“Sớm về phòng nghỉ ngơi đi, hôm qua gặp phải chuyện hoảng sợ như vậy, đêm nay phải ngủ thật ngon thì mới vui vẻ lại được”.
“Để tôi tiễn anh tới cửa”. Cô tần ngần đi bên cạnh hắn.
“Không cần, bên ngoài nhiều muỗi lắm, nàng mau vào phòng đi”. Tần Luận xua tay từ chối.
“Tần công tử, tôi… hai ngày nữa tôi sẽ tới tiệm thuốc chữa bệnh từ thiện”. Cô sửng sốt với chính những lời mình vừa thốt ra.
“Được!” Tần Luận quay đầu lại, vẻ mặt bi thương nhưng vẫn nở nụ cười mãn nguyện, “Nàng khám bệnh, ta kê đơn”.
“Được!”
Tần Luận đã đi khuất dạng, Vân Ánh Lục vẫn còn kinh ngạc đứng như trời trồng.
“Tiểu thư, mau quay về phòng đi!” Trúc Thanh vén mành sa bước đến.
“Trúc Thanh, em nói xem hôm này Tần công tử có phải có chút không bình thường không?” Vân Ánh Lục bâng quơ hỏi.
Trúc Thanh thở dài trả lời. “Tiểu thư, cô đột ngột từ hôn với Tần công tử, công tử đương nhiên là không thể vui vẻ như trước rồi”.
Từ hôn? Vân Ánh Lục bất giác hướng mắt về phía tiểu viện bên cạnh, qua đám dây leo mọc đầy bờ tường, cô thấy một bóng người đứng đó từ lâu…
Vân Ánh Lục bước thẳng tới bờ tường, nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của Đỗ Tử Bân, lòng cô ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Ánh trăng mùa hạ dịu dàng tỏa chiếu xuống trần thế. Trong góc tường, dế kêu rả rích không ngừng, đom đóm lập lòe quái dị trên từng khóm hoa, lại thêm cả cổ động viên muỗi, kết thành từng đàn, không ngừng vo ve cổ vũ.
Vân Ánh Lục nín thở tập trung tâm trí, trong hoàn cảnh khác thường này, Đỗ Tử Bân vẫn một mực đứng im không nhúc nhích. Cô biết giữa bọn họ có một khúc mắc lớn nhưng không biết cụ thể nguyên nhân là gì, cũng không biết nên biểu đạt suy nghĩ ra sao, thậm chí ngay cả một câu chào hỏi bình thường cô cũng không thốt ra được.
“Ánh Lục, ta qua đó hay nàng tới đây?” Bức tường giống như một trở ngại vô hình, ngăn chặn hắn và nàng. Trước kia, bờ tường này là chốn hẹn hò lãng mạn, còn nay lại là vật cản đường vô tri vô giác.
Vân Ánh Lục im lặng một lúc rồi nói: “Chàng sang đây đi!”
Cô vừa dứt lời, thượng thư bộ Hình thông thư đạt lễ, đúng kiểu thanh niên nghiêm túc thời hiện đại, đã cuộn áo giắt hông, nhún người nhảy qua. Động tác gọn gàng dứt khoát như đã từng làm nhiều lần.
“Sao vậy, động tác khó coi quá sao?” Ánh trăng đổ chiếu xuống người Đỗ Tử Bân, tràn ngập khí khái anh hùng.
Vân Ánh Lục hốt hoảng di chuyển ánh mắt, “Không… không khó coi, chỉ là ta hơi giật mình chút thôi”.
Đỗ Tử Bân sửa lại y phục, nhẹ nắm lấy tay cô. Vô cùng ấm áp, hoàn toàn khác với bàn tay Tần Luận.
“Ta không muốn đi qua cổng, làm vậy vừa tốn công chào hỏi vừa mất thời gian vô ích”.
Vân Ánh Lục khẽ gật đầu.
Trúc Thanh rất thức thời tránh vào trong phòng thêu, Vân phủ từ trên xuống chẳng còn mấy ngọn đèn sáng.
