Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

asss... cạnh tranh công bằng!!!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Tiểu Thảo!"

Mọi người lúc này ở một bên còn không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì Tiểu Thảo rốt cuộc vì sao lại như quả bowling trượt dài trên đường ray thì Phong Uyển Nhu đã muốn kinh hô một tiếng nhào tới.

Một phát bắt được cánh tay Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu dùng sức kéo Tiểu Thảo đứng dậy, Tiểu Thảo một tay ôm mặt méo mó, một tay thì bụm lấy phía sau cái mông, dùng sức thở.

"Té trúng chỗ nào rồi?"

Tục ngữ nói 'quan tâm tắc loạn' Tiểu Thảo động tác tay bịt mông đã muốn làm cho cho mọi người và cả Lương Nhiên với Cao Phàm đứng một bên ôm bụng cười muốn lộn ruột. Chỉ riêng Phong tổng vẫn như cũ gắt gao nắm lấy cánh tay Tiểu Thảo, chăm chú nhìn nàng.

"Tôi không sao..."

Tiểu Thảo ôm mông nhìn Phong Uyển Nhu, đột nhiên rất muốn khóc, bị nhiều người cười nhạo như vậy, nhìn thấy nàng cảm giác thất xấu hổ, chẳng có chút gì vui vẻ, chỉ riêng có Phong tổng lại như thế này khẩn trương quan tâm nàng, thật sự... khiến nàng... rất cảm động a!

"Nói gì đi chứ? Thấy thế nào?"

Tiểu Thảo hít một hơi chịu đựng toàn tâm đau thắt, nắm lấy cánh tay Phong Uyển Nhu an ủi: "Không sao... không có chuyện gì cả.."

Phong Uyển Nhu nhìn thấy Tiểu Thảo đặt tay lên mu bàn tay nàng, nàng cắn cắn môi nói:

"Chỉ là giải trí, cô tại sao lại tham gia làm cái gì?"

"Không muốn cô thua..."

Tiểu Thảo xoa mông có chút ủy khuất, đau... thật sau đau quá đi, nàng hiện tại rốt cục cũng hiểu được trước kia Dạ Ngưng từng nói " những đồng tính Gay rất có tinh thần can đảm và chịu đừng mới đem mông mình mà kính dâng a"... thật là một cái bộ vị yếu ớt mà T^T...

"Ai uii, Tiểu Thảo không sao chứ?"

Lương Nhiên và Cao Phàm đến chậm, vẫn cười cười an ủi Tiểu Thảo, Tiểu Thảo trừng mắt nhìn hai người liếc mắt một cái xoa mông nhìn Phong Uyển Nhu.

"Cô dạy tôi..."

Phong Uyển Nhu nhìn bộ dạng đáng thương của Tiểu Thảo thở dài, khẽ gật đầu.

Tiểu Thảo được chấp thuân rất vui mừng đi theo bên cạnh Phong Uyển Nhu, Cao Phàm lúc này lại có chút kinh ngạc nhìn hai người.

"Lương Nhiên! Hai nàng rốt cuộc có quan hệ hệ gì, như thế nào lại..."

"Sao? như thế nào?"

Lương Nhiên thái độ có chút không thân thiện, Cao Phàm vừa nhìn càng nghi ngờ: "Không thích hợp lắm, Uyển Nhu nàng..."

"Chuyện của nàng cậu cũng muốn tám phét?"

Lương Nhiên thực sự không thích ở trước mặt người bên ngoài nói xấu Phong Uyển Nhu và Tiểu Thảo, cho dù có là bằng hữu tốt nhất! Hắn đã quyết định không phản đối hai người này vì vậy nhất định sẽ đem hết sức lực để bảo vệ các nàng, Cao Phàm về điểm này tâm tư hắn cũng không phải không biết. Nhìn thấy con gái đẹp lại tình cờ chứng kiến thấy mấy em gái này có khẩu vị thay đổi như vậy thì khó chịu là chuyện tất nhiên, nhưng đối với lần này Lương Nhiên một chút cũng không hề thấy lo lắng, đối với tính khí của Tiểu Thảo, trừ bỏ Phong Uyển Nhu ra cũng sẽ không đem ai để vào mắt.

