Xuân Sắc Như Thế

chương 42-1: tai ương lao ngục

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ban đêm.

“Vì sao lại đột ngột xảy ra chuyện hoàng hậu bạo bệnh qua đời?” Lưu Huyên Nghệ từ trong bóng tối bước ra, hỏi phủ đầu Ấn Tiếu Yên.

“Ngài hỏi thiếp, thiếp biết hỏi ai đây?” Ấn Tiếu Yên phất tay áo, xoay người bước vào phòng.

Tối nay, Lưu Huyên Nghệ không cải trang, chỉ khoát qua quít bộ trang phục cung nữ rồi vội đến tẩm cung Ấn phi. Đường nét khuôn mặt gã rất thanh tú, hài hòa nhưng thần sắc vẫn quỷ dị lạ thường, khiến người khác không khỏi rùng mình ớn lạnh.

“Không phải ngươi vẫn đang dòm ngó vị trí ở Trung Cung sao? Hoặc biết đâu ngươi sợ tiểu nha đầu đó lột mặt nạ của ngươi trước mặt Lưu Huyên Thần nên cố tình giá họa? Bản vương gia đã nói rồi, ngươi không được tự ý ra tay, đừng tưởng áo tiên không vết chỉ khâu. Hay ngươi đang rắp tâm phá hỏng đại sự của bản vương gia?”

Lưu Huyên Nghệ siết chặt cằm Ấn Tiếu Yên, chậm rãi cúi người ghé sát mặt cô ta.

Ấn Tiếu Yên kinh hãi nhìn Lưu Huyên Nghệ, miệng lưỡi sắc bén thường ngày chẳng thể nào dụng nổi. “Tề vương gia, phụ thân thiếp đang trong tay ngài, thiếp sao dám đi ngược ý ngài chứ? Huống chi Trung Cung vốn được canh giữ cẩn mật, dù thiếp có ý đồ cũng không thể ra tay được!”

“Vậy mọi việc chẳng lẽ đúng như lời Viên Diệc Ngọc nói?” Lưu Huyên Nghệ nhíu mày, mặt rắn đanh như thép nguội.

Ấn Tiếu Yên thừa cơ lùi lại góc tường, lí nhí bẩm báo: “Tề vương gia, đám người trong cung, không kẻ nào thiếp không dò ra tâm địa, ngoại trừ nha đầu kia. Khi ngây ngốc, khi khôn khéo, thực chẳng biết thế nào mà đề phòng. Ban đầu, thần thiếp vốn nghĩ hạng con sâu cái kiến như cô ta chẳng đáng để bận tâm đối phó, nhưng nhiều lúc sự bạo gan lớn mật của cô ta cũng khiến bản cung phải khiếp nhược chùn tay. Cô ta đã sớm phát hiện chuyện đám cung phi không thể hoài thai có liên quan đến món bánh bí truyền của thần thiếp, nhưng không hề tiết lộ với hoàng thượng mà lấy đó để uy hiếp thần thiếp. Chuyện của Cổ Lệ, có vẻ như cô ta cũng nắm không ít bí mật. Rồi ngay cả chuyện Tề vương gia ngài lẻn vào tẩm cung Nguyễn Nhược Nam bị thái giám phát giác sáng hôm qua nữa, thần thiếp nghe tin cả người bủn rủn, Nguyễn Nhược Nam lần này khó tránh tội lăng trì, và biết đâu trong lúc nguy khốn, cô ta tố giác ngài thì sao. Vậy mà Vân thái y vừa tới, mọi việc lại xẹp như bong bóng xà phòng, hoàng thượng khiển trách phủ Nội vụ một trận rồi còn đích thân đến xin lỗi Nguyễn thục nghi. Hôm nay hoàng hậu bạo bệnh qua đời, cô ta cũng lại có mặt, thần thiếp vô cùng hiềm nghi nhưng đầu đuôi ra sao thì thật không rõ”.

“Không rõ thì im miệng quan sát, sao lại làm loạn lên như thế?” Lưu Huyên Nghệ nộ khí xung thiên, tức giận quát lớn. “Các ngươi chĩa mũi dùi vào người khác, lẽ nào không biết mình cũng đang nằm trong tầm ngấm của kẻ khác hay sao?”

“Viên Diệc Ngọc vốn rất nóng tính, lại luôn đố kị với những người lọt vào mắt xanh hoàng thượng. Thần thiếp không thể ngăn nổi cô ta”. Ấn Tiếu Yên thầm oán hận, Lưu Huyên Nghệ luôn miệng nói Viên Diệc Ngọc có chỗ hữu dụng, vậy mà hôm nay thì rõ đẹp mặt. “Nhưng bây giờ chúng ta chưa thể hạ thủ với cô ta được, nhỡ đâu lại rước họa vào thân”.

