Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

ôn lại chuyện cũ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Girl_sms

Beta: Kai

Tiểu Thảo "thẳng thắn thành khẩn" khiến mặt Phong tổng lúc đỏ hồng lúc xanh mét, có cảm giác nói không nên lời, cảm xúc cũng không thể biểu lộ, chỉ có thể dùng ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Tiểu Thảo.

Tiểu Thảo bị Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm lại sợ như rùa rụt cổ, cũng thấy mấy lời này rất rõ ràng , ngốc nghếch hề hề cười cười, tiến lên ôm lấy Phong Uyển Nhu, đem đầu hướng vào trong lòng nàng nịnh nọt:

"Phong tổng, Phong tổng, đừng nóng giận nha, em chỉ là ăn ngay nói thật." =.=

"Đừng chạm vào tôi."

Phong Uyển Nhu lạnh lùng nói, Tiểu Thảo mặt dày như vậy khiến nàng thật sự không có khả năng tiếp nhận. Tiểu Thảo nói xong mấy lời kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ như vậy rồi còn dám nghịch ngợm tiến vào trong lòng của nàng, khó tránh khiến cho Phong Uyển Nhu có một loại cảm giác như đang ôm Dạ Ngưng thứ hai.

"Không, chị không thể sinh khí."

Tiểu Thảo than thở, đầu dùng sức cọ vào cổ Phong Uyển Nhu.

"Ngưng Ngưng nói, hai chúng ta luôn là cãi nhau quá nhiều, trò chuyện tâm tình quá ít, cần tâm sự nhiều hơn."

"Nàng là gì của em, sao em nghe lời nàng ta như vậy?"

Phong Uyển Nhu nói chuyện có chút tức giận, trong lòng cũng có chút không muốn, không phải nàng ăn dấm chua của Tiểu Thảo cùng Dạ Ngưng. Phong Uyển Nhu là loại người nào, nàng sao có thể không biết Tiểu Thảo cùng Dạ Ngưng ở cùng một chỗ bất quá là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chuyên gia đi làm chuyện xấu, một chút tình ý cũng không có. Nhưng Tiểu Thảo lại xem mấy lời Dạ Ngưng nói làm như thánh chỉ, chỉ riêng điểm này, người bình thường cũng không chịu nổi rồi. Nếu chỉ mấy điều hay thì cũng coi như bỏ qua đi, mà đây toàn dạy ba cái tào lao xấu xa a.

Tiểu Thảo cảm giác được Phong tổng đang bất mãn, tay ôm cổ của nàng, rõ ràng đem thân mình dựa trên người nàng.

"Phong tổng, chúng ta đã lâu không nói chuyện phiếm, chị đừng sinh khí nữa nha, nha?"

Đừng nói khi cãi nhau, chính là cả khi không cãi nhau thì hai người ở chung cũng không có khoảng không gian tâm tình. Phong Uyển Nhu luôn bận rộn công tác, Tiểu Thảo tuy rằng ngày thường rất trẻ con, nhưng mỗi khi thấy Phong Uyển Nhu công tác, nàng đều ngoan ngoãn đi qua một bên tìm việc để làm, cũng không phiền Phong Uyển Nhu. Phong Uyển Nhu đối với việc này cũng áy náy, không phải không nghĩ tới buông tay công ty, nhưng Phong Đằng là nàng dùng toàn bộ tâm huyết để xây dựng lên, giao cho ai nàng cũng không yên tâm. Duy chỉ có Uyển Tư, nhưng Tư Tư vĩnh viễn giống như hài tử không chịu lớn. Thở dài, Phong Uyển Nhu rốt cuộc chịu vươn tay, đem Tiểu Thảo kéo vào trong lòng, ôn nhu hỏi:

"Em muốn tâm sự?"

"Muốn rất muốn, Phong tổng, chị có biết vì sao em lại yêu chị?"

"......"

Phong Uyển Nhu vừa dịu xuống bị hỏi câu này lại căng thẳng , nàng cau mày nhìn Tiểu Thảo đang nằm trong lòng mình ngây ngô cười, đứa nhỏ này hôm nay là làm sao vậy, ăn thuốc kích thích sao? Tiểu Thảo không chớp mắt nhìn Phong Uyển Nhu, nàng tuy rằng chưa ăn thuốc kích thích gì hết, nhưng bộ phim vừa rồi, hình ảnh vừa rồi còn hơn thuốc kích thích nhiều, đến bây giờ thân mình nàng còn ngứa ngáy lắm, nếu không nói chuyện phiếm dời đi lực chú ý, nàng không biết một hồi nữa mình sẽ làm ra chuyện quỷ quái gì.

