Lộ kiến bất bình () – Nam nhân Trang Triều có thể chết vì người mình thích, chứ không thể chết vì bộ da mình thích.
Đông gia ăn mì hết hơn một canh giờ, còn lại một canh giờ giờ công chỉ biết tiếp tục bày tiệm ra bán.
Người tới ăn mì không ngớt.
Tay nghề nấu mì của Tịch Đình Vân càng lúc càng nhanh nhẹn, động tác rửa bát của Hoắc Quyết lại càng lúc càng chậm.
Đến giờ Hợi ( giờ đến giờ đêm), mì lạnh, tiệm lạnh, đêm càng lạnh.
Ông chủ và bà chủ cuối cùng mới dọn tiệm.
Hai người thu dọn xong đồ đạc, kề vai quay về, phương hướng là nhà trọ nho nhỏ đã thuê cách đây không xa.
Trước cửa nhà trọ có một con đường không lớn cũng không nhỏ, khoảng chưa đến hai trượng, bây giờ lại bị một cái lều to màu đỏ chặn lối.
Hai bên lều có đốt đuốc, phía trước rắc đầy những cánh hoa màu hồng, giẫm lên trên, như thể giẫm một tấm thảm mềm mại.
Đinh.
Một tiếng gõ thanh thúy êm tai vang lên.
Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Đinh đinh.
Lại là hai tiếng.
Đinh đinh đinh.
Ba tiếng cuối này gấp gáp hơn, như đang thúc giục.
Hoắc Quyết nói: “Nàng có buồn ngủ không?”
Tịch Đình Vân ngáp một cái, nói: “Tướng công, cái lều to này chắn đứng đường đi của chúng ta rồi.”
Hoắc Quyết nói: “Thế nên không phải là một con chó tốt.”
Rầm.
Giống như một tiếng đập bàn cực kỳ giận dữ.
Qua một lúc, bên trong phát ra tiếng sột soạt, một cẳng chân trắng như bạch ngọc, không chút tỳ vết từ trong khe hở của rèm vươn ra, giẫm lên cánh hoa, ngón chân nghịch ngợm kẹp lấy một cánh hoa, rồi trong chốc lát lại rụt về.
Hoắc Quyết lạnh lùng nói: “Thì là là một tên tàn phế không có tay.”
“Có phải tàn phế hay không, sao ngươi không thử vào trong xem xem!” Giọng nữ lanh lảnh, cho dù có xen một chút oán khí, cũng giống như đang nũng nịu.
“Tàn phế thì có gì đáng xem?”
“Hoắc Quyết!”
Hoắc Quyết hỏi Tịch Đình Vân: “Hoắc Quyết là ai?”
Tịch Đình Vân đáp: “Chắc là một người họ Hoắc tên Quyết?”
“Nàng có quen không?”
“Thiếp quen tướng công là được rồi.”
Hoắc Quyết nói: “Nhưng mà cô ta đang chặn cửa nhà chúng ta.”
Tịch Đình Vân hỏi: “Có cần báo quan không?”
Hoắc Quyết nói: “Không biết lão gia của trấn có quản hay không.”
“Các ngươi còn muốn thì thào ngoài đó đến bao giờ?” Người ở bên trong không nhịn được nữa, “Muốn về nhà thì mau vào đi.”
Hoắc Quyết nhìn Tịch Đình Vân.
Tịch Đình Vân cúi đầu nhìn mặt đất, như thể đang nói trong thầm lặng người đó không phải vì mình mà tới.
Hoắc Quyết cuối cùng cũng vén rèm lên.
Một nữ nhân nằm trên tháp mặc ngọc, thân thể đẫy đà trắng bóc, càng sáng ngời như ngọc trên nền mặc ngọc, lọn tóc nâu sậm nửa che đi bộ ngực, nụ hoa trước ngực như ẩn như hiện, nếu như nói cơ thể này tăng lên một chút thì quá béo, giảm đi một chút thì quá gầy, đầy đặn vừa phải, thì khuôn mặt của nàng càng đẹp tới vô cùng.
Vẻ đẹp của Tử Sa phu nhân, đẹp ở nhu mị.
Vẻ đẹp của Họa Cơ, đẹp ở phong vận.
Mà vẻ đẹp của nữ nhân trước mặt, đẹp ở chỗ không thể chê bai được gì.
Hoắc Quyết quét mắt một cái, “Lều của ngươi không có chỗ ra khác.”
Nữ nhân kiêu ngạo nâng cao cằm nói: “Sao ngươi không dám nhìn ta?”
Hoắc Quyết nói: “Bởi vì ngươi không mặc quần áo.”
Nữ nhân cười nói: “Tại sao không mặc quần áo thì không dám nhìn?”
Hoắc Quyết nói: “Bởi vì nương tử của ta sẽ ghen.”
