Bình địa phong ba () – Ngươi biết hung thủ giết Họa Cơ là ai sao?
Thời gian một nén hương nháy mắt trôi qua.
Tường truyền đến một động tĩnh rất khẽ, nếu như không phải Hoắc Quyết đột nhiên mở mắt, Tịch Đình Vân tuyệt đối không chú ý đến. Y liếc nhìn lỗ hổng trên tường một cái thì thấy bên cạnh văn sĩ áo dài đó có thêm một người.
Người đó đeo khăn che mặt bằng sa mỏng, chỉ có thể đoán là nữ giới qua cách ăn mặc và vóc dáng.
Tịch Đình Vân thấy có chút quen mắt, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.
“Ngươi khẳng định nơi này rất an toàn?” Người con gái hỏi, tiếng nói bị đè thấp một cách thận trọng, lẫn vào trong những tiếng kêu la trong phòng, rất khó phân biệt.
“Yên tâm, bọn họ nhất định sẽ không ngờ được ta lại quay trở lại đâu, càng không nghĩ được ta lại chọn nơi này để gặp mặt ngươi. Ngươi chưa từng nghe nói, nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất sao?” Văn sĩ có lẽ cảm thấy nơi này cực kỳ an toàn, hơn nữa rất tự tin với sự dịch dung của mình, do vậy càng không để ý thay đổi giọng nói.
Tịch Đình Vân hai mắt sáng lên, đã đoán ra được phần nào thân phận thật sự của văn sĩ này.
Người con gái nói: “Nói ngắn gọn đi, ngươi muốn gì?”
Văn sĩ đáp: “Một chữ thôi, tiền.”
Người con gái hỏi: “Bao nhiêu?”
“Năm trăm vạn lượng.” (Năm trăm vạn = năm triệu)
“Chỉ có năm trăm ngàn lượng.”
Văn sĩ cười lạnh: “Ngươi nghĩ ta đang xin cơm à? Đừng tưởng rằng ta không biết hắn ở thượng du sông Thanh Hoa lập ra năm cửa ải, tiền mãi lộ hai năm nay thương nhân phải giao nộp không chỉ dừng lại ở con số đó.”
“Kiếm tiền đều dựa vào bản lĩnh của mỗi người. Nếu như ngươi có bản lĩnh thì cũng lập cửa ải thu tiền mãi lộ là được.”
Văn sĩ căm hận nói: “Chỉ hận năm đó Nam Cương vương thu mất lãnh địa trên sông Thanh Hoa của nhà ta, thu tiền kiểu gì được?”
“Đấy là việc của ngươi.”
“Nhưng bây giờ đã là việc của chúng ta rồi.” Văn sĩ bình ổn lại, thong thả nói: “Ngươi nghĩ xem, nếu như Hoắc Quyết biết được việc vương phi mất tích có liên quan đến chúng ta, hắn sẽ làm sao nhỉ!”
Người con gái hỏi: “Ngươi nghĩ hắn sẽ tin ngươi sao?”
“Nếu như hắn sẽ không tin, thì các ngươi cần gì phải mất kiên nhẫn mà đến đây giao dịch với ta?”
“Ta đến ấy à, là vì……” Giọng nói của người con gái bất ngờ trở nên nhỏ đến không thể nghe thấy nữa.
Lưng cô ta đối diện với tường, Tịch Đình Vân không thể nhìn thấy cử động khẩu hình của cô, chỉ thấy loáng thoáng cánh tay văn sĩ động đậy, một lúc lâu mới cười thảm, nói: “Thì ra là các ngươi, ra là các ngươi…”
Người con gái nói: “Dù sao ngươi cũng đã biết rồi, vậy thì cũng tiết kiệm được năm trăm ngàn lượng.”
Cô ta nhích bước đến bên bàn ngồi, Tịch Đình Vân vừa hay nhìn thấy được mặt của văn sĩ. Hắn đã dịch dung, không thể nhìn được sắc mặt thế nào, chỉ có thể nhìn thần thái mà phán đoán được tâm tình hiện giờ của hắn, vừa mất hết tinh thần, vừa khủng hoảng, cực kỳ phức tạp. “Rốt cuộc các ngươi muốn gì?”
Người con gái đáp: “Ngươi lần này lấy đào thay lê, ve sầu thoát xác sử dụng hết sức đẹp mắt, lúc về liền có thể tiếp tục yên ổn làm đại thủ lĩnh của ngươi.”
“Sau đó thì sao?”
“Tạm thời không có sau đó.”
“Tạm thời?” Văn sĩ cười lạnh, nói: “Ý trong lời nói là ta tiếp tục làm một con rối, lúc gọi thì ra, phất tay thì đi.”