Tiểu Thảo mang theo bowling tung tăng đi theo Phong Uyển Nhu, nghe thấy trên người nàng mùi thơm ngát thì lúc này vết thương trên mông có đau cũng không để tâm.

Phong Uyển Nhu đối với người khác luôn là một tinh anh, nếu để nàng dạy thì nhất định sẽ thành tài, nhưng... sau khi đã năm lượt bóng đều chứng kiến thấy Tiểu Thảo ném ra ngoài, vẽ mặt còn lộ rõ hoang mang thì nàng rốt cục cũng muốn bộc phát.

"Cô nghiêm túc một chút có được hay không?"

Tiểu Thảo bĩu môi, cầm lấy một cái bóng quăng ra, lúc này Lương Nhiên và Cao Phàm ở bên cạnh đều kinh ngạc.

Lại có thể trúng hết chín chai ...

Phong Uyển Nhu nhìn thấy mấy cái chai liền ngã thì nhíu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Tiểu Thảo: "Cô cố ý?"

"Là cô dạy, cho nên tôi mới chăm chỉ học..."

Khi nói lời này Tiểu Thảo mặt có chút hồng, đầu cũng luôn luôn cúi thấp.

Phong Uyển Nhu nhìn nàng chằm chằm một hồi, nửa ngày, khóe miệng hơi hơi giương lên.

"Không chơi nữa, thật không có ý nghĩa nếu để phụ nữ chơi thắng mình!"

Lương Nhiên lôi kéo Cao Phàm cười hì hì đi tới, Phong Uyển Nhu liếc mắt nhìn hắn không nói chuyện, Tiểu Thảo cũng không phản đối, với nàng thắng thua không quan trọng, chỉ cần không làm Phong tổng mất mặt là tốt rồi.

"Đi chơi bi-da đi, này là sở trường của tôi, Tiểu Thảo chắc là không biết, nhưng tôi có thể dạy cô!"

Cao Phàm không hổ danh là một người tinh anh, đề nghị yêu cầu cũng thuận tiện đem vấn đề của Tiểu Thảo ra giải quyết một lượt.

Phong Uyển Nhu nghe xong tuy rằng không có phản ứng gì, nhưng sắc mặt đã muốn tốt hơn một chút, Tiểu Thảo vẫn không để ý lời nói của Cao Phàm, cơ bản cũng thuận miệng đáp ứng rồi, Lương Nhiên liền nhìn mọi người cười trộm, xem ra sắp có trò hay để xem rồi.

Lương Nhiên chờ mong diễn biến thật không phụ lòng chờ đợi, Cao Phàm sau khi làm một phát đề ba thì chuyển hướng cơ đến lượt Tiểu Thảo, Tiểu Thảo lúc này đang tự mình nhắm đến cái lỗ banh để đánh thì Cao Phàm vừa lúc đi đến phía sau nàng. Vì thế, bất hạnh trong nháy mắt đã xảy ra...

Lương Nhiên thề là hắn cả đời này cũng chưa từng nghe qua Cao Phàm lại có tiếng kêu như phụ nữ, tiếng thét chói cả tai vang lên, sau đó Cao Phàm liền bụng tay ở giữa hai chân mình ngồi ôm bụng trên mặt đất, Tiểu Thảo vẻ mặt mê mang xoay người, nhìn thấy trên mặt đất Cao Phàm đang kêu rên nên liền sửng sốt, hỏi:

"Anh làm sao vậy?"

Phốc, Lương Nhiên cũng nhịn không được nữa mà cười lên tiếng: "Tiểu Thảo cô đúng là hàng hiếm a haha"

Phong Uyển Nhu cũng có chút buồn cười, nhìn Tiểu Thảo lắc đầu. Cao Phàm ngồi chồm hổm trên mặt đất muốn nửa ngày thì mới ôm bụng mà đứng lên, xanh mặt nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái không nói gì.

"Tôi dạy cô!"

Phong tổng khó có được tâm tình tốt như vậy, Tiểu Thảo vừa nghe liền vui vẻ, hứng phấn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn lên nàng.

Phong Uyển Nhu đi đến bên ngươi Tiểu Thảo, Tiểu Thảo nghĩ đến Phong tổng sẽ cầm cơ chỉ nàng cánh đánh, nhưng ngược lại Phong tổng tay lại trức tiếp che ở trên tay nàng, Tiểu Thảo liền đỏ mặt, phải một giây sau đồng hồ sau thất thần, Phong Uyển Nhu điều chỉnh cơ thể cũng dán lại gần.

