Phần 2:
4
Điều kỳ lạ là Lục Hoài An lại không hề để ý đến bạch nguyệt quang của hắn.
Xét theo khả năng phân tích cảm xúc hạn chế của tôi, có lẽ bây giờ hắn ấy đang nghĩ về cô nương ở thanh lâu kia?
Cảm xúc của con người phức tạp đến mức tôi chỉ có thể phát hiện được những cảm xúc đơn giản nhất.
Vì thế liền nói với chủ tiệm: “Mau lấy trang sức ra để ta và thái tử cùng nhau chọn.”
Chỉ nói một câu, cơn giận trước mắt của Lục Hoài An đã tiêu tan đi rất nhiều.
Tuy có chút bối rối nhưng tôi thấy chủ tiệm đã bày sẵn mấy khay đựng trang sức, tôi nhanh chóng đi tới, quét qua chương trình và chọn ra một chiếc trâm cài tóc hình hoa mẫu đơn bằng vàng nguyên chất dài bằng hai ngón tay.
Ngọc Thu Hoài liếc nhìn nó, lạnh lùng nói: "Thật th ô tục."
Tôi không biết nó có th ô tục hay không.
Truyện được edit bởi f/b Chăn bông nhỏ của chị gái, những nơi khác đeeuf là re-up.
Dù sao, quét định giá theo quy trình, đây là thứ giá trị nhất.
Lục Hoài An trả tiền rồi lấy chiếc trâm cài từ tay tôi.
Tôi tưởng hắn gói lại, nhưng hắn đã giơ tay cài nó vào tóc tôi: "Khinh La, thật đẹp. Nó rất hợp với nàng."
Vẻ mặt của Ngọc Thu Hoài càng trở nên cau có.
Trong lúc bầu không khí đang ngưng trệ, Tần Chính đột nhiên mỉm cười, sau đó lấy một chiếc quạt gấp che miệng, duỗi hai ngón tay ra lắc lắc về phía tôi.
Tôi hiểu ý hắn ta, đó là chỉ còn hơn hai tháng nữa là đến thời hạn ba tháng mà hắn đặt ra cho tôi.
Nếu đến lúc đó tôi vẫn chưa tìm được thứ hắn muốn từ phủ đệ của Lục Hoài An, hắn sẽ giao bí mật tự hồi phục cánh tay bị gãy của tôi cho hoàng đế.
Hai tháng có lẽ là thời gian đủ để tôi tìm hiểu về Lục Hoài An.
Nghĩ tới đây, tôi chủ động khoác tay Lục Hoài An, ôm hắn đi ra ngoài.
Kết quả kiểm tra chương trình cho tôi biết, Lục Hoài An đột nhiên rất vui vẻ.
Tôi không ngừng nỗ lực: "Lục Hoài An, đi nghe đàn khiến ngươi vui vẻ như vậy sao? Hay ngươi cũng dẫn tôi đi cùng nhé?"
Sau đó hắn lại đột nhiên không vui: "Nghe đàn, nghe đàn! Triệu Khinh La, nếu ngươi có hứng thú với thứ này như vậy thì bây giờ trở về phủ, ta sẽ đàn cho ngươi nghe!"
Cảm xúc của con người thật dễ thay đổi.
Điều này đặc biệt đúng với Lục Hoài An.
Ăn tối xong, trời dần tối, hắn sai người đun nồi rượu rồi rút thanh kiếm bên hông ra.
Hắn ngẩng đầu uống một ngụm rượu lớn, cầm kiếm tựa vào lan can rồi vừa múa kiếm vừa ca hát.
Tôi không thể đánh giá cao âm nhạc của con người, nhưng cốt lõi của logic cơ bản của nghệ thuật đã được khắc sâu, tôi có thể phát hiện ra giọng hát của Lục Hoài An vừa bi ai vừa hùng vĩ, mang theo một cảm giác bi hùng.
Im lặng nghe hồi lâu, vô cớ trong mắt có chút ấm áp.
