Hoàng cung Đông Dương.
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang thiêu đốt mặt đất khô nẻ, La công công tay cầm phất trần, vừa chạy vừa lau mồ hôi, miệng không ngớt oán hận thời tiết điên rồ.
"Mau ra xem La công công đã trở về chưa?” Còn chưa tới cửa ngự thư phòng, ông đã nghe thấy tiếng hoàng thượng nóng nảy sai phái đám tiểu thái giám, La công công vội hắng giọng bẩm báo: "Hoàng thượng, lão nô đã quay về".
Lưu Huyên Thần hạ bút son trong tay xuống, ngẩng đầu lên hỏi. "Vân thái y đã hồi cung chưa?”
"Bệ hạ, lão nô vừa mới được phủ Nội vụ thông báo hôm nay Vân thái y xin nghỉ phép. Do tối qua cùng Đỗ đại nhân truy bắt tội phạm, rồi còn trị thương cho Đỗ đại nhân nữa nên cả đêm không ngủ".
Lưu Huyên Thần đứng bật dậy. "Ngươi nói Vân thái y và Đỗ đại nhân ở chung với nhau cả đêm?”
La công công cụp mắt, bình tĩnh nói rõ sự tình. "Nghe nói còn có rất nhiều binh lính nữa ạ".
Lưu Huyên Thần vỗ mạnh xuống bàn, sắc mặt nghiêm lại. "Đỗ Tử Bân thật sự quá hoang đường, truy bắt tội phạm bỏ trốn cần gì phải đưa một cô gái đi cùng? Cô nam quả nữ ở chung còn ra thể thống gì nữa? Sách vở thánh hiền của hắn đâu hết cả rồi, không để ý gì tới danh tiết của tiểu thư nhà người ta sao?
Càng nói hắn càng tức giận, thư án như muốn gãy nứt dưới sức nặng của tay hắn.
La công công cúi đầu, không dám tùy tiện nói tiếp. Hoàng thượng quả thực rất sủng ái Vân thái y, từng giờ từng khắc không muốn bỏ sót tin tức nào. Mới sớm ngày ra hoàng thượng đã giục ông chạy tới thái y viện mấy lần chỉ để xem Vân thái y đã tới chưa, vừa nghe nói không đi làm đúng giờ, đã nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng. Đến Cổ thục nghi chết thảm đang nằm trong quan tài băng, hoàng thường cũng chẳng thèm nhắc tới nửa câu. Đem so ra thì đến người chết cũng phải uất nghẹn.
"Hoàng thượng, vi thần đã trở về". Giọng nói của Giang Dũng vang khắp ngự thư phòng. Hắn là ngự tiền đới đao hộ vệ, bình thường không cần thông báo vẫn được phép trực tiếp vào ngự thư phòng và tẩm điện của hoàng thượng để báo cáo.
Cơn giận của Lưu Huyên Thần dần bình ổn lại. "Sao, điều tra đến đâu rồi?”
Giang Dũng ngẩng đầu bẩm báo. "Tần công tử họ Tần tên Luận, lại đại thiếu gia của tiệm thuốc Tần thị và hiệu quan tài Tần thị trong thành Đông Dương, khôn khéo lợi hại, người trong thành đánh giá hắn rất cao. Vân thái y vừa mới định hôn ước với hắn, nhưng khi Ấn phi nương nương sinh hạ công chúa, vi thần chính mắt trông thấy hắn cùng Vân thái y tới Từ Ân tự đi xuống nên hai người họ hẳn là đã quan biết từ trước. Mỗi khi được nghỉ phép, Vân thái y lại tới tiệm thuốc Tần thị để chữa bệnh từ thiện".
"Ha ha, tiệm thuốc và hiệu quan tài, còn chữa bệnh từ thiện nữa chứ, đúng là phối hợp hoàn hảo". Lưu Huyên Thần lạnh lùng nhếch mép, "Có vẻ như Vân thái y không muốn làm thái y nữa, mà muốn làm bà chủ hiệu quan tài nhỉ!”
