Xuân Sắc Như Thế

chương 66-2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cô ả liếc mắt đưa tình lúc trước nhìn thỏi bạc trên bàn nuốt nước bọt, trời ơi, tiếp khách một tháng cũng không kiếm được nhiều như vậy đâu!

“Trí nhớ tiểu nữ rất tốt, để tiểu nữ nói trước”.

“Không, để ta nói trước, lúc đó tiểu nữ đang ngủ trưa ở trong phòng, Kì công tử đột nhiên sai người đánh thức tiểu nữ dậy nói nói…” Cô nàng còn lại vội cướp lời.

“Không được, để ta nói trước…”

“Để ta nói trước…”

Hai ả tranh giành cãi cọ ầm ĩ, không ai chịu ai, Đỗ Tử Bân lại lấy ra một thỏi bạc khác, nghiêm khắc vỗ bàn ra lệnh. “Đừng cãi cọ nữa”. Hắn chỉ vào một cô ả, “Cô nói trước, sau đó cô này bổ sung, nói xong mỗi người sẽ được một thỏi bạc”.

“Được, Đỗ đại nhân”. Hai cô nàng lập tức tươi cười rạng rỡ, bắt đầu kể lại. “Ngày hôm đó…”

Kì công tử ngồi trong phòng khách, ôm mỹ nữ trong lòng nhưng y chẳng còn lòng dạ nào mà âu yếm, ánh mắt không ngừng liếc tới chân cầu thang.

Y suy nghĩ nát óc không hiểu nổi vì sao Đỗ Tử Bân lại đột nhiên xông vào Linh Vân các.

Trừ phi trời đổ mưa đỏ, Đỗ Tử Bân mới vào lầu xanh. Lần trước y phải dùng rất nhiều phấn hợp hoan mới mê hoặc được tên họ Đỗ này, khiến hắn đánh mất lý trí mà lên giường với các cô nương theo quỷ kế.

Hôm nay hắn lại chủ động đến đây, thật sự là kỳ quái.

“Đỗ đại nhân, đã xong rồi à?” Đang mãi suy nghĩ bỗng Kì công tử nhìn thấy Đỗ Tử Bân bước xuống cầu thang, y vội vàng đẩy cô nương trong lòng ra, lật đật chạy tới đón.

Khuôn mặt Đỗ Tử Bân xanh mét tới dọa người, trái tim hắn tan nát đau đớn tột độ. Hắn nắm chặt tay, không nói lời nào cũng chẳng thèm liếc Kì công tử lấy một cái cứ thế lừng lững đi ra cửa.

“Đỗ đại nhân… Đỗ đại nhân…” Kì công tử đuổi theo ra ngoài cửa nhưng Đỗ Tử Bân đã nhảy lên ngựa, trong chớp mắt chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Từ Linh Vân các về đến Đỗ phủ thường phải mất đến mấy khắc vậy mà Đỗ Tử Bân chỉ trong nháy mắt đã tới nơi.

Hy vọng… hy vọng mọi thứ hãy còn kịp. Hắn run run nhảy xuống ngựa.

“Đỗ đại nhân, sắc mặt ngài sao thế?” Người trông cửa của Vân phủ nghe thấy tiếng đập cửa liên hồi vội vàng mở cửa ra, kinh ngạc hỏi.

“Tiểu thư hồi phủ chưa?” Đỗ Tử Bân cố gắng trấn tĩnh lại, đôi môi trắng bệch không nén nổi run bần bật.

“Tiểu thư vừa mới về, nhưng mà…” Người trông cửa còn chưa nói dứt lời, Đỗ Tử Bân đã đi lướt qua ông ta bước vào phủ.

Trước khi hồi cung, Vân Ánh Lục tranh thủ về Vân phủ thăm cha mẹ, chuẩn bị cáo từ đột nhiên cô nhìn thấy Đỗ Tử Bân thất thần đi tới.

“Ánh Lục, ta có thể nói mấy câu với nàng không?” Hắn nghẹn giọng hỏi.

“Đỗ đại ca, nếu em vĩnh viễn không biết ngâm thơ làm từ, vậy sẽ thế nào?”

“Không có vấn đề gì, ta sẽ dạy nàng, nàng là đương kim tài nữ, Đỗ đại ca ngóng trông lại có thể được nghe phố lớn ngõ nhỏ truyền xướng thơ Từ Ânàng làm”.