Nhưng tôi là một người máy.
Robot không rơi nước mắt.
Thế là tôi bay lên mái nhà và nhìn về phía hoàng thành từ xa.
Truyện được edit bởi f/b Chăn bông nhỏ của chị gái, những nơi khác đeeuf là re-up.
Truyện được edit bởi f/b Chăn bông nhỏ của chị gái, những nơi khác đeeuf là re-up.
Trời đã khuya, toàn bộ kinh thành vẫn còn sáng đèn, bất cứ nơi nào có thể bắt được sóng vô tuyến, mọi thứ đều nhộn nhịp giải trí và hỗn loạn.
Vua Nam Uyên chỉ muốn trường sinh, không quan tâm đ ến triều chính; một số hoàng tử tranh giành quyền lợi, chỉ quan tâm đ ến việc làm đầy túi tiền của mình; các cận thần và công tử của các gia tộc ngày càng suy đồi.
Đó là dấu hiệu của một triều đại sắp diệt vong.
Nhưng sở dĩ tôi được phái đến đây là vì ghi chép về Nam Uyên đột nhiên biến mất trong lịch sử.
Ngoại trừ tấm bia đá khắc dấu vết của vị tướng huyền thoại, chẳng còn lại gì cả.
Phải mất hơn bảy trăm năm mới có một triều đại mới trỗi dậy.
"Triệu Khinh La."
Khi chợt tỉnh táo lại, tôi nhận ra Lục Hoài An cũng đã bay tới, ngồi cạnh tôi.
Hắn nhìn theo ánh mắt của tôi, cười khẩy, nâng cằm tôi lên hôn: “Thay vì nhìn đám rác rưởi đó, ngươi có thể nhìn phu quân tuấn tú của ngươi đó”
So với nửa tháng trước còn chưa quen, hắn hiện tại đã khéo léo hơn rất nhiều.
Thậm chí, hắn còn nhờ thái y kiểm tra mạch và kê đơn thuốc tránh thai cho nam nhân.
Tôi đành phải nhắc nhở hắn:
"Ngươi không cần uống thuốc, ta không thể sinh con."
Lục Hoài An ánh mắt tối sầm, vẻ mặt khó hiểu nhìn tôi: "Là Tần Chính..."
“Không liên quan gì đến hắn, đó là chuyện đương nhiên.” Tôi khéo léo ám chỉ hắn ấy: “Thật ra tôi không phải là người.”
Lục Hoài An nhướng mày, đột nhiên cong môi cười, ôm eo ta ngã xuống nóc nhà: “Mặc kệ ngươi là thần hay yêu, hiện tại nàng là Thái tử phi của ta."
Không thể đổ lỗi cho hắn.
Suy cho cùng, sự hiểu biết về công nghệ của người cổ đại còn hạn chế.
Nhưng nhìn thấy những nụ hôn nóng bỏng của Lục Hoài An lần lượt rơi xuống, tôi sớm không còn thời gian để ý tới chuyện khác.
5
Ngọc Thu Hoài đột nhiên gửi thiệp mời tham dự yến tiệc.
Trước đây Lục Hoài An chưa bao giờ được mời tham gia những yến tiệc như vậy.
Hắn cầm thiệp mời nhìn mấy cái rồi ngẩng đầu hỏi tôi: “Triệu Khinh La, nàng có muốn đi không?”
Dạo này Lục Hoài An đối xử với tôi rất tốt, tốt hơn Tần Chính rất nhiều.
Để đáp lại, tôi cũng nên để hắn gặp được người mình yêu, nên gật đầu: “Đi thôi.”
Ngoài là một nữ tử tài hoa, Ngọc Thu Hoài còn là thi sĩ có tài nên việc trang trí và bày biện trong phủ đương nhiên vô cùng trang nhã và đắt tiền.
Tôi và Lục Hoài An đi dọc theo hành lang dài lát bạch ngọc, ngồi vào chỗ, lập tức nhìn thấy Tần Chính đang ở một nơi dễ thấy.