"Hoàng thượng, khi vi thần điều tra Tần công tử, có phát hiện ra một chuyện lạ". Giọng Giang Dũng đột nhiên trở nên nghiêm trọng, "Ngày hôm qua Tần công tử và tổng quản phủ Tề vương gặp nhau, hai người mật đàm mấy canh giờ liền mới đi ra".
"Cái gì?”, sắc mặt Lưu Huyên Thần tối sầm lại, "Không phải, không phải đâu!” Hắn thật không dám tin, suýt nữa thì đứng không vững.
"Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều là mưu tính từ trước sao?”
Giang Dũng mím chặt môi. "Vi thần cũng đã suy tính mãi trong lòng nhưng không dám vội vã kết luận. Nhưng Tần công tử quen biết người của phủ Tề vương là có thật, Vân thái y là vị hôn thê của Tần công tử cũng là thật. Nếu Vân thái y tiến cung là có mưu đồ từ trước thì cô ta quả là có tài che giấu. Gần đây trong cung xảy ra một số chuyện kỳ lạ, cũng trùng khớp với thời gian cô ta tiến cung".
"Trẫm không tin, không tin!” Lưu Huyên Thần lẩm bẩm một mình.
Vân Ánh Lục không thể nào là người của Tề vương được. Nếu có, nàng ấy đã sớm ra tay hạ độc giết chết hắn. Nhất định không phải là Vân Ánh Lục, nàng ấy ngay cả lấy lòng hắn cũng không biết, một câu nịnh bợ cũng không nói nổi. Chính vì thế hắn mới chú ý tới nàng, quý trọng nàng, bảo vệ nàng. Nếu ngay cả nàng cũng lừa dối hắn, thì trên đời này còn người nào có thể tin được đây?
"Vi thần cảm thấy trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, có lẽ hoàng thượng nên đề phòng Vân thái y thì hơn. Hiện tại Tề vương đã giăng lưới khắp mọi ngóc ngách, chỉ đợi sơ hở của chúng ta để ra tay. Rất nhiều chuyện chúng ta chỉ có thể đoán, còn bản thân Tề vương thì lại biết rõ".
Lưu Huyên Thần rối loạn thần trí, mọi suy tính dồn dập ập đến trong đầu.
Hôm đó sau khi khám cho Tề vương xong, những lời nàng ấy nói có bao nhiêu phần trăm sự thật, cả việc ám sát trên đường về là do Tề vương tung hỏa mù để hắn thêm tín nhiệm nàng sao? Nếu cứ thế mà suy diễn thì lời Viên Diệc Ngọc nói rất có thể là sự thật. Còn cả chuyện hắn dẫn nàng tới phủ Ngu hữu thừa tướng để trị thương cho Ngu Tấn Hiên, chuyện của Mạn Lăng. Tề vương cũng biết rồi sao? Lưu Huyên Thần không dám nghĩ thêm nữa, sau lưng toát đầy mồ hôi lạnh.
Vân Ánh Lục thật sự là do thám của Tề vương ở trong cung sao?
Tất cả đều là nước cờ của Tề vương sao?
Trái tim Lưu Huyên Thần giống như bị bóp nghẹt, đau đớn khôn cùng.
"Hoàng thượng, người có y thuật cao minh nếu muốn hạ độc hại ai đó, không nhất định phải một liều chết ngay lập tức, cô ta có thể ngầm ra tay để một hai năm nữa độc cần mới phát tác". Giang Dũng ngừng một lát rồi nói thêm. "Đêm hôm Kì tả thừa tướng đến Linh Vân các uống hoa tửu, Vân thái y sao cũng tình cờ có mặt ở đó? Nếu muốn hẹn hò cùng Tần công tử, sao không đến hoa viên của Tần phủ, Vân phủ mà phải tới nơi trăng hoa nhơ bẩn đó, chuyện này hoàng thượng không thấy kỳ lạ sao? Thị vệ theo dõi Kì tả thừa tướng đã bẩm báo với vi thần, đêm đó Kì thừa tướng và Viên nguyên soái chỉ uống hoa tửu suông, hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện khác, chẳng lẽ bọn họ biết hoàng thượng cũng ở đó? Tin tức này là do ai làm lộ?”
