Không chỉ vậy, Chu Anh Anh làm ca đêm từ nửa đêm đến tám giờ sáng, sau đó bà lại nhanh chóng đến một quán ăn nhanh làm việc, làm đến trưa, ăn cơm trưa xong mới về nhà ngủ.
Bà ngủ cả buổi chiều, dậy nấu cơm tối rồi ngủ thêm vài giờ, nửa đêm dậy đi làm! Bà đã sống như vậy hơn một năm.
Ca đêm phải làm liền tám tiếng, thường không ăn gì nhiều, nên trước khi đi, Chu Anh Anh thường ăn chút gì đó lót bụng.
"Mẹ, chỉ có một cái đùi gà thôi, mẹ ăn đi, còn thịt gà nữa.
" Tô Hướng Dương cười nói.
Chu Anh Anh thấy con trai kiên trì, nhận lấy đùi gà ăn.
Gà quay chiên qua rồi lại nấu lên, da gà rất ngấm gia vị, mùi vị ngon tuyệt! Trên mặt Chu Anh Anh mang theo ý cười.
Lúc này Tô Hướng Dương nhìn quần áo trên bàn hỏi: "Mẹ, đây là làm cho ai vậy?"
Chu Anh Anh nói: "Người ở nhà máy nhờ mẹ may váy.
"
Hồi trẻ Chu Anh Anh từng học qua cắt may, biết may quần áo, mấy năm trước, bà cũng từng may quần áo cho người trong thôn để kiếm tiền.
Nhưng những người kết hôn những năm tám mươi đều mua máy may, đã mua rồi tự nhiên cũng học dùng, trong thôn có rất nhiều phụ nữ biết dùng máy may.
Người chưa học may chuyên nghiệp khó mà may được quần áo đẹp, nhưng may đồ đơn giản thì được, không cần tìm thợ may, còn muốn quần áo đẹp, thì chắc chắn mua ngoài cửa hàng sẽ đẹp hơn!
Thỉnh thoảng có xe chở hàng lỗi đến thị trấn bán, áo phông năm tệ một cái.
"Có trả tiền không?" Tô Hướng Dương hỏi.
Chu Anh Anh nói: "Con còn nhỏ, sao suốt ngày đều nghĩ đến tiền vậy?"
Vậy là không đưa tiền rồi, Tô Hướng Dương nói: "Mẹ, mẹ bớt làm cái này đi, đừng mệt quá.
"
"Người ta thường xuyên cho mẹ đồ, hôm nay cô ấy ở căng tin lấy được thịt kho tàu, còn chia cho mẹ một nửa.
" Chu Anh Anh cười, trừng mắt nhìn con trai.
Tô Hướng Dương im lặng, trước đây mẹ anh rất hào phóng thoải mái, rất sẵn lòng mua đồ ăn ngon, nhưng hai năm nay gia đình khó khăn, mẹ anh tiết kiệm từng đồng, ăn ở căng tin nhà máy chỉ mua rau đã đành, còn mua chung một món rau với người khác.
Nhưng thời này người khó khăn còn nhiều, không nói mẹ anh, trong trường cấp ba của anh cũng có một số người ăn nhiều cơm, mua một món rẻ, sau đó hai người chia nhau ăn.
Lúc đó anh sĩ diện, không muốn làm như vậy, nhưng mỗi bữa cũng chỉ ăn một món rau rẻ, còn nói với người khác là không thích ăn thịt.