Sự cự tuyệt vừa nhu nhược vừa mềm mỏng yếu đuối so với chống cự giãy dụa mạnh mẽ xưa kia càng khiến y vô phương đối phó.
Giờ phút này hồn phách Yến Nhiễm tựa hồ thoát ly khỏi thân thể đầy vết tàn phá, cuộn mình phong bế trong thế giới tâm linh. Cả gian phòng lâm vào trạng thái trầm lặng chết chóc mặc y vận dụng loại cường lực gì chăng nữa cũng không đập vỡ nổi.
Cuối cùng, Lý Tịch Trì đành âm thầm tự nhủ: “… Hôm nay thấy ngươi ngoan ngoãn bớt cứng đầu hơn nhiều rồi, vậy chẳng mất công so đo tính toán cùng ngươi nữa. À, ta đem đến cho ngươi mấy thứ để ở ngoại phòng, khi nào ngươi tự xuống giường được thì thuận tiện ghé xem qua một chút.”
Nói xong, sắc mặc y liền bình tĩnh trở lại, nhấc chân đẩy cửa bước ra ngoài.
Yến Nhiễm tựa hồ không để lời y nói lọt vô tai, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nằm trên giường xuất thần hồi lâu. Ngay sau khi thân ảnh Lý Tịch Trì vừa khuất thì hai tiểu nha hoàn gương mặt u buồn, khóe mi vương đầy lệ lê gót vào trong phòng hầu hạ. Yến Nhiễm không mấy quan tâm đến họ, nhắm mắt ngưng thần, bất tri bất giác ánh nắng thưa thớt tối dần đi.
Ước chừng qua giờ Thân, rốt cục Trịnh Trường Cát đã từ ngoài phủ trở về. Hắn vừa bước vào liền chứng kiến cảnh hai nha hoàn nghiêm trang đứng bưng khay đồ ăn, bộ dáng thập phần không tình nguyện. Hắn lập tức minh bạch rõ ràng, vì vậy khẽ cười nói: “Nơi này có mình ta là đủ rồi, các ngươi cứ đi ăn cơm trước đi.”
Hai nha hoàn như được đại xá khoan hồng, lập tức bỏ chạy ra ngoài. Mà Yến Nhiễm nghỉ ngơi trên giường cũng từ từ mở mắt, nhìn Trịnh Trường Cát ôm một đống sách thong thả tới đầu giường.
“Vừa nãy ngươi đi mua sách sao?” Hắn hỏi.
“Đều để ngươi dùng cả.” Trịnh Trường Cát gật đầu nói: “Lần trước tán dóc, thấy ngươi hình như khá hứng thú với thuật tính toán, vì vậy vội vàng tìm mua một ít tới cho ngươi giải sầu giết thời gian.”
Yến Nhiễm đưa tay cầm lấy, đột nhiên mở miệng cất tiếng yêu cầu: “Ngủ một lúc giờ khỏe hơn nhiều, có thể đỡ ta đứng lên được không?”
Trịnh Trường Cát cười nói: “Một tuần rồi còn gì, ngươi cứ tự nhiên ngồi dậy… Bình tĩnh, chờ ta qua giúp ngươi!”
Vừa nói, hắn vừa rút mấy tấm đệm nhung ra, cẩn cẩn dực dực ôm lấy Yến Nhiễm, chèn đống gối mềm dưới sống lưng.
Yến Nhiễm nằm im trên giường mười mấy ngày đến mức toàn thân bủn rủn vô lực. Mặc dù mới chỉ nâng nửa người dậy dựa vào thành giường cũng đủ thoải mái hơn rất nhiều.
Hắn nói một tiếng tạ ơn, đem đống thư tịch Trịnh Trường Cát đưa qua lật lật giở giở xem xét từng quyển nhưng lại không có lòng dạ nào ngâm cứu kĩ lưỡng. Bất giác hắn quay đầu hỏi Trịnh Trường Cát: “Trong viện có thêm vật gì lạ không?”
“Trời tối đen như mực, ta không tỉ mỉ lưu tâm.” Trịnh Trường Cát lắc lắc đầu: “Có cần ta ra coi lại xem cụ thể thế nào không?”
“Không cần đâu.” Yến Nhiễm lập tức từ chối.
Trịnh Trường Cát biết lòng hắn đang trĩu nặng tâm sự song không dồn dập vồn vã hỏi ngay mà từ tốn đặt khay thức ăn lên bàn nhỏ bê đến gần giường.
