Chăm chú ngắm thân thể bé xíu yếu ớt nọ, lần đầu tiên Lý Tịch Trì nếm trải cảm giác sợ hãi sâu sắc.
Chính y đã tự tay sát hại cốt nhục ruột thịt của mình. Kẻ tội nhân hung ác trời đất bất dung – Lý Tịch Trì.
Kể từ hôm hài tử rời bỏ dương gian, ám ảnh tội lỗi cùng tự trách mãnh liệt trùm phủ toàn bộ tâm trí.
Thậm chí những ngày đầu, cứ mỗi khi màn đêm buông xuống, chỉ cần khép mi sẽ trông thấy hài tử kia máu me đầm đìa tập tễnh tiến dần về phía y, miệng thều thào kêu gọi: ‘Phụ thân’ song lần nào Lý Tịch Trì vươn tay muốn bồng bé thì nó lập tức biến thành vũng máu đỏ tươi tanh tưởi.
Mặc dù ngụy trang bên ngoài gương mặt lớp biểu tình cao ngạo lãnh khốc nhưng mà đối diện với giấc mơ khủng khiếp triền miên đã khiến y sớm mệt mỏi rụng rời.
Bởi vậy tại thời điểm Yến Nhiễm đưa ra yêu cầu muốn gặp mặt hài tử, y càng thêm chắc chắn Yến Nhiễm tuyệt đối không thể chịu đựng được loại đả kích kia.
Chuyện tới nước này, tìm thế thân là biện pháp khả thi duy nhất. Mà sở dĩ lựa chọn nữ hài tử cũng vì Lý Tịch Trì không thể chấp nhận cho một kẻ khác huyết thống được bước chân vào từ đường nhận tổ quy tông, danh hiệu phong hào hay dòng họ hoàng tộc. Mặt khác y vẫn âm thầm hy vọng, chờ mong Yến Nhiễm tha thứ, giảng hòa với mình trong tương lai.
Nếu thế, họ còn cơ hội sinh thêm một hay vài hài tử khỏe mạnh, đáng yêu nữa. Sau đó, y sẽ chọn ra thế tử kế thừa toàn bộ vương phủ và phong hào tổ tiên truyền lại.
Ai ngờ đâu, bao nhiêu ảo tưởng tốt đẹp phút chốc tan vỡ thành bọt biển hư vô chỉ bởi sai lầm ngớ ngẩn trong trí nhớ!
Yến Nhiễm yên lặng ngồi đợi y giải thích. Nhìn sâu vào đôi mắt ấy, gương mặt Lý Tịch Trì tái nhợt đi, môi khô khốc mấp máy liên hồi, trí óc trống rỗng không cách nào thốt nổi lời nói dối vẹn toàn.
“Mọi chuyện qua rồi… Có lẽ hài tử đã sớm bước vào vòng luân hồi siêu thoát.”
Bầu không khí tĩnh mịch nặng nề, y thấp giọng lẩm nhẩm vừa như biện bạch với Yến Nhiễm, vừa như đang an ủi chính tâm linh mình: “Nếu ngươi muốn, chúng ta lại sinh thêm mấy hài tử… Lần này, ta nhất định sẽ chăm sóc hai cha con thật cẩn thận.”
Y chân thành tha thiết song Yến Nhiễm vẫn giữ nguyên tư thế, không hề phản ứng đáp trả. Đột nhiên hắn trở nên an tĩnh dị thường, cả người cuộn sâu dựa vào lưng ghế, những lọn tóc dài lòa xòa che giấu biểu cảm trên gương mặt.
.
Lý Tịch Trì cực kỳ e ngại sự lặng lẽ này của Yến Nhiễm. So với bi thương hay bùng phát phẫn nộ càng đáng sợ hơn. Nó khiến y cảm thấy bất lực một cách thấu triệt.
Thời gian chầm chậm trôi qua dài thật dài, rốt cuộc Yến Nhiễm mở miệng thăm dò: “… Ngươi đem con chôn cất ở đâu? Ta muốn tới thăm bé.”
Ngay lúc Lý Tịch Trì mở miệng trả lời thì một tên thị vệ từ đâu lảo đảo chạy vào, hấp tấp bẩm báo: “Vương, Vương gia… Trầm công tử cùng Trịnh Trường Cát bây giờ đang ngụ ở Đông Sương phòng. Mà Trịnh Trường Cát còn bị trọng thương nguy kịch!”
Những lời hổn hển ngắt quãng khác chi sấm dậy bên tai, phút chốc không khí vốn nặng nề thâm trầm nơi đại sảnh hoa đình tăng thêm vài phần kinh hãi.
Vừa nghe Trầm Doanh Thu gặp điều bất trắc, Lý Tịch Trì lập tức muốn đi xem xét tình hình. Thế nhưng y không cách nào yên tâm bỏ Yến Nhiễm ngồi lại một mình trong tâm trạng hỗn loạn bấp bênh. Đúng là tiến thoái lưỡng nan. Đương phân vân khó xử, đột nhiên Yến Nhiễm bật vụt dậy, băng băng lướt chạy.
Trước diễn biến ấy, Lý Tịch Trì vội vàng giao bọc tã lót cho tên thị vệ, vận dụng khinh công bám sát bóng lưng Yến Nhiễm.
Trong Đông Sương phòng, Trịnh Trường Cát nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, Trầm Doanh Thu trực sát cạnh cùng Trịnh quản gia bối rối đứng phía sau. Vị đại phu được mời còn chậm chạp chưa kịp tới thì Yến Nhiễm và Lý Tịch Trì đã người trước kẻ sau đồng loạt ùa vào.