Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

động tình a...

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Ý tôi không phải vậy!"

Tiểu Thảo vội vàng giải thích, trong lòng lành lạnh, Phong tổng tại sao lại cho rằng nàng nghĩ như vậy, đối với nàng Phong tổng luôn là tốt nhất!

Phong Uyển Nhu bên kia nội tâm cũng bị tổn thương vô cùng, lời này người khác nàng có thể vu vi nhưng chỉ riêng Tiểu Thảo thì không thể, nàng cũng mơ hồ hiểu được tính khí Tiểu Thảo, cho nên mỗi một câu Tiểu Thảo nói Phong Uyển Nhu từ trước đến nay đều phá lệ bỏ qua, nhưng hôm nay là trong câu nói là có ẩn ý đào móc, càng nghĩ lại càng thấy mẫn cảm, càng nghĩ lại càng thấy bản thân bị từng góc cạnh của tảng đá khứa vào làm cho tổn thương.

"Nếu cô không thích thì tôi sẽ rời đi..."

Phong Uyển Nhu chính là đang cười lạnh, hốc mắt phiếm hồng, quả nhiên là thất vọng đến cực điểm

"Cô muốn nghỉ việc để dọa tôi!"

Tiểu Thảo mở to mắt, nàng không rõ hôm nay tại sao Phong tổng vì cái gì lại cao ngạo như vậy, nàng bất quá chỉ nói có hai câu, nhưng Phong tổng lại phản ứng lớn đến như vậy.

Phong Uyển Nhu thực sự bị sốc, hôm nay Tiểu Thảo lại có thể dám cải lại nàng! Còn có ý muốn nghỉ việc nữa sao?

Tiểu Thảo một bên vừa nói vừa chảy nước mắt: "Cô luôn nghĩ tôi ngốc, mỗi ngày đều mắng tôi là đồ ngốc, tôi nói cái gì cô cũng nghĩ rằng vô nghĩa, tôi làm gì cũng không tốt, tôi biết cô không thích tôi, tôi chính là ngu ngốc, chính là đã rất cố gắng rồi.. thực sự rất cố gắng rồi..."

Trời rất là lạnh, Tiểu Thảo khóc, mặc cho nước mắt nước mũi chảy xuống cũng không thèm lau đi, cố chấp nhìn Phong Uyển Nhu, mặc kệ nước mắt trên mặt có bị đông thành băng.

Không đề cập đến vấn đề thì thôi, vừa nhắc đến thì Phong Uyển Nhu đầu đều muốn tức điên lên.

Không thích? Tôi không thích em thì sẽ không giữ cô ở lại bên người! Tôi không thích em tôi sẽ chửi mắng em? Dương Tiểu Thảo, em nhất định là muốn bức tôi đến cùng cực đúng hay không?

"Nếu cô cảm thấy những lời tôi nói không phiền thì tốt rồi, tôi cũng không cần phải đôi co như vậy, chỉ có điều tôi không hiểu..."

"Không hiểu cái gì?"

Em muốn nói thì cứ nói thẳng đi, còn muốn đôi co lòng vòng?!

"... Tại sao lại phải uống rượu chứ? Không biết bản thân mình sức khỏe không tốt sao, lần trước đi bệnh viện Bác sĩ đã nói cho tôi biết dạ dày của cô có nguy cơ bị viêm... rốt cuộc kiếm nhiều tiền thì hữu dụng sao? Làm sao có thể trả lại cho cô một cái dạ dày thật tốt như trước, sau này về già thì sao đây? Lúc đó già rồi thì cũng không có ai trông nom cô, cô một mình mà đi viện dưỡng lão đi!"

Tiểu Thảo bắt đầu lau nước mũi, một bên vừa lau vừa ủy khuất nói, mệt nhất chính là Phong Uyển Nhu biết rất rõ tính khí Tiểu Thảo, nàng nhíu lại mi, nhẫn nại nghe Tiểu Thảo nói. Nếu nhớ không lầm, lầm trước khi đi bệnh viện là Vương Oánh Oánh cùng đi với nàng, tại sao lại biến thành Bác sĩ cùng với Tiểu Thảo?

"Cô lại có nhiều bệnh mãn tính, đều là chờ về già thì mới phát bệnh, tôi lo nên nấu cho cô nước Lê Hoa Cao () nhưng cô lại ngại ngọt cũng không uống, tất cả đều đưa lại bảo tôi đỗ bỏ đi, tôi đi ra ngoài mua cả cân Lê mới nạo được một chút nước ép như thế, nấu rất lâu cũng không dám bỏ ra uống một ngụm"

Lê Hoa cao... Phong Uyển Nhu phủ trán, cái nước ngọt như đường kia mình còn tưởng là do Tiểu Thảo tự chế đồ uống, em không nói thì làm sao tôi biết nó là gì chứ?

