Cả một ngày bôn ba, lời trêu đùa của ông chủ hiện sách nhỏ không hiểu sao lại đem đến cho Vân Ánh Lục tia hy vọng.
“Ông chủ, chúng tôi là muốn tìm mua sách cổ. Xin hỏi chỗ ông có sách về giải cổ thuật không?”
Ông chủ vuốt vuốt chòm râu dê, lấy làm lạ hỏi, “Cô nương cũng biết về cổ sao?”
Trúc Thanh đứng cạnh nóng ruột đến độ giậm chân thúc giục. “Ông chủ, ông đừng nói vòng vo nữa mà, rốt cuộc tiệm nhà ông có hay không đây?”
Ông chủ hiệu sách chẹp miệng, cúi xuống lục lọi đống sách ố vàng phía sau quầy, lấy ra một quyển sách cũ nát tới độ không còn nguyên dạng. Ông ta phủi lớp bụi bám trên quyển sách rồi nói. “Có một quyển đây, không biết các cô có dùng được không. Sách này cũng không rõ có từ triều đại nào, là do một tú tài lụn bại nhượng lại cho bản tiệm, lúc ấy ta cũng thấy hay hay nên mới giữ lại”.
“Ông chủ, cho tôi xem thử đi”. Vân Ánh Lục nín thở nhận lấy quyển sách, lại gần ngọn đèn, tỉ mỉ lật xem. Càng đọc cô càng thấy vui mừng, quyển sách này hóa ra lại được viết từ thời Tiên Tần, tác giả là danh y của cuốn Lâm chứng chỉ nam y ấn nổi danh thiên hạ. Trong cuốn sách này có vài trang viết riêng về triệu chứng trúng cổ, chủng loại cổ và cả cách phá giải.
Đọc một hồi, vẻ mặt Vân Ánh Lục đột nhiên biến sắc, khụy ngã xuống đất. Trúc Thanh kinh hãi bước đến đỡ lấy tiểu thư, ông chủ tiệm sách cũng vội vàng mang tới một chiếc ghế dựa để cô ngồi xuống.
“Cô nương, trong sách này có thứ cô cần không?”
Vân Ánh Lục định thần lại, mệt mỏi trả lời. “Có nhưng không nhiều lắm”. Trong sách này ghi lại nhiều cách giải cổ nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến cách đối phó với xà cổ. Tuy nhiên dù sao vẫn có thứ khiến cô tạm thời vui mừng, đó là công thức bào chế thuốc mê đối phó với xà cổ. Có thuốc mê là có thể tạm thời áp chế xà cổ, kéo dài thời gian để tìm cách chữa trị.
“Một chút cũng tốt rồi!” Trúc Thanh vui mừng ôm lấy Vân Ánh Lục, vừa cười vừa khóc.
Ông trời quả không phụ lòng người, mệt mỏi suốt một ngày dài cuối cùng bọn họ cũng có được một chút thu hoạch. Vân Ánh Lục giục Trúc Thanh trả tiền, cô còn phải đi mua dược liệu để bào chế thuốc mê nữa.
“Loại cổ đó rất lợi hại à?” Ông chủ tiệm sách nhận bạc, vẻ mặt không khỏi hoảng sợ. Cuốn sách của ông có thể được xem như bách khoa thư giải cổ đầy đủ nhất rồi.
“Đúng, là loại lợi hại nhất”. Tâm trạng căng thẳng của Vân Ánh Lục đã dịu đi một chút, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn. Ông chủ ngẫm ngợi một lúc rồi tiết lộ thêm thông tin. “Ta từng nghe có người nói, còn có một quyển sách thuốc khác ghi lại cách phá giải ác cổ”.
“Là sách nào?” Vân Ánh Lục ngạc nhiên hỏi dồn..
“Nhưng cuốn sách này không hề có dị bản, các bản lưu truyền ở những tiệm sách hiện hành đều là bản giả mạo, là cuốn Thần Nông bách thảo kinh đó”.
Tên sách này nghe thật quen tai, Vân Ánh Lục cúi đầu nhận lấy cuốn sách từ tay ông chủ tiệm.
“Vậy cuốn sách này có thật là bản gốc không, phương thuốc ghi bên trong không phải là giả chứ?” Trúc Thanh nói chen vào.
