Sau bốn lễ nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh thì chỉ còn thỉnh kỳ, thân nghênh.
Đầu tháng hai, Vệ Tú tự mình đi Thái sử giám, chọn ngày làm lễ. Gieo ba quẻ thì cả ba đều báo là ngày mùng bốn tháng ba.
Mùng bốn tháng ba, sau Thượng Tị một ngày, cũng chính là ngày Vệ Tú và Bộc Dương gặp nhau hai năm trước.
Rõ ràng là thiên duyên tiền định. Trong kinh thành, ai cũng bất ngờ, bất giác càng khiến cho người người ca ngợi.
Vệ Tú vốn không tin vào những cái gọi là ý trời, nhưng trong tình cảnh này, trong lòng cũng cảm thấy rất vui sướng, đối với hôn sự long trọng sắp tới, nàng cũng rất là kì vọng.
Gần cuối xuân, sắc trời dần ấm lại, cây cỏ mạnh mẽ sinh trưởng. Vương công đại thần đều cởi bỏ quan phục mùa đông, thay bằng y phục nhẹ nhàng thoải mái để ra ngoài thành đi chơi trong tiết thanh minh hoặc vào cung dự yến tiệc. Cảm giác mùa xuân dần tràn ngập, người người nhà nhà đều vui vẻ.
Ngày này hai năm trước, trên núi còn tầng tầng mây mù sương lạnh mà đã có duyên gặp nhau.
Ngày này hai năm sau, mười dặm gió xuân mang đến ước hẹn bạc đầu giai lão.
Mùng bốn tháng ba hôm đó, từ sáng sớm, Vệ trạch và phủ công chúa đã có rất nhiều tân khách lui tới. Y phục lộng lẫy, đều lấy màu đỏ làm chủ đạo, cho dù là có vui hay không khi hai người thành thân thì trên mặt bọn họ cũng treo lên nụ cười, chúc phúc tân nhân.
Từ sáng sớm, Vệ Tú vẫn luôn bận rộn, nghênh đón tân khách, xác nhận đội ngũ đón dâu, lại kiểm tra tân phòng. Nàng vốn là người trầm ổn lạnh nhạt, trong ngày hôm nay cũng lo sợ không thể chuẩn bị mọi chuyện chu đáo. Giống như là cả đời này bận rộn nhất là ngày hôm nay, ngay cả thời gian để dừng lại uống một hớp nước cũng không có được.
So với nàng thì tân nương tử cũng nhàn rỗi hơn nhiều, thay y phục, trang điểm rồi yên tĩnh ngồi chờ tân lang đến đón nàng đi là được.
Hai người một thì luôn tay luôn chân, một thì chỉ có thể yên tĩnh ngồi đợi, hoàn toàn khác nhau nhưng trong lòng là giống nhau khẩn trương không yên, mà trên hết đều là sự chờ mong.
Theo tục lệ xưa nay, vua gả công chúa thì không thể để bản thân ngài làm chủ mà để cho chư hầu cùng họ chủ trì. Chủ trì lần này là hoàng thúc của Hoàng đế, Trịnh Vương Tiêu Lãng. Trịnh Vương người có bối phận cao nhất trong hoàng thất, ngày thường ngài ấy không chú ý đến triều chính mà chỉ hứng thú với những chuyện phong nhã, nhưng trong hoàng thất Tiêu gia lại rất có uy nghiêm. Đám người Triệu Vương, Tấn Vương thấy ngài ấy cũng không thể không cung kính bái lạy.
Có ngài ấy ở đây thì hôn lễ này nhất định sẽ thuận lợi hoàn thành.
Giờ lành vừa đến thì đội ngũ đón dâu lập tức ra khỏi Vệ trạch. Hôn lễ của hoàng thất, luôn luôn làm theo tục lệ xưa. Mà theo đó thì lễ thân nghênh, đôi tân nhân sẽ cùng ngồi xe ngựa. Vậy thì cũng đỡ cho Vệ Tú vì hai chân không tốt mà khó cưỡi ngựa được.