Hắn nhìn chằm chằm Lục Hoài An, ánh mắt lạnh lùng khó hiểu.
Trên thực tế, mấy ngày nay tôi tiếp xúc với các công tử của những gia tộc quyền quý này, tôi phát hiện việc bọn họ làm còn đáng khinh hơn Lục Hoài An rất nhiều. Chỉ là bề ngoài có một lớp vỏ ngụy trang, thành ra Lục Hoài An lại trở thành kẻ khét tiếng nhất.
Uống được ba hiệp, Tần Chính đột nhiên đứng dậy, vỗ tay, cười nói: "Hôm nay tâm tình mọi người rất tốt, Tần Chính và Tam hoàng tử đã chuẩn bị một trận thú chiến, mời mọi người thưởng thức."
Một chiếc lồ ng sắt khổng lồ phủ vải đen được đẩy lên.
Khi nó mở ra, bên trong có ba con sói với đôi mắt đỏ ngầu và đang ch ảy nước miếng.
"Ba con sói này đã được ban cho tình dược và cực kỳ hung ác. Tại sao chúng ta không đánh cược xem nó có thể tồn tại được bao lâu?"
Tần Chính quay đầu lại, nhìn một cô bé gầy gò không mặc quần áo bị đẩy lên, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Nhìn thấy cô bé sắp bị đẩy vào lồ ng, Lục Hoài An đột nhiên đứng dậy, bay về phía trước, đá bay người đang trói cô bé.
Trong sân thắp hương, sương mù kéo dài, trên bàn bày đồ ăn và đ ĩa ngọc, các công tử thuộc dòng dõi quý tộc có mặt ở đây đều ăn mặc sang trọng, có các nha hoàn xinh đẹp hầu cận.
Chỉ có Lục Hoài An mặc áo đỏ đứng trong sân, dùng đôi mắt đẹp như hoa đào nhìn chằm chằm Tần Chính, tràn ngập cảm giác lạnh lẽo.
Tần Chính nhướng mày: “Thái tử lại có hứng thú mới, muốn dùng năm ngàn lượng vàng để mua lại nàng ta?”
Xung quanh vang lên tiếng cười.
“Thái tử phi có cảm tình với cô bé này, muốn ta đưa về cạnh nàng”.
Hắn bế cô bé vào lòng, bước tới và đặt cô bé cạnh tôi. Nhìn thấy cô ấy run lên vì lạnh và đôi môi trắng bệch, tôi nhanh chóng nắm tay cô ấy và truyền hơi ấm từng chút một.
"Nực cười"
Tần Chính bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười nói: "Lục Hoài An, ngươi có biết bên cạnh ngươi "Thái tử phi" trước đây cũng là một người để mang ra đấu thú? Nàng ta cũng từng chiến đấu với bầy ác lang ( lang = sói), bị cho uống thuốc kích d*c, thậm chí còn hơn thế.”
"Lục Hoài An, ta hỏi lại ngươi, ngươi dùng năm ngàn lượng vàng này, ngươi còn thấy vui vẻ sao?"
Nhìn thấy Lục Hoài An ngồi cạnh, hai mắt đỏ ngầu sắp chảy máu, gân tay trên mu bàn tay nổi lên, tôi đành phải đưa tay ra giữ chặt ngón tay xoa mu bàn tay để an ủi hắn.
Đối mặt với vẻ mặt mong chờ kịch hay của Tần Chính, tôi gật đầu nói với hắn: “Tiếp tục.”
Hắn nheo mắt lại.
“Hãy mô tả chi tiết xem ngươi đã nhốt tôi với ba mươi con sói như thế nào và tôi đã giết chúng như thế nào.”
Nụ cười trên mặt Tần Chính đột nhiên biến mất.
Tất nhiên là hắn ta nhớ, bởi vì sau khi bị hắn ta lấy hết vũ khí, tôi vẫn xé sống vài con sói, dùng răng cắn đứt cổ họng chúng và để máu sói nóng hổi đổ khắp người.