Lưu Huyên Thần nheo mắt nhìn xoáy vào Giang Dũng. "Giang thị vệ, nghe khanh phân tích như vậy, dường như có thể khẳng định Vân thái y chính là người của Tề vương?”
La công công đứng bên đột nhiên rùng mình ớn lạnh.
"Tâu hoàng thượng, vi thần không khẳng định! Chỉ là xung quanh Vân thái y có rất nhiều dấu hiệu tình nghi nhưng vi thần không có chứng cớ cụ thể".
"Vậy khanh nói xem sau này phải làm thế nào?”
"Lấy tĩnh chế động, chúng ta tuyệt đối không được đánh rắn động cỏ, yên lặng quan sát nhất cử nhất động của Vân thái y xem sao". Giang Dũng dõng dạc đáp.
Lưu Huyên Thần nghiêm nghị gật đầu. "Được, Giang thị vệ, khanh tạm gác tất cả mọi chuyện, sau này một ngày mười hai canh giờ, khanh không được phép rời Vân thái y quá mười bước".
Giang Dũng ngạc nhiên ngẩng đầu. "Hoàng thượng, làm như vậy không phải là gióng trống khua chiêng khiến người của Tề vương nhận ra dụng ý của chúng ta sao?”
"Đúng rồi, mục đích của trẫm là muốn hắn biết trẫm đang theo dõi hắn". Lưu Huyên Thần lạnh lùng trả lời rồi nhanh chóng mỉm cười tư lự. Giang Dũng bất đắc dĩ cúi đầu nhận lệnh: "Vi thần tuân chỉ!”
Viên Diệc Ngọc nhấc tà váy, bước từng bước lên cầu thang. Tiến cung cũng đã được một thời gian nhưng nàng vẫn chưa thể quen với việc mặc váy dài loét quét như thế này.
Ấn Tiếu Yên đang ngồi đọc sách ngoài lộ đài, trên gương mặt xinh đẹp là nụ cười tươi tắn như hoa.
"Tỷ tỷ không thấy bực mình sao, hoàng thượng sao có thể đối tốt với một thái y quèn như thế chứ?
Ấn Tiếu Yên ra hiệu cho nàng ngồi xuống rồi chậm rãi an ủi: "Muội vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện hôm qua à? Ôi, lòng dạ đàn ông biết làm sao được, một khi họ đã thích ai thì dù có là heo nái thì cũng thành Điêu Thuyền cả thôi".
"Bộ mắt hoàng thượng có vấn đề sao? Phi tần chúng ta sao có thể không bằng một thái y hèn mọn cơ chứ? Luận về học vấn thì không bằng Nguyễn thục nghi, luận về võ nghệ thì không bằng muội, luận về dung nhan thì không so được với tỷ tỷ, luận về quyến rũ thì cũng chẳng bằng ả công chúa Ba Tư kia, nhưng sao hoàng thượng lại chỉ độc sủng cô ta. Hôm ở ngự y phường, cô ta làm hoàng thượng ngã tới hôn mê bất tỉnh vậy mà hoàng thượng cũng không một lời trách phạt, đổi lại là người khác thì chắc đã sớm thành ma rồi. A!” Viên Diệc Ngọc đột nhiên mở lớn mắt, "Có phải hôm đó Cổ thục nghi lớn tiếng mắng cô ta trước mặt bao nhiêu người nên cô ta mới xuống tay hạ độc chết ả ta không? Như vậy thì, người kế tiếp gặp nguy hiểm không phải là tỷ sao?”
"Chuyện đó không phải do muội muội làm hay sao?” Ấn Tiếu Yên hạ giọng hỏi.
Viên Diệc Ngọc hoảng sợ, quay sang nhìn trân trối Ấn Tiếu Yên. "Tỷ nói gì vậy?”
"Ta nghĩ... Thôi quên đi, coi như ta chưa nói cả".
