Sao Bộc Dương có thể đáp ứng được? Lập thái tôn là chuyện chắc chắn rồi!
Triều đình vẫn còn nằm trong tầm khống chế của Hoàng đế. Cho dù là nàng cũng không dám để lộ khả năng của mình. Vệ Tú vào kinh đã hơn ba năm mà cũng chỉ dám giúp nàng chiêu mộ vài vị tướng hàn môn, không dám làm thêm gì quá đáng. Vũ Lâm, Hổ Bí, Kim Ngô vệ thì không cần nói tới, cả Huyền Giáp Quân ở ngoài kinh cũng không dám nhúng tay quá nhiều. Chuyện các nàng lo lắng nhất chính là gợi ra sự nghi ngờ vô căn cứ của Hoàng đế.
Đối với bản thân còn phải cẩn thận như vậy thì càng không vì chư vương không có mấy quan hệ mà chạm vào nghịch lân của Hoàng đế!
Vệ Tú còn đang nằm trên giường! Hôm qua, nàng ấy đột nhiên lại sốt cao, dùng tất cả biện pháp cũng không thể hạ nhiệt. Mà lại không thể mời thái y nếu không thì thân phận nữ nhi của nàng ấy sẽ bị phát hiện. Vệ Tú cũng đã tự xem bệnh cho mình, tự viết đơn thuốc, qua một đêm cũng không thấy tốt hơn chút nào. Vệ Tú cũng khuyên nàng không cần lo lắng, qua hai canh giờ nữa thì sẽ hạ sốt. Nhưng sao Bộc Dương có thể không lo, nàng lật sách thuốc xem xét, nhưng với kiến thức nửa vời của nàng thì mấy trang giấy đều bị lật nát cũng không tìm được cách. Nàng cầm sách thuốc mà tay phát run, trong lòng cực kì rối loạn. Đúng lúc này thì chư vương lại tới.
Có thể ngồi nghe bọn họ nói một lúc lâu như vậy, Bộc Dương cũng tự thấy bản thân thật có tu dưỡng tốt!
Triệu Vương còn đang khuyên nàng. Sau khi Yến Vương mất thì hắn coi như là trưởng tử, tính theo lớn nhỏ thì nên lập hắn là Thái Tử mới đúng, hắn mới là người có khả năng làm chủ Đông cung nhất. Hy vọng của hắn đột nhiên biến mất, hắn cảm thấy mê mang, lại thêm tính tình táo bạo, giọng nói cũng dần dần không hề tốt như ban đầu.
"Thất hoàng muội, hôm nay hoàng huynh hỏi muội một câu, muội không quan tâm đến sinh tử của mấy vị hoàng huynh chúng ta phải không?"
Ba người còn lại cũng đồng loạt nhìn nàng, ánh mắt khẩn trương mà cũng mang theo uy hiếp. Tâm cơ của Tấn Vương sâu nhất, là người vô cùng tàn nhẫn, ánh mắt hắn tối sầm lại. Đại Vương và Kinh Vương thì đỡ hơn nhưng cũng rất ngóng trông.
"Sinh tử của ta, mấy vị hoàng huynh cũng không để ý sao? Bộc Dương công chúa phủ của ta chỉ trung với thiên tử, mấy vị hoàng huynh cũng được, Đông Cung cũng vậy, mọi người muốn tranh thì ta không can thiệp. Nếu mấy huynh may mắn có được thiên hạ thì ta sẽ quỳ bái, vì hôm nay mà bồi tội." Bộc Dương thở dài, nói.
"Điện hạ, vị thuốc thiếu đó đã mua được rồi!" Lúc này, một tên thái giám chạy vào bẩm báo.
"Trọng Mông đang bệnh, ta cần đi xem một chút, mấy vị hoàng huynh cứ tự nhiên." Bộc Dương lập tức đứng dậy nói, rồi hành lễ thì lập tức đi.
Chư vương còn chưa kịp phản ứng thì đã không còn thấy bóng dáng Bộc Dương.
"Gấp gáp làm gì! Một phò mã luôn mang bệnh cũng đáng để muội xem như bảo bối!" Đại Vương thở phì phò nói.