"Mọi việc đều bị tính cách nóng nảy của cô phá hỏng, chờ đến lúc cô già rồi về hưu xem còn ai có thể chiếu cố cô? Cô có tiền thì sẽ có người muốn làm quen sao? Mọi người ai cũng sợ cô giáo huấn nên không dám nói lời thật, đến lúc cô có ho đến chết cũng không ai dám quản... cô cứ như vậy lại còn đi bồi Tô tổng uống rượu, uống cho loét dạ dày mà thổ huyết đi!"

Tình huống này rốt cuộc là như thế nào đây? Cái gì mà về già không ai chiếu cố? Cái gì gọi là là đi bồi Tô tổng uống rượu? Loét dạ dày thổ huyết? Hừ, em còn dám lên lớp tôi sao?!

"Đến lúc đó... cô có gọi tôi thì cũng đều không được"

Được, có mấy lúc Tiểu Thảo kiêu ngạo như vậy, Phong Uyển Nhu cũng hoàn toàn hết chỗ nói rồi, nàng vừa tức vừa cười nhìn Tiểu Thảo.

Em rốt cuộc là mỗi ngày có những suy nghĩ gì đây? Cái gì mà già rồi về hưu? Em đừng nói là cả đời đều muốn làm thư ký của tôi? Còn muốn nghĩ đến về già mà chăm sóc tôi, thư ký nào lại có suy nghĩ như vậy?

Tiểu Thảo nhìn Phong tổng bộ dạng đang cười nàng, nàng càng thấy ủy khuất, liền dùng sức lau nước mắt.

"Tôi không nói nữa, có nói cô cũng không hiểu!"

Từ nhỏ đã như vậy, không ai nghe lời nàng.

Phong Uyển Nhu mấp máy môi, ổn định cảm xúc, nhìn Tiểu Thảo, nhẹ giọng hỏi:

"Cô đi bệnh viện sao?"

"Đúng vậy!"

Như thế nào đột nhiên như vậy lại trở nên ôn hòa...

"Ai cho cô đi?"

"Cô bị sốt, tôi lo lắng nên mới cùng tới"

Tiểu Thảo dừng khóc, lau khô nước mắt nhìn Phong Uyển Nhu, có hơi sợ, Phong tổng sao đột nhiên lại kì quái nhìn nàng?

Phong Uyển Nhu trên mặt một chút ý tứ trách móc cũng không có, có phần tương phản, giọng điệu lại bình thản rất nhiều.

"Cô vì sao lại lo lắng?"

Tiểu Thảo bị hỏi chợt lặng người, hơi sững sờ nhìn lên Phong Uyển Nhu, không biết phải trả lời như thế nào.

Một cơn gió lạnh chợt thổi tới, còn xen lẫn vụn vặt bông tuyết, Phong Uyển Nhu trong tâm có một chút ấm xuống.

Đầu gỗ cuối cùng vẫn là có cảm giác không phải sao?

"Trời lạnh rồi, trở về thôi!"

Phong Uyển Nhu biết tính cách Tiểu Thảo nên không bức nàng phải trả lời, nàng bó bó y phục thật kín rồi trở về xe, Tiểu Thảo thì vẫn ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, trong đầu tất cả đều nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của Phong Uyển Nhu.

'Cô vì sao lại lo lắng?' , Đúng vậy a, mình tại sao lại lo lắng đây?

Trở lên xe, không khí cũng không như vừa rồi mà căng thẳng, tuy rằng vẫn còn chút trầm mặc, nhưng chính là trong lòng ai cũng có một tâm sự riêng, ít nhất Phong Uyển Nhu cũng có cảm giác như vậy.

Tiểu Thảo thì vẫn còn rất cố gắng suy nghĩ vấn đề vừa rồi Phong Uyển Nhu đã hỏi, trong đáy lòng ẩn một dấu hỏi lớn, trong đầu giống như là bọc kén muốn phá ra, nhưng thật ra lại phá rất khổ sở.

Phong Uyển Nhu tâm tình đã khá hơn nhiều, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Tiểu Thảo, mỗi lần nhìn một chút, Tiểu Thảo tâm đều khẽ run rẩy, mặt lại nóng lên.

Khóe môi chợt ngoéo lên, vì muốn để Tiểu Thảo an tâm lái xe nên Phong Uyển Nhu mới quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tuyết cứ bay tán loạn, xem ra năm nay ăn Tết cũng rất lạnh.

Xe dừng trước nhà Phong Uyển Nhu, Tiểu Thảo cũng không dám nói lời nào, Phong Uyển Nhu quay đầu nhìn nàng một cái, nói:

"Muộn quá rồi sẽ rất khó đón được xe, cô cứ lái xe về, sáng sớm mai tới đón tôi!"

