Đem Yến Nhiễm điều vào nội viện làm việc, quả thật là việc Lý Tịch Trì tối hôm qua mới quyết định.
Trong đó cũng chẳng có nguyên do gì đáng nói tỉ mỉ. Chỉ là ban ngày hắn thấy Yến Nhiễm đứng ở trong mưa, mờ mịt thê lương, đột nhiên nhớ tới hắn xuất thân từ sa mạc, chỉ sợ không thích ứng được khí hậu lạnh ướt nơi đây, nhưng lại bất tri bất giác phải chịu đựng một năm, trong lòng cảm thấy như đang vướng mắc cái gì.
Bỗng nhiên tới buổi tối, tên nô tài nói tuyết sắp rơi, Lý Tịch Trì mới nhớ tới chuyện gỗ Khê Xích, rốt cục không nhịn được kêu tổng quản, nhưng lại chỉ tùy tiện nói là an bài một công việc trong nội viện cho Yến Nhiễm.
Mà thẳng đến sau giờ ngọ hôm nay nghe thấy Ngữ Đồng đến phục mệnh, hắn mới biết được Yến Nhiễm được an bài vào thư phòng của mình.
Sau đó, tựa hồ không có lý do gì, từ trước đến nay Lý Tịch Trì hầu như không bao giờ tới thư phòng sau giờ ngọ, lại một mình hướng Mộng Bút Hiên cất bước.
Theo suy nghĩ của hắn, nguyên là muốn thông qua một năm khổ dịch này, đem tính cách quật cường của Yến Nhiễm xóa bỏ sạch. Ngay cả vẻ hoạt bát lanh lợi tựa như ánh sáng rực rỡ trong sa mạc cũng đã không còn, như vậy ít nhất cũng xứng với thân phận tù binh của hắn.
Rất nhiều lần, Lý Tịch Trì được mời vào hoàng cung tham gia tiệc rượu, nhìn thấy các mỹ nhân muôn màu muôn vẻ bị bắt đến từ dị quốc, không ngoại lệ đều là thấp mi thuận mắt. Ngay cả vị Hồ phi được xưng khuynh quốc khuynh thành, bị Đại Diễm thiết kỵ mang đến kinh thành ngày thứ hai cũng đã cam tâm tình nguyện mà bám vào đương triều thiên tử trước mặt.
Việc này không khỏi làm Lý Tịch Trì liên tưởng tới thiếu niên sa mạc to gan lớn mật kia, dám ngang nhiên trái lại mệnh lệnh của chủ nhân. Nếu là trong cung điện, sớm đã mắc trọng tội mà chết cả vạn lần.
Cho nên, y đánh Yến Nhiễm một chưởng, cũng biến hắn thành nô bộc, vốn đã là phá lệ khai ân. Vậy mà hôm qua thấy bộ dáng Yến Nhiễm đứng trong mưa im lặng, đã có sai biệt rất lớn so với lúc mới vào phủ, trong lòng liền mơ hồ có chút động tâm. Cảm giác dường như có thể kiểm nghiệm được một chút thành quả “điều giáo” một năm nay.
Lý Tịch Trì trong lòng suy tư lung tung, đại môn Mộng Bút Hiên đã gần ngay trước mắt. Cánh cửa không khóa, Yến Nhiễm xem ra đang ở bên trong quét dọn. Lý Tịch Trì thở mạnh một hơi, như trước lộ ra vẻ mặt âm trầm lãnh khốc.
Song cửa vừa bị đẩy ra, y đã thấy Yến Nhiễm cuộn mình thành một cục nằm trên mặt đất rên rỉ, dường như bất ngờ phát bệnh nặng, sắc mặt trắng bệch, yếu ớt.
Trong lòng đột nhiên lo lắng sợ hãi, Lý Tịch Trì chỉ biết gấp gáp bước tới bên người Yến Nhiễm, đỡ lấy bờ vai của hắn, muốn hỏi hắn đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
Yến Nhiễm đã đau đến đầu váng mắt hoa. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu có chút mơ hồ, hắn chỉ lờ mờ cảm giác được trên vai có một bàn tay, tình thế cấp bách làm hắn trở tay bắt lấy ống tay áo người nọ.
Người nọ tựa hồ cũng không biết nên làm như thế nào cho phải, nhưng lại dứt khoát một tay ôm hắn lên, đi nhanh về nơi nào đó.
Nói cũng kỳ quái, ngay lúc người nọ ôm mình lên từ mặt đất, Yến Nhiễm đột nhiên cảm giác được đau đớn bắt đầu giảm bớt.
Cùng lúc đó, hắn phát giác thân thể mình được nhẹ nhàng đặt vào một chiếc giường mềm mại, sau đó có một bàn tay phủ lên trên bụng.
Kỳ tích xuất hiện, đau đớn như bị xé rách nhất thời biến mất, hài tử dưới bàn tay ấm áp kia dĩ nhiên lại dần an tĩnh lại.
Giống như thiêu thân hướng tới ánh sáng, Yến Nhiễm trong lúc ý thức mơ hồ cũng không tự chủ được mà dựa sát vào người nọ.