Hai chỗ cách nhau tuy xa nhưng cũng trong kinh thành, trên đường đi, Vệ Tú cũng có chút không yên lòng. Nàng vừa muốn đi nhanh hơn để có thể nhìn thấy công chúa sớm một chút, lại sợ đi nhanh thì không hợp lễ. Vệ Tú ngồi trong xe, xe di chuyển thì có thể nghe được tiếng pháo, tiếng người truyền từ bên ngoài vào. Nàng vẫn mang vẻ ngoài bình tĩnh phong nhã, nhưng theo thời gian càng dài thì tim nàng lại càng lúc càng đập nhanh hơn.
Đội ngũ đón dâu đi tới đâu cũng có người quan sát rồi báo tin về phủ công chúa.
Công chúa đổi giá ý, mũ phượng, trâm phượng. Dù là chuẩn bị kĩ càng rồi nhưng trong ngày đại hỉ như vậy vẫn có chút luống cuống. Trịnh Vương phi quan sát, chỉ huy, để cho cung nữ, thái giám nhanh tay nhanh chân hơn, trong phủ vừa vui mừng mà cũng khẩn trương. Những thân thích đến xem lễ thì thoải mái hơn, thuận tiện thì giúp một tay nhưng đa số vẫn là vây quanh Bộc Dương, líu ríu kể ra phò mã đã đi tới đâu rồi.
Chờ cho hạ nhân ngoài cửa chạy vào bẩm báo là phò mã đến, Bộc Dương đột nhiên cảm giác được sự vui sướng của "cuối cùng cũng đến lúc này", nhưng bất giác nàng cũng có một chút sợ hãi, trái tim trong lồng ngực nàng đập mạnh vang từng tiếng rõ ràng bên tai.
Nàng đã chờ ngày này lâu rồi, chờ có thể gã cho tiên sinh, nhưng khi đến lúc này thì nàng lại có cảm giác không dám tin, giống như cận hương tình canh khiếp(), nàng cảm giác khẩn trương lại e lệ.
() Cận hương tình canh khiếp: được rút ra từ Độ Hán Giang của Tống Chi Vấn. GG để biết thêm chi tiết. Hiện nay thường dùng hai câu thơ: "Cận hương tình canh khiếp / Bất cảm vấn lai nhân" để hình dung kẻ tha phương xa cách cố hương đã lâu nay được quay về, cảm xúc phức tạp.
Nhóm người nữ quyến đều giống như sóng vỗ, một đám người từ Vương phi cho tới công chúa đều vận trang phục lộng lẫy chen nhau đứng trước cửa sổ xem phò mã.
Công chúa, Phò mã đều là người có cấp bậc cao. Tước biện phục() của Vệ Tú, trên là áo đen, viền tay và cổ áo màu đỏ, bên dưới màu đỏ cùng màu với viền tay, nghiêm trang nhưng cũng không làm mất đi phong thái của nàng. Trong mắt nàng có ý cười ẩn sâu, khiến cho khuôn mặt như ngọc thường ngày của nàng tràn đầy vẻ xuân phong đắc ý.
() Tước biện phục: là lễ phục cao quý nhất trong lẽ phục của những kẻ sĩ ngày xưa từ nhà Thương, Chu cho tới thời Tống. Sau thời Tống thì có bị phế bỏ. Những năm gần đây có phong trào phục hưng lễ phục nhà Hán thì mới từ từ xuất hiện trong những lễ cưới của thời nay. GG để biết them chi tiết. (có thể tham khảo hình theo link này: )
Những nữ quyến nhìn thấy đều khen ngợi không dứt "Tân lang thật tuấn tú", "Phò mã thật biết giữ lễ".
Trước nay đều có phong tục làm khó tân lang, những nữ quyến lập tức bước ra chắn trước cửa, còn có mấy vị tiểu Hoàng tôn cũng đến đòi tiền mừng, khung cảnh rất vui vẻ. Vệ Tú để cho những tấn tương (phụ rễ) lên trước, đầu tiên là phát hồng bao, lại ngâm mấy đoạn thơ thì mới qua cửa được.
Vệ Tú vừa lại gần thì Bộc Dương đã biết. Tiếng cười ồn ào xung quanh cũng không lọt vào tai nàng, nàng chỉ nghe được tiếng tim đập binh binh trong lồng ngực, người còn lại cũng không lên tiếng giống như là tâm ý tương thông. Vệ Tú nhìn thấy tân giai nhân thì lập tức không thể rời mắt được, mặc dù lúc này công chúa đã bị khăn voan che đi dung nhan diễm lệ nhưng cũng đủ khiến cho nàng không thể dứt được.
