“Hoàng thượng, hôm nay Vân thái y đã xin thái hậu từ chức. Hôn lễ của chúng thần đã được ấn định vào mồng sáu tháng sau”.
Lưu Huyên Thần dừng bước, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, “Hai người đính hôn khi nào vậy, sao trẫn chưa từng nghe nói đến?”
“Thần và Vân thái y đính hôn và thành thân cùng một ngày”. Đỗ Tử Bân mỉm cười, “Trước kia nàng ấy rất bướng bỉnh, nhưng dạo gần đây đã hiểu chuyện hơn nhiều”.
“Chúc mừng Đỗ đại nhân”. Lưu Huyên Thần bình thản chúc phúc, nhưng mười ngón tay đan sau lưng đều đã trắng bệch.
Nàng đã quyết định rời xa hắn, đến một lời chào cũng không muốn nói!
“Đa tạ hoàng thượng”. Đỗ Tử Bân cúi đầu lạy tạ.
Hai người tới cửa điện Nghị Chính thì mỗi người đi một ngả. Lưu Huyên Thần từ hậu đường đi thẳng lên ngai vàng trên đại điện, còn Đỗ Tử Bân thì lui xuống điện Hậu Triều xếp hàng chờ thái giám canh cửa gọi tên.
Khi bước lên bệ rồng, Lưu Huyên Thần lảo đảo muốn ngã, may mà có La công công đỡ ở phía sau.
“Bệ hạ, hôm qua người cả đêm không chợp mắt, long thể sao chịu nổi đây? Hay là… hay là nghỉ thiết triều một buổi có được không ạ?” La công công lo lắng hỏi.
Lưu Huyên Thần mím môi khẽ nói, “Không, ngày khác có thể nghỉ, duy chỉ có hôm nay là không được. Hôm nay sẽ có một nhân vật quan trọng lên vũ đài”. Còn nữa, hắn rất không muốn để Đỗ Tử Bân nhìn thấy bộ dạng ảm đạm khổ sở của hắn.
Hắn là đương kim thiên tử, không thể bại trận nhanh chóng như vậy được. Cho dù có thua thì cũng phải thua một cách anh hùng. Tiểu thái y lật lọng như vậy ắt là đã có chuyện xảy ra. Hắn không tin nằng lại tuyệt tình với hắn như vậy, hôm trú mưa ở phong đình rõ ràng hắn đã nhìn thấy chân tình tràn đầy trong mắt nàng.
Mới chỉ vài ngày ngắn ngủi, nàng đã thay lòng đổi dạ?
“Bệ hạ, hôm qua Vân thái y mới vừa đến phủ, người đó sẽ không vào triều nhanh như vậy chứ?” La công công đỡ Lưu Huyên Thần ngồi lên ngai rồng, không khỏi có chút thắc mắc muốn rõ.
Lưu Huyên Thần mỉm cười sâu xa. “La công công, xem người khác diễn kịch, dù biết rõ là diễn nhưng cũng phải vờ như đó là thật. Vân thái y không phải nói kỳ tích y học chỗ nào cũng có sao? Chúng ta cứ cổ vũ một hồi, để xem hắn diễn tiếp thế nào”.
“Người đó cũng đã năm sáu năm không vào triều rồi”. La công công chép miệng nói khẽ.
“Từ khi trẫm đăng cơ, hắn đã không xếp hàng vào triều. Buổi chầu hôm nay, La công công nói xem hắn sẽ vào hàng nào?” Lưu Huyên Thần thú vị nhếch môi.
“Cùng hàng với Kì thừa tướng ạ”. La công công nói luôn.
“Vậy trẫm sẽ xem La công công đoán đúng hay là không nhé! La công công, mau truyền bách quan vào điện”. Lưu Huyên Thần đặt chén trà xuống bàn, vịn tay vào ngai rồng, uy nghi nhìn thẳng về phía trước.
Tề vương Lưu Huyên Nghệ nằm liệt giường gần bảy năm trời giờ bước lên vũ đài thực là khoa trương!
