Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

tiểu thảo trở mình (h)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: girl_sms (Yên tâm đi, cứ chương H mình sẽ xung phong ra trận giết giặc :">)

Beta: DuaG

Môi kề môi, nụ hôn dài ái muội dưới ngọn đèn mờ ảo, chóp mũi đều là mùi hương nhàn nhạt trên người Phong Uyển Nhu. Thân thể mềm mại của người đối diện gắt gao dựa vào Tiểu Thảo khiến đầu óc nàng choáng váng, nàng dùng sức nuốt nuốt nước miếng, nói không ra lời.

"Hôm nay tôi thực vui vẻ."

Một tay ôm eo Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu cúi đầu nói xong, môi lại dán lên môi Tiểu Thảo, cảm giác tê dại và tốt đẹp khiến Tiểu Thảo không ngừng run rẩy. Phong Uyển Nhu cảm giác được sự biến hóa này, nàng nhìn Tiểu Thảo nhẹ nhàng cười, cầm chặt lấy tay của nàng ta.

"Tôi biết, tôi từ trước đến giờ đều biết, em làm hết thảy đều vì tôi. Hôm nay em làm như vậy với mẹ em cũng là vì tôi, đúng không?"

Cái tốt của Tiểu Thảo, chỉ có một mình nàng ~ Phong Uyển Nhu biết được. Thái độ cực đoan gần như là bất hiếu, Tiểu Thảo tuy không nói, nhưng Phong Uyển Nhu đều biết. Tiểu Thảo làm vậy bất quá là muốn dùng hành động nói cho Cỏ mẹ biết nàng rất yêu Phong Uyển Nhu, đã yêu đến tận xương tủy, đã yêu đến không còn lý trí, nếu ai bắt hai người tách ra, là muốn lấy mạng của nàng. Ai dám khi dễ Phong Uyển Nhu, nàng sẽ liều mạng với người đó.

"Uyển Uyển......"

Tiểu Thảo chỉ cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, nàng thích cảm giác như vậy, thích Phong Uyển Nhu ngồi trên người nàng như vậy. Lúc này cùng ngày thường, Phong Uyển Nhu thực khác biệt, khiến tim nàng đập lợi hại. Nhưng lại có một cảm giác nói không nên lời dày vò nàng, nàng sợ hãi, sợ hãi nếu mình có hành vi đường đột sẽ phá hư khung cảnh tốt đẹp này. Uyển Uyển hiểu nàng, nàng vẫn biết điều này, và chỉ vậy thôi cũng đủ khiến nàng hạnh phúc, chính điều này mà nàng có dũng khí để bảo vệ mối tình này.

Phong Uyển Nhu chỉ nhìn Tiểu Thảo bằng ánh mắt dịu dàng biết cười, dịu dàng đến mức Tiểu Thảo cảm thấy mình đang nằm mơ. Nhẹ nhàng hôn lên môi Tiểu Thảo, thân thể Phong Uyển Nhu hơi lui về phía sau, cầm lấy tay Tiểu Thảo không buông ra, mắt phượng hẹp dài nhìn nàng, phong tình vạn chủng.

Nàng cầm tay Tiểu Thảo di chuyển, đặt lên cổ của mình, cách bộ vị mẫn cảm của nữ nhân chỉ vài cm. Tiểu Thảo hô hấp dồn dập, tay cũng hơi hơi run run, Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, vẻ mặt điềm tĩnh, thanh âm lại ôn nhu khiến Tiểu Thảo chìm đắm trong đó.

"Thích không?"

"Thích......"

Tiểu Thảo ngại ngùng đáp, nói không nên lời, Phong Uyển Nhu như trước nhìn vào ánh mắt của nàng, cười như không cười, tiếp tục hỏi.

"Vậy vì cái gì không dám?"

Một câu hỏi khiến đầu Tiểu Thảo như là bị nổ tung, không dám? Nàng không dám cái gì? Uyển Uyển đang ám chỉ cái gì?

"Tôi đang nghĩ, nếu tôi không nói, em vĩnh viễn cũng sẽ không chủ động."

Chân mày xinh đẹp tuyệt trần nhíu lại, Phong Uyển Nhu chế nhạo nhìn Tiểu Thảo. Tiểu Thảo liếm liếm môi, nhìn chằm chằm Phong Uyển Nhu một hồi lâu mới nói.

"Hiện tại có thể sao?"

Phong Uyển Nhu không nói lời nào, vẫn nở nụ cười, đèn ánh vào khuôn mặt tin xảo của nàng khiến Tiểu Thảo có chút ý loạn tình mê. Một tay ôm eo Phong Uyển Nhu, đem nàng kéo vào trong lòng mình, Tiểu Thảo nhẹ nhàng hôn lên.