“Nếu không ăn nhanh sẽ nguội lạnh đấy!”
Dứt lời, hắn liền múc một chén canh gà sau đó lơ đãng hỏi một câu: “Hình như hôm nay có khách tới thăm, là Vương gia sao?”
Yến Nhiễm uống vài ngụm nhỏ, thanh thanh giọng đáp: “Ừm, hôm nay Trầm công tử cùng Vương gia ghé qua.”
Bàn tay đang cầm thìa của Trịnh Trường Cát run lên nhè nhẹ, nhưng miệng chỉ thản nhiên “Ừ” một tiếng, nhàn nhã nhận xét: “Tuy Trầm công tử đôi lúc ăn nói lạnh lùng lỗ mãng nhưng nhìn chung cũng chẳng phải người xấu. Ta tin sau này y sẽ không gây thêm rắc rối gì cho ngươi nữa đâu.”
Yến Nhiễm gật đầu đồng ý: “Y quả thật không phải là người xấu.”
Hắn dừng lại suy tính chốc lát. Mặc dù đối với chuyện của Cơ Thân Ngọc có vài phần tò mò nhưng ngẫm nghĩ dù sao cũng là đời tư tế nhị của người khác, hắn không định bô bô mở miệng thắc mắc.
Hai người không hẹn mà cùng lâm vào trầm mặc, không khí trùng hẳn xuống. Chốc lát sau Trịnh Trường Cát chủ động đưa ra nghi vấn: “Ngươi có chuyện gì muốn hỏi ta không?”
Yến Nhiễm lắc đầu phủ nhận.
Do dự một chút, Trịnh Trường Cát lại cất lời: “… Vậy có phải là Trầm Doanh Thu kể linh tinh gì với ngươi?”
Yến Nhiễm đang muốn giải thích, ngoài phòng bèn vang lên thanh âm bén nhón, sắc lạnh như băng:
“Ta còn chưa kịp cùng hắn nói cái gì, càng không biết Trịnh nhị ca ngươi vừa tiêm nhiễm điều gì vào đầu hắn.”
Nghe thấy giọng điệu này, Trịnh Trường Cát thót tim, giật phắt người nhìn về phía sau. Ánh trăng bàng bạc theo khe cửa mở toang trải dài trên nền đất, kẻ đứng dưới vầng sáng mông lung nhạt nhòa kia đúng là Trầm Doanh Thu.
“Trịnh nhị ca, đã lâu không gặp?”
Trầm Doanh Thu vận một thân thanh y, như Quỷ Hồn tựa vào khung cửa gỗ, lẳng lặng chăm chú quan sát nam nhân đứng trước mặt.
“Nếu không phải Yến Nhiễm vô tình nhắc tới tên ngươi, ta thật không dám tưởng tượng ngươi lại quay về đây làm nô phó.”
Trịnh Trường Cát tựa hồ rất sợ đối mặt với Trầm Doanh Thu, vừa quay đầu đã thấy thân ảnh hắn đập thẳng vào mắt, đôi môi run run mấp ma mấp máy như cá mắc cạn, mãi mới thốt nổi hai từ:
“Doanh Thu… …”
“Đừng vờ vịt gọi tên ta thân mật như thế!”
Lông mày Trầm Doanh Thu xoăn tít lại, lộ ra vẻ căm ghét cực hạn: “Tại sao không đuổi theo A Ngọc quay về đại mạc? Ngươi căn bản chưa từng cùng hắn ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn tử tế một lần có phải không!”
Trịnh Trường Cát bị hắn bức bách đến bước đường cùng, tuy khóe miệng vẫn cố gắng gượng duy trì mạt tươi cười ôn hòa yếu ớt song chẳng thể che dấu được khuôn mặt bệch ra như tờ giấy trắng.
“A Ngọc hắn không chịu nhìn ta. Mà sự việc đã đến nước này, cho dù gặp nhau rồi thì làm gì cơ chứ…”
“Trịnh Trường Cát!”
Hắn còn chưa nói hết câu đã bị Trầm Doanh Thu kích động túm chặt cổ áo rít gào: “Nhưng đó là hài tử của ngươi! Cái đồ vô tâm vô phế nhà ngươi sao có thể nhẫn tâm chối bỏ trách nhiệm thế hả!”