Xuân Sắc Như Thế

chương 44: hắn là ai vậy?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Bên ngoài có ai không?” Vạn thái hậu thất kinh hỏi. Ngu hữu thừa tướng lắc đầu trấn an: “Không có, cung nhân chắc đang tụ họp ở linh đường cả rồi, làm gì có ai rảnh rỗi rình mò ở đây. Chắc là gió thổi làm đổ chậu hoa thôi”.

“Gió thổi mạnh thế sao?” Vạn thái hậu thở dài, trượt người nằm xuống giường. “A Thông, ngày mai Tấn Hiên ra chiến trường, ông hồi phủ xem thế nào đi! Từ Ânhỏ anh em nó đã vô cùng gắn bó khăng khít, Mạn Lăng đột nhiên ra đi như vậy, không biết Tấn Hiên sẽ đau lòng thế nào...”

Ngu hữu thừa tướng ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

Trước khi tới Vạn Thọ cung, ông đã gặp Tấn Hiên ở ngự thư phòng. Tấn Hiên ngày thường bình tĩnh kiên cường, khí phách anh dũng là vậy, thế mà lúc ấy ngắc ngứ mãi mới kể nổi việc Mạn Lăng giả chết xuất cung. Nghe xong chuyện, Ngu hữu thừa tướng tức giận hét lớn, “Hoang đường, hết sức hoang đường!”

Ngu Tấn Hiên mím môi, không dám đáp lời.

Đây có thật là đại nguyên soái chỉ huy thiên binh vạn mã không? Sao có thể làm những chuyện kinh hãi thế tục như vậy? Rồi cả hoàng thượng nữa, người đã ngầm chấp thuận rồi sao?

Cố gắng lắm ông mới trấn tĩnh lại được, người đầu tiên ông nghĩ đến trong đầu là Vạn thái hậu, thế nhưng ông cũng không thể nói rõ chuyện này với bà được, chỉ biết lựa lời an ủi mà thôi. Sự việc đã tới nước này, có trách tội Tấn Hiên và Mạn Lăng cũng vô dụng, ông đành giục hai đứa nhanh chóng rời khỏi kinh thành, tránh chuyện có người phát giác ra Mạn Lăng.

“Bà có hứa sẽ phấn chấn tinh thần, bảo trọng thân thể không?” Ngu hữu thừa tướng lo lắng hỏi lại.

Vạn thái hậu mỉm cười chua xót, “Ai gia đã mất Mạn Lăng, có sống cũng chỉ thêm giày vò. Nhưng A Thông đã tận sức với ai gia như vậy, giày vò thế nào ai gia cũng sẽ chịu”.

Ngu hữu thừa tướng vén mấy sợi tóc bạc lòa xòa trước trán người bạn thanh mai trúc mã của mình, cố nén thương xót buông lời từ biệt. “Vậy là được rồi, sau này, ta sẽ thường xuyên ghé đến thăm bà. Khi nào có thời gian, bà cứ đến Ngu phủ trò chuyện với phu nhân ta cho khuây khỏa”.

Hai người cảm động nắm chặt tay nhau, trong đáy mắt chan chứa lệ hoen.

Ngu hữu thừa tướng vừa rời khỏi Vạn Thọ cung, ông không quên sai người nhanh chóng tới ngự thiện phòng chuẩn bị ít đồ ngự thiện cho thái hậu, đã gần hai ngày nay bà không ăn gì rồi.

Nói xong, Ngu hữu thừa tướng thuận mắt liếc sang gian phòng bên cạnh ngọa phòng thái hậu, cửa phòng đóng chặt nhưng khe cửa thò ra một mảnh hoàng bào quen thuộc, ông nhắm mắt thở dài rồi nhanh chóng rời khỏi cung Vạn Thọ.

Trong căn phòng gần đó, Lưu Huyên Thần buông bàn tay đang bịt chặt miệng Vân Ánh Lục xuống, ánh mắt tối sầm, vội vã đi về hướng ngự hoa viên.

