Trương Thiết Ngưu đang nghiêm túc rối rắm có nên vứt bạn học Từ Tái Xuân không, hiện tại hơi suy nghĩ lung tung rồi.
Không có nguyên nhân nào khác, vì Từ Tái Xuân đang nói với anh cái gì gọi là điều ước, bộ ngực đầy đặn ấy còn cọ cọ cánh tay anh.
Ô! Anh cũng không phải người chết!
Anh là người đàn ông trưởng thành khí huyết sôi sục mà!
Trương Nghiêu nghĩ, tối nay trăng sáng ít sao, quạ đen cũng chẳng có một con, chắc là một nơi rất tốt đấy, đây không phải thiên thời địa lợi nhân hòa thì là gì.
Xoay người lại, anh nhìn chiếc giường cũ nát kia, còn có bức tường ố vàng loang lổ, dục vọng trong lòng giảm đi một ít.
“Anh ơi… em cũng ước một điều ước.”
Trương Nghiêu thoáng mất tập trung, tối nay rốt cuộc ăn thịt hay uống canh đây? Anh rối rắm lắm.
Dẫn Từ Tái Xuân ra ngoài, không phải muốn mở cửa, muốn ăn thịt sao? Rốt cuộc anh còn do dự cái gì, căn bản cứ liều lĩnh nhào tới đi!
Trương Nghiêu nuốt nước miếng, còn Từ Tái Xuân nói gì, xin lỗi… không thể nào chú ý.
“Em ước mãi mãi ở chung với anh.”
Trương Nghiêu phục hồi tinh thần, anh nhìn Từ Tái Xuân, hơi kinh ngạc với điều ước cô sẽ hứa hẹn như vậy.
“Em ước điều này làm chi?” Làm hại lương tâm anh có chút thấp thỏm.
Từ Tái Xuân chớp chớp mắt, con ngươi đen như mực tràn ngập sự ngây ngô và hiền lành.
“Vì anh rất cô đơn, em muốn ở cùng anh.”
Đồ ngốc, em có biết cái gì gọi là cô đơn sao?
Trương Nghiêu không nói gì, chỉ rút cánh tay bị Từ Tái Xuân ôm, một hồi mới nhẹ nhàng nói: “Từ Tái Xuân, em có biết em đang nói gì không?”
Từ Tái Xuân: “Em biết mà, muốn ở chung một chỗ với anh, mãi mãi bên nhau.”
“Mãi mãi em biết bao lâu không?”
Từ Tái Xuân thành thật lắc đầu, “Em nghĩ… sẽ cực kỳ lâu ấy…”
Trương Nghiêu nhìn Từ Tái Xuân, anh cố gắng muốn nhìn ra tia chột dạ hay giả dối thoáng qua khuôn mặt cô ngốc này, song anh nhìn một hồi chỉ thấy sự ngu ngốc, chẳng phát hiện được thứ khác.
Anh thực sự… nghiêm túc cái gì với một cô bé ngốc chứ.
Ở trong lòng thở dài, Trương Nghiêu im lặng, chỉ nhẹ nhàng ngoéo tay với Từ Tái Xuân.
Từ Tái Xuân, tốt nhất cả đời em đều ngốc thế, bằng không… sau khi em thông minh nhớ lại, em chắc chắn sẽ quỵt nợ.
Chọn ngày không bằng hôm nay, Trương Nghiêu quyết định tối nay sẽ làm việc lớn.
Anh tính toán, kinh nguyệt của Từ Tái Xuân hẳn đã qua. Được rồi, thời kỳ an toàn tính thế nào nhỉ, xem Baidu thử? Bỏ đi, thời kỳ an toàn hình như không an toàn %, vẫn tìm áo mưa thôi.
Trải qua việc rối rắm lựa chọn, Trương Nghiêu quyết định ra ngoài mua ít đồ cần dùng.
Từ Tái Xuân cũng muốn theo, song sau lần mất mặt trước đó, Trương Nghiêu kiên quyết cự tuyệt.