“Đúng là một quân cờ vô dụng”, Lưu Huyên Nghệ phẫn nộ bước quanh phòng, “Nếu phụ thân cô ta không có điểm lợi dụng được thì ta đã sớm một cước đạp chết…” Lưu Huyên Nghệ bỗng nhiên ngẩng phắt đầu lên, “Nếu cô ta chết dưới tay Lưu Huyên Thần thì ngươi nói xem, Viên nguyên soái sẽ như thế nào?”

“Căm hận thấu xương, chỉ mong ăn thịt uống máu. Viên Diệc Ngọc là đứa con gái yêu do chính ông ấy một tay dạy dỗ với hy vọng được dựa rồng ỷ phượng, thăng quan tiến chức nhanh chóng! Vương gia, không phải ngài từng nhận lời Viên nguyên soái lập cô ta làm hoàng hậu sao?”

“Sao nào, ngươi lại nổi cơn đố kị à?” Lưu Huyên Nghệ trợn mắt nhìn cô ta, chậm rãi hỏi.

“Thiếp sao phải đố kị, mơ ước cả đời của thiếp chỉ là được gặp lại phụ thân, sau đó sống yên ổn cùng Thiên Luy ở một vùng thôn quê hẻo lánh nào đó. Thiếp chỉ trộm nghĩ, Viên nguyên soái nắm trong tay đại binh triều Ngụy, một khi đã cam tâm tình nguyện trở thành quân cờ trong tay Tề vương gia thì ắt hẳn phải vì một mối lợi rất lớn, bằng không ông ta sẽ không mạo hiểm hi sinh như vậy”. Ấn Tiếu Yên gọn lời giải thích.

Lưu Huyên Nghệ trố mắt kinh ngạc, Ấn phi thông minh hơn gã tưởng, xem ra sau này không thể xem nhẹ vai trò của cô ta.

“Đáng tiếc, biểu hiện của Viên nguyên soái lại khiến bản vương vô cùng thất vọng, cho nên lời hứa đó ta không cần giữ. Tìm một cơ hội, ra tay với Viên Diệc Ngọc…”

“Hoàng thượng giá lâm, hoàng thượng giá…” Thái giám canh cửa bên ngoài lớn cao giọng hét lớn.

“Là hoàng thượng, làm sao bây giờ?” Ấn Tiếu Yên bỗng chốc luống cuống tay chân, hai mắt cuống cuồng đảo quanh phòng tìm xem có chỗ nào giấu người được không.

Lưu Huyên Nghệ nhất thời sửng sốt đờ người, bên ngoài tiếng bước chân càng lúc càng rõ, trong bóng tối còn vang lên giọng quát tháo.

“Gào to như vậy làm gì, muốn giết người sao?” La công công tức giận quát lớn.

Ấn Tiếu Yên hồn phi phách tán, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, kéo vội Lưu Huyên Nghệ ra sau tấm mành. Vừa mới xoay người lại, Lưu Huyên Thần đã thân chinh vào phòng.

“Hoàng… hoàng thượng…” Ấn Tiếu Yên vội quỳ xuống nghênh tiếp, tay chân vẫn còn run lẩy bẩy.

“Ái phi, nàng sợ quá hay vui quá mà thành ra thế này?” Lưu Huyên Thần thú vị nhếch môi, vén hoàng bào ngồi xuống tú đôn đặt trước mành che.

La công công tay cầm phất trần, đứng hầu phía sau. Ngoài cửa, một toán thị vệ cầm đao đứng canh, đuốc trong tay họ sáng rực như ban ngày.

“Hoàng thượng đã lâu rồi không ghé tới tẩm cung của thần thiếp nên thần thiếp nhất thời không dám tin”. Ấn Tiếu Yên nói xong, mồ hôi sau gáy lăn dài xuống sống lưng.

“Ôi, trẫm thực không phải, trẫm không nên quá chuyên tâm đến quốc sực mà lạnh nhạt với các ái phi. Hôm nay trẫm cứ nghĩ mãi, Cỗ thục nghi bất hạnh sớm bỏ mình, hoàng hậu thì mắc bạo bệnh qua đời, trẫm chưa quan tâm gì nhiều đến hai nàng ấy nên trong lòng thật sự hối hận. Thế này đi, Từ Ânay về sau, trẫm nhất định sẽ dành nhiều thời gian hơn đến các nàng. Bắt đầu từ tối nay, trẫm sẽ ở lại tẩm cung của ái phi nhé!”

