Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

xem phim

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bên kia Phong Uyển Tư đem chân ga đạp mạnh khiến xe chạy như bay về nhà giải cứu tỷ tỷ, thì bên này Tiểu Thảo tắm rửa xong phi thường thuần khiết nằm ở sô pha xem báo, thật đúng là một chút tâm tư xấu xa đều không có. (Mấy bạn cũng không nên nghĩ xấu cho Tiểu Thảo nha :">)

"Đứng lên, lau khô tóc đi."

Phong Uyển Nhu cũng tắm rửa xong, mặc áo ngủ từ trong phòng chậm rãi đi ra, cầm khăn mặt trong tay trực tiếp ném lên đầu Tiểu Thảo.

Tiểu Thảo cười ha ha đem khăn mặt đang trùm trên đầu mình lấy xuống, lập tức ngồi dậy, bắt đầu lau tóc, thuận tiện không quên nghiêng đầu dùng ánh mắt to tròn ngắm nhìn Phong Uyển Nhu. Thật tốt, cuối cùng cũng làm hoà, Phong tổng mặc kệ là nhìn trực diện hay nhìn bên cạnh đều thực hoàn mỹ! Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái, không quan tâm đến nàng nữa, đi đến trước bàn, cầm văn kiện lên đọc.

"Một hồi tóc khô thì đi vào phòng ngủ."

Phong Uyển Nhu cầm văn kiện ngồi ở đối diện Tiểu Thảo, trên bàn đặt một ly cà phê, nàng cúi đầu, lật xem văn kiện, ngọn đèn màu cam chiếu vào đầu vai nàng, trắng nõn da thịt, gợi cảm làm người khác muốn hôn xuống xương quai xanh ấy, khí chất thanh nhã càng phát ra vẻ mê người. Tiểu Thảo nhìn chằm chằm nàng, mãn nhãn ngưỡng mộ cùng thưởng thức, tâm tình vui vẻ lợi hại.

"Em không ngủ, muốn đợi chị ngủ cùng."

Vừa mới làm lành không lâu, như thế nào có thể đi ngủ trước? Tiểu Thảo mím môi, ánh mắt đầy trông chờ nhìn Phong Uyển Nhu, chỉ sợ nàng đuổi mình đi ngủ. Ngừng lại động tác, Phong Uyển Nhu ngẩng đầu chớp mắt nhìn Tiểu Thảo, khóe miệng hơi hơi giơ lên, hơi có chút chế nhạo nhìn nàng. Như thế nào, vài ngày không gặp, lá gan lớn hơn rồi?

Tiểu Thảo vừa nhìn thấy Phong Uyển Nhu như vậy liền xìu xuống, nàng che dấu ho khan một tiếng, cầm lấy khăn mặt cuồng nhiệt lau tóc, đôi mắt còn thường thường trộm ngắm Phong Uyển Nhu một cái, điển hình cho câu có tật giật mình. Nàng đang đánh giá xem Phong tổng còn nhớ rõ chuyện hôm đó của Phí Dương không, như thế nào mới có thể khiến khiến nàng triệt để nguôi giận a.

"Em muốn giúp tôi sao?"

Phong Uyển Nhu cũng không có ý định buông tha cho Tiểu Thảo, văn kiện trong tay đặt ở một bên, nghiêng thân mình nhìn nàng. Hai người giận dỗi cũng có vài ngày, khó lắm mới hoà hợp lại, nàng còn chưa "Hảo Hảo" đối xử với Tiểu Thảo mà.

Tiểu Thảo nháy mắt nhìn Phong Uyển Nhu, không biết nói gì cho tốt, vì vậy đành giả câm điếc. Phong Uyển Nhu trong mắt có tiếu ý, nhưng trên mặt vẫn là bất động thanh sắc, không nói một lời, liền cứ như vậy nhìn Tiểu Thảo. Tiểu Thảo kinh ngạc nhìn Phong Uyển Nhu, dần dần, ánh mắt nóng rực lên.

Phong Uyển Nhu thấy Tiểu Thảo như vậy liền biết nàng đang suy nghĩ cái gì, mặt đỏ lên, thân mình lui mạnh về phía sau, ho khan một tiếng, giận dữ nhìn Tiểu Thảo.

"Ngồi yên."

"Nga."