“Phù, phù, phù...” Vân Ánh Lục há miệng thở dốc, mặt mũi đỏ bừng. Anh ta muốn giết người diệt khẩu sao?

Vân Ánh Lục dõi mắt nhìn theo bóng dáng anh ta, thở dài thương cảm.

“Lưu hoàng thượng... chờ tôi một chút”. Vân Ánh Lục đuổi theo. Có lẽ thần trí thái hậu đã tạm ổn, lúc này nên để bà yên tĩnh một mình thì hơn.

Lưu Huyên Thần bỏ ngoài tai, xăm xăm đi thẳng về phía trước. Trên đường đi, thái giám cung nữ khom người vấn an, hắn cũng không thèm đếm xỉa tới, vẻ mặt âm u đáng sợ khiến đám cung nhân cuống quýt né tránh.

Hắn đi đến nơi vắng vẻ nhất của ngự hoa viên, đó là nơi cây lá dày đặc, âm u mát mẻ, bình thường rất ít người lai vãng đến.

Hắn dừng bước, thực lòng muốn thét thật lớn cho nỗi đau trong lòng giải tỏa phần nào.

Hắn là ai?

Câu hỏi lớn, choáng ngợp tâm trí hắn.

Nực cười thế nào đây khi hơn hai mươi năm sống trên đời, đột nhiên lại có ngày không biết mình là ai? Hắn nhớ tới những lá thư nặc danh xuất hiện ở tẩm điện, ngự thư phòng, công đường bộ Hình, cả những tin đồn lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, hóa ra không có lửa sao có khói. Trong câu chuyện giữa thái hậu và Ngu hữu thừa tướng, hắn mơ hồ nhận ra Mạn Lăng có vị trí rất quan trọng trong lòng thái hậu. Trong thiên hạ này, mẹ chồng tốt không hiếm, nhưng quả là chưa từng có người mẹ chồng nào thương yêu, lo lắng cho con dâu như Vạn thái hậu. Lại còn thêm cả việc thái hậu bừng bừng tự hào khi nói Mạn Lăng giống bà ra sao nữa chứ. Có một số chuyện đang dần hiện rõ nhưng hắn không dám nghĩ tới, lại càng không dám nói ra. Không nghĩ, không nói, nhưng đâu thể nào che giấu sự thật mãi được.

Mạn Lăng là do thái hậu sinh ra. Lưu Huyên Thần tuyệt vọng nhắm nghiền mắt. Vậy hắn là cốt nhục của ai?

Hắn có thể khẳng định hắn và Mạn Lăng không phải là huynh muội, bằng không thái hậu sao có thể đồng ý để Mạn Lăng gả cho hắn, lại còn ngày đêm thúc giục hai người sớm sinh thái tử.

Chuyện khiến hắn ngỡ ngàng hơn cả chính là Ngu hữu thừa tướng và Thái hậu hóa ra lại là bạn thanh mai trúc mã, vậy Mạn Lăng là ái nữ của hai người họ sao? Không, không phải, như vậy hắn và Mạn Lăng vẫn là huynh muội cùng cha khác mẹ.

Vậy hắn là con của một vị phi tần vắn số nào đó trong cung, được thái hậu nhận nuôi làm nghĩa tử?

Việc này cũng không phải là chuyện hiếm gặp trong hoàng cung, một số phi tần xuất thân bần tiện nhưng may mắn nhận được sủng hạnh của hoàng thượng, hoài sinh long tử. Sau khi đứa bé ra đời, nó sẽ được một vị phi tần có địa vị hơn nhận nuôi dưỡng dục, suốt đời không được gặp lại mẹ ruột. Nhưng nếu thật như vậy thì trong cung ắt sẽ có tin đồn, nhưng cho tới tận bây giờ hắn vẫn chưa nghe thấy điều gì, duy chỉ có lá thư đó...