Y bào màu hạnh, đai lưng màu tím, khí vũ hiên ngang, thần thái hào sảng, sự xuất hiện của Tề vương Lưu Huyên Nghệ khiến văn võ toàn triều không khỏi cúi đầu kinh sợ. Theo lý người nằm liệt giường bảy năm mới khỏi hoặc gầy như que củi hoặc toàn thân phù thũng chứ không tinh anh như thế này!
Các vị đại thần châu đầu ghé tai nghị luận sôi nổi. Tề vương năm đó ngoại trừ hơi thở thoi thóp ra, không khác người chết là mấy. Thật không rõ vị thần y nào lại có thể giúp Tề vương tái hiện phong phạm vương giả uy nghi như vậy. Trong hàng có một vị đại thần tiết lộ, bệnh của Tề vương là do tiểu thái y Vân Ánh Lục trong cung chữa trị. Các đại thần lại một lần nữa râm ran không ngớt, đúng là tài không đợi tuổi!
Lưu Huyên Thần và Ngu hữu thừa tướng lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau. La công công cúi đầu trộm cười.
Tề vương quả đã xếp cùng hàng với Kì tả thừa tướng bước vào đại điện. Có câu ngồi trên cao, nhìn tất xa. Từ lúc Lưu Huyên Nghệ bước vào đại điện, Lưu Huyên Thần đảo mắt một vòng là có thể nhận ra kẻ nào thuộc đảng Tề vương.
Kì tả thừa tướng lạnh nhạt cứ như Tề vương mỗi ngày đều cùng ông ta xếp hàng vào triều. Còn đám đồng đảng hai mắt sáng rõ như fan cuồng gặp được thần tượng, kích động như bầy sói con.
Vẻ mặt Lưu Huyên Nghệ đắc ý lạ thường, như thể ngôi vị hoàng đế sớm muộn gì cũng rơi vào tay gã. Lưu Huyên Thần chế giễu cong môi, cúi đầu nhìn Tề vương miễn cưỡng hành lễ quân thần với hắn, lạnh nhạt hỏi thăm:
“Tề vương, hôm qua khanh vừa mới khỏi bệnh mà sáng nay đã vội thượng triều, liệu có đứng nổi không? La công công, mau đem ghế dựa ra cho Tề vương”.
Hôm qua vừa mới khỏi bệnh? Lời nói đầy ngụ ý của Lưu Huyên Thần khiến bách quan trong triều âm thầm đưa mắt nghi ngờ nhìn nhau.
Lưu Huyên Nghệ phất tay áo, ngang tàng đáp. “Đa tạ ý tốt của hoàng thượng, nhưng thần không cần. Có điều, hôm nay thần vào triều không phải để đàm luận quốc sự cùng các vị đại thần”. Gã ngông cuồng nhìn lướt qua đại điện, cố tình ra vẻ huyền bí.
Các vị đại thần vểnh tai chờ gã nói tiếp. Kì tả thừa tướng nheo mắt, khiêu khích nhìn Ngu hữu thừa tướng sắc mặt vẫn trầm mặc như trước.
“Bản vương đã chọn được ngày cưới vương phi nên hôm nay mới đặc biệt tới đây để mời các vị đại thần đến vương phủ dự tiệc”. Gã sợ mình lên sân khấu chưa đủ náo động nên đánh thêm một nhịp trống rung trời phụ hoạ.
Lưu Huyên Thần nâng tay ra hiệu cho bách quan trong điện giữ im lặng, hắn khẽ nhắm mắt rồi định tâm nhàn nhã hỏi. Không rõ thiên kim tiểu thư nhà ai đã lọt vào mắt xanh của Tề vương?”
Lưu Huyên Nghệ quay sang thi lễ với Kì tả thừa tướng rồi đáp, “Thiên kim tiểu thư của Kì tả thừa tướng, Kì Sơ Thính!”
Điện Nghị Chính lặng ngắt như tờ. Các vị đại thần nhìn tả thừa tướng rồi quay sang nhìn hữu thừa tướng, cảm thấy bên trong đại điện đột nhiên hiện ra hai tòa thành cao ngất, một là Ngu hữu thừa tướng và hoàng thượng, hai là Kì tả thừa tướng và Tề vương. Hai tòa thành này thế lực ngang nhau, bất phân thắng bại.
