Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

hạnh phúc đến rồi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit kiêm Beta: girl_sms

"Dương Tiểu Thảo!"

Cỏ mẹ hoàn toàn bạo phát, tay nhéo má Tiểu Thảo, Tiểu Thảo cuống quít trốn sau lưng Phong Uyển Nhu, lè lưỡi chọc quê Cỏ mẹ.

"Làm gì nổi giận với con, con chỉ lời nói thật, Uyển Uyển xinh đẹp như vậy, ai mà không thích."

Mấy lời này của Tiểu Thảo khiến mặt Phong Uyển Nhu có chút đỏ lên, nàng nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Tiểu Thảo

"Được rồi, đừng nháo."

Tiểu Thảo không lên tiếng, như trước tránh ở sau lưng Phong Uyển Nhu, Cỏ mẹ mắt trợn trắng, bị con gái yêu làm giận đến nói không ra lời, chỉ còn có thể trừng mắt nhìn

"Có bản lĩnh con đừng đi đây."

"Mẹ không đồng ý con sẽ không ra."

"......"

Phong Uyển Nhu bất đắc dĩ bóp trán nhìn một già một trẻ ầm ĩ. Từ nhỏ nàng đều ở cùng cha, mà cha nàng lúc nào cũng luôn chú tâm đến công việc, đối với tình cảm gia đình, nàng luôn cảm thấy mất mát, nàng có thể nhìn ra, tuy rằng Cỏ mẹ thực tức giận, nhưng vẫn là đau lòng vì Tiểu Thảo, ánh mắt kia, ai cũng có thể hiểu được, mà Tiểu Thảo......

"Thôi thôi, đừng cãi nữa, bình tĩnh nói chuyện được không?"

Phong Uyển Nhu xoay người vỗ vỗ đầu Tiểu Thảo, Tiểu Thảo rất nghe lời Uyển Uyển, thấy nàng nói như vậy cũng không tiếp tục cãi nhau với Cỏ mẹ nữa, xấu hổ bước ra, ngồi xuống ghế.

"Mẹ, đã như vậy, mẹ cũng đừng chia rẽ con với Uyển Uyển nữa không?"

Vẻ mặt tội nghiệp nói ra một câu, Phong Uyển Nhu còn đang xót xa cõi lòng, nhưng Cỏ mẹ là ai, liếc mắt một cái liền nhìn ra Tiểu Thảo đang làm bộ đáng thương, tức giận nói

"Con thôi đi, giả bộ biến thành đáng thương như vậy, con làm như vậy nửa ngày không phải là muốn mẹ biết hai người có bao nhiêu ân ân ái ái sao, muốn mẹ biết con không muốn rời xa "Uyển Uyển" của con bao nhiêu sao?"

"Éc......"

Tiểu Thảo bị nói trúng tim đen, nàng tự cảm thấy mình biểu diễn rất tốt, như thế nào vẫn bị Cỏ mẹ liếc mắt một cái liền nhìn ra.

Ngược lại là Phong Uyển Nhu, nghe xong Cỏ mẹ nói thì trong lòng run lên, cắn cắn môi, cầm lấy tay Tiểu Thảo, trong lòng vẫn đau lòng vì người yêu dại khờ.

Cỏ mẹ nhìn hai người rồi thở dài, nàng cũng biết, hai người này không thể tách ra, nhưng hai nữ nhân yêu nhau, chung quy nàng vẫn không yên lòng a.

"Không phải mẹ không đáp ứng, chỉ là sợ cuộc sống của các con không thuận lợi, ngoại trừ cha mẹ, về sau còn có thể gặp được rất nhiều chuyện phức tạp, mẹ biết Uyển Nhu không phải nữ nhân bình thường, nhưng còn con ~ Tiểu Thảo......"

"Mẹ......"

Tiểu Thảo không bằng lòng, tuy nàng luôn luôn tự biết bản thân mình vô số khuyết điểm, nhưng khi nghe được mẹ mình nói như vậy trong lòng vẫn có chút không thoải mái. Nàng có gì không tốt sao, tuy rằng hơi bánh bèo một chút, nhưng trong chuyện tình cảm, vô luận phát sinh bất cứ cái gì, nàng tuyệt đối sẽ không nhượng bộ .

"Dì, dì yên tâm. Chúng con sẽ chiếu cố lẫn nhau ."