Ông chủ tiệm sách mỉm cười gượng gạo. “Ta chỉ chuyên bán sách, còn về thật giả thế nào thì cũng không rõ”.
Hai chủ tớ rời tiệm sách tới hiệu thuốc Tần thị rồi lại quay về Tần phủ. Vừa mới bước vào cửa, tiếng hét thảm thiết của Tần Luận lại dội đến chói tai. Vân Ánh Lục mím môi chạy nhanh vào phòng sai người đặt một lò than bên ngoài cửa phòng Tần Luận, rồi cho cả năm bảy loại thảo dược vừa mới mua và cả rễ mã thầy, bột tỏi vào nồi rồi dùng cành ngải nhóm lửa đun thuốc. Cô sợ gia nhân lóng ngóng làm không kịp nên đã xắn tay áo tự mình sắc thuốc.
Mặc dù trời đã tối mịt, nhưng không khí vẫn vô cùng oi nóng, cô ngồi bên bếp lò canh thuốc nên chẳng mấy chốc mồ hôi đã vã ra như tắm. Khói ngải bốc lên khiến mặt cô chỗ trắng chỗ đen, hệt như khuôn mặt nhân vật hý kịch.
Một lát sau, thuốc bắt đầu sôi, Vân Ánh Lục sắc tiếp cho tới khi thuốc đặc lại thành dạng cao sệt, bốc mùi hôi hám khác thường. Cô đổ thuốc vào bát, để nguội một chút rồi cẩn tận bưng vào phòng.
Tần Luận đau đớn vật vã trên giường, Tần phu nhân đau lòng chuẩn bị đưa cho Tần Luận đĩa thịt sống.
“Không được cho anh ấy ăn thịt nữa”. Vân Ánh Lục vội cản lại, trong sách có nói thuốc này phải dùng khi bụng đói.
“Nhưng như vậy thì Luận nhi sẽ đau đớn chết mất”. Tần phu nhân sụt sùi quay đầu lại, vừa trông thấy Vân Ánh Lục, bà lập tức im bặt.
“Trúc Thanh và những gia nhân khác cũng quay lại nhìn chằm chằm vào gương mặt nhem nhuốc của Vân Ánh Lục, nhưng không ai muốn cười.
“Không đâu ạ, phu nhân cứ tin cháu đi”. Vân Ánh Lục mỉm cười ôn hòa, nụ cười đó kỳ lạ thay lại trấn an được tất cả mọi người trong phòng.
“Ánh Lục…” Tần Luận đau tới độ thở cũng không nổi.
“Tần công tử, anh hãy gắng chịu đựng, gắng cắn rặng chịu đựng”. Vân Ánh Lục bảo tất cả mọi người rời khỏi phòng rồi cởi bỏ áo ngoài của Tần Luận, quan sát thứ sinh vật kỳ dị đang chạy tới chạy lui trong bụng hắn, lòng không khỏi đau như cắt.
Cô bưng bát thuốc lại gần miệng Tần Luận, khẩn khoản yêu cầu. “Mặc kệ là nóng hay không, đắng hay không, anh phải uống một hơi hết cho em”.
Tần Luận đau lả cả người, hắn mơ hồ gật đầu rồi ngửa cổ ừng ực uống hết bát thuốc.
“Á…” Tần Luận đột nhiên ôm bụng kêu gào thảm thiết, yết hầu không ngừng chuyển động. “Không được nôn ra, anh phải nuốt xuống”. Vân Ánh Lục lấy tay bịt chặt miệng hắn, vuốt ngực cho qua cơn buồn nôn.
Sinh vật trong bụng Tần Luận chuyển động chậm dần rồi sau đó không hề nhúc nhích.
“Có tác dụng, có tác dụng rồi!” Vân Ánh Lục ôm chầm lấy Tần Luận, mừng đến phát khóc, từng giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống vòm ngực trần của hắn.
Tần Luận hổn hển nắm lấy tay cô, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt đã dần lấy lại thần thái. Hắn dịu dàng lấy ống tay áo lau vệt than trên mặt cô. Vân Ánh Lục nhìn thấy ống tay áo của hắn đen sì một vệt liền bật cười.
Tần Luận cũng mỉm cười theo.
