ít khi cười, chỉ có vài lần nhưng tiếc là đã dịch dung, Tịch Đình Vân thầm tiếc rẻ. Nếu như là khuôn mặt nguyên bản này, không biết sẽ kinh diễm biết bao nhiêu.
Hoắc Quyết nói: “Tối nay chúng ta đi.”
Tịch Đình Vân hỏi: “Đi đâu?”
Hoắc Quyết nói: “Về nhà.”
Tịch Đình Vân chợt nhớ đến Văn Tư Tư, nhớ đến hẹn ước mười ngày giữa hắn và Hoắc Quyết. Nếu như lời Văn tiên sinh nói là thật, thì hung thủ giết Họa Cơ và “Võ Nữ Tử” coi như đã hé lộ một chút.
“Sư gia bước tiếp theo định đi thế nào?” Tiểu Sơn vừa quạt cho hắn vừa hiếu kỳ hỏi.
Văn Tư Tư nói: “Đợi.”
“Đợi mười ngày?” Tiểu Sơn chau mày hỏi, “Chẳng lẽ không làm gì cả sao?”
Văn Tư Tư cười hi hi, nói: “Ta ở Nam Cương, thế là đủ rồi.”
“Con không hiểu.”
“Ta ở đây, tức triều đình ở đây.”
Tiểu Sơn suy nghĩ nói: “Nhưng không phải Tịch tổng quản đã ở Nam Cương rồi sao?”
Văn Tư Tư thở dài nói: “Hắn ấy à, dù sao cũng không phải là người cùng chí hướng với chúng ta.”
Tiểu Sơn kinh ngạc, dường như hoàn toàn không ngờ được hắn ra lại có thể nói ra những lời tuyệt tình đến thế.
“Điều này không phải do ta quyết định.”
Tiểu Sơn hỏi: “Do Tịch tổng quản quyết định sao?”
Văn Tư Tư nói: “Do Phủ chủ quyết định.”
Tiểu Sơn càng không hiểu.
Nhưng Văn Tư Tư đã nhắm mắt lại, không hề có ý giải thích tiếp nữa.
Sắc trời dần sáng.
Thiên Cơ phủ bị bao phủ một lớp màu xám, những chiếc đèn g trên hành lang dần mờ nhạt.
Tiểu Quyền rón rén thay bát đèn dầu.
Phương Hoành Tà ngẩng đầu, day day trán, nói: “Trời lại sáng rồi.”
Tiểu Quyền nói: “Chủ nhân hai ngày không ngủ rồi.”
Phương Hoành Tà mỉm cười đáp: “Một tấc quang dương một tấc kim.” (Một tấc sinh mệnh đổi một tấc vàng)
Tiểu Quyền nói: “Sức khỏe kém rồi thì quang dương cũng ngắn theo.”
“Nếu như đổi quang dương của ta lấy quang dương của bách tính Đại Trang thì có vấn đề gì đâu?” Phương Hoành Tà ngẩng đầu, vừa đối diện đúng với tấm bình phong bạch ngọc. Trên bức bình phong treo một bức tranh thêu, hình thêu là bản đồ Đại Trang, vạn lý giang sơn, rõ ràng ngay trước mắt, không ngừng thúc giục và cảnh tỉnh hắn.
“Nam Cương.” Ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào miền đất phía Nam màu đỏ tươi.
Tiểu Quyền nói: “Sư gia, Tiểu Sơn và Tịch tổng quản đều ở nơi đó.”
Phương Hoành Tà nói: “Nghe nói nơi đó sắc núi tuyệt đẹp, còn có một dòng sông Thanh Hoa rất đẹp, nếu như có một đời được sống tại đó, dựa núi kề sông, nghe chim hót hoa thơm, chắc là sẽ tuyệt lắm.”
Tiểu Quyền ngạc nhiên: “Chủ nhân muốn dời đến sống ở Nam Cương sao?” Triều Đại Trang nhất định sẽ rất hỗn loạn.
Phương Hoành Tà cười, lắc đầu, trả lời không ăn nhập với câu hỏi, nói một câu rất khó hiểu, “Khó có được Bá Nhạc, chúng ta nên giúp Thiên Lý Mã một tay.”
Tiểu Quyền quả nhiên nghe không hiểu gì, hỏi: “Bá Nhạc là ai, Thiên Lý Mã là ai?”
Phương Hoành Tà hỏi: “Bức thư Địch Thông gửi cho tư hữu vẫn ở trong tay Tiểu Thiên phủ chứ?”
“Chắc vẫn còn.”
“Bảo hắn mau gửi cho tư hữu, nhưng không được để hắn biết thư đã từng rơi vào tay chúng ta.”
Tiểu Quyền nghi hoặc hỏi: “Chủ nhân không phải không muốn Tịch tổng quản rơi vào vòng phân tranh ở Nam Cương hay sao?”
Phương Hoành Tà nói: “Bởi vì trước kia ta không biết Hoắc Quyết… là một người thú vị như vậy.”
Bá Nhạc, Thiên Lý Mã: Bá Nhạc là một người rất rành xem tướng ngựa, biết rõ khả năng, sở trường sở đoản của mỗi giống ngựa. Đời vốn không thiếu Thiên Lý Mã, nhưng nếu như không có Bá Nhạc thì người đời có mấy ai phân biệt được ngựa nào là ngựa thường, ngựa nào là Thiên Lý Mã. Thiên Lý Mã có thể đi được ngàn dặm, cho nên cũng ăn nhiều hơn ngựa bình thường, nhưng người đời không biết chỉ cho nó ăn giống như ngựa thường, lại bắt nó đi ngày ngày đêm đêm suốt ngàn dặm, nó đi không được ngàn dặm thì lại cầm roi lăm lăm mà hét lên: “Trên đời này làm gì có Thiên Lý Mã!”