“Anh ra ngoài mua thuốc, em đừng theo.”
Từ Tái Xuân tủi thân bĩu môi, Trương Nghiêu hết cách đành dụ dỗ: “Về sẽ mua kẹo que cho em, vị em thích.”
Trong nháy mắt, mặt mày Từ Tái Xuân rạng ngời, oán khí gì đều không còn.
Đúng là ngu ngốc.
Ba phút sau, Trương Nghiêu đứng ngay cửa nhà trọ nhỏ cũ nát, gió lạnh thổi vù vù, anh lạnh quá, tựa như tim anh vậy.
Ai có thể nói cho anh biết, tại sao nhà trọ cũ nát này bán thuốc, lại không bán áo mưa không.
Sau khi bà chủ thối tiền cho Trương Nghiêu, chắc thấy sắc mặt anh rất tệ, nên dè dặt đề nghị, “Nếu không, cậu đi tới phía trước mười phút, xem thử tiệm thuốc bắc nhà ông Chu có không? Bất quá, tôi đoán cũng quá hạn rồi…”
Sắc mặt Trương Nghiêu âm trầm, chẳng nói lời nào.
Trong lòng anh thầm muốn lật bàn.
Song, bà chủ vẫn còn nói, “Thực ra muốn đồ chơi kia làm gì, sau khi làm xong cậu rút ra ngay là được… Nếu không, để cô gái nhà cậu giúp cậu hút đi… Hihihihi… chồng tôi thích nhất tôi… Khụ khụ…”
“…”
Trương Nghiêu thực sự chịu đủ rồi, cầm một bao thuốc lá, thoáng suy nghĩ, cuối cùng thở phì phò về căn phòng nhỏ cũ nát.
Sớm biết thế, về nội thành cho rồi.
Từ Tái Xuân ở trên giường tiếp tục nhớ nhung kẹo que Trương Nghiêu hứa mua cho cô, khi Trương Nghiêu nói nhà trọ nhỏ không có, khuôn mặt rạng rỡ của Từ Tái Xuân lập tức viết đầy đau thương.
Trương Nghiêu xoa mặt cô, “Muộn rồi, đừng ăn nữa, cẩn thận sâu răng đó.”
Từ Tái Xuân gật đầu, dáng vẻ vẫn có chút tủi thân.
Trương Nghiêu suy nghĩ một chút, nói với Từ Tái Xuân: “Em nhắm mắt lại.”
Và hệt như lần trước đó, Trương Nghiêu tính giở trò cũ.
Nhưng anh không định tối nay ăn thịt ngay, nguyên nhân rất đơn giản, chả có áo mưa, anh cảm thấy mình không thể nhịn được vào thời điểm mấu chốt, lẽ nào bảo Từ Tái Xuân hút cho anh sao? Chỉ e rất có khả năng cô dứt khoát cắn đứt của anh mất.
Ngẫm lại, Trương Nghiêu liền mềm nhũn.
Hơn nữa, còn một nguyên nhân anh vẫn không muốn thừa nhận.
Ở chỗ này, anh sợ Từ Tái Xuân tủi thân.
Mặc dù Từ Tái Xuân ngốc, nhưng anh cảm thấy cô nên có được thứ tốt hơn.
Trương Nghiêu tính dụ dỗ Từ Tái Xuân, và giống như lần trước, thơm nhẹ cô là được.
Song dè dặt thơm lên đôi môi mềm mại, Trương Nghiêu mở mắt, lại phát hiện đôi mắt tròn xoe kia của Từ Tái Xuân căn bản chưa nhắm lại.
“Em là đồ lừa đảo! Anh bảo em nhắm mắt mà!” Rõ ràng chơi xấu! Đúng là không biết giữ lời.
Từ Tái Xuân vuốt môi mình, còn liếm chỗ cũ, đối với việc lên án của Trương Nghiêu, cô có vẻ hết sức uất ức, “Em… chỉ muốn biết đó là kẹo gì mờ… ngọt vậy.”