Ngoài cửa phòng, một dáng người cao lớn đứng như trời trồng. Sáng sớm nay, hắn không khỏi dao động trước lời nàng nói, nên hắn đã chạy đến xem có kỳ tích gì xuất hiện hay không. Kỳ tích đâu không thấy, chỉ thấy một cảnh tượng khiến hắn không khỏi đau lòng.
Cô gái chỉ vài ngày tới sẽ trở thành tân nương của hắn lại dang tay ôm một người đàn ông khác, tuy là người đang mang trọng bệnh nhưng cũng khó có thể chấp nhận nổi.
Trong lòng nàng thật sự chỉ có mỗi mình hắn thôi sao? Đỗ Tử Bân lảo đảo xoay người bỏ đi. Không ai nhận ra sự xuất hiện của hắn, cũng không có ai nhìn thấy hắn rời đi. Tối nay trời không trăng, bóng đêm dày đặc đã giấu kín hết thảy mọi động tĩnh.
“Giờ đã tìm ra công thức chế thuốc mê rồi, chỉ cần anh uống thuốc đúng giờ, xà cổ tạm thời có thể ngăn chặn được. Em sẽ tiếp tục tìm cách diệt nó tận gốc. Tần công tử, anh nhất định phải tin tưởng em, không được phép buông xuôi”. Ánh mắt Vân Ánh Lục rực sáng tin tưởng.
“Sau này anh phải ăn đồ chín, đồ chay, không được phép ăn thịt nữa. Mùi thịt sẽ hấp dẫn xà cổ, em sợ nó sẽ thức tỉnh mất. Việc trước tiên anh phải làm là bồi dưỡng sức khỏe, nếu phải phẫu thuật, điều cần nhất là anh phải có thể lực tốt”.
Vân Ánh Lục lại cho Tần Luận uống thêm một tách trà sâm khiến tinh thần hắn dần tỉnh táo.
“Phẫu thuật là gì?” Thấy nàng luôn miệng nhắc tới Từ Ânày, hắn không khỏi có chút tò mò.
“Đó là phương pháp mổ bụng bắt giết con xà cổ kia. Anh có sợ không?” Vân Ánh Lục nhẹ nhàng dò hỏi.
“Ta không sợ. Khi con trâu lồng lao đến chỗ ta hôm nọ, nàng vì cứu ta mà phải lao mình xuống sông, khi ta ốm đau bệnh tật nàng cũng không bỏ ta. Ta… ta không biết nên nói gì cả, ta nguyện giao toàn bộ tính mạng cho nàng”. Hắn xúc động, nước mắt ầng ậc dâng đầy.
“Vậy thì tốt rồi, em sẽ không phải kiêng dè gì nữa”.
Tần Luận nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. “Nàng sắp thành thân rồi mà cứ đi đi về về như vậy có được không?”
“Không sao đâu, hôn sự đã có cha mẹ hai bên lo liệu, hỷ phục cũng đã chuẩn bị xong, em ở nhà cũng nhàn rỗi không có việc gì, anh đừng suy nghĩ nhiều quá, cứ bồi bổ sức khỏe cho thật tốt là được rồi. Em ra ngoài nhờ người nhà chuẩn bị cho anh món gì ngon nhé”.
Hắn vẫn không chịu buông tay, da diết nhìn cô.
“Em… trên mặt em còn nhọ sao?” Vân Ánh Lục bối rối hỏi.
“Ánh Lục, nàng thiện lương như vậy, ưu tú như vậy, ông trời nhất định sẽ đối tốt với nàng, nàng nhất định sẽ được hạnh phúc”. Giọng nói của hắn có chút nghẹn ngào.
Tuy không thể có được nàng nhưng tình yêu của hắn dành cho nàng từ trước tới nay không hề thay đổi. Trước kia, hắn luôn miệng nói lời yêu vì sợ rằng nàng không hiểu tấm chân tình của mình, nhưng Từ Ânay, hắn sẽ giấu tình cảm ấy vào tận đáy lòng để nàng không phải khó xử. Từ Ânày hắn sẽ đứng thật xa để ngắm nàng. Nàng vui vẻ, hắn cũng vui vẻ. Nàng hạnh phúc, hắn cũng thấy hạnh phúc.