“Đỗ đại ca, không biết ngâm thơ làm từ, có quan trọng như vậy không?”

“Đương nhiên, bằng không ta làm thế nào cầm sắt cùng hòa âm với nàng được? Ánh Lục, cùng nàng ngâm vịnh, đối tửu hòa ca dưới ánh trăng, đây là giấc mộng của ta.”

“Ánh Lục, Đỗ đại ca quá nóng vội làm đau nàng phải không?”

“Không có, em ổn mà. Đỗ đại ca rất tốt với em”.

“Đỗ đại ca, sau này em sẽ cố gắng làm một Vân Ánh Lục thực sự”.

“Đỗ đại ca, chuyện đêm đó em không ngại, chàng cũng đừng để ở trong lòng. Xin lỗi chàng, xin tha thứ cho em, em không dám nói với chàng, bởi vì em yêu chàng…”

“Nhưng hiện tại chàng đã biết, chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, tất cả vẫn còn kịp. Đỗ đại ca hãy hủy bỏ hôn lễ đi! Lần này, chàng hãy nói trước đi”.

“Không được phép gọi ta là Đỗ đại ca, Cơ Uyển Bạch, nói thật ta rất ghét, rất ghét cô…”

Đã từng có một người con gái hết lòng yêu hắn, vì hắn không tiếc tự huỷ danh tiết của mình. Vậy mà hắn còn hoài nghi tình yêu của nàng, nghi ngờ sự trong trắng của nàng, trách cứ nàng lừa gạt, thậm chí trước hôn lễ còn tuyệt tình quay lưng với nàng.

Đỗ Tử Bân đã tưởng rằng tình yêu của hắn chân thật hơn nàng, cho nên hắn có lý do oán hận nàng bội tình bạc nghĩa, căm ghét nàng tự làm tự quyết.

Đỗ Tử Bân đã tưởng rằng hắn yêu Vân tiểu thư chứ không phải Cơ Uyển Bạch trước mắt. Hắn đã sai rồi, quá sai rồi!

Thương thầm Vân tiểu thư nhiều năm như vậy, hắn vẫn thường ở bên này tường nghe cô cười đùa, ngâm thơ làm từ. Thế nhưng cô chưa từng đáp lại hắn mà hễ mở miệng là gọi hắn là “con mọt sách”. Khi hắn tận hiếu với mẫu thân cô còn từ hôn với hắn, đến lúc hắn được đề tên bảng vàng lại giận dỗi cắt cổ tay tự sát.

Sao hắn lại ngốc nghếch không nhận ra chứ. Đây là chuyện một người thích hắn, yêu hắn có thể làm ra sao? Hắn tưởng là yêu nhưng thật ra không phải, có lẽ chỉ là một dạng cảm mến tài hoa mà thôi. Có thể Vân tiểu thư đối với hắn cũng vậy, nói không chừng còn thêm phần đố kỵ.

Nhưng trước giờ hắn vẫn luôn sống với suy nghĩ tự cho mình là đúng.

Sau khi Vân Ánh Lục cắt cổ tay tự sát, tính tình và thói quen đã thay đổi hoàn toàn. Khi hắn thổ lộ, nàng thẹn thùng đón nhận nụ hôn của hắn. Đầu tường lưng ngựa, trước hoa dưới trăng, bao nhiêu buổi tối tuyệt vời đã không còn nữa.

Khi hắn bị thương, nàng thương xót nắm chặt tay hắn, ở bên hắn một ngày một đêm. Khi bọn họ nối lại hôn ước, trái tim hắn ấm áp trở lại, mong ngày mong đêm chờ đến ngày cử hành hôn lễ. Vì sao hắn không phát hiện ra Vân Ánh Lục giả này đã mang lại cho hắn nhiều cảm xúc như vậy?

Rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau mà!

Hắn coi cảm mến thành yêu thương, coi yêu thương thành lừa gạt.

Khi ở trong Linh Vân các thấy hắn cùng với hai cô gái lầu xanh điên loan đảo phượng, lòng nàng đau tới mức nào? Vậy mà nàng chỉ lo hắn cả đời sẽ sống trong nỗi ám ảnh vì sự nhục nhã đó. Vì thế, trong căn phòng bẩn thỉu, xấu xa đó, nàng dùng bờ vai nhỏ bé của mình để hắn dựa vào, để hắn lại có bầu trời tươi sáng.