Bất quá, từ hôm nay trở đi, Từ Tái Xuân chắc đã biết.
Trên thế giới này thứ ngọt nhất không phải kẹo que, mà là môi anh.
Nghĩ về sau đều có thể ăn thứ ngọt thế này mỗi ngày, Từ Tái Xuân vui vẻ nở nụ cười.
“Cười cười cười! Em chỉ biết cười!” Lúc này, Trương Nghiêu lại muốn vứt bỏ Từ Tái Xuân, anh tức giận nằm xuống, còn đưa lưng về phía Từ Tái Xuân, có thể chưa tới một lát, anh cảm giác được một khối ấm áp dán lên lưng, không đúng, nghiêm chỉnh mà nói, là hai khối ấm áp, mềm mại cực kỳ dán lên tấm lưng rắn chắc của anh, cũng giống như dán lên tim anh.
Lòng anh mềm nhũn, đâu còn nhớ rõ rốt cuộc mình đang tức giận cái gì nữa.
Đêm nay, Trương Nghiêu gặp một giấc mơ rất khủng bố rất chân thực.
Anh mơ thấy Từ Tái Xuân bị đặt trên khối đá lớn, anh nhìn cô yếu ớt gọi anh ơi, nhưng chả xoay đầu lại.
Vì còn không ít tảng đá lần lượt lăn xuống.
Anh không nghĩ mình chẳng cần mạng.
Từ Tái Xuân khóc liên tục, anh cũng không xoay đầu, chỉ nói với Từ Tái Xuân: “Đây là ý trời, không liên quan đến anh. Từ Tái Xuân, em đừng trách anh.”
Sự thực chứng minh, giấc mộng cũng không hoàn toàn trái ngược.
Ầm ầm ầm mấy tiếng, Trương Nghiêu từ trong ác mộng giật mình tỉnh giấc, nhưng lúc này đã muộn, chân anh đã bị xà ngang hung hăng đánh một cái.
Mẹ nó, đau quá, gãy mất rồi.
Cũng may, không bị chặn.
Trương Nghiêu tự dìu mình, nhanh chóng phản ứng kịp, chuyện gì thế này, căn phòng hình như sụp đổ, hơn nữa còn có dấu hiệu tiếp tục sụp đổ, phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi.
Trương Nghiêu kéo chân mình ra ngoài, song đi được mấy bước, bỗng nhiên anh sực nhớ cảnh tượng trong mơ.
Mẹ kiếp! Từ Tái Xuân ngốc nghếch ấy đâu.
Trương Nghiêu kéo lê cái chân gãy, tìm kiếm Từ Tái Xuân trong mảng bừa bộn, mẹ nó, đồ ngốc đó đi đâu rồi.
Lẽ nào đây cũng là giấc mơ của mình? Nhưng cơn đau buốt trên đùi khiến Trương Nghiêu căn bản không thể tự an ủi, đây chẳng phải mơ.
Bên ngoài truyền đến tiếng kêu la hoảng sợ, mơ hồ, anh nghe được giọng Từ Tái Xuân.
Mẹ nó! Ai nói Từ Tái Xuân ngốc, thời điểm quan trọng, cô còn trốn nhanh hơn chuột.
Hóa ra, giấc mơ đúng là ngược lại. Trong mơ, anh vứt bỏ Từ Tái Xuân, ở hiện thực, anh bị Từ Tái Xuân hoàn toàn vứt bỏ.
Rõ là —— không phải không trả thù, mà là thời cơ chưa tới đấy!
Trương Nghiêu chẳng biết, từ nhỏ vận may Từ Tái Xuân rất tốt.
Mặc dù gặp phải Trương Nghiêu có vận may xui xẻo, song sau khi cô ngốc, vận may hình như lại trở về cuộc sống cô.