“Ngày việc thành công, tất có cái lợi của ngươi.” Người con gái ngừng một chút, dường như cảm thấy câu này mình nói có chút sáo rỗng, lại nói, “Năm trăm ngàn lượng ta trước tiên đưa cho ngươi.”
Văn sĩ nói: “Các ngươi nghĩ mới tốt làm sao, các ngươi chiếm phần ngon, đít nồi thì ta gánh. Đáng tiếc a đáng tiếc, Hoắc Quyết lại không phải là cha của hắn, muốn dùng mỹ nhân kế, ít nhất phải dùng người có tư sắc như Họa Cơ mới được!”
Người con gái từ nãy đến giờ ba lan bất kinh (gặp sóng lớn vẫn không sợ hãi) ngữ khí bất ngờ trầm xuống, nói: “Điều này không cần ngươi phải lo.” Sắc mặt của cô ta đột ngột có biến đổi lớn, “Mật đạo này ngươi còn nói với ai nữa?”
Văn sĩ nở nụ cười đầu tiên từ lúc hai người gặp mặt, “Chẳng lẽ các ngươi thật sự tưởng rằng ta chỉ dựa vào một mình các ngươi hay sao?”
Người con gái lại không hề tỏ ra kích động tức giận như tưởng tượng, mà thản nhiên nói: “Chúng ta đều ngồi trên một con thuyền, thuyền lật, ai cũng không thể có kết cục tốt đẹp. Điều khác biệt là, người nhà to nghiệp to thì chỉ bị ướt giày, kẻ bị mất đế… thì chỉ có thể chôn thân đáy sông mà thôi.”
Văn sĩ ha ha cười nói: “Hiền chất nữ (cháu gái) hiểu nhầm điều gì rồi thì phải. Người đến là thân tín của ta, ta để hắn ẩn thân trong sơn trang, có bất kỳ động tĩnh gì đều báo lại cho ta. Nếu như ngươi không tin, thì cứ để hắn đi ra xem xem là rõ.”
“Điều này không cần.” Người con gái chậm rãi nói: “Sau lưng ngươi, ngươi muốn làm gì đấy là chuyện của ngươi, chỉ có điều này, không được phép xâm phạm lợi ích của phụ thân, nếu không hậu quả tự chịu.”
Cô nói xong, không đợi văn sĩ phản ứng lại, đã thoắt cái đi về phía cửa.
Tịch Đình Vân nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa ở bên kia vách tường vang lên rất khẽ, nghĩ rằng nhất định người con gái đã đi khỏi bằng lối cửa chính. Y không hỏi thắc mắc, động tĩnh lúc cô ta đến rõ ràng không phải là âm thanh như vậy, đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy âm thanh khe khẽ rất quen thuộc vang lên. Y nhìn qua lỗ hổng, văn sĩ đang di chuyển đá lát trên mặt đất ra, một người từ dưới đất trồi lên.
Liên tưởng đến mật đạo mà người con gái đó nói, Tịch Đình Vân liền hiểu ra ngay.
Vừa rồi người con gái nhất định đã chú ý đến việc mật đạo lại có người đến, cho nên mới cảnh cáo như vậy, lại sợ đi từ mật đạo sẽ chạm mặt với người mới đến, mới to gan đi ra từ cửa chính.
Nhìn rõ người vừa từ mật đạo đi ra, Tịch Đình Vân liền sửng sốt. Y quay đầu nhìn Hoắc Quyết, mới phát hiện từ nãy đến giờ, Hoắc Quyết vẫn luôn nhìn khuôn mặt nghiêng của mình, không hề động đậy.
Đối với tính nhẫn nại và khả năng nhẫn nại của Hoắc Quyết, từ lần y đi ra ngoài suốt hai canh giờ trở lại mà vẫn thấy hắn không động đậy gì, y đã biết được một chút, do vậy lần này không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ là thức thời nhường chỗ trống lại cho hắn.
Trên vách tường đang diễn vở nội bộ Nam Cương âm mưu ám đấu, y là người ngoài, xem nhiều cũng chẳng ích gì.
Hoắc Quyết chậm rãi thu hồi ánh mắt, khóe mắt khẽ liếc lỗ hổng trên tường một cái.
Tịch Đình Vân nghĩ rằng sẽ nhìn thấy biểu cảm cực kỳ kinh ngạc gì đó trên khuôn mặt hắn, ai ngờ được rằng thần sắc của hắn vẫn không thay đổi chút nào, như thể người ngồi bên vách tường bên kia không liên quan gì đến hắn.
Tịch Đình Vân âm thầm buồn rầu. Theo lý mà nói, mặt của hắn lần này nên năng động một chút mới đúng.
Y bên này vẫn còn lấn cấn vì vài chuyện cỏn con, bên kia đã bàn đến chuyện lớn.