Phong Uyển Nhu nhắm mắt, lẳng lặng nhận nụ hôn của Tiểu Thảo, nàng có thể cảm giác độ ấm của nụ hôn này, cảm thụ được tình yêu cùng trái tim của Tiểu Thảo. Phong Uyển Nhu ôn hòa như vậy càng kích thích đến tâm tình Tiểu Thảo, nụ hôn của nàng cứ thế tiếp nối, hôn lên mắt Phong Uyển Nhu, hôn lên miệng của nàng, thẳng đến khi hôn đến trước ngực.

Không khí có chút thay đổi, Phong Uyển Nhu như trước khóa ngồi trên đùi Tiểu Thảo, tuy rằng Tiểu Thảo vẫn ôm eo của nàng, nhưng phía sau không có đồ vật chống đỡ khiến nàng không chịu nổi nụ hôn dồn dập của Tiểu Thảo. Ngón tay mảnh khảnh bám chặt vào lưng Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu gắt gao nhíu mày, biểu tình có chút thống khổ.

Tiểu Thảo không có kinh nghiệm, nên cũng không biết Phong Uyển Nhu hiện tại đang bị dày vò ra sao, nàng chỉ không ngừng tập trung vào nụ hôn sâu của mình, da thịt mềm mại khiến nàng nghĩ mình đang ăn kẹo đường như hồi bé, cắn một miếng, liếm một cái rồi lại một cái, rất là vui vẻ. Lông mày Phong Uyển Nhu càng lúc càng nhíu chặt, hô hấp cũng có chút dồn dập.

"Tiểu Thảo -"

Nhịn không được, cuối cùng vẫn nhịn không được kêu ra. Hoàn hảo là Tiểu Thảo cũng không làm khó nàng, Tiểu Thảo ôm lấy eo nhỏ của Phong Uyển Nhu xoay người một cái đem nàng đặt lên giường. Nói Tiểu Thảo thông minh đột xuất không bằng nói nàng ta đang hành động theo bản năng cho rồi, có giường làm điểm tựa, Tiểu Thảo càng không kiêng nể gì.

Được sự ủng hộ của Cỏ mẹ, Tiểu Thảo không còn mang theo lo lắng trong lòng nữa, lúc hôn môi Phong Uyển Nhu, trên mặt cũng mang theo ý cười. Nụ cười kia cùng với từng trận hôn môi, từng thứ từng thứ nhộn nhạo quanh thân, như ngọn gió mùa xuân thổi lên người Phong Uyển Nhu, khiến toàn thân nàng nhột nhột, ngứa ngứa, rất thoải mái.

"Ngày đó, em chưa làm xong, rất khó chịu."

Áo ngủ in ảnh phim hoạt hình bị cởi ra, Tiểu Thảo thì thào nói nhỏ. Phong Uyển Nhu bị nàng trêu chọc đến ý loạn tình mê, căn bản không nghe được Tiểu Thảo đang nói cái gì. Phong Uyển Nhu cố nén cảm giác tê dại hỏi lại bằng giọng nói khàn khàn.

"Chuyện gì?"

Cúi đầu, ngậm lấy tiểu hồng đậu trước ngực Phong Uyển Nhu, Tiểu Thảo mơ hồ trả lời không rõ thanh âm.

"Chính là ngày đó, em tìm chị."

Vừa dứt lời, Tiểu Thảo hút mạnh một ngụm, thân thể Phong Uyển Nhu run rẩy lợi hại, tiếng rên từ miệng tràn ra. Ngón tay đang bám lấy lưng Tiểu Thảo cũng dùng sức, gắt gao khảm lên lưng nàng.

"Bây giờ đến lúc trở mình."

Tiểu Thảo tiếp tục nói, động tác ở miệng cũng không ngừng, mà bàn tay xấu xa cũng chậm rãi đi xuống, dần dần đã đến vùng đất tư mật dưới thân. Từng dây thần kinh của Phong Uyển Nhu đều bị mỗi một hành động của Tiểu Thảo khống chế, xúc giác trở nên vô cùng mẫn cảm. Đầu ngón tay của Tiểu Thảo mỗi lần hoạt động đều khiến nàng run rẩy không ngừng.

"Em đã coi hết cảnh nóng rồi, học được thật nhiều."

Tiểu Thảo vừa nói, vừa cắn lấy tiểu hồng đậu đã có chút sưng đỏ, Phong Uyển Nhu bị hành hạ nói không lên lời.

"Em...... Em thành thật..."

"Không, hiện tại em làm chủ."

Tiểu Thảo đã thay đổi rồi, khí thế cũng không nhỏ, căn bản không nghe lời nói của Phong Uyển Nhu, tiếp tục lải nhải.

"Chị nói em không dám, kỳ thật, Uyển Uyển, em vẫn luôn suy nghĩ, khi cởi hết quần áo ra chị sẽ thành dạng gì, nghĩ tới thật nhiều thứ muốn làm với chị."