Thế mà khi đó, hắn nghĩ đến việc gì chứ? Hắn hoài nghi mình không phải người đàn ông đầu tiên của nàng. Sự mỉa mai này đáng sợ tới mức nào đây?

Hắn có điểm nào là đáng để nàng trân trọng như vậy chứ? Khi chia tay, hắn lại một lần nữa làm tổn thương nàng, vậy mà nàng vẫn quyết giữ bí mật này, chỉ xin hắn hãy tôn trọng mình.

Từ khi yêu nhau, nàng mới là người phải nỗ lực nhiều nhất, hắn chỉ biết hưởng thụ tình yêu trong sáng của nàng, mà lại không biết mở to mắt phân biệt phải trái.

Có lẽ nàng đã thất vọng, rất thất vọng về hắn.

Đỗ Tử Bân nắm chặt tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay nhưng hắn không thấy đau mà chỉ thấy trong lòng xót xa, bấn loạn…

“Đỗ đại nhân, anh muốn nói chuyện gì với tôi à?” Vân Ánh Lục nhìn vẻ mặt biến hóa không ngừng của Đỗ Tử Bân, nhẹ nhàng đẩy chén trà tới trước mặt hắn. Nhìn màn trời tối đen, Vân Ánh Lục hơi sốt ruột bởi cô đã hứa với Lưu Huyên Thần sẽ về sớm. Sáng nay hai người họ nảy sinh chút hiểu lầm nhỏ nên tối nay cô muốn bù đắp cho chàng.

Ôi, đúng là người tính không bằng trời tính!

Trong phòng khách chỉ còn hai người bọn họ, vợ chồng Vân viên ngoại thấy vẻ mặt Đỗ Tử Bân căng thẳng như vậy nên đã tìm lý do tránh ra ngoài. Dưới đèn, Đỗ Tử Bân nhìn cô, lòng tràn ngập chua xót.

“Ánh Lục, hôm nay ta tới Linh Vân Các…” Hắn cố gắng cất lời, giống như phải vận hết khí lực toàn thân mới nói ra được.

Bàn tay đang cầm chén trà của Vân Ánh Lục khẽ run, cô đã hiểu vì sao vẻ mặt hắn lại đau khổ như vậy.

Vân Ánh Lục căng thẳng nhìn hắn khuyên nhủ. “Anh…có sao không? Đỗ đại nhân, đừng suy nghĩ nhiều về chuyện đó. Chẳng qua lúc đó anh đang bị mất thần trí nên mới làm những chuyện như vậy. Cứ coi như một lần vô ý vấp ngã, đứng dậy phủi bụi xong, anh vẫn là anh trước kia”.

Đỗ Tử Bân đau xót gượng cười, khoé mắt hoe đỏ. Giờ này, nàng vẫn còn lo lắng cho hắn. Trước đây, hiện tại, sau này, liệu còn có ai trân trọng hắn như vậy không?

Tần Luận nói rất đúng, nàng quan tâm đến hắn nhiều hơn hẳn người khác. Giờ nàng có còn lưu luyến với hắn nữa không?

“Ánh Lục, ta sẽ không giữ chuyện đó ở trong lòng đâu. Nghe lời nàng, phủi sạch bụi bặm, ta vẫn là ta”.

“Vậy là tốt rồi”. Vân Ánh Lục thở phào nhẹ nhõm.

“Ánh Lục”, hắn lấy hết dũng khí bày tỏ, “về chuyện tình cảm, Đỗ đại ca rất ngốc nhưng lại tự cho mình là đúng nên đã làm rất nhiều chuyện khiến cho nàng tổn thương. Ánh Lục, nàng có thể tha thứ cho Đỗ đại ca không?”

Hắn tiếc nuối nhìn cô chờ đợi. Vân Ánh Lục ngỡ ngàng, thật lâu sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình.

“Đỗ đại nhân, chuyện tình cảm không có đúng và sai, và tôi cũng chưa bao giờ oán trách anh. Duyên phận là do ông trời sắp đặt không ai có thể cưỡng cầu được”.

Đỗ Tử Bân cười chua xót, “Nàng không trách ta thật sao? Hiện giờ, ngay cả một tiếng Đỗ đại ca nàng cũng không còn muốn gọi”.