Khi họ thong thả bước vào, họ thấy tóc vương vãi, máu và thịt vụn vương vãi khắp sàn nhà.
Cười đến chết.
Tôi không giết họ vì tôi không thể thay đổi tiến trình lịch sử.
Gi3t chết một ít động vật thì có thể, công nghệ hiện đại đã phát triển nhiều năm như vậy chẳng lẽ lại vô ích.
Tôi nhổ những mảnh xương gãy và lông trong miệng ra, nhìn Tần Chính mặt tái nhợt cùng bằng hữu của hắn, mặt không biểu cảm hỏi: “Còn định làm gì nữa?”
Sau lần đó, Tần Chính có lẽ đã sợ hãi và không làm gì tôi trong một thời gian dài.
Không lâu sau đó, hắn ta dùng cá cược bán tôi cho Lục Hoài An.
6
Trước khi rời đi, nha hoàn bên cạnh Ngọc Thu Hoài tới mời Lục Hoài An, nói rằng nàng ta đã chuẩn bị lễ vật nhỏ cho hắn.
Khi nhìn thấy Lục Hoài An dẫn tôi đến cùng, nụ cười ôn hòa trên mặt Ngọc Thu Hoài chợt nhạt đi.
Nàng ta ngẩng cao đầu như thiên nga, trên tóc bạch ngọc đung đưa: "Thái tử, ta có chuyện riêng muốn nói với ngài,ngài tại sao người khác đến quấy rầy?"
Nàng ta quả thực rất xinh đẹp, đôi môi mềm mại và tươi sáng như cánh hoa.
Nếu còn tài liệu lịch sử thì khả năng cao nàng ta chính là một mỹ nhân nổi tiếng.
Tuy nhiên, Lục Hoài An lại không có chút kiên nhẫn nào với nàng, hắn nóng nảy nói: "Có chuyện gì thì nói nhanh và thái tử phi phải về phủ rồi."
Ngọc Thu Hoài bình tĩnh nói: “Nếu như ta nói ngài không cần dùng nàng làm thế thân, ta muốn gả cho ngài thì sao?”
Chỉ sợ Lục Hoài An sẽ cao hứng mà trực tiếp đồng ý.
Ta ngạc nhiên, nhanh chóng kéo tay áo hắn
Ngọc Thu Hoài cười nói: “ Triệu tiểu thư muốn xin làm thiếp của thái tử phải không?”
“Thiếp thất gì cơ?”
Lục Hoài An sắc mặt âm trầm kéo ta về phía sau, lạnh lùng nhìn nàng ta: "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Muốn gả cho ta, ta nhất định phải cưới ngươi?"
Ngọc Thu Hoài đột nhiên sững sờ tại chỗ, không thể tin được nhìn hắn.
Tôi cũng không thể tin được.
Nhưng Lục Hoài An tựa hồ đã mất kiên nhẫn, quay người rời đi cùng tôi.
Ngọc Thu Hoài từ phía sau tức giận hét lên: “Nếu không thích ta, sao có thể bỏ ra năm ngàn lượng vàng mua một món đồ vô dụng như vậy? Ngươi có biết nàng đã bị Tần Chính chơi rất nhiều lần rồi không? "
“Vù” một tiếng, Lục Hoài An đột nhiên dừng lại, từ trong ống tay áo vung ra một phi đao, sượt qua một bên mặt của nàng ta, cắt đứt một sợi tóc đóng đinh vào cột.
"Ngọc tiểu thư."
Lục Hoài An quay người, khinh thường cười nói: "Ta nên làm như thế nào? Trong mắt ta, ngươi còn không bằng một góc của thái tử phi."
Lần này không cần chương trình phát hiện và phân tích, tôi có thể cảm nhận được Lục Hoài An đang rất tức giận.
Sau khi lên xe, cô bé vừa được cứu đang co ro trong góc, hoảng sợ nhìn chúng tôi.
"Bây giờ thì ổn rồi."