“Ngươi là Văn tiên sinh?” Người trồi lên từ lòng đất là Nhan Sơ Nhất.
Văn sĩ nói: “Không sai, ta chính là Văn tiên sinh.” Giọng nói trầm thấp vang lên, hoàn toàn khác với vừa rồi.
“Ngươi nói ngươi biết hung thủ giết Họa Cơ là ai phải không?”
“Đúng vậy, ta biết.”
Nhan Sơ Nhất lại không hề vội vàng hỏi đáp án, mà tỉ mỉ đánh giá hắn hai lượt, “Làm sao ta biết được thật giả thế nào?”
Văn sĩ đáp: “Phải hay không phải, ngươi tự rõ.”
“Nói như vậy, vụ làm ăn này ta sẽ không thiệt sao?”
“Nếu như ngươi không tin, tất nhiên sẽ là thiệt. Nếu như ngươi tin, liền cảm thấy giá rất bèo.”
“Ồ?”
“Bởi vì nếu như ta không nói cho ngươi biết, ngươi tuyệt đối sẽ không ngờ được hung thủ là hắn!”
Nhan Sơ Nhất cười rộ, “Như lời ngươi nói, nếu như ngươi có cho ta biết hung thủ là một gã tổ tiên ba đời trước bán đậu phụ thối thì ta cũng phải tin thôi. Bởi vì, nếu như không tin thì ta sẽ chịu thiệt mà.”
Văn sĩ nói: “Nếu như ta nói cho ngươi biết hung thủ là ai, tất nhiên sẽ nói cho ngươi biết động cơ của hắn.”
Nhan Sơ Nhất nói: “Ví dụ như, Họa Cơ không ăn đậu phụ thối, làm cho đối phương cảm thấy cực kỳ nhục nhã?”
“Nhan thủ lĩnh!” Văn sĩ tức giận, nói: “Nếu như ngươi không muốn biết, chỉ cần đi khỏi! Không cần phải ở lại đây gây phiền hà!”
Nhan Sơ Nhất cười nói: “Cần gì phải tức giận thế, tôi chỉ nói thế thôi, cũng không nói là không mua.” Hắn lấy từ trong ống tay áo ra một tờ ngân phiếu đưa cho hắn, “Nhìn xem, ngay cả bạc ta cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi.”
Văn sĩ nhận lấy ngân phiếu, nhìn qua, sắc mặt trầm xuống, “Năm nghìn lượng?”
Nhan Sơ Nhất nói: “Tiền trao cháo múc là tốt, đáng tiếc hàng của Văn tiên sinh lại giấu trong bụng, ta đành phải đưa ra một nửa trước, đợi đến khi Văn tiên sinh nôn ra rồi, ta lại đưa nốt phần còn lại.”
“Sao ta tin ngươi được?”
“Ta đã tin ngươi rồi.” Hắn chỉ vào năm nghìn lượng trong tay văn sĩ.
Văn sĩ thoáng trầm ngâm một chút mới nói: “Nhan thủ lĩnh chắc đã nghe qua thiết tí kim câu Thôi Lạt?” (thiết tí: tay sắt; kim câu: móc câu vàng)
“Ông ta đúng là sử dụng trường câu, đáng tiếc, năm năm trước đã chết rồi, hơn nữa trước nay chưa từng nhận đồ đệ.”
“Không thu đồ đệ là vì ông ta có một đứa con trai.”
Nhan Sơ Nhất chau mày, nói: “Ông ta cả đời say mê luyện công, không thê không thiếp, đào đâu ra con trai?”
Văn sĩ nói: “Nhưng ông ta có một sư nương.”
Nhan Sơ Nhất sửng sờ.
Văn sĩ nói: “Ông ta say mê luyện công, không thê không thiếp là bởi vì ông ta thông gian với sư nương, bị sư phụ ông ta đánh không chút nể nang. Sư nương của ông ta lúc đó đã mang thai, tìm mọi cách sinh đứa con ra, đưa đến cho Thôi Lạt. Thôi Lạt lúc đó vì báo thù sư phụ, đã trộm không ít bí kíp võ công của các danh gia võ học. Ông ta tự biết bản thân nhiều kẻ thù, không dám mang con trai theo bên người, chỉ có thể gửi nuôi ở dưới quê nhà, mỗi năm thăm một lần, thuận tiện truyền thụ võ công.”
Nhan Sơ Nhất nói: “Ngươi là nói, hung thủ là con trai hắn?”
Văn sĩ đáp: “Hắn tên là Thôi Hậu.”
Nhan Sơ Nhất híp mắt lại.
Văn sĩ nói: “Đúng vậy, hắn chính là một trong hai đại tổng quản đắc lực của nhà họ Huống, Thôi Hậu.”