Tiểu Thảo bĩu môi, ủy khuất nhìn Phong Uyển Nhu, nàng không phải chỉ muốn hôn nhẹ Phong tổng thôi mà, phản ứng lớn như vậy làm gì? Lúc trước Phong tổng không phải cũng chủ động hôn nàng sao?

"Em còn ủy khuất?"

Phong Uyển Nhu híp mắt nhìn Tiểu Thảo, nàng vừa thấy Tiểu Thảo mặt nhăn thành khối đã biết nàng tôi đang suy nghĩ cái gì, Tiểu Thảo gục đầu, rầu rĩ nói

"Không có mà."

Đúng vậy, em đang ủy khuất đây, chị vì cái gì cũng không ôm người tôi một cái a? Phong tổng, Phong tổng, chị đều lâu như vậy không ôm em, không khó chịu sao?

Phong Uyển Nhu nhìn bộ dáng uỷ khuất của Tiểu Thảo vừa tức giận lại vừa buồn cười , nhẹ nhàng lắc đầu, nàng xem như đã nhìn ra, người nào cho dù đơn thuần ra sao chỉ cần cùng Dạ Ngưng ở cùng một chỗ lâu ngày thì khẳng định không còn trong sáng nữa, hai người lúc mới quen nhau, Tiểu Thảo thật tốt, quy củ , nào có hoa tâm mưu kế như bây giờ.

"Nói mau, Dạ Ngưng của em giúp em bày mưu tính kế phải không?"

Phong Uyển Nhu cố ý dùng vài chữ "Dạ Ngưng của em" để kích thích Tiểu Thảo, quả nhiên Tiểu Thảo nghe xong thì toàn thân bỗng nhiên run run, ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn Phong Uyển Nhu, tuy nói nàng cùng Ngưng Ngưng là không sai, nhưng rốt cuộc tại sao lại thành của nàng cơ chứ, Dạ Ngưng không phải của nàng, Phong tổng mới là của nàng mà.

"Nói chuyện đi!"

Phong Uyển Nhu nhíu nhíu mày, Tiểu Thảo vừa thấy nàng như vậy liền biết điều, vâng lời nhỏ giọng nói

"Em cùng Ngưng Ngưng rất thuần khiết ."

Tay của Phong Uyển Nhu nắm chặt thành ghế sô pha, cố nén cười, tiếp tục bản mặt thanh niên nghiêm túc nhìn Tiểu Thảo

"Thật không? Tôi nghe Vương Oánh Oánh nói các em không có việc gì cũng cùng nhau đi chơi mà, mỗi ngày chơi cho tới nửa đêm ."

"Mới không phải đâu, cũng lắm là tới chạng vạng thôi à."

Tiểu Thảo thành thật sửa lại câu nói của Phong Uyển Nhu.

"Nga?"

Phong Uyển Nhu nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn Tiểu Thảo, chạng vạng? Tiểu Thảo bị Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm nên cả người đều không thoải mái, biết rõ Phong tổng luôn khi dễ mình, nàng cũng tự hiểu rằng chính mình vô luận nói như thế nào cũng không qua nổi Phong tổng, rõ ràng là thua ngay từ vòng gửi xe mà, vì vậy mặt dày hướng bên người Phong Uyển Nhu cọ cọ.

"Phong tổng, Phong tổng, thơm quá a."

Tiểu Thảo nhanh chóng đặt tay lên áo Phong Uyển Nhu, lúc hai tay chạm vào vòng eo mảnh khảnh kia, Tiểu Thảo cảm giác được Phong Uyển Nhu nhẹ nhàng run rẩy, tâm tình không tự giác cũng run theo.

Phong Uyển Nhu không nói gì nhìn Tiểu Thảo, muốn đẩy nàng ra, nhưng nhìn thấy tiểu tổ tông này hướng vào trong lòng mình ôm ấp thì có chút không đành lòng , có bao nhiêu lâu không ôm nàng ? Có bao nhiêu lâu không thưởng thức hương vị trên người nàng ? Thở dài, phóng túng Tiểu Thảo coi như là phóng túng chính mình, Phong Uyển Nhu vươn tay, đem Tiểu Thảo kéo vào trong lòng.

Tựa đầu chôn ở ngực Phong Uyển Nhu, miệng Tiểu Thảo nở rộ nụ cười, nàng đã biết, Phong tổng của nàng đã hết tức giận nàng rồi.