Cảnh giới cao nhất của tình yêu không phải là chiếm hữu mà là thành tâm chúc phúc.
“Lời này hãy giữ lại cho tới khi em thành thân, nói bây giờ có hơi sớm đấy”. Vân Ánh Lục rút tay ra, miệng cười mà khóe mắt vương đầy đau thương.
Tần Luận nghẹn ngào gật đầu. “Hy vọng hôm đó ta có thể xuống giường để tận mắt thấy nàng mặc hỷ phục”.
“Nhất định là như vậy”. Vân Ánh Lục mỉm cười buồn bã.
Lại nói thêm, thuốc mê thực sự công hiệu. Tối đó Tần Luận ăn được hai bát dược thiện[] do Vân Ánh Lục đích thân nấu lấy, tinh thần càng lúc càng khá, thậm chí hắn còn đủ sức trêu đùa cùng Trúc Thanh đôi ba câu. Trông thấy bệnh tình của con trai dần một chuyển biến, Tần viên ngoại và Tần phu nhân vô cùng mừng rỡ nhưng sau đó lại len lén quay mặt lau nước mắt.
[] Một dạng cơm thuốc dành cho bệnh nhân đang cần bồi bổ cơ thể.
Mãi tới khi Tần Luận ngủ say thì cũng đã gần canh ba, Vân Ánh Lục mới lê tấm thân mệt mỏi quay về Vân phủ. Trông thấy phòng cha mẹ vẫn còn sáng đèn, sợ quấy nhiễu song thân đồng thời cũng tránh phải giải thích nhiều lời, cô và Trúc Thanh rón rén đi vòng qua sân về hướng khuê phòng.
Trúc Thanh buồn ngủ đến díp cả mắt, trên đường quay về còn gật lên gật xuống đến tội nghiệp. Vừa mở cửa phòng bước vào, nàng đã ngáp ngắn ngáp dài mơ màng hỏi:
“Tiều thư, cô muốn ngủ rồi tắm hay là tắm rồi mới ngủ?” Nàng vừa nói vừa sờ soạng tìm cái đánh lửa gần cửa sổ.
Vân Ánh Lục xoa xoa bờ vai đau nhức, mệt mỏi trả lời. “Đương nhiên là phải tắm trước rồi, cả người toàn mồ hôi làm sao mà ngủ được?”
Trúc Thanh vừa thắp nên lên thì đã thấy một bóng người đổ dài trên cửa sổ.
“Á!!!” Trúc Thanh rùng mình, hét lên thất thanh.
Vân Ánh Lục đang định cởi áo ngoài hoảng sợ quay đầu lại, con ngươi mắt nở to khi nhận ra nam nhân uy nghi đang trước mặt.
“Đó… đó… là hoàng…” Trúc Thanh lắp bắp không nói nên lời, hai chân mềm nhũn muốn khụy ngã.
Đầu óc Vân Ánh Lục lúc này hoàn toàn trống rỗng, cô yên lặng nhìn không chớp mắt người đàn ông như thể đang muốn ăn tươi nuốt sống mình.
Bốn mắt giao nhau, không khí trong phòng đột nhiên đông cứng. Trong bóng đêm yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng bước chân trên cầu thang.
“Ánh Lục về rồi hả con? Mau mau thử hỷ phục cho mẫu thân coi”. Chưa lên đến nơi Vân phu nhân đã hào hứng lên tiếng.
Tiếng bước chân của Vân phu nhân càng lúc càng gần, mỗi bước đi của bà lúc này chẳng khác nào sấm sét bên tai. Vân Ánh Lục và Trúc Thanh đều ngây người ra như phỗng, mắt dán chặt vào cánh cửa phòng khép hờ.
Vân Ánh Lục lạnh buốt cả sống lưng, cô ngoái đầu nhìn Lưu Huyên Thần vẫn đang rất ung dung, không chút sợ hãi.
“Đi mau…” Cô dùng khẩu hình ra hiệu cho hắn.
“Nàng muốn nói gì?” Lưu Huyên Thần thấp giọng cười nhạt.
Tim đập thình thịch, Vân Ánh Lục không nghĩ ngợi gì nhiều, lao đến bịt miệng hắn lại.