Vân Ánh Lục khẽ thở dài. Đỗ Tử Bân kiêu ngạo, tự tin lại yếu đuối, suy sụp thế này ư?

“Đỗ đại ca!” Cô đứng lên từ biệt, “Tôi…phải về cung rồi”. Cô không đành lòng nhìn vào đôi mắt tràn đầy nỗi niềm của hắn. Nỗi niềm đó, giống như cây kim nhọn đâm sâu vào trái tim khiến cô đau đớn.

“Ánh Lục”. Hắn đứng chắn trước mặt cô, khẩn khoản nói. “Có lẽ nàng cảm thấy Đỗ đại ca không có tư cách, thế nhưng ta vẫn muốn khẩn cầu nàng cho ta một cơ hội nữa để quý trọng, yêu thương nàng có được không?”

“Đỗ đại ca, ta là Cơ Uyển Bạch”. Vân Ánh Lục kinh ngạc thốt lên.

Đỗ Tử Bân nhắm mắt lại như đang nung nấu điều gì rồi đột nhiên bừng mở mắt ra nhìn chằm chằm vào Vân Ánh Lục run run nói. “Ta biết ta đang nói gì, ta nói với nàng những lời này không phải vì muốn bù đắp lại cho nàng những gì ta đã làm, mà là Ánh Lục, không…Uyển Bạch… Đỗ đại ca đã từng nói mình rất ngốc, thế nên tới giờ Đỗ đại ca mới biết người Đỗ đại ca thực sự yêu, người khiến trái tim Đỗ đại ca đau đớn, kính nể, mong nhớ chính là Cơ Uyển Bạch nàng”.

Như sét đánh giữa trời quang, Vân Ánh Lục choáng váng, không nói nổi nên lời.

Cô kìm nén cơn chấn động dữ dội trong lòng, tròn mắt nhìn Đỗ Tử Bân. Dưới ánh nến lập lòe, không gian yên tĩnh đến nỗi Đỗ Tử Bân nghe rõ nhịp tim mình đập rộn trong lồng ngực. Thực ra hắn muốn bày tỏ tình cảm nhiệt thành hơn nữa thế nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, đành nói ra mớ suy nghĩ hỗn độn trong lòng.

Nếu vẫn còn cơ hội, hắn sẽ dùng những năm tháng còn lại của cuộc đời mình để bảo vệ tình yêu này. Hắn sẽ trân quý, yêu thương nàng…

Không gian vẫn lặng ngắt như tờ.

Vân Ánh Lục đan tay vào nhau, cúi đầu bối rối, “Đỗ đại ca, cám ơn anh đã nói với tôi những lời này. Tôi…”

“Nàng cứ suy nghĩ kỹ đừng vội trả lời”. Hắn hoảng hốt ngắt lời cô. Vân Ánh Lục lắc đầu, “Đỗ đại ca, xin lỗi anh, tôi không thể không phụ lòng anh.”

“Vì…sao?” Hắn lắp bắp hỏi.

Vân Ánh Lục ngước mắt thẳng thắn đối diện với hắn, “Mấy ngày trước, tôi đã thành thân rồi”.

Không thể nào, Đỗ Tử Bân lắc đầu, bọn họ mới chia tay vài ngày thôi mà.

Vân Ánh Lục áy náy nói tiếp: “Hôm trước tôi và hoàng thượng đã thành thân ở hành cung, mấy ngày nữa sẽ tổ chức hôn lễ”.

Hoàng hậu thanh danh truyền xa kia hóa ra là nàng ư?

Đỗ Tử Bân mặt xám như tro, loạng choạng ngã khuỵ xuống ghế.

Duyên phận chẳng khác nào một cánh cửa, bạn có thể dễ dàng đi qua nó, nhưng chỉ cần một thoáng đắn đo suy nghĩ, cánh cửa sẽ sập lại ngay trước mắt bạn.

Đơn giản như thế mà thôi!

“Lộc cộc, lộc cộc…” Tiếng vó ngựa vang lên trên con đường lát đá xanh.Vân Ánh Lục vén mành che cửa sổ xe lên đón chút gió mát. Cô vẫn chưa hết bối rối, vẻ mặt tái nhợt đau đớn của Đỗ Tử Bân thỉnh thoảng lại hiện lên trước mắt cô.

Cô lắc đầu không muốn nghĩ tới nữa.