"Phong tổng, Phong tổng, em sai lầm rồi, về sau em sẽ không bao giờ như vậy nữa ."

"Em làm sao?"

Phong Uyển Nhu nhẹ tay xoa tóc Tiểu Thảo, con ngươi nâu sậm tản ra vẻ sủng nịch, khiến Tiểu Thảo toàn thân ấm áp .

Tiểu Thảo bắt chước chú chó nhỏ dùng cổ cọ vào tóc Phong Uyển Nhu, nhỏ giọng than thở

"Em về sau làm gì đều sẽ nói với chị, sẽ không cho chị lo lắng ." (Tiểu Thảo nhớn rồi chấm nước mắt)

Nghe xong những lời này, Phong Uyển Nhu nở nụ cười, cuối cùng, cuối cùng Tiểu Thảo đã hiểu được lòng của nàng, đã không còn ngốc nghếch đến bất trị nữa. Hết thảy cố gắng của nàng tựa hồ đã có hồi báo, người nằm trong lòng này, tuy rằng còn đơn thuần non nớt, nhưng luôn làm cho nàng cảm thấy an toàn và ấm lòng.

Tiểu Thảo cũng không nói nữa, cả người dựa vào trong lòng Phong Uyển Nhu, ánh mắt cười đến híp lại, hạnh phúc toàn thân.

Cứ như vậy ôm thật lâu, Phong Uyển Nhu vỗ vỗ đầu Tiểu Thảo, nhẹ giọng nói

"Tốt lắm, tôi đói bụng rồi."

"Đói bụng? Không phải mới vừa ăn sao?"

Tiểu Thảo than thở , ôm tay Phong Uyển Nhu không buông, một chút cũng không muốn bỏ ra. Phong Uyển Nhu bất đắc dĩ xoa xoa mái tóc của nàng

"Được rồi, tôi đi nấu cơm, trở về rồi ôm tiếp nha?"

"Không cần."

Tiểu Thảo bắt đầu xấu xa, giống như bánh trưng dán lên người Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu thở dài, nhíu mi, làm bộ mặt lạnh

"Còn không buông ra? Nếu không phải em diễn trò say rượu thì tôi làm sao có thể chưa ăn cơm?"

"Ách......"

Tiểu Thảo từ trong ôn nhu lập tức tỉnh lại , buông lỏng Phong Uyển Nhu ra, đứng thẳng dậy, cùng học sinh tiểu học làm động tác chào cơ giống y như nhau

"Làm cái gì ăn bây giờ?"

Ăn cơm thì ăn cơm chứ sao, ăn no mới có khí lực tiếp tục ôm Phong tổng.

"Trong nhà còn có bánh ngọt."

"Ăn cái đó không dinh dưỡng, còn béo phì nữa. Em làm cho chị ăn."

"Làm cái gì?"

"Khoai tây xào dấm thì thế nào?"

"......"

Không nhìn thấy Phong Uyển Nhu đang làm mặt lạnh, Tiểu Thảo chạy ào vào tại phòng bếp, bằng tốc độ nhanh nhất xào khoai tây, thuận tiện lấy từ tủ lạnh ra bánh mỳ, lại làm canh trứng gà, một món một canh một bánh mỳ, ngồi ở sô pha, Tiểu Thảo thỏa mãn nhìn Phong Uyển Nhu.

Phong Uyển Nhu không nói chuyện, cầm lấy chiếc đũa gắp một khối khoai tây, gật gật đầu, Tiểu Thảo thật đúng là khoai tây đã thành tinh , làm thật không sai, rất có mùi vị.

Phong Uyển Nhu vừa lòng khiến Tiểu Thảo như được ăn mật, tâm tình vui vẻ, cười ha hả.

"Em lúc trước cũng cùng Ngưng Ngưng ăn như vậy, bọn em vừa ăn vừa xem phim nữa."

"Dạ Ngưng?"

Phong Uyển Nhu dừng đũa, ngẩng đầu nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo dùng sức gật gật đầu, lấy đĩa DVD ra, cúi đầu nhìn

"Hình như là phải nhờ người khác mua, Ngưng Ngưng nói đây là trân bảo cậu ấy giấu dưới đáy hòm, xem hay lắm, người bình thường câu ấy không cho mượn đâu."