“Phu nhân…” Trúc Thanh quả đúng là nha đầu tinh ranh, tức thì thổi tắt nến rồi bước nhanh ra ngoài cửa phòng. “Tiểu thư… tiểu thư vừa mới ngủ…”
Vân phu nhân thò đầu vào căn phòng tối om, bực bội nói. “Sao lại thế được, lúc nãy ta còn thấy khuê phòng Ánh Lục sáng đèn mà, vừa rồi còn nghe thấy cả tiếng người nói chuyện nữa. Mau thắp đèn lên cho ta, đêm nay Ánh Lục nhất định phải thử hỷ phục, nếu không vừa sáng sớm mai còn sai người đến cẩm y phường sửa lại, vài hôm nữa là đến ngày thành hôn rồi”.
Trúc Thanh cuống tới độ mặt mày mếu máo muốn khóc, “Phu nhân, tiểu thư… ngủ thật rồi…”
“Ngươi lớn tiếng như vậy nó còn ngủ được sao?” Vân phu nhân ngẩn người một lúc rồi hỏi gấp. “Trúc Thanh, ngươi và tiểu thư đang bày trò gì thế hả, ban ngày không thấy bóng dáng đâu, tối đến lại ngăn không cho ta gặp mặt. Có phải tiểu thư gặp chuyện gì không? Mau thắp nến lên cho ta”.
Vân phu nhân lớn tiếng khiển trách khiến Trúc Thanh tim đập chân run, bất đắc dĩ sờ soạng đi tìm cái đánh lửa để thắp nến lên.
“Mẫu thân, con không sao cả”. Trong bóng tối truyền đến giọng nói dịu dàng của Vân Ánh Lục. Vẻ mặt căng thẳng của Trúc Thanh lúc này mới được thả lỏng đôi chút.
Nến một lần nữa được thắp sáng. Vân phu nhân trông thấy Vân Ánh Lục đang ngồi bên mép giường, màn hoa buông dở như vừa ngủ dậy.
“Ánh Lục, mau thử hỷ phục đi, mẫu thân đã đợi con lâu lắm rồi”. Vân phu nhân bước tới, khịt mũi nhận ra có mùi bất thường.
“Hắt xì!!! Ánh Lục, con không tắm rửa đã đi ngủ luôn sao?” Vân phu nhân trợn mắt nhìn gương mặt nhem nhuốc mồ hôi và bộ y phục cáu bẩn của cô.
Vân Ánh Lục ngượng ngùng phủi váy áo trên người, gượng tìm cớ đối phó. “Tại con… mệt quá”.
“Làm gì mà mệt? Con gái con đứa sắp thành nương tử nhà người ta rồi mà người ngợm hôi hám như vậy”. Vân phu nhân bực bội giáo huấn Vân Ánh Lục.
“Con chỉ cùng Trúc Thanh ra ngoài dạo phố thôi mà. Mẫu thân, người làm gì vậy?” Nhận thấy Vân phu nhân đang lần tháo đai lưng của mình, Vân Ánh Lục không khỏi đỏ mặt tía tai.
“Giúp con thử hỷ phục chứ còn làm gì! Con dịch sang bên này một chút, chắn mất ánh sáng rồi kìa”.
“Mẫu thân, mẫu thân…” Vân Ánh Lục cuống quýt, “Người con bẩn lắm, sẽ làm bẩn hỷ phục mất”.
“Thế nên mới phải cởi áo ngoài ra. Trúc Thanh, ngươi đi xuống múc nước, nhất định phải hầu hạ tiểu thư tắm rửa rồi mới được cho nó lên giường”.
“Tiểu thư, em đi ạ?” Trúc Thanh thương cảm nhìn Vân Ánh Lục, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía đầu giường.
Vân Ánh Lục cắn môi đến trắng bệch, “Em… đi mau rồi về”.
Trúc Thanh ngầm hiểu ý, gật đầu rồi đi xuống lầu.
“Mẫu thân cứ để hỷ phục lại đây, tắm rửa xong con sẽ mặc thử, sáng mai con sẽ nói rõ chỗ nào rộng chỗ nào chật với người, thế đã được chưa ạ?” Vân Ánh Lục dùng vẻ mặt thỏ non ngây thơ để cầu xin Vân phu nhân.