"......"

Nghe mấy lời đáng khinh này, Phong Uyển Nhu không do dự cắn lên bả vai của Tiểu Thảo. Tuy rằng rất đáng khinh, nhưng thân thể của nàng lại có phản ứng với mấy lời này, cảm giác được một dòng nước ấm đang tràn ra khiến nàng xấu hổ không chịu nổi. Tiểu Thảo tự nhiên cũng cảm giác được, tiếp tục chậm rãi châm ngòi, ngoài miệng vẫn nói những lời tán tỉnh háo sắc khiến người nghe đỏ mặt. Nhưng Tiểu Thảo lại cảm thấy đây chính là lời thật tâm của mình.

"Em muốn cho chị vui vẻ, muốn nhìn chị thoải mái, vụng trộm lên mạng học, còn tìm phim HD xem. Nhưng muốn xem mấy thứ đó phải đăng kí hội viên, thực phiền toái mà."

"Em......"

Móng tay Phong Uyển Nhu khảm sâu vào lưng Tiểu Thảo, nàng hận không thể một cái cắn chết người trước mắt. Tiểu Thảo đau đến nhíu mày, vì muốn giảm bớt cảm giác đau đớn này, nàng thuận theo suy nghĩ của mình, không do dự, trực tiếp đột phá lớp màn mỏng ở đầu ngón tay, tiến thẳng vào trong thông đạo.

Phong Uyển Nhu không còn sức phát ra tiếng, thân thể run rẩy mãnh liệt, dùng hết khí lực ôm lấy Tiểu Thảo. Tiểu Thảo nhẹ nhàng hôn lên cổ nàng, chậm rãi chuyển động.

Rất thong thả rất nhu hòa, nhưng vẫn khiến Phong Uyển Nhu có chút khó tiếp nhận. Nàng nhíu mày, buông một cánh tay đang ôm Tiểu Thảo ra, đặt lên eo của mình, thừa nhận hết thảy động tác Tiểu Thảo.

Nhìn thân thể bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp kia, nhìn đường cong mê người kia, Tiểu Thảo cảm giác thần kinh như bị kích thích. Động tác nhẹ nhàng lúc này không hề thỏa mãn được nàng, miệng cũng không nói gì thêm, Tiểu Thảo mạnh mẽ gia nhập chiến trường. Phong Uyển Nhu cắn môi, nỗ lực khắc chế không rên ra tiếng, mặc kệ như thế nào, đây cũng là nhà của Tiểu Thảo, còn có Cỏ mẹ ở nhà, nàng không thể không cố kỵ. Tiểu Thảo thấy Phong Uyển Nhu như vậy rất bất mãn, nghĩ đến mình làm không tốt, vì vậy hít sâu một hơi, đem sức lực chạy thi tám trăm mét dùng hết, cũng không quản Phong Uyển Nhu có thể chịu nổi hay không. Tiểu Thảo muốn nghe, nàng muốn nghe thanh âm rên rỉ của Uyển Uyển nhà nàng.

Chưa thấy tiếng rên rỉ đâu, chỉ thấy thanh âm đứt quãng cùng tiếng khóc rấm rức. Tiểu Thảo nhìn vào mắt Phong Uyển Nhu, nhìn nàng nhắm chặt hai mắt, nhìn thân thể trắng nõn trong suốt như ngọc của nàng phập phồng hô hấp, biết Uyển Uyển không phải khổ sở mà đang vui vẻ... Tiểu Thảo cười cười, bắt đầu tiến công thần tốc.

Xúc cảm ấm nóng dần dần truyền đến bao quanh ngón tay khiến Tiểu Thảo hưng phấn đến kích động, động tác cũng nhanh hơn. Toàn thân Phong Uyển Nhu đều đang run rẩy, hai tay nắm chặt sàng đan, ngăn không được thế tiến công như vũ bão của Tiểu Thảo, thân thể có cảm giác lơ lửng khiến nàng không có chỗ nào dựa vào. Nàng hối hận rồi, hối hận đã dùng cớ say rượu câu dẫn người này, hối hận vì đã biến tiểu bằng hữu thành sắc lang. Nhưng Tiểu Thảo sao có thể cho nàng thuốc hối hận cơ chứ?

Cao trào nhanh chóng ập đến, tiếng la thất thanh cùng với thân thể co rút của người đối diện khiến Tiểu Thảo rất thỏa mãn. Nhìn Phong Uyển Nhu không thể hoạt động, nằm trên giường mơ màng,Tiểu Thảo liếm liếm môi, lắc lắc tay.

"Cũng không quá khó a."