Phong Uyển Nhu không nói chuyện, chỉ là có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm cái đĩa trên tay Tiểu Thảo. Tiểu Thảo sốt ruột muốn cho Phong Uyển Nhu xem nên không ăn nữa, không nhìn biểu tình của Phong Uyển Nhu mà nhanh chóng đọc chữ ghi trên bìa đĩa

"Phim khoa học viễn tưởng, phim hài giải trí, phim thế giới hoang dã, đĩa này chỉ có vài bộ, vậy mà còn nói cái gì cũng có, còn gạt em nói là trân quý đã lâu , hừ, Phong tổng, chị muốn xem cái gì a?"

"Tùy tiện đi."

Phong Uyển Nhu đối với mấy bộ phim Dạ Ngưng đề cử cũng không có gì hứng thú, nhưng thấy Tiểu Thảo hưng phấn muốn xem, trong lòng cũng có chút chờ mong. Mấy ngày nay bận rộn, nàng đều không có thời gian nghỉ ngơi, khó được cùng Tiểu Thảo ở một chỗ, vậy nên nghe theo ý kiến của nàng.

Tiểu Thảo đảo cổ một hồi, nghĩ sau khi ăn cơm nên xem phim gì thì hợp, mà với tính cách của Phong Uyển Nhu khẳng định không thích xem mấy phim hài giải trí, vậy rõ ràng nên xem phim khoa học viễn tưởng phổ cập khoa học đi a, có thể gia tăng tri thức! Tiểu Thảo nhanh chóng đem đĩa DVD để vào đầu đĩa, cười tủm tỉm, đặt mông ngồi kế bên Phong Uyển Nhu, cầm lấy điều khiển từ xa.

Còn chưa kịp nhấn nút, chuông cửa đã vang lên, Phong Uyển Nhu cùng Tiểu Thảo nhìn nhau, Tiểu Thảo đầy vẻ không vui, Phong Uyển Nhu còn có chút kỳ quái, tối như vậy là ai đến. Người ngoài cửa có chút không kiên nhẫn, hai người lâu như vậy còn không mở cửa, rõ ràng là có mờ ám mà.

"Chị, mở cửa a, em là Uyển Tư, chìa khóa em quên mang theo rồi."

"Viên thuốc?"

Vừa nghe tiếng Phong Uyển Tư, Tiểu Thảo miệng mở thật rộng, thật là, tự nhiên đến làm gì? Nàng thật vất vả cùng Phong tổng ở cùng một chỗ, sẽ không đến làm bóng đèn chứ? Sương Sương đâu? Vì cái gì còn không ngăn nàng ta lại?

Tiểu Thảo đang oán giận, Phong Uyển Tư đã đẩy cửa mà vào, nàng chạy vào nhà nhìn Tiểu Thảo như nhìn sơn tặc, thấy nàng đang cầm điều khiển, một chút đều không có vẻ muốn về nhà ngủ, Lăng Sương ở sau lưng Phong Uyển Tư bất đắc dĩ nhìn nàng, Tiểu Thảo bĩu môi, trừng mắt dằn mặt hai bóng đèn mới tới.

"Cô muốn làm gì?"

"Tôi làm gì? Tôi còn phải hỏi coi cô đang tính làm gì nữa? Liền cho chị tôi ăn mấy cái này sao?"

Tại từ điển của Phong Uyển Tư tuyệt đối không có hai chữ mệt mỏi, không có việc gì làm thì tìm việc mà làm là đam mê lớn nhất của nàng. Phong Uyển Nhu đứng một bên, nàng biết Uyển Tư khẳng định là muốn làm khó.

Tiểu Thảo ánh mắt trừng lớn

"Hai chúng tôi xem phim thôi!"

"Xem phim giề?"

Phong Uyển Tư cười lạnh, chúng tôi sao, còn xem phim nữa chớ? Tiểu Thảo vừa thấy Phong Uyển Tư như vậy liền sinh khí, rõ ràng không giải thích , quyết định dùng bằng chứng nói chuyện, tay ấn nút điều khiển từ xa một cái, tức giận nói

"Xem đi nè!"

Nghe theo chỉ thị của Tiểu Thảo, mấy ánh mắt đồng thời nhìn phía màn hình TV, hình ảnh chậm rãi truyền ra, chỉ là câu đầu tiên đã khiến cho Tiểu Thảo hoá đá tại chỗ.

"Bộ phim Đam mê thể xác, cấm trẻ em dưới mười tám tuổi."

Truyện Chữ Hay