"Nha~~"

Loại tình huống này cũng không phải là lần đầu tiên, Tiểu Thảo lại nhớ lại lần đầu tiên chở Phong tổng về nhà lại lâng lên cảm giác khó chịu, ngày hôm đó Phong Uyển Nhu đã muốn mở cửa xe đi xuống, nhưng trước khi đi còn lưu lại một câu làm cho Tiểu Thảo mất ngủ cả một đêm...

"Mặc kệ tôi ngủ ở chỗ nào, cô nhất định phải luôn ở cạnh tôi!"

Phong tổng này đúng là... vô cùng bá đạo a!

Tiểu Thảo thả hồn liền thu về, đem xe lái về nhà, lúc gõ cửa vào nhà thì Cỏ mẹ đã sớm nổi giận.

"Đi đâu vậy hả? Đừng nói với mẹ là lại đi cùng Phong tổng nữa?

"Vâng..."

Tiểu Thảo không yên lòng trả lời, Cỏ mẹ nhíu mày "Nếu không biết các người là nữ, ta nhất định nghĩ là con yêu nàng!"

Làm gì có người mẹ nào như vậy chứ, rõ ràng con mình còn nhỏ mà từ trong miệng lại phóng ra một đao đâm thẳng vào tâm Tiểu Thảo, Tiểu Thảo cũng không biết trả lời như thế nào, liền chạy vào phòng tấm, lột hết quần áo tắm rửa, nàng tâm trí cứ bay phất phới ở đâu, vừa đi vừa phiêu trở về phòng ngủ, vểnh mông lên ghé vào trên giường nằm trằn trọc cả một đêm, cuối cùng sáng sớm hôm sau mới đem theo cả cặp mắt bị thâm quầng đi làm.

"Ai u, hôm qua bồ lao lực lắm phải không?"

Dạ Ngưng nhìn thấy mắt Tiểu Thảo như vậy liền cười xấu xa, Tiểu Thảo cong miệng lên bĩu môi nhìn nàng.

"Ngưng Ngưng, mình mất ngủ!"

... Mình biết a

"Cả đêm đều không ngủ được!"

Thì sao...

Tiểu Thảo hít sâu một hơi, nhìn Dạ Ngưng, khó khăn nói

"Mình cảm thấy được hình như mình có điểm không bình thường"

Ha ha , bồ mới biết sao ~~

Dạ Ngưng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhìn Tiểu Thảo, trêu chọc nàng "Đừng nghĩ như thế, bồ rất bình thường, vô cùng bình thường.

Tiểu Thảo rất tin tưởng Dạ Ngưng vì vậy cũng nói hết nỗi lòng "Mình thực sự cảm nhận được, mình hình như.. giống như là đang yêu thích một người!"

Mình biết a, là Phong tổng, haizz, cũng không phải là chuyện gì quá mới mẻ.

Dạ Ngưng mở to hai mắt, làm bộ dạng cực kỳ kinh ngạc "Ai? Ai khiến bồ yêu thích còn hơn cả ngủ đây? Là ai mà lại không nói cho mình biết?" Nàng cảm giác bản thân mình có thể đi Hollywood để nhận giải Oscar cho nữ diễn viên xuất sắc nhất a!

"Chỉ là.. mình lại không biết chính xác là có phải hay không thích nàng, bởi vì..."

"Bởi vì sao?"

Dạ Ngưng chọn mi nhìn Tiểu Thảo, nhìn bộ dạng của cô hôm qua có phải hay không lại bị Phong tổng làm cho động tình đây?

Tiểu Thảo đỏ mặt, nhìn chung quanh một lần, xác định là không có ai nghe thấy mới che miệng nhỏ giọng nói:

"Bởi vì nàng là nữ!"

Tối hôm qua thức trắng cả đêm tới sáng Tiểu Thảo mới phát hiện ra mình chính là yêu người cùng giới vì vậy mới sợ hãi cực kỳ, nàng chính là con một của mấy đời Dương gia.... đã từng nói là sau này có lấy chồng sinh con thì một là mang họ nhà trai, còn một là phải mang họ của nàng, nếu như nàng thực sự thích Phong tổng thì dòng dỗi mấy đời sẽ bị đứa con một là nàng.. thất truyền!

"A –"

Dạ Ngưng giả vờ một phen kinh ngạc bịt miệng lại, khiếp sợ nhìn Tiểu Thảo "Thích nữ nhân sao?"

Tiểu Thảo nhíu mày nhìn Dạ Ngưng, nghi hoặc hói "Ngưng Ngưng, bồ vì sao lại kinh ngạc như vậy, mình rõ ràng thấy ở trong ví tiền của bồ cũng có hình bồ ôm một tỷ tỷ rất xinh xắn chụp chung a"

" . . ."