Triệu Vương, Tấn Vương, Kinh Vương đều dùng ánh mắt như nhìn ngốc tử mà liếc nhìn hắn. Thế lực của thất hoàng muội thành lập từ ba năm trước. Trước đó, nàng chỉ có sự sủng ái của phụ hoàng mà không có thực quyền. Nhưng hôm nay, thế lực của nàng có thể so sánh ngang với với thế lực lớn nhất đây là Triệu Vương. Vệ Tú vào kinh từ ba năm trước, chuyện này không cần giải thích cũng đủ hiểu rồi.
Phò mã như vậy, cho bọn họ, bọn họ cũng coi là bảo bối.
Bộc Dương vội vã quay lại nội viện, Vệ Tú nằm ở đó, còn nhắm mắt. Sắc mặt nàng tái nhợt, dung nhan tiều tụy, yên lặng nằm trên giường không có chút sinh khí nào.
Bộc Dương nhìn mà cảm thấy lo lắng, ngồi xuống bên cạnh nàng ấy.
Vệ Tú chậm rãi mở mắt, ánh mắt dừng lại trên người nàng, nhìn thấy công chúa thì môi Vệ Tú lộ ra nụ cười nhẹ.
"Hoành Nhi." Giọng nói của nàng mỏng manh, không rõ tiếng.
"Ừ, ta đã trở về." Bộc Dương vội vàng nói.
"Bọn họ đi rồi?" Vệ Tú cười cười, suy nghĩ một chút rồi hỏi.
"Đi rồi, nàng nghỉ ngơi đi, không cần lo cho bọn họ." Bộc Dương vội vàng trả lời.
Vệ Tú cũng rất mệt, nghe vậy thì nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau đã chìm vào giấc ngủ.
Bộc Dương lo lắng nhìn nàng, tay chạm vào trán nàng thì đã thấy cực kì nóng. Bộc Dương lại nhẹ nhàng hôn lên môi Vệ Tú, môi nàng trắng bệnh không có chút máu, hơi thở cũng nóng đến dọa người.
Chư vương không quan trọng, cho dù hành động của bọn họ khiến người khác phiền lòng thì cũng không liên quan nàng. Tiêu Đức Văn cũng không quan trọng, cho dù Bộc Dương vẫn còn sợ hãi chuyện kiếp trước nhưng cũng có lo lắng nhiều. Nàng không sợ gì cả, chỉ sợ Vệ Tú có chuyện gì, chỉ sợ bản thân không thể ở bên cạnh chăm sóc nàng ấy.
Nàng biết Vệ Tú sức khỏe không tốt, mỗi khi vào đông thì càng ít khi rời khỏi nhà, sợ cảm lạnh. Thường ngày cũng rất chú ý điều dưỡng thân thể mình, ít khi nào lơ lỏng. Nhưng mà, hàng năm nàng ấy vẫn chịu không ít bệnh nặng lẫn bệnh nhẹ.
Trước đó, Bộc Dương cũng có hỏi qua vì sao Vệ Tú lại yếu tới vậy, nàng ấy cũng chỉ trả lời qua loa.
Kỳ thật, sức khỏe Vệ Tú suy yếu là do cái đêm của nhiều năm trước làm tổn hại đến căn cốt bên trong. Khi đó là đêm khuya, tất cả người thân đều chết, nàng là một bé gái mồ côi, nằm giữa núi rừng, hai chân cũng đã không thể đi được nữa. Ban đêm lạnh lẽo, bốn phía đều là xác chết, sự đau khổ ăn sâu vào tim phổi của nàng, trên người lại bị thương, chỉ có thể vùi vào trong thi thể của huynh trưởng bên cạnh, không hề có hy vọng sống sót, vốn chỉ là chờ chết. May mà Nghiêm Hoán từ trong rừng xác chết đó bò ra, chạy đi tìm nàng. Hai người đều bị trọng thương, cũng lo sợ Hoàng đế đuổi giết nên không dám tìm chỗ chữa trị. Nàng tuổi nhỏ lại kéo thân thể tàn phế chạy đông trốn tây, Có thể sống sót được cũng đã nhờ trời cao phù hộ rồi.