Ấn Tiếu Yên kinh hoảng thiếu chút nữa ngã quỵ, vội quỳ bò tới trước mặt Lưu Huyên Thần, khiếp nhược nắm vạt áo hoàng thượng, cắn môi trả lời. “Hoàng thượng… thương yêu thần thiếp như vậy, thần thiếp quả thật nhận sủng mà không dám tin. Có điều hôm nay nguyệt sự của thần thiếp vừa mới tới, chỉ sợ không thể… tận trách hầu hạ hoàng thượng”.

Lưu Huyên Thần nhìn cô ta, nhếch môi nói. “Ái phi thật biết cách dập tắt hưng phấn của trẫm đấy. Thôi được, nếu ái phi đã không tiện, trẩm khởi giá tới cung khác vậy”. Lưu Huyên Thần lạnh lùng phất tay áo đứng dậy, mắt cũng chẳng buồn liếc Ấn Tiếu Yên đang phủ phục trên mặt đất, nhũn người chẳng thể đứng nổi.

Lưu Huyên Thần vừa rời khỏi, Lưu Huyên Nghệ từ sau tấm mành đi ra, nheo mắt nhìn theo ra cửa.

“Tề vương gia, sau này ngài đừng coi hoàng cung là hậu viện nữa, muốn tới thì tới, muốn… Cứ như thế này thì không cần hoàng thượng động thủ, thiếp cũng bị dọa đến vỡ mật mà chết mất thôi”. Ấn Tiếu Yên lau mồ hôi trán, sắc mặt tái nhợt như cá chết. “Cảm tạ trời đất, hôm nay coi như tai qua nạn khỏi, nhưng mà sợ quá đi thôi”.

Lưu Huyên Nghệ trầm mặc, hồi lâu không lên tiếng. Chẳng hiểu sao gã lại dự cảm Lưu Huyên Thần không phải ngẫu nhiên mà tới, nếu đó là cố tình… Gã hít một hơi thật sâu, rùng mình ớn lạnh.

“Bệ hạ, bệ hạ…” La công công hối hả đuổi theo hoàng thượng, “Vừa rồi chân lão nô run tới mức đứng cũng chẳng vững”.

“Ngươi sợ hắn lao đến giết trẫm hay sao?” Lưu Huyên Thần bật cười ha hả, “Đứng ở vị trí đó, hắn không dám làm xằng đâu! La công công, đôi khi không nên mải đứng trên bờ xem hổ diễn, thỉnh thoảng cũng nên xắn tay vào hang hổ diễn trò, chẳng phải thú vị lắm sao!”

La công công rầu rĩ lắc đầu, “Bệ hạ, nếu đã quyết vào hang hổ, vì sao người không bắt hắn?”

“Bây giờ hắn không giống kẻ hành sự một mình, mà là đang thâu bè kết đảng, bức bách quá sẽ thành chó cùng dứt giậu, trẫm phải giăng lưới hốt gọn một mẻ mới được. Hắn năm lần bảy lượt lẻn vào hoàng cung là vì điều gì, trẫm cũng rất tò mò muốn biết. Dù sao mọi động tĩnh của hắn vẫn đang trong dự đoán của trẫm, trước mắt không thể làm hắn kinh động được”.

“Bệ hạ, vậy… Ấn phi còn cần phải xử lý không?”

“Cô ta có mệnh hệ gì thì hắn lấy đâu ra điểm dừng chân mỗi khi lén lút vào cung. Quá bất tiện!” Lưu Huyên Thần cười mỉa mai, “Vân thái y hiện đang bị giam giữ, Giang thị vệ lại thất nghiệp rồi, bảo hắn quay lại canh giữ hậu cung đi”.

“Lão nô nhớ rồi. Bệ hạ, vậy bây giờ người tới tẩm cung nương nương nào ạ?”

“Ngươi coi trẫm là hôn quân vô đạo, chỉ biết ham mê nữ sắc sao? Còn một đống tấu chương đang chờ trẫm phê duyệt đấy!”

La công công kín đáo tặc lưỡi, bệ hạ mà biết ham mê nữ sắc sao, đã hơn hai tháng nay, người không ghé đến tẩm cung của nương nương nào còn gì. Ôi, bệ hạ đi hướng nào vậy, đó có phải là hướng ngự thư phòng đâu?