"Dương Tiểu Thảo -"

Phong Uyển Nhu hữu khí vô lực hét lên, muốn đá Tiểu Thảo ra xa một chút. Nhưng năng lực lý giải của Tiểu Thảo không mạnh lắm, luôn hiểu ngược lại với suy nghĩ của người bình thường, vừa nghe Uyển Uyển lên tiếng, đã bất chấp thân thể mỏi mệt, lại tiếp tục ra trận đánh tiếp. Đây là đương nhiên, Uyển Uyển còn muốn, còn to giọng gọi tên mình như vậy, nàng đâu thể chối từ a.

Vì thế, một lần lại một lần, Tiểu Thảo ở trên người Phong Uyển Nhu làm đủ hành động, vui vẻ thỏa mãn ý dâm nửa năm tích tụ. Thẳng đến khi Phong Uyển Nhu không còn tri giác nặng nề đi vào ngủ, nàng mới nghỉ ngơi. Cũng không quan tâm cả người đều là mồ hôi, ôm lấy Phong Uyển Nhu, hôn lên đôi môi đã sưng đỏ của người đang mê man trong giấc ngủ, nở nụ cười đắc ý.

Phong Uyển Nhu ngủ thật sâu, Tiểu Thảo cũng ngủ rất ngon, Cỏ mẹ là người từng trải, thấy hai người không dạy cũng không đi gõ cửa, mà xách túi đi làm luôn, trước khi đi còn làm cơm đặt trong tủ lạnh cho Tiểu Thảo và Phong Uyển Nhu. Đến giữa trưa mười hai giờ, Tiểu Thảo tỉnh trước, nàng xoa xoa mắt, mơ mơ màng màng nhìn Phong Uyển Nhu, nghĩ nghĩ, lập tức ngồi dậy, xốc chăn mình lên, lại nhìn chằm chằm thân thể của mình, lúc này mới cười lớn reo hò.

"Không phải mơ, không phải mơ."

Phong Uyển Nhu ngủ ở một bên bị tiếng reo này đánh thức. Vốn đã bị Tiểu Thảo ép buộc cả đêm khiến thân mình khó chịu, hiện tại vừa tỉnh dậy lại nghe thấy mấy lời này, Phong Uyển Nhu nhíu mày, tức giận nhìn nàng.

"Cái gì mơ với không mơ? Tôi đói bụng, đi làm cơm nhanh."

"Ờh ờh."

Tiểu Thảo nhấc mông đứng lên, Phong Uyển Nhu thấy vậy mặt đỏ lên, Tiểu Thảo không quản nhiều như thế, nhanh nhẹn đem quần áo mặc vào rồi vọt ra phòng bếp. Là nàng không tốt, Uyển Uyển tối hôm qua uống nhiều rượu, lại bị nàng như vậy khi dễ cả đêm, khẳng định muốn chết đói rồi.

Vào phòng bếp, nhìn trên tủ lạnh có tờ giấy Cỏ mẹ để lại, Tiểu Thảo cảm thấy thật xúc động, vẫn là mẹ già thân yêu tốt nhất. Đem cháo thịt nạc trứng muối trong tủ lạnh ra nấu lại cho nóng, Tiểu Thảo luộc thêm trứng gà, mang ra phòng khách. Phong Uyển Nhu cũng tắm rửa xong từ phòng ngủ đi ra, nàng vừa lau tóc vừa đi ra phòng khách, Tiểu Thảo lấy nước trái cây ra nhìn thấy Phong Uyển Nhu đi lại có chút không ổn, cẩn thận nói.

"Vẫn khó chịu à? Hay em giúp chị mát xa nha?"

"Không cần!"

Phong Uyển Nhu trả lời cực nhanh, mặt lại đỏ lên. Tiểu Thảo nhìn thấy liền vui vẻ, ăn một miếng cháo, cười cười nói.

"Ai nha, rượu tỉnh rồi, bắt đầu ngượng ngùng mà."

"Dương Tiểu Thảo !"

Phong Uyển Nhu nóng nảy, lấy chiếc đũa đập mạnh lên bàn, căm tức nhìn Tiểu Thảo, trên mặt đã đỏ lên một mảnh. Tiểu Thảo cũng không sợ hãi, không biết đông tây nam bắc tiếp tục dỗ dành.

"Ăn đi, ăn đi."

Còn ngượng ngùng gì nữa, nên xem đều xem qua hết rồi, còn muốn hối hận sao? Hahaha, tối hôm qua Uyển Uyển thật đẹp, về sau còn phải nói mẹ già cùng nàng uống rượu nhiều hơn nữa.

"Em lại nghĩ cái gì nữa?"

Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, mắt nheo lại, vừa thấy nàng ta như vậy đã biết không phải nghĩ đến chuyện tốt lành gì rồi. Tiểu Thảo thật thẳng thắn thật thà thánh thiện ngẩng đầu nhìn Phong Uyển Nhu.

"Em rất thích bộ dạng tối qua của chị."

Truyện Chữ Hay