Mặc dù vẫn không biết đến tột cùng chuyện gì đang diễn ra, nhưng thấy động tác Yến Nhiễm, Lý Tịch Trì liền phỏng đoán bụng hắn có thể đang rất đau, thế nên mới cuộn tròn thân thể lại.
Vì vậy y liền thử thăm dò mà sờ bụng Yến Nhiễm, lại không nghĩ rằng chính mình chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên một cái, khối thân thể mỏng manh kia liền lập tức trầm tĩnh lại.
Yến Nhiễm rất ngoan ngoãn, cư nhiên an ổn mà mặc y ôm, thậm chí lại còn chủ động hướng gần tới bên người y mà dựa vào.
Lý Tịch Trì trong lòng thầm giật mình, cho dù hắn từng hy vọng Yến Nhiễm có thể đối với mình ôn nhu thần thuận, nhưng lại không ngờ tới chuyện có thể thuận lợi tiến triển như thế.
Mặc dù trí nhớ đã trở nên mờ nhạt nhưng người trong lòng so với một năm trước nhẹ hơn rất nhiều. Mà thân thể chỉ mặc y phục đơn bạc cư nhiên còn có thể sờ thấy xương sườn nhấp nhô.
Hai hàng lông mày Lý Tịch Trì một lần nữa nhăn lại.
Nếu là Yến Nhiễm ngay từ đầu có thể giống như các tù binh khác ôn thuận, như vậy mình tuyệt đối sẽ không để hắn chịu đựng loại thống khổ này. Hồ phi bị Hoàng đế cầm giữ có thứ gì, Yến Nhiễm cũng có thể có được thứ đó, thậm chí nhiều hơn, tốt hơn. Hắn sẽ là tù binh hạnh phúc nhất Đại Diễm Vương triều, chỉ cần đêm hôm đó, hắn nguyện ý vì mình hiến một vũ khúc, không phải quật cường mà xé rách quần áo.
Bộ phục sức nọ cũng không phải quần áo phụ nữ bình thường, mà là chiến lợi phẩm đến từ một tiểu quốc. Là trang phục hoàng tộc vừa mới đoạt được sau khi chiến tranh kết thúc.
Hồ Di chư quốc cùng Đại Diễm tập tục khác xa nhau. Y trang nam nữ khá giống nhau như chiều dài rộng thân áo hay độ hẹp tay áo. Cho nên Lý Tịch Trì khi đó cũng không lưu ý tới quần áo đó là của nam hay nữ, chỉ là cảm giác được mỹ lệ mới lạ, liền xin hoàng huynh mang về.
Hắn kỳ thật chỉ cảm thấy màu xanh biếc như bảo thạch này cùng đôi mắt Yến Nhiễm cực kỳ xứng đôi. Cho đến sau khi biết rõ ngọn nguồn rồi, hắn cũng không giải thích với Yến Nhiễm.
Mà muốn hắn nhân nhượng, chỉ một người Trầm Doanh Thu là đủ rồi. Yến Nhiễm bất quá chỉ là tù binh với hai bàn tay trắng, dù sao trốn không thoát khỏi lòng bàn tay mình, không cần dụng tâm dỗ dành cùng che chở, như lúc đầu chỉ có thể ở lại bên cạnh mình.
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng người trong lòng giờ phút này thống khổ như thế khiến Lý Tịch Trì không cách nào bỏ mặc được. Đợi đến lúc sắc mặt Yến Nhiễm thoáng dịu đi một chút, y rốt cục nhớ tới hẳn là nên đi gọi đại phu đến chẩn đoán một phen.
Song hắn chỉ mới đưa tay từ trên người Yến Nhiễm rời đi, thân thể gầy yếu mà nhợt nhạt này đã bất an mở to hai mắt.
Sau khi xác định kẻ bên người chính là Lý Tịch Trì, Yến Nhiễm lập tức cảnh giác ngồi dậy, mà tâm trí cũng nhất thời rõ ràng đau đớn vừa rồi sở dĩ biến mất cũng là có nguyên nhân.
Thì ra hài tử cảm thấy phụ vương chưa từng gặp mặt đã tới, lúc này mới ngoan ngoãn mà an tĩnh lại.
Yến Nhiễm chậm rãi đưa tay đặt tại nơi hài tử, thở dài một hơi.
Chính mình chịu sự hành hạ gần một năm mang thai, cẩn cẩn dực dực mà bảo hộ nó không để điều gì tổn thương, lại còn bởi vì ý tốt giấu diếm nó mà bị hành hạ chết đi sống lại. Nhưng cái tên phụ vương không biết sự tồn tại của hài tử, lại thành thân nhân chính thức trong lòng của tên không biết tốt xấu này…
Thật không hổ là con của Lý Tịch Trì, chỉ sợ trưởng thành cũng là một kẻ ma tinh.
Lòng hắn cảm thấy buồn bã, đột nhiên cằm bị Lý Tịch Trì bóp chặt, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”