Người viết lá thư đó nhất định biết rõ mọi chuyện, vậy Tề vương tung tin đồn nhảm là để dò la tin tức của người đó. Người đó đang ở đâu chứ?

Tìm được người đó rồi liệu có thể hỏi về mẹ ruột của hắn không? Không, không được. Lưu Huyên Thần co rúm người lại, hắn dự cảm đó sẽ là một sự thật đáng sợ. Một khi mọi việc bị phanh phui, Vạn thái hậu sẽ phải đối mặt với hình phạt gì, bao nhiêu người bị liên lụy, Ngu hữu thừa tướng ắt cũng là một trong số đó.

Nói không chừng Tấn Hiên cũng biết... Triều chính hỗn loạn, đây chính là thời cơ Tề vương đang muốn nắm bắt.

Thành Đông Dương máu chảy thành sông, dân chúng nước Ngụy rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, cục diện quốc thái dân an mấy năm nay sẽ nhanh chóng bị dìm trong cảnh binh đao tàn sát.

Lưu Huyên Thần ôm mặt run rẩy. Hôm nay, hắn không hề nghe thấy Ngu hữu thừa tướng và thái hậu nói gì, không nghe thấy gì cả. Hắn vẫn là đương kim thiên tử Lưu Huyên Thần, còn thái hậu vẫn là mẫu thân nhân từ của hắn.

Đó là một gánh nặng không thể nào tháo gỡ, chỉ có thể gượng bịt tai che mắt tự mình dối mình mà thôi.

Ngu hữu thừa tướng vẫn là vị trọng thần mà hắn tín nhiệm, Tấn Hiên vẫn là bằng hữu tốt, Mạn Lăng vẫn là muội muội tin cậy của hắn.

Có điều, giờ khắc này, trái tim hắn thật sự bi thương, lòng dạ quặn đau như ai xé. Lưu Huyên Thần thất thểu bước đi vô định như một con thú cô độc bị vây hãm, vẻ mặt tan nát không lời nào tả xiết.

Bên ngoài cánh rừng, một bóng người mảnh khảnh lẳng lặng đi theo, thấu hiểu nhìn hắn.

“Nàng... sao lại ở đây?” Lưu Huyên Thần vừa trông thấy Vân Ánh Lục, vội vàng thể hiện uy quyền quân vương, hắng giọng quát lớn.

Vân Ánh Lục từ tốn lại gần, nhu mì xoa dịu thương tổn trong lòng hắn: “Từ khi rời khỏi Vạn Thọ cung, sắc mặt của anh rất không tốt nên tôi mới lo lắng đi theo đến đây. Lưu hoàng thượng, anh không sao chứ?”

Lưu Huyên Thần chắp tay sau lưng, cao ngạo trả lời. “Trẫm thì có thể gặp chuyện gì? Hoàng hậu đột ngột qua đời, trẫm thương tâm quá độ nên mới ra đây ngắm thông cao trúc biếc cho thư thái thôi. Đúng rồi, sao nàng còn chưa hồi phủ, không sợ ý trung nhân lo lắng sao?”

Vân Ánh Lục bĩu môi, vênh mặt đáp. “Hiện đang trong giờ làm mà, khi nào hết giờ, tôi sẽ về phủ”.

“Nàng tận tâm với công việc quá nhỉ!” Lưu Huyên Thần mỉa mai cười nhạt, nụ cười còn chưa tan biến, Vân Ánh Lục đã đột nhiên ôm lấy hắn, bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ nhẹ lên tấm lưng rộng lớn ra chiều an ủi.

Lưu Huyên Thần ngẩn ngơ sửng sốt, từ trước đến nay chỉ có hắn che chở người khác, chứ chưa từng có kẻ nào dám lớn mật vỗ về hắn như lúc này.

Có lầm không đó?