"Là như thế này ..."

Mùi hương hoa lan lại đánh thẳng vào khứu giác Tiểu Thảo,thanh âm trong trẻo có phần lạnh lùng phả ra ngay tại bên tai nàng, Tiểu Thảo liền lập tức đỏ mặt, xoay nửa mặt lên nhìn Phong Uyển Nhu.

Phong tổng tâm vô tạp niệm, rất nghiêm túc giảng dạy cho Tiểu Thảo, Tiểu Thảo đỏ mặt đại khái cũng cố nén không dám thể hiện ra ngoài, chỉ cảm thấy tóc của Phong tổng cứ một chút rồi lại một chút quét lấy lưng của nàng, nàng có chút ngứa lại có chút nhiệt, điều đặc biệt khiến nàng khó chịu chính là phiếm mềm mại kia dường như đang đụng vào lưng nàng, cái này đúng là một loại khổ hình a...

Phong Uyển Nhu ngược lại rất là hưởng thụ, nàng có thể cảm giác được người dưới thân đang chịu đựng có phần thống khổ rồi, đột nhiên trong nàng có một loại trả thù vô cùng khoái cảm nảy lên, nàng đau đớn quá lâu rồi, cũng nên làm cho Tiểu Thảo nếm thử mùi vị này là như thế nào.

Tiểu Thảo đến quá trưa cũng còn rất ngẩn ngơ, chơi cái gì cũng mơ mơ màng màng, đến cuối cùng lên xe cũng không biết được đã đi chỗ nào.

Vừa tới khách sạn Lương Nhiên đem xe dừng lại, hắn quay đầu nhìn thoáng qua ánh mắt mờ ảo của Tiểu Thảo, hắn cũng quay sang trừng mắt với Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu lười phản ứng, mở cửa xe đi xuống.

Chỗ mọi người vừa đi tới là một nhà hàng buffer, Tiểu Thảo vừa vào phòng nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy liền có phản ứng, cầm chén đĩa gấp một đống khoai tây, nàng cười híp mắt ngồi trên ghế, lần này lại ngồi cách đó rất xa Phong Uyển Nhu.

Lương Nhiên cầm chén đĩa lần lượt đi tới ngồi cạnh Tiểu Thảo, cười hì hì muốn trêu chọc nàng, nhưng Tiểu Thảo người ta đang đối với khoai tây đang vô cùng ngoan đạo, cũng không nhìn hắn cái nào liền cúi đầu chuyên tâm ăn khoai tây.

Phong Uyển Nhu đứng xa xa nhìn Tiểu Thảo thở dài, Cao Phàm bưng chén đĩa đi gấp thức ăn vô tình thấy được, Cao Phàm liền ngồi đối diện nàng cười cười.

"Thật không nghĩ tới Uyển Nhu và tôi lại yêu cùng một người!"

Phong Uyển Nhu nhíu nhíu mày, sắc mặt có chút lạnh. Cao Phàm là một người rất đào hoa, lúc Đại học đã có vô số bạn gái, đối với bản thân hắn cũng rất tự tin vào nhan sắc của mình, thấy Phong Uyển Nhu không nói lời nào, hắn càng kiêu ngạo, trừng mắt nhìn sang Tiểu Thảo đang bận rộn ăn liền quay lại liếc mắt nhìn Phong Uyển Nhu một cái, cười nói:

"Đương nhiên, chúng ta có thể cạnh tranh công bằng!"

"Cạnh tranh công bằng?"

Phong Uyển Nhu cười lạnh, không có diễn cảm gì nhìn lên Cao Phàm, Cao Phàm bị nhìn có chút sợ hãi, ngập ngừng vừa định nói gì đi thì Phong Uyển Nhu đã mở miệng.

"Tiểu Thảo, lại đây!"

"Nhaaa"

Tiểu Thảo bưng đĩa lướt qua Lương Nhiên đi tới, Cao Phàm kinh ngạc nhìn Phong Uyển Nhu...

Cô không cần ngay lúc này mà thể hiện chứ?

Truyện Chữ Hay