Phòng tạm giam của phủ Nội vụ kỳ thật chỉ là một gian chứa cỏ khô trong sân, bình thường chẳng có mấy ai lai vãng, chỉ có thái giám, cũng nữ mắc sai phạm mới bị nhốt vào đấy. Giờ đang là mùa mưa, cỏ khô bên trong bốc mùi ẩm mốc thu hút đám chuột chít chạy vào trú ẩn. Không những thế, Vân Ánh Lục còn nghe tiếng “phì phì” ở góc tường ẩm. Chẳng lẽ là rắn? Rắn rất ưa ẩn mình ở những nơi vừa tối tăm vừa ẩm ướt như thế này.

Rắn và chuột là hai loài sinh vật mà Vân Ánh Lục sợ nhất trên đời. Từ khi bị giam trong căn phòng này, cô so vai dán người vào cánh cửa, mắt nhìn quanh canh chừng đám chuột bọ kia. Cô cố không nghĩ tới vận mệnh kế tiếp, hoàn cảnh đáng sợ trước mắt cũng đủ làm hoang mang thần trí rồi.

Hoàng hôn buông xuống, căn phòng từ từ tối sầm lại.

Vân Ánh Lục ngồi im trong bóng đêm, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, càng nghĩ càng thấy lo lắng cho số phận của mình.

Ngoài cửa, hơn mười thị vệ lăm lăm đao kiếm, uy vũ canh gác bên ngoài.

“Công công, ngươi nói xem. Vân thái y có phải là cao thủ giang hồ không?”

Hai thái giám phủ Nội vụ chụm đầu bên cửa sổ phía sau gian phòng quan sát. Tiểu thái giám thắc mắc hỏi.

“Ta có nghe tin ấy bao giờ đâu!” Thái giám lớn tuổi hơn tặc lưỡi đáp.

“Vậy sao phải phái nhiều cao thủ đến canh chừng một tiểu cô nương vậy chứ, hai người chúng ta cũng đủ rồi, à, chỉ cần một người trong chúng ta cũng dư sức canh gác”.

“Ngươi đúng là đồ đại ngốc, canh chừng càng nghiêm càng chứng tỏ nghi phạm có thân phận quan trọng! Ngươi không nghe Vân thái y chính là tân sủng của hoàng thượng sao? Hả, sao đằng kia lại nhiều đuốc như vậy?” Đại thái giám nheo mắt quan sát đám đuốc đang rầm rập tới gần.

Ối, hoàng thượng, hoàng thượng tới!

Tất cả thái giám phủ Nội vụ nhất loạt chạy ra sân, quỳ gối cúi đầu nghênh đón.

“Các ngươi đi làm việc của mình đi!” Lưu Huyên Thần phất tay cho tất cả cùng lui.

Thị vệ chia thành từng toán nhỏ, tản ra canh gác khắp sân. Ánh sáng của đuốc lọt vào gian phòng chứa cỏ khô, Vân Ánh Lục kinh ngạc quay đầu lại, đang định ghé mắt qua khe hở quan sát động tĩnh thì đột nhiên cửa bật mở. Vân Ánh Lục sợ hãi lùi vào góc tường. Hai thái giám mặt không chút biểu cảm bê một bộ bàn ghế vào, sau khi thắp đèn trên bàn xong, cả hai lẳng lặng bước nhanh ra ngoài. Tiếp đó, La công công bước vào, cầm theo giấy bút cùng một đống tấu chương đặt gọn trên bàn, ngoài ra ông còn bê đến hai đĩa trái cây. Một đĩa đặt trên bàn, một đĩa đặt dưới đất. Mải mê sắp xếp, La công công chẳng buồn liếc nhìn phạm nhân đang mắt tròn mắt dẹt quan sát trong góc.

Bắt đầu thẩm vấn sao? Vân Ánh Lục sửng sốt đến độ ngay cả nước mắt đọng trên mi cũng không dám rơi xuống. Sau khi La công công rời khỏi gian phòng, một bóng người cao lớn đứng chắn trước mặt cô, cửa lại được đóng im lìm.

Trong nháy mắt, không gian trong phòng chứa cỏ yên tĩnh lạ thường.

Lưu Huyên Thần thản nhiên nhìn cô rồi ngồi xuống ghế, cầm bút son chuyên tâm đọc tấu chương trên bàn.

Không biết là do ánh đèn hay bởi sợ thiên uy của Lưu hoàng thượng mà mấy sinh vậy kinh tởm kia cũng bặt tiếng rúc rích. Vân Ánh Lục rải đều cỏ khô rồi ngồi bó gối trong góc, trái tim đang hoảng loạn bỗng chốc yên ổn lạ thường.