"Được rồi, nếu chị không biết, em đây nói cho chị nghe, em thích chị từ lúc chị thu nhận đàn chó hoang."

"Sao?"

Phong Uyển Nhu mí mắt có chút tiếu ý, lúc thu xếp cho đàn chó hoang sao? Chẳng lẽ Tiểu Thảo là vì cảm kích nàng cho nên có cảm tình?

Tiểu Thảo nắm bả vai Phong Uyển Nhu, mặt có chút hồng hồng, ánh mắt cũng không dám nhìn Phong Uyển Nhu, xem ra còn đang chuẩn bị một màn thổ lộ thẹn thùng.

"Lần đầu tiên em nhìn thấy chị, em đã rất khẩn trương, chị ngồi ở phòng phỏng vấn, cứ nhìn chằm chằm em, làm cho em không dám ngẩng đầu lên luôn."

Phong Uyển Nhu cười cười, ôm Tiểu Thảo, lúc phỏng vấn sao, không nhìn thì sao biết người tới xin việc như thế nào. Xem ra lúc đó tiểu gia hỏa này thực sự bị mình doạ cho xấu hổ.

"Thừa dịp chị xem sơ yếu lý lịch, em mới dám vụng trộm ngẩng đầu ngắm chị một cái, liền lập tức cúi đầu."

Tiểu Thảo mặt đỏ như con tôm được luộc chìn, Phong Uyển Nhu vừa thấy nàng như vậy đã biết nàng đang suy nghĩ cái gì, nhếch nhếch khóe môi:

"Không biết ai ban đầu đối nghịch với tôi à."

Tuy rằng hai người hiện tại có thể cười về những chuyện trong quá khứ, nhưng lúc trước kia thật sự là......

Tiểu Thảo chu chu cái miệng, nói thầm:

"Ai bảo chị khi đó lúc nào cũng nghiêm mặt, em sợ chị đến mức mấy lần muốn quá từ chức a. Vốn đã sợ hãi, chị còn hay khi dễ em, em có thể không sai lầm sao?"

"Hả?"

Phong Uyển Nhu nhíu mày, dù thế nào, kết quả sao lại biến thành nàng khi dễ Tiểu Thảo?

Tiểu Thảo mặc kệ Phong Uyển Nhu tiếp tục nói, chỉ là trong thanh âm mang nhõng nhẽo trẻ con:

"Con cá bảo bối của chị, em lỡ tay làm chết, lúc ấy nhìn biểu tình của chị giống như muốn đạp chết em, làm em sợ quá chừng, kém chút nữa em còn tưởng phải chôn chung với con cá đó. Sau đó chúng ta lại cãi nhau, ai cha, ngẫm lại khi đó, thật rất khổ a."

Tiểu Thảo nói xong liền nở nụ cười, chuyện cũ rõ ràng vẫn luôn nằm trong tâm trí nàng, không nghĩ tới nàng cùng Phong tổng đã trải qua cùng nhau nhiều như vậy, hơn nữa quan hệ hiện tại của hai người ...... Nghĩ vậy, tâm của Tiểu Thảo nhảy dựng lên, ngẩng đầu không được tự nhiên nhìn Phong Uyển Nhu một cái, liền thấy Phong Uyển Nhu tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, trong mắt tràn đầy sủng nịnh.

"Đến sau đó, không biết như thế nào em liền thay đổi, lúc trước sợ nhất là đi làm, nhưng sau đó lại vì đi làm mà điểm tâm cũng không thèm ăn, hơn nữa muốn gặp chị đến phát cuồng a. Tuy rằng nhìn thấy chị cái gì cũng không nói, nhưng nhìn chị ngồi ở văn phòng làm việc đã cảm thấy thực thỏa mãn."

Tiểu Thảo nhẹ nhàng nói xong, ánh mắt cũng trở nên không giống lúc trước. Phong Uyển Nhu và nàng cùng nhau nhớ lại, tâm bị lời nói của Tiểu Thảo làm cho mềm xuống, tay cũng theo quán tính xoa lưng Tiểu Thảo.