Hai người chậm rãi tản bộ đến hậu hoa viên. Cảm giác nắm tay bước đi bên nhau như vậy thật giống mộng đẹp. Đi được một đoạn, Đỗ Tử Bân khẽ hỏi: “Ánh Lục, nàng không có gì muốn giải thích với ta sao?”
Bất kỳ gã đàn ông nào nghe tin người con gái mình yêu ở chung một đêm với nam nhân khác cũng đều bất ổn như vậy.
“Đỗ đại ca, chàng tin ta chứ?” Vân Ánh Lục lặp lại câu hỏi ở Trung Cung tối hôm qua.
“Ta chỉ thấy nàng làm những chuyện khiến ta không thể không sinh lòng ngờ”. Dù đang ngấm men say tình ái, Đỗ Tử Bân rốt cuộc vẫn lạnh lùng, khắc chế như thường. Trong bóng đêm, một trái tim đang bị ngàn vạn mũi tên hành hạ, Vân Ánh Lục đau muốn ứa nước mắt, nhưng vẫn lặng im không nói năng gì.
Cô rút bàn tay nhỏ nhắn ra khỏi tay hắn, vừa quật cường, vừa cố chấp và cũng đầy thương tổn.
“Ánh Lục?” Đỗ Tử Bân nhíu mày, ôm lấy bả vai cô lắc mạnh, “Không được trẻ con như thế, nàng muốn cả đời này ta hiểu lầm nàng sao?”
Viền mắt Vân Ánh Lục dần chuyển đỏ ửng, “Chàng biết rõ là hiểu lầm sao còn nói như vậy, chàng vốn dĩ đã không tin, ta giải thích thì phỏng có tác dụng gì?”
Cô tức giận giãy giụa khỏi tay hắn, xoay người chạy về hướng khuê phòng. Đỗ Tử Bân vọt nhanh đến, đau đớn vùi đầu lên cổ cô, “Nếu không tin nàng ta còn ngu dại đứng bên bờ tường chờ đợi làm gì. Ngày hôm qua, ta không bỏ mặc nàng, mà là tình thế không rõ ràng ấy, bất cứ hành động nào của ta cũng sẽ gây bất lợi với nàng, thứ ta làm được chỉ là chờ đợi trong đau đớn mà thôi. Ánh Lục, mau nói cho ta biết, buổi tối hôm nàng ở lại tẩm điện của hoàng thượng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau nói đi, nói đi, trong lòng ta như có lửa thiêu, ta sắp phát điên lên rồi”.
Vân Ánh Lục bị tình cảm trong giọng nói của hắn lay động, khi nhìn thấy gương mặt hắn mỗi lúc một tiến sát, cô biết rõ chuyện gì sắp xảy ra, nhưng không còn sức lực để quản thúc chính mình.
Nỗi hoang mang rợn ngợp trong lòng, không thể như vậy được, cô vẫn còn đang tức giận, không phải sao?
Gương mặt Đỗ Tử Bân càng lúc càng sát, trong giây lát đó, khuôn mặt Lưu hoàng thượng đột ngột xuất hiện trong tâm trí cô.
Nụ hôn của Đỗ Tử Bân quá nóng bỏng, quá mãnh liệt, không cho cô cơ hội để chối từ. Cô khẽ rên lên, trái tim đập dồn, mơ hồ cảm thấy mình sắp chết đến nơi.
Hán nhẹ nhàng di chuyển nụ hôn lên mắt rồi chậm rãi quay về cánh môi đỏ mọng, hắn dừng lại ở đây lâu hơn một chút, tỉ mỉ thăm dò tựa chú chim ruồi bé nhỏ đang say sưa khám phá nhụy hoa. Cô giống như người say rượu, im lìm để mặc nụ hôn của hắn di chuyển khắp nơi. Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng vuốt tóc cô, mân mê vành tai cô.
Bọn họ lặng lẽ ôm chặt lấy nhau.
Sức nặng của Đỗ Tử Bân khiến Vân Ánh Lục hơi khụy gối, nhưng cô không để tâm đến, hắn là người mà cô yêu thương, không phải sao?
