“Ta từng có duyên quen biết một thanh niên Bách Nguyệt hành tẩu ngang dọc giang hồ, lấy việc bán thuốc làm kế mưu sinh. Năm ấy hắn vừa tới Trung nguyên, gặp rồi yêu chân thành một vị quan trẻ. Nhưng viên quan kia chỉ coi hắn như nghĩa đệ mà đối đãi. Đêm nọ, sau khi người hắn yêu say rượu túy lúy, thừa dịp thần trí không minh mẫn, hắn giả trang thành nữ tử cùng viên quan kia quan hệ xác thịt. Sự việc qua đi, hắn liền hoài thai con nối dòng…”
Lời còn chưa dứt, Yến Nhiễm đã khẩn trương chen ngang: “Ngươi nói người kia… Tên gọi là gì?”
Trịnh Trường Cát đáp: “Tên hắn là Cơ Thân Ngọc. Ngươi cũng biết hắn sao?”
Yến Nhiễm không nhịn nổi kích động nói: “Hắn là dược sư nổi danh trong tộc chúng ta. Mấy năm nay không ai biết hành tung của hắn nơi đâu. Sau đấy thì sao? Cơ dược sư sau đấy thế nào? Còn hài tử của hắn nữa?”
Trịnh Trường Cát thấy hắn thoát khỏi trạng thái u ám, gương mặt hưng phấn trở lại, khóe miệng khẽ mỉm cười, nói: “Ngươi đừng gấp gáp, cứ từ từ. Dù sao tình cảnh của họ bây giờ vẫn tốt hơn ngươi nhiều, bình tĩnh chầm chậm nghe ta nói đã.”
Được Trường Cát chấn an trước, Yến Nhiễm nhẹ nhõm hơn bao nhiêu, nhịp đập trái tim dần bình ổn. Chăm chú hưởng thụ, thư thái an nhàn như trẻ nhỏ nghe kể câu chuyện cổ tích hạnh phúc.
Trịnh Trường Cát thay hắn đắp chăn mền cẩn thận, tránh nhiễm lạnh, sau đó bắt đầu nhớ lại.
“Trước khi vào Vương Phủ, ta từng bái sư học sơ qua về kiến thức y thuật. Bởi vậy mà cùng hành tẩu giang hồ với Cơ Thân Ngọc, lâu dần trở thành tri kỉ. Tuy nói hắn là tộc nhân tộc Bách Nguyệt, nam tử sinh sản không phải đại sự hiếm lạ trăm năm khó gặp nhưng dù sao độ nguy hiểm tính mạng vẫn quá cao. Vì thế, hắn liền tới kiếm ta thương lượng, tìm đối sách an toàn. Lúc ấy, sau khi nghe rõ ngọn nguồn, phản ứng đầu tiên của ta chính là khuyên hắn phá bỏ hài tử kia đi.”
Nói tới đây, hắn đột nhiên ngừng lại một chút, hỏi Yến Nhiễm: “Nếu đặt trường hợp là ngươi, ngươi có đồng ý phá bỏ hài tử kia không?”
Yến Nhiễm lắc đầu, chắc nịch đáp: “Chỉ cần mang trong mình dòng máu Bách Nguyệt tộc, tuyệt đối sