Tiểu Thu kéo Hạ Khô đi múc thêm ít nước giếng nên tạm thời trong viện chỉ còn mỗi Yến Nhiễm cùng Lý Tịch Trì. Mặc dù khoảng cách giữa đôi bên chưa đầy một trượng nhưng Yến Nhiễm lại giả vờ coi Lý Tịch Trì như người vô hình, khẽ cúi thắt lưng nhặt nhạnh, sắp xếp khí cụ và sàng đan.
“Buông xuống đi, để ta làm cho!”
Hiển nhiên người nôn nóng, phá vỡ im lặng trước vẫn là Lý Tịch Trì. Y đứng dậy đè tay lên bả vai Yến Nhiễm, ấn hắn ngồi trên ghế. Chính bản thân y thì khom người cầm dụng cụ của hạ nhân lần đầu tiên trong cuộc đời. Tuy rằng từ lớn đến bé y sống nhàn nhã sung sướng song chút công việc nhỏ nhoi này cũng chẳng có gì khó khăn. Đám đồ vật bày tứ tung phút chốc được thu xếp thỏa đáng, ngăn nắp. Sau khi hoàn thành, y sải chân bước đến trước mặt Yến Nhiễm.
Yến Nhiễm cứ bất động ngồi đấy mặc kệ y, thậm chí chẳng thèm nâng mi mắt lên nhìn.
Về phần Lý Tịch Trì, lúc này trong đầu y tràn ngập hình ảnh tươi cười rạng rỡ tựa ánh nắng mặt trời của Yến Nhiễm.
Vì vậy y nghiêm mặt lại, kiên quyết ra lệnh: “Cười một cái ta xem nào.”
Yến Nhiễm vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ dửng dưng như trước, tựa hồ chẳng để lời y nói lọt vào tai.
Lý Tịch Trì cau mày lập lại một lần nữa: “Nếu bây giờ ngươi cười với ta, lát nữa sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.”
Thấy y tuyên bố kì quặc như thế, đôi vai gầy gò mỏng manh của Yến Nhiễm phút chốc run lên nhè nhẹ.
“Nếu ta cười với ngươi, ngươi sẽ tặng ta cái gì?” Yến Nhiễm xúc động khàn khàn hỏi rõ: “Liệu có thể cho ta gặp hài tử được không?”
Thanh âm kia phảng phất chút ngạc nhiên, sợ hãi lại mơ hồ mang theo tia chờ mong khắc khoải tuyệt chưa phai mờ.
Nghe câu nói ấy Lý Tịch Trì ngẩn người ra. Y rất muốn mở miệng từ chối song đôi môi cứ mấp máy liên hồi chẳng cách nào thốt lên nổi một chữ “không” cứng rắn.
Giờ khắc này, trước mắt y chỉ có hình ảnh duy nhất, cảnh Yến Nhiễm dịu dang cười với Hạ Khô, nâng tay khẽ vuốt ve mái tóc dài, biểu tình ôn nhu tràn ngập thương yêu sủng nịnh… Đó chính là bản năng của người phụ thân vừa mất đi hài tử ruột thịt, bất tri bất giác bộc lộ rõ ràng toàn bộ tâm tư.
Sâu dưới đáy tim dâng trào trăm mối cảm xúc mãnh liệt hỗn loạn, Lý Tịch Trì không tự chủ được buông giọng đáp trả: “Có thể…”
Lời này vừa thốt ra, ngay chính bản thân y cũng âm thầm lấy làm kinh hãi. Còn riêng Yến Nhiễm, bởi câu nói ấy mà giật mình ngẩng phắt đầu hô:
“Vậy được…”
Hắn nhắm mắt hít sâu một hơi, trầm mặc bình ổn suy nghĩ rồi chầm chậm di chuyển khóe môi nhợt nhạt.
Nhìn nét cười gượng gạo kia, bao nhiêu tâm tình sung sướng hạnh phúc đột nhiên tan biến thành tro bụi hư vô. Lý Tịch Trì lẳng lặng vươn tay hòng xóa đi nụ cười đầy chua xót ấy cơ mà vẫn không tài nào ngăn nổi hàng lệ cứ mãi tí tách tuôn rơi.
Hai ngày sau khi Lý Tịch Trì đồng ý đáp ứng nguyện vọng của Yến Nhiễm cũng là thời điểm thích hợp cho việc chính thức ủ rượu Tiên Nhân Chưởng.
Mới tờ mờ sáng, Lý Tịch Trì đã nôn nóng xuất môn rời Vương phủ không biết đi đâu. Đến tầm đầu giờ Mão,Yến Nhiễm trở mình dậy đi ra ngoài sân, cùng Hạ Khô và Tiểu Thu vớt mấy bọc lá dìm ngập trong nước suốt ba hôm nay rồi khoan khoái tới phòng bếp.
Vừa bước chân qua ngưỡng cửa, Yến Nhiễm thấy hạ nhân đã đứng trực chờ sẵn từ sớm. Nhác trông thân ảnh hắn, họ vội vội vàng vàng chạy vô bếp ôm ra hai cái bình kì lạ.
“Vương gia dặn dò nếu công tử muốn cất rượu Tiên Nhân Chưởng thì mời sử dụng cái này ạ.”
“Đây là gì vậy?” Yến Nhiễm thắc mắc.
“Thưa công tử, đây là lễ tuyền, một loại sản vật quý hiếm của quốc thổ Diễm triều. Bản thân tự ẩn ẩn men say thơm mát, chuyên được dùng để ủ dòng rượu thượng hạng nhất phẩm.”
Nghe lời giới thiệu hấp dẫn, Yến Nhiễm tò mò sai Hạ Khô mở nắp cái bình bịt kín mít trước mặt. Lập tức hương rượu ngan ngát xông thẳng vào cánh mũi. Khẽ nhúng tay vốc vài giọt lên nhấp thử, thanh trong thuần khiết lại hơi ngòn ngọt dịu nhẹ, đúng là mùi vị đặc trưng của nước suối thiên nhiên.