“Đêm hôm đó ta ở lại tẩm điện của hoàng thượng, là do ban ngày hoàng thượng bị ta va phải nên long thể bị kinh động, ta ở lại là để canh chừng, đề phòng hoàng thượng có gặp di chứng gì hay không thôi. Hơn nữa khi đó, hoàng thượng vẫn không biết ta là nữ nhân mà”.
Cô gạt bỏ tôn nghiêm của mình mở miệng giải thích vì không muốn hắn hiểu lầm cô, và cũng vì muốn trao cho tình yêu mới chớm này một cơ hội.
“Ừ!” Đỗ Tử Bân nhìn cô say đắm, ánh mắt đầy ẩn tình đó khiến cô bất giác run rẩy.
“Sau này nàng phải luôn ém mình giữ tiếng cẩn thận. Nhiệm vụ của nàng là chăm sóc sức khỏe cho nữ nhân hậu cung, hoàng thượng là trang nam tử, dù long thể người bất an thì hãy cứ để thái y khác chữa trị, không nên vì những chuyện này mà để lời ong tiếng ve, gây chuyện thị phi với các phi tần”. Hắn ôn tồn khuyên nhủ, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng được chuyển dời.
“Đỗ đại ca, người ta thích là chàng, ta không thể làm chuyện có lỗi với chàng được, chỉ có điều ta… cũng sẽ không…” Lời vừa thốt ra miệng, trong lòng Vân Ánh Lục không hiểu sao có chút chột dạ.
Cô nhớ tới cuộc trò chuyện ở ngự hoa viên chiều nay, trái tim cô không hiểu vì lẽ gì lại mềm đi mấy phần trước vẻ mặt cô đơn, giọng điệu tự giễu của Lưu hoàng thượng.
“Ánh Lục”, Đỗ Tử Bân siết chặt tay cô, cả hai tiếp tục tản bộ trong vườn, vừa đi hắn vừa âu yếm nghiêng đầu nhìn cô. “Nói thật, ta cảm thấy nàng rất khác biệt so với ngày trước, khiến ta có cảm giác vừa xa lạ vừa mới mẻ”.
“Đỗ đại ca thích ta như thế nào?” Vân Ánh Lục căng thẳng hỏi, tim đập từng hồi như trống trận.
Đỗ Tử Bân cười nhẹ, ra vẻ mông lung suy nghĩ. “Ánh Lục lúc trước tính tình túy hứng, hoạt bát, còn nàng bây giờ lại có phần hướng nội, thanh nhã, thế nên ta không khỏi mâu thuẫn trong lòng. Trước kia nàng rất hấp dẫn ta, vì ta quá bảo thủ cứng nhắc nên nàng vừa vặn bù vào phần ta còn thiếu, có nàng ở bên cuộc sống của ta không còn cô quạnh nữa, nhưng nàng cũng như cơn gió mà ta không thể nào khống chế, không thể nào nắm giữ. Còn hiện tại nàng rất dễ gần, thỉnh thoảng có chút hồ đồ cũng thực đáng yêu. Nhưng nàng lại thách thức lẽ thường, vào cung làm thái y khiến ta cảm thấy quá đỗi xa lạ. Ha ha, so sánh một hồi chẳng biết thực giả thế nào, chỉ cần nàng vẫn là Ánh Lục của ta là được rồi”.
Vân Ánh Lục cắn môi dò hỏi. “Đỗ đại ca, chàng không thích ta làm thầy thuốc?”
“Ta cảm thấy nàng sinh ra là để làm thơ viết từ, chẩn bệnh bốc thuốc không phải điểm mạnh của nàng, bằng không sao nàng cứ để phiền phức theo đuôi mình suốt thế được”. Giọng Đỗ Tử Bân hơi khàn khàn, hắn nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô lên, chân tình nhìn sâu vào mắt cô, “Đỗ đại ca biết Ánh Lục rất mạnh mẽ, tiến cung làm thái y là vì muốn chứng minh cho ta thấy, nữ tử cũng có thể làm được mọi việc. Đỗ đại ca đã thấy và ta thực tâm ngưỡng mộ nàng. Ta yêu nàng, Ánh Lục. Đừng làm những việc bốc đồng đó nữa, hãy quay về làm đại tiểu thư Vân phủ, làm phu nhân thượng thư bộ Hình đi. Chúng ta sẽ trước hoa dưới trăng, ngâm thơ tụng phú, làm một đôi uyên ương thần tiên thế nhân ao ước”.