Tuy nói kinh nghiệm yêu đương không nhiều nhưng lúc nào Vân Ánh Lục cũng tâm niệm phải chân thành cho đi tình cảm thì mới mong nhận lại được tình cảm chân thành.

Đỗ Tử Bân là mối tình đầu cay đắng của cô. Hắn đã dạy cô yêu một người là như thế nào, hắn mang lại hạnh phúc nhưng cũng khiến cô đau lòng. Dù sao, đó cũng là một đoạn hồi ức tươi đẹp, mà đã là hồi ức thì nên để lại ở quá khứ, không phải lúc nào cũng mang theo bên mình được. Giờ đây, người cô yêu thương là Lưu Huyên Thần.

Nghĩ đến Lưu Huyên Thần, lòng cô lại phấn chấn hơn.

Gió đêm đưa tới mùi thơm của bánh bao khiến cho bụng cô lại biểu tình phản đối. Vân Ánh Lục bảo thị vệ dừng xe lại ven đường, đỏ mặt ngượng nghịu hỏi bọn họ có mang theo bạc không. Đến Đông Dương đã lâu như vậy, nhưng cô chưa từng phải dùng tới tiền. Thỉnh thoảng ra ngoài mua sắm thì trả tiền là việc của Trúc Thanh. Mấy thị vệ tủm tỉm cười lấy Từ Ângực áo ra ít bạc vụn đưa cho cô.

Vân Ánh Lục vui vẻ chạy tới tiệm bánh bao ven đường. Chỉ cần nhìn dòng người xếp hàng dài bên ngoài là đã biết bánh bao nhà này ngon thế nào.

Vân Ánh Lục xếp ở cuối hàng, nhìn lồng bánh bao vơi dần, cô không khỏi có chút sốt ruột.

“Ồ, đây không phải là Vân thái y sao?” Ông chủ tiệm ngày hôm đó cũng chạy tới Tần phủ xem, vừa ngẩng đầu lên trông thấy trong đám người mua có một cô gái đang dõi mắt nhìn lồng bánh bao, kinh ngạc hỏi lớn.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Vân Ánh Lục khiến cô ngượng ngùng gật đầu.

Ông chủ đặt lồng bánh bao xuống, vui mừng chạy đến bắt chuyện, “Vân thái y, cô cũng đến mua bánh bao ư?” Tiên tử cũng ăn đồ ăn bình thường của nhân gian sao?

“Cháu ngồi trên xe ngửi thấy mùi thơm của bánh bao nhà bác thèm quá nên muốn nếm thử một lần ạ”.

“Thật sao?” Ông chủ vui mừng hỏi lại.

“Vâng!”

Ông chủ quán xởi lởi xách ra hai lồng bánh bao ấn vào tay Vân Ánh Lục, “Một lồng là bánh nhân thịt, một lồng là nhân gạch cua, Vân thái y cầm cả đi!”

Vân Ánh Lục đỏ mặt mỉm cười cáo lỗi với những người đang xếp hàng. “Vậy cháu xin chen ngang một chút. Ông chủ, số bạc này có đủ không ạ?”

Ông chủ tiệm hào sảng khoát tay ngăn lại, “Không cần, hai lồng bánh này tôi biếu Vân thái y, Vân thái y đại xá tới tiểu tiệm đã là giúp tiểu tiệm được vẻ vang rồi. Mau ăn đi, phải ăn nóng mới ngon. Sau này, Vân thái y muốn ăn bánh bao thì cứ việc tới đây, đừng ngại”.

“Vậy cháu cám ơn”. Vân Ánh Lục lén để bạc lên bàn, cầm hai lồng bánh bao hớn hở lên xe ngựa, một lồng cô chia cho bốn thị vệ, một lồng ôm chặt trong lòng. Đám thị vệ liếc nhau, ngầm hiểu cho xe chạy nhanh hơn.

Đêm nay, có lộc ăn e là không chỉ có bốn người bọn họ rồi!

Trong ngự thư phòng, Lưu Huyên Thần cau mày, nhăn mặt sai La công công thảo một thánh chỉ, lệnh bộ Công chuẩn bị đại tu thuỷ lợi, xây dựng ở Châu Thị một kênh đào lớn để nếu xảy ra đại hạn thì có thể giải quyết khẩn cấp. Mặc dù công trình này sẽ hao công tốn của nhưng đây là việc tạo phúc con cháu đời sau nên không thể không làm.