Đảng bảo hoàng và đảng Tề vương tự chia thành hai phe, một số phần tử trùng lặp thì hai mặt nhìn nhau, nghiêng đông ngả tây, không biết nên theo phe nào.
Sở trường của Lưu Huyên Thần vốn là thấy biến không loạn, hắn lạnh nhạt gật đầu. “Không ngờ đệ nhất tài nữ của nước Ngụy cuối cùng lại an thân ở vương phủ, đây quả là chuyện tốt hiếm thấy, trẫm chúc mừng Tề vương. Như vậy đi, thượng thư bộ Hình Đỗ đại nhân mồng sáu tháng bảy này sẽ thành thân, trẫm cũng muốn làm chủ thay Tề vương, quyết định hôn sự của khanh cũng là vào ngày ấy để bách tính thành Đông Dương được dịp mặc sức vui chơi, hân hưởng”.
Kì tả thừa tướng và Tề vương cùng sửng sốt ngây người, không thể ngờ phản ứng của Lưu Huyên Thần lại bình tĩnh như thế, nên nhất thời không rõ hồ lô của hắn bán thuốc gì[].
[] Câu thành ngữ của người Trung Quốc, ý rằng không hiểu đối phương sẽ giở trò gì.
Bản thân Tề vương còn bị câu nói bâng quơ của Lưu Huyên Thần khiến cho chết lặng. “Đỗ đại nhân cũng sắp thành thân?” Lưu Huyên Nghệ cố gượng quay sang nhìn trân trối Đỗ Tử Bân một hồi rồi hỏi tiếp, “Không biết Đỗ đại nhân định cưới giai nhân nhà nào?”
Khuôn mặt trầm ổn như núi xa của Kì thừa tướng đột nhiên khoặm lại, ánh mắt sắc bén dõi theo từng động tĩnh của Lưu Huyên Nghệ, nhưng gã hoàn toàn không nhận ra vì còn đang mải chằm chằm nhìn thượng thư bộ Hình.
Đỗ Tử Bân toan lên tiếng trả lời thì Lưu Huyên Thần đột nhiên ho nhẹ một tiếng, nghiêm giọng nói. “CHúng khanh gia, chuyện riêng để sau khi tan triều hẵng bàn tới! Bây giờ là lúc lâm triều, có việc gì mau tấu, không việc bãi triều”.
Thượng thư bộ Hộ bước ra giữa điện, bẩm báo với Lưu Huyên Thần về tình hình mở quốc khố cứu hạn hán vừa rồi. Khóe miệng Tề vương giần giật như thể vừa bị vả một phát không nặng không nhẹ vào mồm, mặt mũi cứng đờ nhưng lúc này gã không thể tùy tiện ra ngoài nên đành phải đứng chờ tới lúc tan triều.
Tới khi bãi triều, gã lạnh lùng quay người đối diện với nụ cười ấm áp như gió xuân của Lưu Huyên Thần, quăng lại ánh mắt hung hãn “chờ rồi xem!” rồi phẫn nộ rời đi. Lưu Huyên Thần mỉm cười, thong thả rời khỏi điện Nghị Chính. Ngu hữu thừa tướng đã chờ sẵn bên ngoài.
“Hoàng thượng, người có khỏe không?” Ngu hữu thừa tướng khẽ hỏi.
“Hữu thừa tướng sao lại kinh ngạc như vậy, những chuyện này không phải đều trong dự kiến của chúng ta sao? Chỉ e sau này đầu óc lại phải căng ra để nghênh chiến thôi!” Lưu Huyên Thần khẽ cười chua xót.
“Trong tay bọn họ không có binh quyền không tài lực, hoàng thượng, bọn họ sẽ ra tay kiểu gì?” Ngu hữu thừa tướng lo lắng hỏi.