Cô thừa nhận những lời thổ lộ của hắn rất chân thành tha thiết, thế nhưng cô lại không hề cảm động. Đau đớn cuồng trào trong lòng như sóng triều nước nâng, cô mệt mỏi nhắm mắt, trái tim lảo đảo rơi thẳng xuống đáy biển sâu. Kỳ thật người Đỗ Tử Bân yêu thương chính là hình bóng Vân Ánh Lục xưa kia. Chỉ có cô là vẫn tự lừa dối mình như đà điểu rúc đầu trong cát nóng, nhưng những lời hắn nói đêm nay đã khiến cô thực tâm tỉnh ngộ.
Cô có nên nói rõ mọi chuyện với hắn không? Nước mắt dọc theo gò má lăn xuống, cô gắng sức lau đi, nhưng lệ cũ chưa khô lệ mới đã lại trào xuống. Cô hận tạo hóa trêu ngươi, mặc kệ có phải một ngàn năm luân hồi hay không, ông trời vẫn cứ muốn trêu đùa cô. Cơ Uyển Bạch không đẹp, lại thật thà ngốc nghếch, nhưng cô vẫn muốn được là chính mình. Náu mình trong hình dáng Vân Ánh Lục tài hoa xinh đẹp này, mọi thứ đều là hư ảo. Chỉ khi vào cung làm thái y, cô mới có thể thực sự là chính mình.
Nhưng Đỗ Tử Bân không thích như vậy, cô phải làm gì đây? Vân Ánh Lục ôm mặt khóc nức, tình cảm đâu phải cái vòi nước, muốn mở là mở, muốn đóng là đóng. Một khi đã động tâm làm sao có thể dễ dàng quay lại được.
Nhưng tình yêu này thực sự làm cô khổ tâm.
“Sao nàng lại khóc?” Khuôn mặt anh tuấn của Đỗ Tử Bân ngơ ngác nhìn cô, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Vân Ánh Lục hít một hơi thật sâu, quyết định nói rõ lòng mình. “Đỗ đại ca, ta… chỉ có thể ngốc nghếch thế này thôi, hay là chàng… đừng thích ta nữa”.
Cô cũng có tôn nghiêm của mình.
“Nàng nói gì vậy?” Đỗ Tử Bân quở trách nhéo mũi cô, “Lời này chẳng giống Ánh Lục nói gì cả. Được rồi, được rồi, không phải Đỗ đại ca đã nói rồi sao, dù Ánh Lục có thay đổi ra sao trong lòng ta chỉ có mình nàng. Thế nên Ánh Lục nàng cũng không nên oán trách ta lòng dạ hẹp hòi. Nếu đã một mực thoát hôn với Tần công tử, nàng không nên đối tốt với hắn làm gì. Ngay cả hoàng thượng cũng phải duy trì khoảng cách nhất định”. Hai ngày hôm nay, sự đố kị trong lòng hắn tăng lên không sao kể xiết.
Cô cúi đầu thở dài, có lẽ vì đã thật lòng yêu thương hắn nên cô mới không thể nói rõ mọi chuyện được?
Là cô sợ mất hắn sao?
“Nàng không nghe ta nói gì sao?” Hắn tiếp tục căn vặn. “Tần công tử qua lại mật thiết với người của phủ Tề vương nên triều đình đã cho giám sát hắn chặt chẽ”.
“Anh ta chỉ là một thương nhân, sao lại phải qua lại mật thiết với người của phủ Tề vương?” Vân Ánh Lục khó hiểu, hỏi.
“Hiện tại đảng Tề vương càng lúc càng phô trương thanh thế, nhưng nàng đừng quan tâm đến chuyện này, tránh xa rắc rối mới là khôn ngoan. Triều chính ngày càng hỗn loạn, hậu cung cũng lắm thị phi, nàng chỉ cần làm cho tốt nhiệm vụ của mình là được, đừng nên đưa mình vào bể khổ. Ôi, ta thật rất không yêm tâm về nàng”. Đỗ Tử Bân lo lắng một tràng.