Những chuyện này, Vệ Tú tất nhiên không nói. Bộc Dương có hỏi, nàng cũng chỉ nói sơ qua một chút. Lúc trước là Vệ Tú giận chó đánh mèo mà không muốn nói, giờ thì Vệ Tú sợ công chúa khổ sở nên không đành lòng nói thẳng.
Vệ Tú chỉ cảm thấy toàn thân như bị nướng trên lửa đỏ, bên trong yếu ớt ngột ngạt, không có chút nào an ổn. Nhưng nàng lại không có đủ sức để cử động, chỉ có thể từ từ nhắm mắt lại, nửa tỉnh nửa mê, khi thì tỉnh táo, khi thì mê man.
Bộc Dương canh giữ bên cạnh nàng, bưng trà rót nước cũng không để người khác làm, ngay cả cơm trưa, nàng cũng chỉ ăn được mấy miếng rồi lập tức trở về đút thuốc cho Vệ Tú.
Mỗi lần Vệ Tú tỉnh lại thì đều nhìn thấy Bộc Dương, vừa vui mà cũng đau lòng, nàng khuyên công chúa đi nghỉ, không cần làm bản thân mệt nhọc như vậy. Bộc Dương cũng chỉ đồng ý trên miệng mà thôi, thật ra cũng vẫn không chịu rời đi nửa bước.
Vệ Tú bất đắc dĩ, cuối cùng thì trời vừa tới tối, nàng yêu cầu Bộc Dương lên giường nằm. Trên người nàng đều là mùi thuốc, lại sợ lây bệnh cho công chúa, mấy ngày nay đều phân giường ngủ. Nhưng Bộc Dương cứ ở cạnh nàng như vậy thì phân hay không cũng không khác gì nhau.
Bộc Dương nằm xuống bên cạnh Vệ Tú, trong mũi đều là vị thuốc đắng. Vệ Tú chỉ mặc trung y màu trắng. Qua trận bệnh này, Vệ Tú lại càng gầy hơn trước. Trong lòng Bộc Dương đau xót, nắm chặt tay nàng bên dưới lớp áo ngủ bằng gấm.
Vệ Tú cảm giác được, quay đầu nhìn lại, ánh mắt nàng cũng không còn trong trẻo như ngày thường mà lại có một tầng mơ hồ che lấp.
"Hoành Nhi, nàng ngủ một chút đi." Cả đêm qua, công chúa hầu như không ngủ, lại chống đỡ suốt cả ngày nay, Vệ Tú thật sự lo lắng cho nàng.
"Ừ, ta ngủ liền, nàng cũng nghỉ ngơi đi, đừng lo cho ta." Bộc Dương vội vàng đáp lời.
"Ta hình như đã ngủ nhiều rồi ..." Vệ Tú miễn cưỡng cười.
Bộc Dương chăm chú lắng nghe, nhìn qua thì thấy nàng ấy lại tiếp tục mê man rồi. Bộc Dương cảm thấy mũi nghẹn lại, gần như rơi lệ.
Trước đó, Vệ Tú cũng bệnh nhưng cũng chưa từng bị nặng như vậy.
Hoàng đế ở trong cũng có nghe nói, chuyện bận rộn chuẩn bị lập thái tôn cũng bỏ lại sau lưng, ngài gọi thái y, đưa thuốc qua, ban thưởng tiền tài, đồ vật, còn phái Đậu Hồi đích thân đi an ủi công chúa.
Đậu Hồi về tới thì sắc mặt cũng không tốt. Hoàng đế thấy vậy cũng giật mình, hôn sự của Hoành Nhi còn chưa tới một năm, phò mã không thể có chuyện được. Lại chờ thêm nửa tháng, vẫn không thấy phò mã chuyển biến tốt lên, Hoàng đế nghĩ tới nghĩ lui thì cũng triệu Bộc Dương tới, nói lời an ủi nàng nhưng trong lòng đã chuẩn bị tâm lý phò mã không thể chống đỡ được.