“Hữu thừa tướng là đồng liêu của tả thừa tướng nhiều năm như vậy mà vẫn chưa rõ tính cách thâm sâu khó dò của ông ta sao? Đương nhiên bọn họ sẽ dùng thủ đoạn mờ ám rồi. Không binh quyền không tài lực nhưng bọn họ có thừa khả năng lung lạc lòng người. Hữu thừa tướng hẳn còn nhớ, trước khi mắc bệnh, Tề vương được giao việc quản lý bộ Hộ. Năm đó, quốc khố đột nhiên thiếu mất một ngàn vạn lượng bạc không rõ nguyên do khiến tiên đế nổi giận hạ sát bao người. Tề vương lúc đấy miệng không thể nói, người không thể cử động, nên không ai hoài nghi hắn cả. À, nếu trẫm đoán không sai thì số bạc đó ắt vẫn nằm trong tay Tề vương, bằng không, mấy năm qua hắn sao vẫn xa xỉ thế được? Mà có tiền trong tay làm chuyện gì cũng tiện cả”.
“Hoàng thượng, người nghĩ ra kế sách đối phó chưa?”
“Lấy bất biến ứng vạn biến”. Lưu Huyên Thần lạnh lùng nheo mắt, thẳng lưng đi về phía trước.
Ngu hữu thừa tướng không nỡ nhìn theo bóng dáng Lưu Huyên Thần. Hôm nay hoàng thượng biểu hiện vô cùng ung dung, tôn quý, chỉ là ông thoáng nhận ra người có chút phiền muộn, u buồn gì đó trong lòng. Hoàng thượng lo lắng về Tề vương hay vì nguyên nhân khác?
Vân Ánh Lục ngủ tới tận trưa mới rời giường. Ngủ nhiều như vậy không giúp cô sảng khoái hơn mà ngược lại còn thấy choáng váng, đầu nặng chân nhẹ, cả người không còn chút sức lực nào.
Trông thấy bộ dạng mệt mỏi đờ đẫn của cô, Trúc Thanh vừa dọn giường vừa thở dài, “Tiểu thư, em thấy tiểu thư đúng là có số vất cả. Trước kia bận bịu từ sáng sớm tới chiều tối nhưng tiểu thư vẫn khỏe mạnh, vui vẻ, sao giờ mới ngủ thêm một lúc, cô lại giống như người không xương thế này”.
Vân Ánh Lục mệt mỏi uống một chén trà nguội rồi ngồi vào bàn trang điểm. Lúc này cô mới phát hiện trên mặt bàn có mấy chồng sách lạ. “Sách gì đây?” Cô quay sang hỏi Trúc Thanh.
“Khi em đưa đơn từ chức của tiểu thư cho Đỗ công tử, công tử nói rằng mấy quyển sách này đang rất thịnh hành ở thành Đông Dương, bảo em đem về cho tiểu thư đọc”.
Vân Ánh Lục à lên một tiếng rồi tiện tay lật vài trang, từng dòng thơ thất ngôn bát cú hiện ra khiến cô hoa cả mắt chóng cả mặt, gập sách lại mới hoàn hồn đôi chút. Xem chừng cô không thể nào tiếp cận được mấy thứ văn chương chữ nghĩa này. Muốn làm tiểu thư Vân Ánh Lục thực sự không hề dễ, cô không khỏi lo lắng về ngày tháng sau này.
Cô vốn định xuống lầu đi dạo cho khuây khỏa thì ngờ đâu lại đụng phải Vân phu nhân đang tươi cười hớn hở đi đến.
“Vân Ánh Lục, con dậy rồi sao, chúng ta mau tới cẩm y phường chọn hỷ phục đi”. Vân phu nhân ân cần nắm tay con gái, “Trời ơi, sao sắc mặt con kém thế, chẳng giống tân nương sắp xuất giá mà giống người bị thiếu nợ vậy đó, cười lên xem nào”.
Vân Ánh Lục miễn cưỡng làm theo lời mẹ.
Vân phu nhân cũng không quá lưu tâm, bà nhướn mày rồi vội kéo cô đi ra cổng lớn. Đỗ phủ không có phụ nữ, hôn sự chuyện lớn chuyện nhỏ đều tới tay bà, may mà hai nhà kề cạnh nhau nên bà cũng đỡ công lo toan mướt mải.