“Đỗ đại ca, chàng thực lòng quan tâm tới ta sao?” Vân Ánh Lục mơ hồ hỏi lại. Vì sao tình yêu lại khiến một người tràn đầy tự tin như nàng trở nên hèn mọn như vậy?
“Cô ngốc, ta lúc nào cũng chỉ muốn nàng quẩn quanh ngay trước mắt ta, có như thế ta mới yên tâm được. Ánh Lục, đồng ý với Đỗ đại ca, chờ khi nào Tề vương không còn chú ý đến, nàng hãy từ chức đi!”
Vân Ánh Lục ngẩng đầu nhìn trân, đôi mi đen nhánh chớp chớp vài bận, nhưng vẫn lặng thinh không nói câu gì.
Truc Thanh ở trong phòng sắp xếp lại quần áo mùa xuân, bỏ vào trong chiếc hòm gỗ chương, tai dỏng lên hết cỡ để nghe tiếng bước chân trên cầu thang. Cửa kẽo kẹt một tiếng, Vân Ánh Lục mang theo cơn gió mát ùa vào phòng.
Trúc Thanh quay đầu lại, nhíu mày quan sát vẻ mặt bi ai của Vân Ánh Lục, không giống vẻ rạng rỡ khi hẹn hò chút nào.
“Tần công tử ghé thăm nên Đỗ công tử nói gì đó khiến tiểu thư không vui sao?” Trúc Thanh khẽ hỏi.
Vân Ánh Lục ngồi xuống mép giường, ngẩn ngơ nhìn ánh nến.
“Trúc Thanh, em thích ta bây giờ hay là ta trước khi tự sát?” Cô đột nhiên đặt câu hỏi.
Trúc Thanh bĩu môi, tay vẫn thoăn thoắt sắp xếp váy áo. “Hỏi vớ vẩn gì vậy chứ, lúc trước, bây giờ chẳng phải đều là tiểu thu hay sao?”
“Vậy em thích ta làm thái y, hay thích ta làm thơ?”
Trúc Thanh bật cười, vỗ vỗ bả vai cô. “Em thích tiểu thư làm thái y, trông vô cùng lợi hại. Vả lại từ khi cô làm thái y, tính tình tốt lên rất nhiều, cũng dịu dàng hơn hẳn”.
Cô dịu dàng ư? Vân Ánh Lục không nhịn được bật cười, nhưng chỉ một thoáng sau. Nét cười lại nhuốm vẻ bi ai như cũ. “Thế nhưng có người lại không thích ta làm thái y đấy”.
“Ai? Ai lại có mắt như mù, nói ra những lời ngớ ngẩn như vậy? Đỗ công tử sao? À, anh ta đương nhiên thích tiểu thư làm thơ viết từ rồi, đám văn nhân đều có cái sở thích khó ngửi đó mà. Trước kia mỗi khi nghe tiểu thư ngâm thơ, anh ta lại đứng ở trong sân, nửa ngày cũng không nhúc nhích, cười híp cả mắt. Tiểu thư, Tần công tử ngược lại rất thích cô làm thái y. Cô xem, mỗi khi cô đến hiệu thuốc Tần thị chữa bệnh từ thiện, Tần công tử lại hớn hở như được ăn tết sớm vậy”. Trúc Thanh không bỏ qua cơ hội thuyết khách hộ Tần Luận.
Vân Ánh Lục bĩu môi chán chường, “Không nói nữa, ta đi ngủ đây. Sáng mai còn có người tới đón ta ra ngoài có việc”.
Cô kéo màn hoa, ngả lưng xuống giường, xoay người che giấu vẻ mặt ảm đạm của mình.
“Sáng mai ai tới đón tiểu thư vậy? Gã thị vệ kia sao?”
“Không phải, là người em đã gặp rồi”.
Trúc Thanh ậm ừ một tiếng rồi thổi tắt nến, đi ra gian ngoài ngả lưng. Nàng ngủ cũng không sâu, chốc chốc lại nghe thấy tiểu thư trằn trọc không yên trong phòng trong, trở mình như nướng bánh suốt đêm.