Trịnh Vương phi cười đầy thiện ý, đến bên tai nàng nhẹ giọng kêu, Vệ Tú mới hoàn hồn tiến lên.
Tân khách trong Vệ trạch đã trông ngóng từ lâu.
Đôi tân nhân vừa đến đúng giờ lành, trước bái thiên địa rồi tiến vào tân phòng. Sau đó là đồng lao chi lễ, tân nhân đối tịch, cộng lao nhi thực,() tượng trưng cho sau này hai người là một thể, không phân biệt là của người hay của ta.
() đồng lao chi lễ, tân nhân đối tịch, cộng lao nhi thực: những nghi thức trong lễ thành hôn xưa.
Sau khi tất cả nghi thức đều hoàn thành, công chúa chờ ở tân phòng, phò mã còn phải ứng phó với tiệc rượu. Chư vương lần lượt tiến lên mời rượu, còn có những vị phò mã của mấy công chúa khác cũng bưng bình rượu rót và rót cho tân lang. Trịnh Vương là trưởng bối hiền từ, thường ngày Bộc Dương cũng rất tôn trọng ông ấy nên trước hôn lễ Vệ Tú cũng cố ý đăng môn bái phỏng, bây giờ cũng giúp đỡ cản rượu cho tân phò mã.
Tiền sảnh đều đầy cả khách và bằng hữu, sự vui vẻ dâng đầy trong sân nhà, phò mã dường như đã say rượu đến mức không chống đỡ nổi mới có thể thoát thân khỏi đó.
Trời càng lúc càng tối, đêm xuân còn mang theo chút hơi lạnh lướt nhẹ qua hai gò má phiếm hồng của Vệ Tú mà cũng không làm nguội bớt được sự nóng bỏng trong lòng nàng.
Trong tân phòng, tỳ nữ rất đông, vừa thấy phò mã tới thì nhìn nhau cười rồi đồng loạt cúi người lui xuống.
Vệ Tú khép cửa lại, đi thẳng vào phòng trong, cái người mà nàng chờ đợi đã lâu kia đang ngồi yên tĩnh trên giường đợi nàng trở về.
Đến lúc này, cuối cùng cũng có thể có không gian riêng của hai người. Vệ Tú bỗng nhiên có một cảm giác như vừa tỉnh mộng, giống như cả ngày ồn ào đều chỉ là một giấc mộng, cả người nàng đều tỉnh táo hẳn ra. Ánh mắt nàng ngưng động lại ở một chỗ, tập trung tinh thần mà nhìn Bộc Dương, chậm rãi tiến lên phía trước.
Thật sự thì lúc này, Bộc Dương cũng khẩn trương. Nghe tiếng Vệ Tú đang đến gần, tay nàng giấu trong ống tay áo cũng đã nắm chặt lại. Vệ Tú dừng lại trước mặt nàng. Nàng ấy vẫn không lên tiếng, Bộc Dương có thể cảm giác được là nàng ấy đang nhìn nàng với ánh mắt quý trọng. Trong lòng Bộc Dương như nóng lên, vừa cao hứng vừa ngượng ngùng.
Lòng người tựa lòng ta, không có chuyện gì có thể khiến người khác rung động hơn chuyện này.
"Điện hạ." Vệ Tú nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Bộc Dương cúi đầu, cũng nhẹ giọng trả lời.
Một đôi tay thật cẩn thận vén khăn voan lên. Bốn mắt chạm nhau, đều có ngượng ngùng nhưng cũng tràn đầy ý cười.
Bên cạnh còn có bình và hai chung rượu bằng ngọc, Vệ Tú rướn người qua cầm lấy hai ly, bên trái đưa qua cho Bộc Dương. Nhìn rất lưu loát nhưng đến khi Bộc Dương tiếp nhận ly rượu thì mới cảm giác được ly rượu có chút run động, Vệ Tú đang cố gắng trấn định để tránh làm đổ rượu ra ngoài. Vệ Tú là người luôn luôn bình tĩnh, ít khi nàng có thể thấy nàng với bộ dạng ngốc như vậy. Trong lòng Bộc Dương mềm mại hơn nhiều, sự vui mừng càng nồng đậm.