Chúng con sẽ chiếu cố lẫn nhau, lời này của Phong Uyển Nhu như là một liều thuốc an thần khảm vào tâm tư của Cỏ mẹ, tuy rằng chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn ngủn, nhưng từ biểu hiện của Phong Uyển Nhu cùng Tiểu Thảo thì Cỏ mẹ vẫn có thể nhìn ra, trong chuyện tình này, Phong Uyển Nhu chiếm vị trí chủ đạo, đảm đương vai trò của người bảo vệ. Cỏ mẹ thực vui mừng vì có người sẵn lòng bảo vệ con gái mình, Phong Uyển Nhu nói như vậy, trong lòng nàng cũng dễ chịu rất nhiều.

"Uyển Nhu, Tiểu Thảo nhà dì từ nhỏ đã khác với hài tử nhà người ta, nàng bình thường nhìn có vẻ dễ chịu không có yêu cầu gì, nhưng khi nào thích cái gì thì sẽ đứng lên đấu tranh đến cùng làm mọi người trong nhà tức chết. Dì chỉ hy vọng cháu - hy vọng cháu về sau bất luận cho dù phát sinh chuyện gì cũng đừng rời xa nàng."

Cỏ mẹ nói có chút xúc động, ánh mắt đều đỏ lên, có cảm giác giống như một người mẹ sắp gả con gái đến nhà chồng. Phong Uyển Nhu đứng ở một bên thành thực nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu, còn Tiểu Thảo vẫn cúi đầu nãy giờ, ai cũng không nhìn, trong lòng thật khó chịu.

"Dì không biết cháu cùng Tiểu Thảo đến tột cùng vì sao lại yêu nhau, nhưng dì thật sự hy vọng hai người một khi đã xác định muốn ở cùng một chỗ, thì không nếu tách ra."

Cỏ mẹ nói chuyện ngữ khí rất chậm, từng câu từng chữ đều như thấm vào tâm của hai người đang im lặng lắng nghe, nàng tuy không hy vọng con gái mình cả đời sống cùng với một nữ nhân, nhưng nàng rốt cuộc cũng là mẹ của Tiểu Thảo, là người hiểu biết nhất con gái mình là người ra sao. Còn về phần tính cách của Phong Uyển Nhu, nàng không biết nhiều, nhưng nàng dám cam đoan, Tiểu Thảo đối với Phong Uyển Nhu, nhất định sẽ mười năm như một, không xa không rời, nếu có một ngày, Phong Uyển Nhu chán ghét Tiểu Thảo, như vậy, Tiểu Thảo sẽ rất đau lòng, chỉ sợ là cả đời cũng không thể vực dậy .

"Mẹ......"

Khoang mũi chua xót, Tiểu Thảo tiến lên vài bước, ôm lấy Cỏ mẹ, nàng tự trách chính mình, vì muốn cùng Phong Uyển Nhu sống chung cả đời, nàng đã cãi lại Cỏ mẹ, khi nghe Cỏ mẹ nói ra những lời này, nàng thật sự xấu hổ và khó chịu tới cực điểm. Trước tình yêu thương vô bờ bến của cha mẹ, con gái luôn là người ích kỷ , nhưng trong lòng nàng như thế nào lại khó có thể tha thứ cho mình như vậy?

"Ổn rồi, đừng khóc , mẹ không phải đã đồng ý cho hai con ở cùng một chỗ sao?"

Cỏ mẹ nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bả vai Tiểu Thảo, an ủi con gái như vậy nhưng không hiểu sao nước mắt nàng lại chảy xuống dưới nhiều hơn trước. Hôm nay, nàng đồng ý với quyết định của Tiểu Thảo, về sau, vô luận con đường phía trước của Tiểu Thảo cùng Phong Uyển Nhu có bao nhiêu khó đi, Cỏ mẹ đều sẽ giữ vững lời hứa của mình, bảo vệ con đường ấy tới cùng, ai da, về phần bà con chòm xóm, họ hàng gần xa tào lao gì đó, trước hết cứ mặc kệ đi.

"Được rồi, bao lớn rồi mà còn khóc, con cũng thật là, về sau không được tiếp tục tùy hứng, phải biết tự chiếu cố, biết chưa?"

Cỏ mẹ nhìn vào đôi mắt đỏ hồng như chú thỏ con của Tiểu Thảo căn dặn , Tiểu Thảo dùng sức gật đầu, xoa xoa nước mắt

"Con biết rồi mẹ."

"Nói không thì có ích lợi gì, phải hành động ngay, con phải bắt đầu làm việc nhà, Uyển Nhu bình thường công tác bận rộn, về sau các con cũng phải có gia đình nhỏ của riêng mình, bên cạnh sẽ không có người chiếu cố con, về sau hết thảy đều phải tự sinh tự diệt, con không thể trẻ con như bây giờ nữa."

"Mẹ không cần con nữa sao?"