Trong phòng không một tiếng động, ngoại trừ tiếng lật giấy sột soạt của Lưu Huyên Thần. Một lúc lâu sau, Lưu Huyên Thần dụi mắt, buông bút, cầm lấy một miếng hoa quả bỏ vào miệng thưởng thức. Nhãn cầu lưu chuyển, đối diện với đôi mắt trong veo như hồ thủy của Vân Ánh Lục.

“Nàng không ăn sao?” Hắn nhướng mắt nhìn đĩa hoa quả trên mặt đất.

Vân Ánh Lục nuốt nước bọt, cô phải tận dụng cơ hội này giải thích rõ ràng mới được. “Lưu hoàng thượng, tôi không hại chết hoàng hậu nương nương”.

Lưu Huyên Thần lại lấy một quyển tấu chương khác, vừa ăn vừa đọc. “Ừ!”

Tiếng trả lời của hắn lãng đãng như ẩn như hiện. Vân Ánh Lục ngừng một chút, đầu càng lúc càng cúi thấp.

“Lưu hoàng thượng, tôi… đã có người mình thích”.

“Ừ!” Lưu Huyên Thần lấy khăn lau tay, cầm bút phê vài câu vào bản tấu.

“Lưu hoàng thượng, tôi cũng đã được định hôn ước”.

“Ừ!”

“Lưu hoàng thượng, tôi… không thể dây dưa với chồng người khác”.

Lưu Huyên Thần nhíu mày, khóe miệng khẽ mím lại thành nụ cười mơ hồ. “Vân thái y, rốt cuộc nàng muốn nói gì với trẫm?”

Dưới ánh mắt sáng rực của Lưu Huyên Thần, Vân Ánh Lục theo bản năng xoay về phía góc tường né tránh ánh nhìn. Một con chuột nhắt vừa thò đầu ra thăm dò tình hình, vừa hay chạm phải tầm mắt của Vân Ánh Lục, cả người lẫn chuột đều kinh hãi tột độ. Người “á!” một tiếng vọt tới bên Lưu Huyên Thần, chuột “chít!” một tiếng biến mất trong đám cỏ khô.

“Vân thái y, cho dù nàng ôm ấp tình cảm với trẫm, nhưng nàng phạm lỗi, trẫm vẫn phải truy cứu”. Lưu Huyên Thần cúi đầu nhìn Vân Ánh Lục đang run rẩy nắm chặt góc áo của hắn, chớp thời cơ trêu chọc.

Vân Ánh Lục ngượng nghịu buông tay, “Không phải, Lưu hoàng thượng, tôi thấy anh đọc tấu chương vất vả, còn tôi… thì đang nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, nên muốn giúp anh một tay thôi”. Nói xong, cô đứng dậy, vờ vĩnh mở một quyển tấu chương ra cho hắn.

“Ôi, vừa rồi trái tim trẫm còn đang loạn nhịp, cứ tưởng Vân thái y…” Lưu Huyên Thần bật cười rồi nói tiếp, “Trẫm và Vân thái y không giống nhau rồi, trẫm không ngại dây dưa với người đã có hôn ước đâu”.

Bàn tay đang cầm bản tấu của Vân Ánh Lục khẽ run, “Lưu hoàng thượng, tôi biết anh đối với tôi rất tốt. Tôi vốn là người lễ không hiểu đạo không thông nên nhiều lúc làm việc ngu ngốc, lại còn buông lời bất kính nhưng anh vẫn không so đo tính toán. Lưu hoàng thượng là quân tử chính trực, minh quân sáng suốt, không thể nhúng tay vào chuyện bất chính”.

“Nếu trẫm vẫn không ngại nhúng tay vào những chuyện bất chính, Vân thái y sẽ làm thế nào?” Hắn trầm ngâm một hồi, hạ giọng nói.

Vân Ánh Lục lui về phía sau một bước, khó khăn lắm mới lời ra miệng. “Tôi sẽ … tận tâm tận lực làm một thái y tốt. Không từ chức, không nghỉ phép, không tăng lương”.

“Ha ha ha!” Lưu Huyên Thần bật cười sảng khoái, “Vân thái y, khanh thông minh hay là rất ngốc đây? Nhưng qua chuyện này trẫm có thể thấy rõ Vân thái y là một cô gái rất có nguyên tắc. Người mà nàng thích quan trọng với nàng thế sao?” Hắn hạ giọng, nhẹ nhàng hỏi.

Vân Ánh Lục thở dài, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng trong khoảnh khắc cô quay mặt đi, hắn mơ hồ nhận thấy khóe mắt cô có ánh nước.

Truyện Chữ Hay