Vân phu nhân trợn mắt nhìn con gái, “Đêm hôm khuya khoắt mà con còn ở đây dùng dằng với mẫu thân sao? Mau cởi áo ra, trong mắt con còn có người mẹ này không hả?” Tay miệng cùng hoạt động, không để Vân Ánh Lục nài nỉ thêm, bà đã nhanh tay cởi bỏ áo ngoài của cô chỉ chừa lại bộ đồ mặc trong.
Vân Ánh Lục nhắm tịt mắt như đà điểu chui đầu xuống cát bỏng, hy vọng màn hoa đủ dày, ngọn đèn đủ tối để trong vòng năm mươi bước không nhìn thấy gì hết. Cô mặc nhanh hỷ phục vào người.
Vân phu nhân xoay ngang ngó dọc con gái mặc một hồi rồi tấm tắc khen ngợi. “Không tồi, tay nghề của sự phụ cẩm y phường quả là không tồi, vô cùng vừa vặn, một tấc không thừa, một ly không thiếu. Con mặc bộ hỷ phục này vào thực sự còn đẹp hơn cả hoa”.
“Mẫu thân… bây giờ người đã yên tâm về phòng nghỉ ngơi chưa?” Vân Ánh Lục rầu rĩ ngước mắt lên nhìn.
“Được rồi, con cởi y phục ra, mẫu thân sẽ đi ngay”.
“Con có thể mặc thêm một lúc nữa không? Được rồi, coi như con chưa nói gì cả, con cởi, con cởi!” Trông thấy vẻ mặt Vân phu nhân lại sắp sửa giáo huấn thêm một trận nữa, Vân Ánh Lục vội vàng thay hỷ phục, mặc lại bộ quần áo bẩn lên người.
“Không phải con sắp đi tắm sao, còn mặc quần áo vào làm gì?” Vân phu nhân cầm bộ hỷ phục rời khỏi phòng, đi được mấy bước bà quay lại thắc mắc thêm một câu.
Vân Ánh Lục rít qua kẽ răng. “Con không muốn Trúc Thanh nhìn thấy con trong bộ dạng không chỉnh tề”.
Vân phu nhân nhíu mày chớp mắt lấy làm khó hiểu, có phải con gái bà bị cảm nắng rồi không? Ngay cả thân thể nó gầy béo ra sao Trúc Thanh cũng đã nhìn thấy từ lâu, giờ lại còn khách sáo bảo không muốn Trúc Thanh nhìn thấy bộ dạng không chỉnh tề?
“Con mau tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm đi. Cũng không nên bát phố nhiều quá”. Bà cẩn thận dặn dò rồi khoan thai xuống lầu.
Chờ cho Vân phu nhân rời khỏi, Vân Ánh Lục đóng chặt của phòng, đi đến bên giường, phẫn nộ quát lớn. “Lưu hoàng thượng…”
Lưu Huyên Thần chậm rãi vén màn bước xuống giường, mắt rồng nheo lại đầy tức giận:
“Ở đây không có Lưu hoàng thượng, Lưu hoàng thượng sẽ không làm những chuyện nhục đế uy như thế này”.
Từ xưa đến nay chỉ có nữ nhân chủ động đến cửa phòng hắn chứ chưa từng có chuyện hắn nửa đêm xông vào khuê phòng nhà người ta, bị mẹ người ta bắt gặp đành bất đắc dĩ trèo lên giường lánh mặt, tuy cảm giác không tệ nhưng dù sao đây cũng là chuyện mất thể diện.
“Ở đây chỉ có một người đàn ông tên Lưu Huyên Thần, anh ta bị một cô gái nói không giữ lời làm tức giận đến mức không để ý đến tôn nghiêm, tức giận đến nỗi không kiềm chế nổi bản thân… nên mới liều lĩnh xông vào đây. Vân Ánh Lục, vì sao nàng lại làm như vậy?” Đôi mắt đen như bóng đêm sâu thẳm xoáy vào người cô, giọng nói sang sảng như sấm nổi.
Vân Ánh Lục bị hắn nhìn một hồi cũng cảm thấy chột dạ, “Tôi… nói gì mà không giữ lời?”