Nữ nhân khinh thường quét mắt qua dung mạo tầm thường của Tịch Đình Vân, “Vậy sao ngươi không để cho cô ta ghen càng ác hơn chút nữa?”
“Bởi vì không có người như vậy để chọn.”
Nữ nhân đột ngột ngồi dậy, hất mái tóc dài lên, như cố ý lại như vô ý ưỡn ngực lên, hỏi: “Ngươi khẳng định?”
Hoắc Quyết ngay cả trả lời cũng lười.
Nữ nhân nói: “Từ lâu đã nghe nói trong mắt Hoắc Quyết vương gia chỉ chứa được thiên hạ tuyệt sắc như Họa Cơ, do vậy cho đến nay chỉ có hai người lọt vào mắt xanh của ngươi. Một là Họa Cơ của Thiên hạ đệ nhất hoa thuyền, một là Linh Lung Tước vũ cơ trong phủ ngươi. Không biết vị mỹ nhân người to dáng cao bên cạnh này lại là ai đây?”
Hoắc Quyết im lặng.
“Tại sao đến nói cũng không dám nói?”
Tịch Đình Vân thấy Hoắc Quyết vẫn như cũ không nói lời nào, mở miệng nói: “Người cô hỏi là Hoắc Quyết, tại sao lại nhìn tướng công tôi?”
Nữ nhân nói: “Vương gia mày rậm, mắt sắc, mặt vuông, mũi to vẫn là vương gia. Người khác có thể không nhìn ra, nhưng ta không phải là người khác.”
Tịch Đình Vân nỗ lực tìm kiếm trong đầu nhân vật có thể coi là phù hợp với nữ nhân trước mặt. Với mỹ mạo của nàng ta, nhất định không thể không có chút tiếng tăm. Mắt y chợt lóe sáng, nhớ ra một người.
Tế Yêu công chúa. (công chúa eo nhỏ)
Công chúa của tiểu quốc Vũ Nhiên ở biên giới Nam Cương, nghe đồn vị công chúa này tám tuổi đã xinh đẹp đến mức cả nước phải kinh ngạc. Mười ba tuổi khiến cho đại tướng trong triều vì cô mà thần hồn điên đảo, trong lúc đóng quân ở ngoài đã lén hồi kinh, do đó mà bị chém đầu. Mười lăm tuổi đi sứ nước láng giềng, khiến cho quốc vương hoàng tử nước láng giềng phụ tử bất hòa. Mười bảy tuổi Vũ Nhiên vương chiêu thân (mời người đến kết thông gia), làm cho trong triều nội loạn, cuối cùng bức cho Vũ Nhiên vương phải ngừng việc chiêu thân lại.
Thật đúng là hồng nhan họa thủy.
Nàng ta xuất hiện ở đây tất nhiên không phải là ngẫu nhiên.
Tịch Đình Vân hạ thấp mi, rõ ràng không muốn mình bị cuốn vào vòng thị phi này.
Hoắc Quyết nói: “Ngươi có phải là người khác hay không, hay là ngươi có phải là người hay không, đều không quan trọng, ngươi đang chắn mất cửa nhà chúng ta.”
Nữ nhân đứng dậy, quả nhiên là eo lưng thon gọn xinh xắn.
“Ta tên Tế Yêu.” Nàng cười hết sức quyến rũ, nhưng nhãn thần lại giương cao, xung đột này trên thân nàng không những không khiến người ta cảm thấy mâu thuẫn, mà ngược lại càng tăng thêm mị lực.
Hoắc Quyết đột nhiên đi đến trước cái bàn bên cạnh tháp mặc ngọc, cầm cái cây sắt, đinh cũng không giống đinh, mà gậy cũng không giống gậy, quay người đi đến một bên của doanh trướng, cầm cây gậy sắt chọc vào doanh trướng một cái, chỉ nghe xoạc một cái, cái lều rách tạch mở ra một lỗ.
Tế Yêu công chúa vừa kinh ngạc vừa tức giận, “To gan! Hoắc Quyết ngươi…” Nàng từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến có nam nhân nào mà có thể không nhìn đến vẻ đẹp của nàng!
Hoắc Quyết thuận tay xé ra, trước khi Tế Yêu công chúa đuổi kịp đã một chân vọt ra khỏi doanh trướng, móc chìa khóa mở cửa vào nhà.
Tịch Đình Vân vừa định nhấc chân đi theo, lại bị Tế Yêu công chúa quay lại giữ chặt lấy.
“Cô muốn làm gì tôi?” Tịch Đình Vân kinh sợ mở to mắt.
Tế Yêu công chúa cười lạnh, nói: “Ở đây chỉ có ta và ngươi hai người, ngươi không cần phải diễn kịch nữa đâu, Tịch Đình Vân Tịch đại tổng quản!”
Sắc mặt Tịch Đình Vân khôi phục vẻ thản nhiên, như thể đang nhìn nàng mà cũng như thể đang nhìn vào khoảng không.