Bộc Dương một mực trả lời nhưng cũng không nghe lọt lời nào. Hoàng đế cảm thấy không có cách nào, vốn còn muốn ngầm xem xét có anh tài tuấn kiệt có thể giữ lại cho Hoành Nhi. Nhưng nhìn tình trạng này thì chỉ sợ có là người tốt cách mấy thì đối với Hoành Nhi cũng không bằng Vệ Tú. Cũng giống như ngài, cho dù là nữ tử tốt tới đâu, ngài cũng không thể quên được tiên hoàng hậu. Ngài chỉ có thể an ủi vài câu lại để nàng trở về.
Chỗ Hoàng đế cũng vội vàng, ngài áp chế chư vương, đại điển lập Thái Tôn cũng đã chuẩn bị rồi. Mỗi bước đều đang đi theo quỹ đạo. Đợi Tiêu Đức Văn danh chính ngôn thuận tiến vào Đông Cung thì ngài sẽ đích thân chỉ dạy quốc sự cho nó, sau đó tiếp tục làm chư vương suy yếu. Không có thúc vương uy hiếp, Thái Tôn sẽ không đến mức đuổi cùng giết tận.
Tiêu Đức Văn theo đúng khuôn phép đến xem qua vài lần. Một trận bệnh khiến Vệ Tú không dậy nổi, hắn cũng rất lo lắng. Hắn lớn như vậy mà trước nay cũng chưa từng thấy ai có bản lĩnh như Vệ Tú. Mặc dù hoàng tổ phụ đề bạt, truyền lại trữ vị cho hắn, hắn trong lòng có cảm kích nhưng vẫn cảm thấy đều là công lao của Vệ Tú.
Đáng tiếc những công lao này, trước khi Tiêu Đức Văn đăng cơ đều không thể khoe ra. Hắn chỉ có thể cố gắng hết sức để an ủi Vệ Tú, để nàng nhanh chóng khỏe lại. Nếu nàng không khỏe lại, trong tương lai hắn có xung đột với mấy vị vương thúc đó, hoàng tổ phụ cũng không giúp hắn thì hắn cũng không biết làm sao.
Lui tới thăm bệnh có rất nhiều người. Bộc Dương thấy phiền lòng, cuối cùng lại hạ lệnh đóng cửa, để Trường Sử nhớ kỹ, ghi lại những người tới thăm, chờ Vệ Tú khỏe lại, nàng lại đi đáp lễ.
Hoàng đế cảm giác Vệ Tú không qua khỏi, bệnh lâu như vậy, thân thể cũng đã suy sụp rồi. Nhưng Bộc Dương vẫn không nghĩ như vậy, nàng chỉ thấy Vệ Tú bệnh rất vất vả, nàng đau lòng nàng ấy, hận không thể bệnh thay cho nàng ấy, nhưng Vệ Tú chắc chắn sẽ khỏe lại.
Vệ Tú vẫn mê man, đầu óc hỗn loạn, nàng cũng mơ thấy cha mẹ, mơ thấy huynh trưởng, cũng không phải chỉ là một đêm đầy máu đó, mà còn thời điểm vui vẻ, phụ thân và huynh trưởng luyện kiếm, mẫu thân ngồi một bên mỉm cười, còn nàng thì ngồi bên cạnh mẫu thân chơi đùa. Chuyện nàng nhớ tới cũng không nhiều, chuyện vui hay đau khổ trộn lẫn vào nhau biến thành cảnh tượng kì quái, lúc mẫu thân đang cười, thoắt cái đã trở thành hình ảnh mẫu thân nằm trong vũng máu, lúc huynh trưởng đang tiêu sái vung kiếm, thoắt cái đã trở thành hình ảnh huynh ấy bị chém mất một cánh tay, ngã xuống núi, chết không nhắm mắt.
Nàng dường như nghe được huynh trưởng chất vấn, hỏi nàng sao không báo thù, chỉ mong an vui, thanh nhàn. Dường như nàng còn nghe được phụ thân cũng hỏi nàng, làm sao lại trở thành phò mã của Tiêu Ý, hỏi nàng còn nhớ được mình mang họ gì hay không?
Vệ Tú biết rõ đây là một giấc mộng, nhưng trong lòng nàng vẫn thấy hổ thẹn, áy náy, ép nàng không thở nổi. Nàng cảm giác được, với tình trạng hiện tại của mình, cho dù tới cửu tuyền cũng không còn mặt mũi gặp lại cha mẹ và huynh trưởng của mình.