Căn phòng nhỏ cũ nát không có WC, Từ Tái Xuân đẩy Trương Nghiêu một cái, Trương Nghiêu cũng không tỉnh lại, cô mắc đến độ thực sự không nhịn nổi, bèn đi xuống tìm nhà vệ sinh.
Nhưng cô tìm một vòng không có bất kỳ ai, WC cũng chả tìm được.
Từ Tái Xuân nhịn không nổi nữa, chuẩn bị ra ngoài tìm bụi cỏ giải quyết tại chỗ, thuận tiện tưới tiêu cho hoa cỏ.
Song chẳng ai ngờ được, ngay khi cô ra ngoài tìm bụi cỏ, bên này truyền đến tiếng động ầm ầm ầm.
Cô sợ đến choáng váng, căn bản chả biết chuyện gì xảy ra.
Mãi đến khi rất lâu, mới có giọng nói hoảng hốt lo sợ vang lên.
“Đi mau! Sạt lở núi rồi!”
Từ Tái Xuân trơ mắt nhìn ngôi nhà kia bị thứ trên núi lăn xuống đánh trúng, sau đó sụp đổ.
Cô sợ, cô cũng muốn chạy.
Nhưng chạy được mấy bước, cô ngã nhào trên đất, sau đó đau đớn làm cô tỉnh táo.
Không đúng… Còn anh nữa.
Từ Tái Xuân đứng dậy chạy ngược về, anh, Trương Nghiêu còn trong phòng.
Từ Tái Xuân bị bà chủ chạy tới trước mặt ôm, “Đừng vào đó! Nhà sắp sụp rồi… Huhuhu… nhà của tôi đó! Sắp sụp rồi… huhuhu… Đáng chết! Nhà của tôi! Sắp sụp rồi… huhuhu…”
Từ Tái Xuân mặc kệ cái gì mà nhà hay không nhà, cô chỉ biết một sự thật, Trương Nghiêu vẫn chưa ra.
Cô còn phải mang Trương Nghiêu ra nữa!
Bà chủ vừa khóc, vừa ôm Từ Tái Xuân.
“Em gái à! Em đừng ngốc vậy! Trong đó nguy hiểm lắm! Đàn ông không còn cũng thôi đi! Lại tìm một người nữa! Mạng mình mất rồi! Không thể tìm lại được! Huhuhu… nhà của tôi! Sắp sụp rồi!”
Từ Tái Xuân mất sức lực rất lớn mới đạp bay bà chủ, sau đó vọt vào căn nhà.
Nếu như nói Từ Tái Xuân được thần may mắn chăm sóc không ngừng, thì Trương Nghiêu lại bị thần xui xẻo dựa.
Anh nghe được tiếng khóc của Từ Tái Xuân, vất vả lắm mới giãy giụa thoát khỏi căn phòng, nhưng vừa tới cửa, bèn phát hiện đạn thịt Từ Tái Xuân bắn tới.
Đạn này mà đụng cũng bỏ đi, quan trọng là còn đụng phải một khúc gỗ.
Trương Nghiêu hận đuôi mắt mình, mắt thấy khúc gỗ kia lỏng lẻo, một tảng đá to sắp nện lên người Từ Tái Xuân, anh cũng chẳng biết sức lực từ đâu ùa tới, bổ nhào qua, đẩy Từ Tái Xuân ra.
Mẹ nó! Đương nhiên Từ Tái Xuân tạm thời bị sức bật đẩy ra ngoài, nhưng bản thân anh lại xui xẻo hoàn toàn bị vùi trong gạch đá.
Khi bóng tối ập tới, Trương Nghiêu tức giận nhịn không được mắng một câu.
Mẹ kiếp! Nếu có thể sống, chắc chắn phải hung hăng vứt bỏ Từ Tái Xuân! Đúng! Hung hăng vứt bỏ!!!!
Mẹ nó! Khi ấy đầu óc anh bị rút gân mới muốn chịu trách nhiệm với Từ Tái Xuân. Chịu trách nhiệm em gái em đó!