Đôi mắt Tiểu Thảo lại ươn ướt nhìn Cỏ mẹ, nàng không nghĩ tới rời xa Cỏ mẹ, nàng yêu Phong Uyển Nhu, nhưng còn Cỏ mẹ, là máu mủ tình thâm thân, như thế nào có thể nói dứt bỏ liền dứt bỏ.

Cỏ mẹ lau nước mắt cho Tiểu Thảo, tay nàng đã không còn trắng nõn mịn màng như hồi trẻ, đã có vết nhăn theo năm tháng, Tiểu Thảo cảm nhận được điều này, thực xót xa. Cỏ mẹ nhìn con gái cười cười, trong nụ cười này lại có chút chua xót

"Hài tử ngốc, mẹ sao có thể cùng con sống cả đời, hôm nay mẹ đồng ý chuyện của con cùng Uyển Nhu , con đường về sau phải tự dựa vào sức các con mà đi."

"Con -"

Tiểu Thảo còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng đều nuốt vào bụng, nàng tuy rằng không muốn xa Cỏ mẹ, muốn tiếp tục ở chung với Cỏ mẹ, nhưng trong tâm lý nàng cũng biết, Phong Uyển Nhu lạnh lùng như vậy nhất định sẽ không quen với việc bên cạnh nhiều thêm hai người già, nếu nàng muốn ở chung với Cỏ mẹ và Cỏ ba, Phong Uyển Nhu có thể sẽ không thoải mái, đến lúc đó nếu vì vậy mà cãi nhau thì -

"Dì à, con cũng có suy tính hết rồi ạ."

Luôn luôn ở một bên không lên tiếng, Phong Uyển Nhu mở miệng khi nhìn thấy hai mẹ con Tiểu Thảo ôm nhau khóc rống, việc này nàng đã sớm nghĩ đến rồi, nếu giống như Tiểu Thảo không suy nghĩ chu toàn thì làm sao có thể làm an lòng má vợ.

"Cái gì?"

Tiểu Thảo lau khô nước mắt, quay đầu nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu cười cười, nhẹ giọng nói

"Nhà bên kia đã cho Uyển Tư rồi."

"Cho viên thuốc?"

Tiểu Thảo kinh ngạc nhìn Phong Uyển Nhu, như thế nào lại cho viên thuốc đáng ghét? Cỏ mẹ dùng sức nhéo Tiểu Thảo một cái, hung tợn trừng mắt nhìn nàng. Tiểu Thảo đau đến hít phải khí lạnh, ủy khuất nhìn Cỏ mẹ, làm gì lại nhéo con đau điếng vậy? Cỏ mẹ liếc mắt nhìn nàng một cái nữa, rồi quay đầu nhìn Phong Uyển Nhu, hai mắt vừa rồi còn hồng hồng lập tức lóe ra ánh sáng, cả người như trẻ ra mười tuổi, tinh thần sáng lạn.

"Kỳ thật vừa nãy dì cũng nghĩ tới chuyện này, chỉ là sợ cháu ghét bỏ nơi nhỏ hẹp này, dì -"

"Sẽ không đâu, chúng ta là người một nhà mà dì."

Phong Uyển Nhu đáp lời Cỏ mẹ khiến những băn khoăn lo lắng của nàng tan biến hết, Cỏ mẹ nhìn Phong Uyển Nhu nở nụ cười, các nếp nhăn trên mặt đều đã giãn ra.

Tiểu Thảo ở bên cạnh xoa cánh tay nhìn nàng, khuôn mặt nhăn lại đăm chiêu suy nghĩ. Vừa rồi, dù có đánh chết mẹ nàng cũng không cho hai người ở cùng một chổ, hận không thể nuốt sống Uyển Uyển. Hiện tại nhìn xem, tốt lắm, vừa thấy Uyển Uyển nói như vậy đã vui vẻ đến mức quên luôn ai mới là con gái ruột.

Cuối cùng thì nỗi lo lắng của Cỏ mẹ đã không còn nữa, tâm tình của nàng lúc này thật tốt, Cỏ mẹ đứng lên, nhìn Phong Uyển Nhu cười tủm tỉm

"Vừa rồi món ăn kia của Tiểu Thảo thật sự làm rất ghê, khó mà ăn nổi. Chờ dì đi làm cho cháu một phần điểm tâm ngon tuyệt nha."

Nói xong, Cỏ mẹ xoay bước đi, miệng còn ngân nga giai điệu của một bài hát

Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo cười. Tiểu Thảo đang đứng ở một bên nghẹn họng nhìn trân trối, không tin được.

"Em làm đồ ăn rất ghê sao? Vừa rồi là ai đã ăn sạch cả chén vậy?"