“Lưu hoàng thượng”, Vân Ánh Lục buông hắn ra, bao dung lên tiếng. “Tôi không có kinh nghiệm yêu đương gì, nhưng nếu khi tôi về già mà vẫn có người quan tâm đến thì hẳn sẽ vô cùng xúc động. Thái hậu và Ngu hữu thừa tướng chưa hề có ý định làm tổn hại đến gia đình người kia, cũng không làm chuyện gì quá giới hạn, mà lặng lẽ quan tâm tới nhau, đấy chính là tấm chân tình đáng quý hơn tất thảy vàng bạc châu báu, anh đừng có suy nghĩ lệch lạc”.

Lưu Huyên Thần dở khóc dở cười nhìn Vân Ánh Lục, nàng chạy tới đây vì nghĩ hắn đang buồn bực với chuyện thái hậu và Ngu hữu thừa tướng sao? Đây đúng là một lý do tốt để xuống thang.

“Nàng hâm mộ họ sao?”

Trong đôi mắt hồ thủy của Vân Ánh Lục thoáng chút thất thần khó nhận ra, “Đúng, tôi hâm mộ nhưng sẽ không cưỡng cầu”.

“Nàng đương nhiên không phải cưỡng cầu rồi. Nàng đã có ý trung nhân, lại còn định hôn ước”. Lưu Huyên Thần nắm lấy tay cô, thuận nước đẩy thuyền. “Trẫm mới là người âm thầm ngưỡng mộ, phỏng chừng cả đời này sẽ phải lặng lẽ đứng bên nhìn cô ấy ân ân ái ái cùng người khác”.

Không lòng dạ nào nghĩ tới chuyện kia, hắn đành lảng sang chuyện khác.

“Hả?” Giọng điệu của Lưu hoàng thượng sao lại chua xót như thế, trong thành Đông Dương này, ai dám tra tấn anh ta kia chứ?

“Kỳ thật trẫm hoàn toàn có thể đoạt lại cô ấy từ tay người khác, nhưng trẫm khinh thường cách làm đó. Trẫm nguyện ý chờ đợi cô ấy chủ động tìm đến với mình, nếu cả đời này cô ấy không chịu đến, vòng tay của trẫm nguyện giang ra vì cô ấy trọn kiếp này”.

“Lưu hoàng thượng, vòng tay của anh lớn tới đâu?” Vân Ánh Lục nuốt nước bọt, dò hỏi.

“Ôm cô ấy ước chừng vẫn còn rộng”.

“Thì do Lưu hoàng thượng có rất nhiều ‘cô’ mà!” Vân Ánh Lục chỉ vào hoa viên muôn tía nghìn hồng cách đó không xa, “Hậu cung của Lưu hoàng thượng có khác nào vường hoa khoe sắc kia đâu”.

Lưu Huyên Thần cau mày nhíu trán. “Trẫm sẽ vì cô ấy mà gạt bỏ cả vườn hoa ngát hương kia, chỉ ôm ấp gốc cây màu lục!”

Vân Ánh Lục mỉm cười tư lự. “Hy sinh lớn thật. Được rồi, Lưu hoàng thượng giờ đã có thể nói cười sảng khoái, phân tích rạch ròi, tôi không còn gì phải lo lắng nữa, tôi hồi phủ đây”.

“Ai bảo trẫm không sao?” Lưu Huyên Thần níu giữ tay cô.

“Lưu hoàng thượng, anh có chỗ nào không thoải mái à?”

“Trẫm... hiện rất đói bụng, Vân thái y nấu cho trẫm một bát cháo rồi hãy về phủ. Còn nữa, sáng sớm mai, trẫm sẽ tới Vân phủ đón nàng”.

“Để làm gì?” Vân Ánh Lục buồn bực hỏi, Lưu hoàng thượng đích thân làm thị vệ cho cô từ lúc nào vậy?

“Tới thập lý đình, xem họa mà nàng gây ra suốt hai ngày nay”. Lưu Huyền Thần trừng mắt nhìn cô, lạnh lùng buông lời.

Truyện Chữ Hay