Hai người vòng tay vào nhau mà uống rượu, uống được nửa chung lại đổi một lần rồi tiếp tục uống hết số còn lại. Đây là nghi thức uống rượu hợp cẩn.
Ban đầu, lễ hợp cẩn vốn dùng khổ qua để đựng rượu, khổ qua đắng, rượu tất nhiên cũng sẽ đắng, chia làm hai lần uống như vậy tượng trưng cho việc đồng cam cộng khổ.
"Đời này kiếp này, đồng hội đồng thuyền, tay nắm chặt không buông." Vệ Tú ngẩn mặt nhìn Bộc Dương, dịu dàng cười.
"Chia ngọt xẻ bùi, đồng cam cộng khổ." Bộc Dương diệc trả lời.
Lời vừa nói xong, hai người nhìn nhau cười. Tới lúc này, hai người mới có được một chút cảm giác chân thật, Vệ Tú đã là phò mã của công chúa, Bộc Dương cũng là thê tử của tiên sinh. Các nàng là người thân nhất của nhau trong kiếp này.
Vệ Tú nhận lấy chung rượu trong tay Bộc Dương đặt lại trên bàn bên cạnh.
Chỉ còn một chuyện cuối cùng thì nghi thức hôm nay cũng hoàn thành.
Giường cũng đã trải xong.
Lúc này, hai người lại ngượng ngùng lưỡng lự. Vệ Tú càng khẩn trương hơn nhưng nàng cũng không đành lòng để Bộc Dương có cảm giác không biết làm sao, nên mạnh dạn nói.
"Ta giúp điện hạ tháo trâm."
Bộc Dương đồng ý, tới ngồi trước bàn trang sức.
Trên tóc của nàng gắn lên rất nhiều trâm thoa, rất long trọng. Vệ Tú cẩn thận tháo xuống từng món, tránh kéo nhầm tóc của Bộc Dương. Trong lòng Vệ Tú càng khẩn trương hơn cả lúc nãy, vì trong mắt nàng công chúa cái gì cũng tốt, vì thế, đối với việc bản thân không hoàn hảo lại càng để ý nhiều hơn.
Sau khi cởi hết trâm cài, vòng cổ, Bộc Dương kéo gương nhìn một lần rồi mới nói với Vệ Tú.
"Ta giúp phò mã cởi áo mão."
Vệ Tú cố gắng trấn định bản thân, muốn mình giống như bình thường. Nàng gật đầu, trong lòng đã đồng ý. Hai người đã là phu thê, chính là người thân nhất của nhau, tất nhiên không thể quá khách khí. Nhưng khi lời đến bên môi nàng thì lại trở thành lời khác.
"Ta có thể tự làm được, phòng trong đã chuẩn bị nước ấm, điện hạ nên rửa mặt trước."
Bộc Dương vẫn còn một lớp trang điểm trên mặt, nên rửa sạch thì mới có thể đi ngủ được. Nàng suy nghĩ một lúc cũng đồng ý, nên đứng dậy đi vào phòng trong.
Vệ Tú thở nhẹ một hơi. Đợi cho bóng dáng Bộc Dương khuất sau cửa phòng thì nàng mới di chuyển xe lăn, lấy ra quải trượng để một bên tự mình chống đỡ để đứng lên, rồi sau đó khó khăn cở bỏ ngoại bào của mình.
Nói là khó khăn, thật ra cũng không phải khó. Gần hai mươi năm nay, nàng đều làm những việc này, cũng đã quen rồi. Chỉ là nếu người ngoài nhìn vào thì đều cảm giác nàng hơi vất vả.
Cho tới khi nàng ngồi lại vào xe lăn thì trên người chỉ còn lại trung y màu trắng. Nàng tự đẩy xe vào phòng trong, Bộc Dương đang ngồi trên giường nhỏ đợi nàng.
-------------
Tác giả có lời muốn nói: đoạn lượt bớt phía sau luôn mang ý nghĩa sâuxa.
--------------
Thành thân rồi. Một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng. Mọi người ráng chờ chap sau đi nha.