Cẩm ý phường là nơi chuyên cắt may hỷ phục trong thành Đông Dương, tay nghề tinh xảo, chất liệu thượng hạng, phục vụ chủ yếu cho giới thượng lưu. Mùa hè vốn là mùa kinh doanh ảm đạm của cẩm y phường nhưng dạo gần đây thật là kỳ lạ, mấy vị sư phụ trong cẩm y phường bận rộn tới độ không lúc nào ngẩng đầu lên nổi.
Vừa mới qua giờ ăn trưa, bên ngoài cẩm y phường đã có bốn cỗ kiệu sang trọng ghé đến.
“Ồ, cũng có người thành thân lúc trời nóng bức như thế này sao?” Vân phu nhân bước xuống kiệu, kinh ngạc hỏi phường chủ đang niềm nở chạy ra đón.
Bà chủ cẩm y phường là một phụ nữ trung niên mặt mũi phúc hậu, tươi cười trả lời. “Đúng vậy, nhà họ cũng thành thân cùng một ngày với Vân tiểu thư, ngày mồng sáu tháng Bảy, hôm nay mới định được ngày nên phải vội vàng tới đây để lo y phục. Ôi, mấy ngày nay phường chúng tôi thức đêm làm gấp, chẳng biết có may kịp hỷ phục cho cả hai nhà nữa không đây”.
“Bà chủ, tuy hôm nay chúng tôi mới tới đo y phục nhưng hai nhà chúng ta đã có giao tình nhiều năm, bà không thể không biết phân biệt nặng nhẹ đâu đấy!” Vân phu nhân hạ giọng nhắc nhờ rồi nhanh chóng kéo Vân Ánh Lục đang đứng ngẩn ngơ lại gần.
Phường chủ vội cười bồi theo, “Đương nhiên, đương nhiên. Vân phu nhân, nhưng mà bên kia cũng không thể đắc tội được, chúng tôi sẽ cố gắng để cả hai cùng vừa lòng”.
Vân phu nhân khẽ liếc mắt nhìn vào cửa tiệm, bên trong một vị phu nhân trung niên cùng một tiểu cô nương nhỏ đang mải mê chọn vải. “Nhà kia là?” Bà tò mò hỏi.
Bà chủ hạ giọng nói khẽ, “Thiên kim tiểu thư của Kì tả thừa tướng”.
Dòng suy nghĩ vẩn vơ của Vân Ánh Lục đột ngột đứt quãng, cô nhíu đôi mày thanh tú lại hỏi. “Có phải cô nương ấy thành thân với Tề vương gia không?” Hóa ra đó là Kì Sơ Thính thật sao?
“Đúng thế, đúng thế, quyền càng thêm quyền, giàu càng thêm giàu đấy! Để cưới thiên kim của Kì tả thừa tướng, Tề vương gia đã quyết hưu thê[] để dành vị trí chính phi lại cho cô nương ấy đấy! Ôi, người đàn bà ấy cũng thật đáng thương, sinh được tiểu vương tử cũng không giữ được địa vị của mình”. Bà chủ cẩm y phường lắc đầu oán thán.
[] Lập đơn bỏ vợ.
“Vân phu nhân, Vân tiểu thư! Chúng ta mau vào đo y phục đi!”
Vừa nghe thấy tiếng trò chuyện lao xao, Kì Sơ Thính và Kì phu nhân bất giác đều quay đầu lại. Vân Ánh Lục không khỏi mỉm cười, tiểu thư Kì Sơ Thính trước mắt cô hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của Tề vương dịch dung. Ngũ quan, kiểu tóc đều giống nhau như đúc, chỉ có điểu vẻ mặt của Kì tiểu thư sinh động hơn, hơn nữa cô ta cũng không có phong thái cao ngạo, ngông cuồng như Tề vương.
Kì Sơ Thính cũng đương quan sát đánh giá Vân Ánh Lục một lượt, theo lời đại ca, cô ta biết Tề vuong vô cùng si mê ả thái y này, vì ả ta, ngài không tiếc công làm những chuyện chướng tai gai mắt, động chạm đến nhiều người. Ngay từ lúc biết chuyện, tiểu thư Kì Sơ Thính đã ôm hận không đội trời chung với vị Vân thái y chưa một lần gặp mặt này.