“Có phải nàng đã đồng ý giúp trẫm sinh con đẻ cái? Có phải nàng đã đồng ý trước khi thành thân sẽ không rời khỏi hoàng cung? Có phải nàng đã đồng ý trước khi đầu trẫm hoàn toàn khỏi đau, nàng sẽ nấu cháo cho trẫm hằng đêm? Còn rất nhiều, rất nhiều điều nữa, trẫm không hơi đâu liệt kê hết được. Chỉ riêng ba với ba điều này, nàng nói xem nàng có giữ lời không?”
Người nên tức giận lúc này chẳng phải là cô sao? Vậy mà khẩu khí của hắn lại ngang ngược chiếm thế thượng phong. Thật không ngờ hắn lại có thể bẻ cong sự thật, đổi trắng thay đen như thế.
“Sở dĩ tôi không giữ lời là vì anh đã không giữ lời trước”.
“Sao cơ?” Lưu Huyên Thần lạnh lùng vén áo bào ngồi xuống ghế, an nhiên đợi nàng giải thích. “Nàng nói thử xem!”
Bờ vai Vân Ánh Lục đột nhiên rũ xuống, cô lắc đầu chối từ. “Nói gì thì cũng đã muộn rồi. Tôi sắp thành thân nên rời hoàng cung sớm vài ngày cũng không ảnh hưởng gì đến anh, còn về chuyện sinh con đẻ cái, chỉ cần xử lý xong đống rối rắm trong triều kia, anh nhất định sẽ có con đàn cháu đống. Anh đau đầu cũng không ảnh hưởng tới chuyện bày mưu tính kế, còn cháo thì chỉ cần anh nói một tiếng với ngự thiện phòng là xong”.
Lưu Huyên Thần đột nhiên kéo mạnh người Vân Ánh Lục khiến cô ngã nhào vào lòng hắn.
“Nàng chu đáo lo toan tất cả mọi chuyện, duy chỉ có cảm nhận của trẫm là một mực không bận tâm. Vân Ánh Lục, nàng thật sự không hiểu tâm ý của trẫm sao?”
“Tôi không cần hiểu!” Vân Ánh Lục bặm môi đẩy mạnh tay hắn ra. Đột nhiên, cô nhìn thấy trong lòng bàn tay hắn chằng chịt những vết cứa sâu, máu vẫn còn đang rỉ ướt.
“Sao lại thế này?” Cô ngừng giãy giụa, kinh ngạc ngước mắt hỏi.
Lưu Huyên Thần nắm tay giấu sau lưng, bâng quơ trả lời. “Không có gì nghiêm trọng cả, hôm ở phủ Tề vương, ta nấp dưới ao nước, không may bị mảnh sành cứa phải”.
“Hóa ra quỷ thủ dưới nước là anh và thị vệ?” Cô nhớ lại mấy ống trúc nhỏ thò lên mặt ngước, đôi môi khẽ động.
“Tề vương thâm hiểm độc ác, trẫm không yên lòng về nàng nên mới cải trang theo dõi. Nhưng mà hôm ấy trẫm sơ sẩy bỏ qua Tề vương phi khiến nàng phải một phen hoảng sợ. Lúc đó trẫm cũng hồn bay phách lạc, may mà cuối cùng cũng tìm được nàng. Giờ nhớ lại vẫn còn thấy tim đập chân run”.
“Tìm tôi vất vả lắm sao?” Bao lời muốn nói đã dâng lên tới cổ nhưng cô lại chỉ thấy đắng chát trong tim.
“Chỉ cần tìm được nàng, trẫm nguyện trả bất cứ giá nào”. Lưu Huyên Thần bình tĩnh đáp.
“Vậy khi tìm thấy tôi, vì sao lại bỏ tôi lại?” Rốt cuộc cô cũng bật ra được câu hỏi nằm sâu ở đáy lòng mà chỉ cần nghĩ tới cũng khiến cô nghẹn thở.
Từng phút, từng phút chậm chạp trôi qua. Thật lâu sau, Lưu Huyên Thần mới cúi xuống bên tai cô, hạ giọng nói nhỏ. “Vì chuyện này mà nàng giận dỗi trẫm sao?”
“Không phải, tôi không dỗi”. Cô đỏ mặt, quay mặt sang chỗ khác.