Dạ Ngưng mặt tối sầm, cắn răng nhìn Tiểu Thảo.

Bồ đùa sao? Mình là đang phối hợp cùng bồ biểu diễn như vậy nửa ngày, kết quả là bồ lại phán cho một câu chặn họng như vậy, bồ được a, Dương Tiểu Thảo!

"Mình không phải là thẹn thùng sao?"

Dạ Ngưng vẫn là phản ứng rất mau, Tiểu Thảo cũng không để ở trong lòng, gật gật đầu, ánh mắt vừa lo vừa ngước lên nhìn Dạ Ngưng

"Bồ thích ai a?"

Dạ Ngưng nhỏ giọng hỏi, Tiểu Thảo lắc lắc đầu, có chút thương tâm.

"Không thể nói!"

Vẫn không thể nói?! Mình đã sớm biết được rồi, không phải là Phong tổng sao!

Trong lòng nhịn xuống, Dạ Ngưng cố gắng khai thông cho Tiểu Thảo "Kỳ thật là thích nữ nhân cũng không có gì a, thích thì cứ thích, có quan hệ gì cũng không sao!"

"Chỉ là nàng thực sự quá ưu tú, sẽ không thích mình, hơn nữa mình không thể làm chuyện có lỗi với mẹ mình được!"

Dạ Ngưng liếc mắt, nghe xong một câu của Tiểu Thảo cũng không khó biết được người nàng thích là Phong tổng..

"Cứ như vậy đi, Tiểu Thảo, mình cho bồ biết, kỳ thật đôi khi bồ sẽ không thể đoán ra được tình cảm của mình, có lẽ bồ đối với nàng cũng không phải thích, chỉ là do bản thân bồ đang lẫn lộn thôi!"

"Là sao?"

Tiểu Thảo trơ mắt nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng gật đầu, đương nhiên là không biết tại sao!

"Vậy mình cần làm gì để xác định tình cảm của mình?"

Tiểu Thảo cầm lấy cánh tay Dạ Ngưng hỏi, Dạ Ngưng vừa nhìn nàng như vậy liền vội vàng đem cánh tay rút trở về.

Mình cũng không thể làm gì hơn nữa, nếu không, về sau bồ và Phong tổng cùng một chỗ, nàng sẽ biết là mình đã dạy bồ nhiều như vậy, lúc ấy còn không đem mình chém ra từng khúc mới là lạ!

"Lúc này không phải là thời đại thông tin phát triển sao? Cứ lên Baidu() tìm hiểu một chút cũng có a"

Dạ Ngưng tìm cớ trốn chạy, Tiểu Thảo quả thực là không nghĩ Dạ Ngưng bình loạn mà chạy chữa, nghe xong lời này của nàng liền không chỉ tin mà còn làm theo, rất nhanh liền mở máy tính, mở trang Baidu tìm kiếm đáp án.

Nhưng tìm nửa ngày cũng không phát hiện ra cái gì so với tình huống của nàng giống nhau, không có biện pháp, Tiểu Thảo lại vào mục hỏi đáp, đăng câu hỏi chờ trả lời.

Hỏi: Nếu tôi nhìn thấy một người đầu óc liền trở nên trống rỗng, tâm tư dường như cũng bị người đó vét sạch, ngoài người đó ra thì không nghĩ đến ai khác, liền chỉ thích được trông thấy nàng. Mỗi lần nàng nhìn tôi, thì cả người tôi giống như bị điện giật giống nhau, rất là khó chịu. Nếu cả ngày không nhìn thấy nàng, thì liền nghĩ về nàng cả ngày. Rốt cuộc là vì sao?"

Vừa đăng câu hỏi xong, Tiểu Thảo khẩn trương ngồi chờ đợi đáp án, tay nắm chuột di chuyển mà muốn toát cả mồ hôi, nháy một cái cũng không dám cứ nhìn chằm chằm máy tính, lại một phút đồng hồ trôi qua, cuối cùng cũng có người trả lời, Tiểu Thảo thoáng nhìn qua, nháy mắt xúc động muốn đập vỡ cả màn hình máy tính.

Trả lời: Lần đầu tiên mới 'yêu' hãy sử dụng 'Mao Sơn tiên dược' () để yêu được lâu dài...

—-

(): Một loại thuốc kích thích của TQ, cũng như thuốc Minh Mãn của Việt Nam =]]

() Lê Hoa Cao: nước lê được bào ra rồi đem lọc pha với một chút mật ong... == nói chứ... ngồi bào gọt kg mới đc chén đầy á.. tội Tiểu Thảo =))

Truyện Chữ Hay