"Em nói nhiều như vậy rồi, chị cũng phải nói chút gì nha."

Tiểu Thảo bắt đầu làm nũng, chiêu này không phải Dạ Ngưng dạy, là chính nàng tự học , hơn nữa là học theo Cỏ mẹ. Tiểu Thảo bình thường không có đam mê gì, ở nhà thường xuyên nghe lén Cỏ mẹ cùng Cỏ ba nói chuyện phiếm, mỗi lần Cỏ mẹ làm nũng với Cỏ ba, Tiểu Thảo đều nổi da gà, đã lớn tuổi như vậy mà Cỏ mẹ còn bắt chước mấy thiếu nữ làm nũng, nhưng Tiểu Thảo kinh ngạc phát hiện, Cỏ ba không những phản cảm, tựa hồ như Cỏ mẹ càng làm tới Cỏ ba liền lập tức đầu hàng, cái gì cũng OK. Tiểu Thảo đem chiêu này âm thầm nhớ trong lòng, chuẩn bị về sau cũng làm với Phong tổng, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội dùng tới.

Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm Tiểu Thảo nhìn một hồi, nhìn nàng trong mắt có chờ mong, tay đặt ở nàng bên hông chậm rãi buông xuống, tựa vào trong lòng Tiểu Thảo. Tiểu Thảo biết đây là Phong Uyển Nhu muốn dựa vào lòng mình, vì muốn Phong Uyển Nhu dựa vào càng thoải mái hơn một chút, Tiểu Thảo liền chuyển thân ôm lấy nàng.

"Nếu tôi nói, lần đầu gặp mặt, tôi đã có cảm giác với em, em có tin hay không?"

Phong Uyển Nhu thanh âm thực nhẹ, nhưng lại tiến vào trong lòng Tiểu Thảo, Tiểu Thảo nghĩ đến chính mình nghe lầm, Tiểu Thảo liền ngồi ngốc ra như vậy, tuy rằng không trả lời Phong Uyển Nhu, nhưng cái miệng lại há rộng ra đã triệt để bán đứng lòng của nàng.

Phong Uyển Nhu không lưu tâm, chế trụ ôm Tiểu Thảo vào bên hông mình, tự chìm vào hồi ức, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

"Lúc trước đây, tôi đối với chuyện tình cảm không có chút chờ mong nào."

Tiểu Thảo nghe xong lời này thân mình run lên, tâm như là bị dao đâm, có chút đau lòng có chút xót xa, không thể nói cái gì an ủi Phong Uyển Nhu, cũng chỉ có thể sử dụng tay dùng sức ôm lấy Phong Uyển Nhu.

"Ba của tôi từng nói, Uyển Tư cùng tôi, tất yếu lưu lại một người, xử lý chuyện của Phong Đằng. Cá tính của Uyển Tư em cũng biết mà."

"Hừ hừ, mỗi ngày đều tìm trò khi dễ người khác."

"Hai người các em bát tự không hợp nhau sao? Như thế nào gặp mặt liền cãi nhau vậy?"

Tiểu Thảo bĩu môi, cái gì bát tự không hợp a, này quả thực là tình địch gặp nhau, có thể không cãi nhau sao? Không đánh đã nể mặt lắm rồi a.

Phong Uyển Nhu không rảnh nhìn Tiểu Thảo, tiếp tục nói:

"Nếu có cảm tình với ai, thì không có thời gian cho việc kinh doanh. Ban đầu, tưởng rất đơn giản, biết rõ chính mình sẽ không có, sẽ không hãm sâu vào. Cũng không nghĩ đến, vẫn gặp được em."

Nói đến đây, Phong Uyển Nhu thở dài, Tiểu Thảo ngược lại là vui vẻ, cười tủm tỉm ôm Phong Uyển Nhu, xem ra, nàng thật đúng là giống như Cỏ mẹ nói , mị lực không nhỏ đâu!

"Lúc phỏng vấn, em ngốc nghếch rụt rè ngồi ở nơi ấy, lại thường thường nhìn lén tôi, ánh mắt đó, tôi hình dung không ra."