Thời gian Vệ Tú tỉnh táo càng lúc càng ít, sự tinh anh trong ánh mắt nàng càng lúc càng yếu. Bộc Dương vẫn tận tâm chăm sóc nàng. Trong phủ công chúa giống như trải qua đau thương buồn bã nhưng công chúa dường như không có chút nào ảnh hưởng giống như là phò mã cũng chỉ là bệnh thôi, qua hôm sau là có thể khỏe mạnh bình thường lại.
Bộc Dương như vậy cũng khiến cho nhiều người tin tưởng. Đám người Nghiêm Hoán gần như sắp điên, thấy vậy cũng yên tâm một chút. Mỗi ngày, công chúa đều ở bên cạnh chăm sóc tiên sinh, nếu tiên sinh có chuyện gì thì nàng là người hiểu rõ nhất. Nàng đã không gấp thì chắc chắn là chưa tới tình trạng nguy hiểm nhất.
Nhưng rốt cuộc là tình trạng ra sao cũng chỉ có mình Bộc Dương tự mình hiểu.
Hôm đó, đêm đã khuya rồi. Vệ Tú tỉnh lại, nương theo ánh nến mù mờ nhìn thấy Bộc Dương vẫn ở bên cạnh nàng.
"Cháo còn nóng, nàng ăn một chút chứ?" Bộc Dương thấy nàng tỉnh lại, ôn nhu hỏi.
Vệ Tú lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Bộc Dương.
Bộc Dương thấy vậy cũng không miễn cưỡng, nằm thẳng bên người nàng, lên tiếng nói.
"Tú Tú, đại điển lập Thái Tôn đã diễn ra hôm qua. Sau này, nếu Tiêu Đức Văn ức hiếp ta, nàng đã nói là sẽ bảo hộ ta."
"Tú Tú, mấy hoàng huynh vẫn chưa từ bỏ ý định, ta sẽ không giúp đỡ bọn họ, họ sẽ ghi hận trong lòng. Nếu một ngày bọn họ thắng thế thì sẽ không bỏ qua cho ta."
Vệ Tú hơi mở miệng nhưng vì cổ họng khô ráp, không thể nói nổi một câu. Nàng lo lắng nhìn Bộc Dương, con đường này là nàng làm cho Bộc Dương đi tới, nếu không cùng đi tiếp với công chúa, nàng thật sự không yên lòng.
"Tú Tú, phụ hoàng muốn ta chọn một vị phò mã mới, chuyện này thật sự rất tức cười, nàng còn đang yên đang lành ở cạnh ta." Bộc Dương lại nói.
Trong mắt Vệ Tú lộ ra vẻ sốt ruột, nàng đưa tay muốn vuốt ve khuôn mặt công chúa nhưng làm sao cũng không có đủ sức.
Bộc Dương nắm tay nàng để lên mặt mình, cuối cùng thì cũng rơi lệ.
"Nàng thật nhẫn tâm, muốn dùng tình cảm phu thê một năm này, đổi lấy nửa đời tương tư của ta phải không?"
Vệ Tú đương nhiên không chịu, nàng bệnh đến chết đi sống lại, muốn nói đến điều mà nàng luyến tiếc nhất thì chỉ có Bộc Dương. Nghe công chúa nói như vậy, lòng nàng đau như cắt. Nếu sự vui vẻ này chỉ trong một chút ngắn ngủi mà sự đau khổ kéo đến vĩnh hằng thì các nàng cần gì phải yêu nhau đến vậy.
Vệ Tú gạt đi nước mắt trên mặt Bộc Dương, cố gắng vực dậy tinh thần của mình mà an ủi.
"Không đâu ... Còn có ta đây ..."
Giọng nói của nàng khàn đặc, khô khốc nhưng cũng coi như tỉnh táo nhất trong mấy ngày qua, ánh mắt Bộc Dương đỏ lên, nín khóc mà mỉm cười.
Thấy công chúa cười, Vệ Tú cảm giác như nắng hạn gặp mưa, trong lòng dễ chịu hơn nhiều.
-------------
Tác giả có lời muốn nói: một chương cho năm mới, chúc mọi người năm mới vui vẻ!
-------------