Hôm nay thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
“Kì nữ quan, cô còn nhớ tôi không?” Vân Ánh Lục bật cười thoải mái. Không khó để nhận ra vẻ thù địch trong mắt Kì tiểu thư, cô thực rất muốn trêu đùa cô ta một bận.
Kì Sơ Thính nén giận, gượng cười. “Đại danh của Vân thái y như sấm nổ bên tai, muốn quên cũng khó”. Ngữ khí cứng nhắc, gượng gạo chẳng lưu loát, hoa mĩ giống ngày trước.
Vân Ánh Lục chẳng hề bận tâm tiếp lời. “Không ngờ hai chúng ta hữu duyên như vậy, lại có thể thành thân cùng ngày, thật không uổng công kết bạn cùng nhau. Nhớ hôm đối thơ trong ngự hoa viên, tôi thực sự tâm phục khẩu phục tài năng của Kì nữ quan. Bài thơ cô và Đỗ đại nhân cùng liên đối đó, cô còn nhớ không?”
“Ngự hoa viên… đối thơ gì chứ?” Kì Sơ Thính líu lưỡi nói không ra hơi, mặt lúc đỏ lúc trắng.
“Hóa ra Kì nữ quan lại chóng quên như vậy! Lát nữa đo y phục xong, chúng ta tới quán trà phía trước để tôi gợi nhớ cho cô nhé”. Vân Ánh Lục mỉa mai dồn Kì tiểu thư vào thế không còn đường lui.
“Ta và ngươi không quen không biết, vì sao ta phải đi cùng ngươi chứ?” Kì Sơ Thính rốt cuộc vẫn là một cô tiểu thư được nuông chiều từ bé, nói chuyện, làm việc không thông qua đại não mà chỉ dựa theo tính nết.
Vân Ánh Lục giả vờ kinh ngạc, trợn tròn mắt. “Cô không quen tôi?”
Kì Sơ Thính tự biết mình vừa lỡ lời liền cả thẹn bào chữa. “Ý ta là… chúng ta không có giao tình đặc biệt gì”.
“Không có sao? Kì nữ quan luôn nói triều Ngụy chỉ có hai tiểu nữ chúng ta vào triều làm quan, tuy chức quan của tôi không bằng cô nhưng vẫn sẽ luôn đối đãi như bằng hữu tốt. Kì đại nhân, cô cũng kỳ lạ thật đấy, lúc mới vào đây, tôi còn tưởng mình nhận nhầm người cơ. Chỉ có vài ngày không gặp mà cô đã thấp bé hẳn so với trước, cô có cách gì mà muốn cao là cao, muốn thấp là thấp hay vậy?”
Kì Sơ Thính há hốc mồm, quẫn bách tới độ khóe mắt giần giật liên hồi. “Ta… ta…”. Hồi lâu chẳng nói nổi câu nào.
Sư phụ đo may đứng cạnh nghe vậy cũng tò mò lên tiếng. “Kì tiểu thư biến đổi kỳ lạ vậy sao? Vậy hôm nay đo xong hỷ phục, nhỡ tới ngày thành thân lại không mặc vừa thì làm thế nào?”
Kì Sơ Thính cuống đến độ không còn biết giấu mặt mũi vào đâu. Kì phu nhân dày dạn kinh nghiệm, nghiêm mặt ngắt chuyện.
“Ngươi nhiều chuyện thế làm gì, cứ theo kích cỡ này mà may, lớn nhỏ liên can gì đến ngươi”.
Sư phụ bĩu môi, không dám lên tiếng nữa.
“Chúng ta xong rồi, các ngươi tiếp tục đi”. Kì phu nhân cười khan rồi kéo Kì Sơ Thính đi như chạy ra khỏi cẩm y phường.
“Ánh Lục, vừa rồi con nói gì mà muốn cao thì cao, muốn thấp thì thấp thế?” Vân phu nhân buồn bực hỏi.
Vân Ánh Lục hướng mắt nhìn theo hai người bọn họ, miệng cười ảm đạm:
“Chỉ có nhà họ mới thế thôi”.
“Thế thì đúng là hiếm thấy đấy!” Vân phu nhân lẩm bẩm.
“Đúng vậy ạ!” Vân Ánh Lục cong môi trả lời.