Phong Uyển Nhu trên mặt mang theo tươi cười, nhớ tới Tiểu Thảo lúc đó ngây ngô, nhớ tới ánh mắt đơn thuần non nớt của nàng, nhớ tới nàng kinh ngạc mở to hai mắt không biết làm gì. Tiểu Thảo vừa thấy Phong Uyển Nhu như vậy thì đã biết nàng khẳng định đang suy nghĩ về mấy việc xấu của mình, có chút xấu hổ nghiêng người:

"Vậy còn cha chị, nếu-"

Cảm giác được Tiểu Thảo bất an, Phong Uyển Nhu mở to mắt, nắm tay nàng:

"Cho tới nay tôi đều như vậy, phàm là thứ tôi đã quyết, tôi nhất định sẽ không buông tay, vô luận ai làm chuyện gì, cũng không thể tách chúng ta ra."

"Ân!"

Tiểu Thảo dùng sức gật đầu, dùng hai má cọ cọ vào mặt Phong Uyển Nhu. Đúng vậy, không xa rời nhau, nguyên lai nàng không biết cảm tình là cái gì, từ khi gặp được Phong tổng, nàng lại thường xuyên đau khổ, nàng không muốn hai người tách ra, không cần giống như Dạ Ngưng, rõ ràng là thích, rõ ràng là yêu, tại sao còn muốn rời đi, cùng Phong tổng tách ra, nàng chịu không nổi.

Hai người cũng không nói chuyện, đắm chìm tại trong giây phút ngọt ngào kề cận bên nhau, Tiểu Thảo nhắm hai mắt lại, cảm thụ được mùi hương của Phong Uyển Nhu, mùi thơm của cơ thể, tâm tình liền ấm áp, đầu cũng cúi thấp xuống. Cảm nhận được Tiểu Thảo càng lúc càng muốn chìm sâu vào giấc ngủ, Phong Uyển Nhu bất đắc dĩ đẩy nàng ra.

"Đứng lên, nếu mệt nhọc thì vào phòng ngủ, ở đây sẽ bị cảm lạnh."

"Không chịu, em muốn ôm chị."

Tiểu Thảo lười biếng dang tay ôm một cái, Phong Uyển Nhu cảm thấy buồn cười nhìn nàng, giãy dụa do dự một hồi, cũng dang tay ôm lấy Tiểu Thảo.

Một cái ôm như vậy, khiến hai người đều có chút không bình tĩnh, mấu chốt là đã lâu không ôm, cái ôm này thật bất ngờ, trước ngực mềm mại dán lại gần nhau, Phong Uyển Nhu đỏ mặt, Tiểu Thảo giật mình, tâm trí tỉnh táo, hít một ngụm khí lạnh, không nói hai lời, nhắm thẳng đến cổ trắng nõn của Phong Uyển Nhu hôn điên cuồng lên đó.

"Tiểu Thảo, đừng -"

"Cho em hôn Người đi, chỉ hôn nhẹ thôi, được không?"

Thanh âm run rẩy lộ ra khát vọng vô hạn, Phong Uyển Nhu nhìn hai mắt Tiểu Thảo tràn ngập dục vọng, nghe nàng khát cầu như vậy, Phong Uyển Nhu cắn cắn môi, nhắm hai mắt lại nhẹ nhàng gật đầu.

Được Phong Uyển Nhu cho phép, Tiểu Thảo có chút lo lắng, cũng không giống như bình thường ầm ĩ nói không ngừng, mà là ôn nhu ôm lấy eo Phong Uyển Nhu, dùng lực một chút, đem nàng dựa vào trong lòng mình, rồi mạnh mẽ nghiêng người, đem thân thể nàng đặt ở trên sô pha. Phong Uyển Nhu kinh hô một tiếng, mạnh mẽ mở to mắt, nàng như thế nào cũng không đoán được Tiểu Thảo bình thường cái gì cũng không hiểu sẽ có bộ dạng như vậy, làm chuyện này có vẻ khá quen thuộc, còn nữa tốc độ này, tuyệt đối không phải người mới làm lần đầu.

Tiểu Thảo cũng mặc kệ Phong Uyển Nhu có bao nhiêu kinh ngạc, nàng sốt ruột lắm rồi, thân mình cũng sôi trào, tay run rẩy không biết nặng nhẹ vuốt ve thân mình Phong Uyển Nhu, hơn nữa còn dám công khai sờ lên ngực nàng.

Truyện Chữ Hay