“La công công, mau vén rèm lên!” Ngoài cửa, đột nhiên vang lên tiếng xuýt xoa quen thuộc. Lưu Huyên Thần hơi nhướng mày, mọi bực bội tích tụ cả tối dường như tan biến.

La công công đặt bút lông xuống, vội vàng vén rèm châu lên.

“Ôi nóng quá, nóng quá!” Vân Ánh Lục chạy nhanh vào trong phòng, quýnh quáng tìm chỗ đặt lồng bánh bao.

“Nương nương…” La công công định ngăn lại nhưng không kịp nữa rồi.

Một lồng bánh bao tươm mỡ đặt ngay lên đạo thánh chỉ ông vừa mới chép lại. Lưu Huyên Thần cũng chẳng buồn chú ý tới mấy thứ đó, hắn nhìn đôi tay nhỏ nhắn của Vân Ánh Lục đỏ ửng lên vì nóng mà không khỏi xót xa.

“Sao nàng ngốc thế? Nóng vậy mà không biết ném xuống à?” Lưu Huyên Thần dắt tay cô tới chỗ chậu băng góc tường, nhặt mấy miếng băng vụn chườm cho cô.

“Ông chủ tiệm nói bánh này phải ăn nóng mới ngon, thiếp phải chen ngang mới mua được đấy, làm sao mà vứt được chứ!” Vân Ánh Lục nhanh nhảu nói tiếp, “Hôm nay thiếp về Vân phủ chỉ kịp nói với cha mẹ mấy câu mà trời đã tối sập, thiếp sợ chàng chờ lâu đói bụng, lúc về mới nấu cháo thì không kịp, vừa hay lại ngửi thấy mùi bánh bao nên thiếp mua một lồng để chúng ta cùng ăn”.

“Nàng nghĩ ta sẽ chờ nàng sao?” Trong lòng hắn ấm áp như có một làn gió xuân thổi qua, nhưng khẩu khí vẫn rất cứng rắn.

Vân Ánh Lục tươi cười gật đầu, bụng cô thật biết cách biểu tình đúng lúc, Lưu Huyên Thần nghe mà không khỏi cáu gắt, “Ta ở trong cung có ngự thiện phòng muốn ăn gì mà chẳng có, sao nàng không ăn trước đi lại để bụng đói như vậy?”

“Thiếp muốn ăn cùng chàng, ăn như vậy sẽ ngon hơn”. Vân Ánh Lục cong môi đáp. Trách cũng thế, hắn bất lực ôm cô vào lòng.

La công công thở phào nhẹ nhõm, nhanh tay rót hai chén trà rồi vội vàng lui ra ngoài canh cửa. Hoàng thượng, hoàng hậu đang tình nồng ý đượm, ngự thư phòng này đâu cần thêm một người nữa chứ!

Hai người ngồi trên long ỷ vừa uống trà vừa ăn bánh vui vẻ, về phần đạo thánh chỉ tạo phúc cho con cháu đời sau kia, chẳng ai để ý tới đã hoàn toàn bị nhem nhuốc, nhàu nhĩ.

Lưu Huyên Thần cảm thấy bánh bao hôm nay thật ngon. Đây là lần đầu tiên hắn ăn bánh bao ngon như vậy! Một lồng bánh bao vào bụng, ai còn có tâm tư mà làm việc công nữa.

Ăn no, tự nhiên có tâm tư khác.

Từ sau khi động phòng hoa chúc, bọn họ dường như chưa có dịp nào gần gũi. Hai người nắm tay trở lại tẩm điện. Hôm nay mười bốn, mặt trăng như chiếc đĩa bạc treo giữa bầu trời đêm, ánh trăng trong suốt như ngọc lưu ly chiếu khắp muôn phương.

Lưu Huyên Thần kéo Vân Ánh Lục tới cửa sổ thưởng trăng. Hắn ôm lấy cô từ phía sau, cọ nhẹ cằm vào má cô.

Vân Ánh Lục nhắm mắt lại lắng nghe âm thanh của bầu trời đêm, không gian tĩnh lặng càng vang lên tiếng nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông phía sau.

Ánh trăng như mộng, khiến Vân Ánh Lục như được dát bạc, Lưu Huyên Thần ôm cô thật chặt trong lòng như muốn cô hoà nhập vào thân thể hắn làm một.

Truyện Chữ Hay