Tôi an ủi cô ấy: “Từ nay trở đi, ngươi có thể yên tâm sống ở Nam Uyên, Tần Chính sẽ không làm gì ngươi nữa.”
Khi nhắc đến tên Tần Chính, Lục Hoài An càng tức giận hơn.
Vừa về phòng, hắn ta đóng cửa lại, đi thẳng tới, cởi qu@n áo của tôi và kiểm tra tôi từ đầu đến chân.
Tôi bối rối vì điều này: "Ngươi đang tìm kiếm gì?"
"Vết thương."
Tay hắn dừng lại trước người tôi, ngước mắt lên: “Triệu Khinh La, bị nhốt cùng ba mươi con sói kia có sợ không?”
"May mắn thay." Tôi nắm lấy tay hắn, nói ra sự thật: "Tôi đã giết hết chúng. Tuy thủ đoạn có chút tàn nhẫn, hiện trường có chút máu me nhưng không có thương tích. Kỳ thật, Tần Chính và nhóm bạn của hắn sợ bị giết. Cũng không dám làm gì tôi”
Không ngờ Lục Hoài An lại khóc.
Đôi mắt hắn đỏ hoe, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay tôi.
"Thực xin lỗi, Triệu Khinh La."
Hắn nghiến răng nghiến lợi, giọng nói có chút run rẩy: “Nếu biết hắn ở thư quán, ta hẳn là nên giết hắn đi.”
Quá lạ.
Vốn dĩ tôi không biết gì về tình cảm của con người, nhưng giờ phút này lại kỳ lạ hiểu được tâm tình của Lục Hoài An, liền an ủi hắn ấy: “Không sao đâu, tôi không phải người.”
"Nàng là ai."
"Tôi……"
Tôi thỏa hiệp: “Được rồi, vậy thì tôi chỉ nghĩ tới ngươi thôi.”
Cơn giận sôi sục của Lục Hoài An dịu đi một chút, hắn ôm tôi ngồi xuống mép giường.
Tôi nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của Ngọc Thu Hoài như bị sỉ nhục trước khi rời đi, liền tò mò hỏi: “Nếu ngươi thích Ngọc Thu Hoài, nàng ta vừa nói muốn gả cho ngươi, vậy tại sao ngươi lại không đồng ý?”
"Ai nói ta thích nàng ta?"
“Nếu ngươi không thích nàng ta thì tại sao lại thành thân với ta?”
Lục Hoài An cau mày đi tới, hôn lên môi tôi, có chút bất mãn nói: “Ta đương nhiên thành thân với nàng đương nhiên vì ta thích nàng, có liên quan gì tới nàng ta?”
Tôi nghĩ Lục Hoài An đang nói dối.
"Nếu như ngươi thích ta, tại sao đêm tân hôn ngươi lại dùng kiếm giết ta?"
Sắc mặt hắn đỏ lên, xấu hổ nghiến răng nghiến lợi: "Sở Phong, đồ vô dụng đấy nói nàng là do Tần Chính phái đến giết ta, nên ta ra tay trước."
Tôi vô thức đưa tay chạm vào vết thương đã lành từ lâu, còn chưa kịp đặt xuống đã bị Lục Hoài An đưa tay che lại.
Hắn khàn giọng dỗ dành tôi: “Tối hôm đó ta đã làm tổn thương nàng, bây giờ ta phải dùng chính mình để xin lỗi, được không?”
Rõ ràng là tôi không thể nói dối được.
Mặc dù cơ thể này không phải là con người nhưng nó được làm bằng vật liệu mô phỏng cao thế hệ mới nhất.
Nói cách khác, nó có thể nhạy cảm hơn cảm xúc thật của con người.
Ví dụ như ngay bây giờ.
Nửa đêm, bên ngoài trời bắt đầu mưa to.
Lục Hoài An lau mồ hôi trên trán tôi, hơi nâng người lên: "Triệu Khinh La."
"Ừm?"
"Ta sẽ trả thù cho nàng, được chứ?"