"Đứa ngốc"

Phong Uyển Nhu nhéo nhéo lỗ tai Tiểu Thảo, nhìn khuôn mặt thật thà, ngây ngốc của nàng, trong lòng cảm thấy ấm áp, ôm lấy Tiểu Thảo vào lòng. Chỉ cần Tiểu Thảo vui vẻ, thì tất cả đều xứng đáng, hạnh phúc nàng chờ mong, rốt cuộc cũng tới rồi...

Tài nghệ nấu ăn của Cỏ mẹ quả nhiên giỏi hơn nhiêu so với Tiểu Thảo, không đến một giờ thì cả bàn ăn phong phú như đại tiệc đã được bày lên. Có rau có thịt, sáu món, một canh, thấy đồ ăn ở trước mắt, Tiểu Thảo cười đến không biết trời đất.

Phong Uyển Nhu ngày thường tuy rằng ăn không nhiều lắm, nhưng hôm nay đồ ăn là do Cỏ mẹ đích thân làm, vì vậy cũng nể mặt mà ăn không ít.

Cỏ mẹ càng vui vẻ khi nghĩ đến cô gái này có thể nắm tay Tiểu Thảo trọn đời, chiếu cố con gái cưng của mình, người làm mẹ như nàng còn có cái gì phải lo lắng nữa.

Một chai rượu ngũ lương được mở ra, mùi rượu xộc thẳng vào mũi nồng đậm.

"Con không uống."

Tiểu Thảo nhìn chai rượu liền cúi thấp mặt xuống bàn trốn tránh, Cỏ mẹ liếc Tiểu Thảo một cái, thản nhiên nói

"Cũng đâu ai mời con uống, Uyển Nhu này, hai ta cùng uống."

"Chị ấy càng không thể uống!"

Tiểu Thảo nôn nóng, mẹ mình là người gì đây, tự mình uống rượu thì thôi đi còn bắt Uyển uyển của nàng cũng phải uống

Phong Uyển Nhu ngồi một bên nhìn Tiểu Thảo cười cười

"Hôm nay vui vẻ, cùng dì uống một chút cũng không sao."

Tiểu Thảo thấy Phong Uyển Nhu như vậy cũng không biết nói gì hơn, chỉ hơi mím môi rồi lại vui vẻ ăn món cá yêu thích. Cỏ mẹ cảm thấy Phong Uyển Nhu sảng khoái tốt tính, trong lòng càng thêm vui vẻ, vài lần chúc rượu nhau, hai người đều có chút uống quá .

"Đều đã thấy đáy, không còn gì nữa hết."

Tiểu Thảo khiếp hãi nhìn hai người, tửu lượng của Cỏ mẹ thế nào nàng biết rõ, nhưng còn Uyển Uyển......

Phong Uyển Nhu rõ ràng có chút quá chén, hai má lúc này đều hồng hồng, ánh mắt luôn luôn bình tĩnh tự tin cũng bị một tầng hơi nước phủ kín, hai tay chống cằm, nhìn Tiểu Thảo, cười nói

"Vui quá."

"......"

Tiểu Thảo bị câu nói này làm cho cảm động, lúc này Phong Uyển Nhu do uống say nên mất đi vài phần lãnh diễm của ngày thường, lại tăng thêm vẻ quyến rũ của nữ nhân, chỉ bằng ánh mắt cười như không cười kia đã làm trái tim nhỏ bé bồng bột của Tiểu Thảo loạn nhịp.

"Được rồi, không chậm trễ hai con nghỉ ngơi. Hôm nay cũng đã muộn ".

Cỏ mẹ cũng không phải dạng vừa, uống nhiều vậy vẫn chưa xi nhê gì, nàng nhìn ra Phong Uyển Nhu thật sự đã say lắm rồi, cân nhắc đến việc ngày mai nàng ta còn phải đi làm sớm, không nên nghỉ trễ, cũng đến lúc buông tha rồi. Tiểu Thảo trừng mắt nhìn Cỏ mẹ, rồi tiến đến bên người Phong Uyển Nhu

"Uyển Uyển, đi nghỉ thôi."

"Nghỉ ở nơi nào a?"

Phong Uyển Nhu dựa nửa thân mình vào người đối diện, lười biếng đặt câu hỏi, chóp mũi của Tiểu Thảo lúc này đều là hương thơm thanh khiết trên người Phong Uyển Nhu, nàng khẽ lau mồ hôi trên trán, liếc mắt thì thấy Cỏ mẹ đang dùng ánh mắt xấu xa nhìn mình.

Đi nơi nào nghỉ , cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là phòng của mình rồi, cớ gì mẹ già lại dùng ánh mắt ghê tởm như vậy à, già rồi còn không nên nết, ánh mắt vẫn xấu xa như vậy, ta khinh.

Truyện Chữ Hay