Sắc mặt Viên Diệc Ngọc đột ngột thay đổi. "Tỷ tỷ, không phải tỷ nghĩ muội giết Cổ Lệ đấy chứ? Trời ơi, muội sao có thể làm chuyện ấy được? Muội ghét cô ta, muội thấy cô ta mặc đồ đen lén rời khỏi cung, thấy Vân thái y chuyển thư cho cô ta, nhưng chuyện này, không phải muội đã nói với tỷ tỷ rồi sao, chúng ta nắm lấy điểm yếu của Cổ Lệ để cô ta không dám quyến rũ hoàng thượng mà thôi. Hà cớ gì muội phải giết cô ta?
"Không phải muội ra tay là được rồi". Ấn Tiếu Yên thở dài, "Tỷ chỉ biết muội thấy cô ta lén tặng lễ vật cho thái giám phủ Nội vụ rồi thêm cả việc đánh nhau tranh sủng lần trước nên sợ muội nhất thời hồ đồ ra tay không tính toán thôi".
Viên Diệc Ngọc kinh ngạc nhìn Ấn Tiếu Yên, mặt đột nhiên biến sắc: "Không xong rồi, tỷ cũng nghĩ như vậy thì chắc hoàng thượng cũng sẽ nghi ngờ muội. Phụ thân muội vừa mới bị tước mất binh quyền, hiện tại muội không còn ai chống lưng cả, hoàng thượng lại không thèm để ý lưu tâm đến muội. Tỷ tỷ, tỷ phải giúp muội".
"Hôm đó không phải ta đã ra mặt nói giúp muội rồi sao? Tuy rằng hôm đó muội không hề ở trong tẩm cung của ta".
"Hôm đó sau khi uống một tách trà, muội bỗng nhiên buồn ngủ không sao cưỡng nổi. Khi tỉnh lại mới nghe cung nữ báo Cổ Lệ đã chết".
"Muội ấy, tính tình lúc nào cũng nôn nóng, bộp chộp. Đừng vì sự trong sạch của bản thân mà nóng lòng tìm người chết thay, thế thì sẽ chữa lợn lành thành lợn què đấy".
"Vậy bây giờ muội nên làm gì?” Viên Diệc Ngọc giữ chặt tay Ấn Tiếu Yên như vớ được cái phao cứu mạng.
"y da, ai bảo muội là muội muội tốt của ta, nếu ta không giúp muội thì ai giúp muội đây! Trong cung này, đâu thể lúc nào cũng dựa vào sự sủng ái của hoàng thượng, đôi lúc phải tự mình tìm đường sống cho mình. Hiện tại, tình thế của muội thực không tốt lắm, Viên nguyên soái chỉ trong một khắc đã bị lột sạch binh quyền, hoàng thượng lại sớm ghét bỏ muội, giấc mộng muốn thay đổi địa vị của muội, xem chừng rất khó đấy! Nhưng mà, ông trời không tuyệt đường sống của ai, muội có thực sự nghe lời ta không?”
Viên Diệc Ngọc gật đầu thật mạnh.
"Vậy thì được rồi, tỷ tỷ nhất định sẽ giúp muội. Cổ nhân có câu lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa béo, cha muội tuy thất thế nhưng thuộc hạ của ông ấy rất nhiều có phải không?” Ấn Tiếu Yên đứng lên, nhìn mông lung về phía hoa viên muôn hồng nghìn tía.
"Đúng vậy, có rất nhiều tướng quân từng là thủ hạ của phụ thân".
"Như vậy muội cũng không cần quá lo lắng, Viên nguyên soái nhìn xa hiểu rộng, có thể sẽ có chủ kiến hay cho muội. Chúng ta chỉ là nữ nhân quanh quẩn góc nhà, có những chuyện không thể dự liệu hết được đâu. Ngày mai đã là mười lăm rồi nhỉ?” Ấn Tiếu Yên quay đầu lại hỏi Viên Diệc Ngọc. Viên Diệc Ngọc đăm chiêu gật đầu.
"Mười lăm hằng tháng, Kì nữ quan sẽ tiến cung giảng kinh. Bản cung nhớ ngài ấy quá!” Ấn Tiếu Yên khẽ cười.