Tế Yêu công chúa giơ tay lên, ngón tay khẽ vuốt qua má Tịch Đình Vân, “Nếu như không phải đã biết trước, quả thật thật giả khó phân.”
Tịch Đình Vân nói: “Vũ Nhiên công chúa vì sao giá lâm Đại Trang thế?”
“Ta vì Nam Cương vương mà tới.”
Tịch Đình Vân nói: “Tôi không phải Nam Cương vương.”
“Ngươi tất nhiên không phải, ngươi chỉ là một nam nhân không dùng được mà thôi.” Tay của nàng đột nhiên sờ xuống phía dưới, bị Tịch Đình Vân một tay giữ lại.
Tế Yêu công chúa nhân cơ hội dựa vào lòng y, khúc khích cười nói: “Có phải vì phía trước của ngươi không dùng được nữa nên mới chuyển thành dùng phía sau?”
Tịch Đình Vân nhìn xuống, thản nhiên nhìn chăm chăm nàng ta.
Tế Yêu công chúa nhè nhẹ lấy lưỡi liếm lên cằm y, giọng nói dịu dàng: “Ngươi có muốn biết, sao ta nhìn ra ngươi không?”
Tịch Đình Vân nói: “Không muốn.”
“Ngươi không muốn có phải vì ngươi đã biết rồi không?” Tế Yêu công chúa hai tay ôm lấy eo y, cả người dán lên người y, đôi môi như cố ý lại như vô ý lướt qua má y, nhẹ giọng nói, “Hoắc Quyết đang lợi dụng ngươi. Hắn mang theo ngươi bên người, lại để ngươi dịch dung cho, là để ngầm thể hiện cho sáu bộ biết thân phận của ngươi và giao tình với hắn, cho thấy rằng quan hệ giữa hắn và triều đình không hề vì cái chết của Họa Cơ và Võ Nữ Tử mà thay đổi.”
Tịch Đình Vân nói: “Công chúa tự trọng.”
“Sợ cái gì?” Tế Yêu công chúa như khiêu khích, nhướn mày, “Ngươi cũng không thể làm gì được ta.” (Thiếu giai hả con kia =.= Đi khiêu khích thái giám.)
“Tôi có thể đấy.”
“Ngươi có thể?” Tế Yêu công chúa như thể nghe được một câu chuyện buồn cười nhất thế gian, cười ngặt nghẽo.
Nhưng tiếng cười nhanh chóng bị cắt đứt.
Tịch Đình Vân hất tay một cái.
Tế Yêu công chúa ngồi bệt trên mặt đất, không thể tin nổi nhìn y, “Ngươi lại dám đẩy ngã ta?”
Tịch Đình Vân mặt không đổi sắc, nói: “Tôi đã nói rồi, tôi có thể.”
Tế Yêu công chúa trừng mắt, ác độc mắng nhiếc: “Ngươi chẳng qua chỉ là một con chó thiến chết tiệt!”
“Cô sai rồi, tôi vẫn chưa chết.” Tịch Đình Vân xoay người, cực kỳ phong độ vạch ra lối đi lúc nãy Hoắc Quyết đã xé ra, đi vào cánh cửa vẫn còn để mở, sau đó đưa tay đóng lại. Từ đầu đến cuối đều không nhìn nàng ta một cái.
Người thuận theo gió mà thổi vào trong doanh trướng.
Tế Yêu công chúa xích thân lõa thể ngồi trên mặt đất, mặt không chút biểu cảm nhìn hắn.
Hắn cười, cởi áo ngoài ra, khoác lên thân nàng, “Công chúa cẩn thận kẻo cảm lạnh.”
Tế Yêu công chúa mặc cho áo trượt xuống khỏi ngực, “Chẳng lẽ ngươi không thích nhìn thân thể của ta?”
“Thích.”
Tế Yêu công chúa cười, “Thích như thế nào?”
“Không chỉ thích nhìn, mà còn muốn sờ.”
Xem ra không hiểu phong tình chỉ có người khác. Cho dù là nam nhân Trang Triều, cũng khó có thể chống lại mị lực của nàng. Tế Yêu công chúa đắc ý vén lọn tóc lên, nghiêng đầu nhìn hắn, nét cười vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ, “Vậy ngươi có chịu chết vì ta không?”
“Không.” Hắn trả lời rất nhanh.
Tế Yêu công chúa mặt đổi sắc hỏi: “Tại sao không?”
Hắn đáp: “Nam nhân Trang Triều có thể chết vì người mình thích, chứ không thể chết vì bộ da mình thích.”
“Ngươi là nói ta chỉ có bộ da này?” Tế Yêu công chúa cực kỳ tức giận.
“Xem ra tìm ngươi mê hoặc Hoắc Quyết, vốn đã là một sai lầm.” Hắn thản nhiên xoay người. “Ta rút lại lời vừa rồi, lúc ngươi tức giận, ngay cả bộ da cũng không có.”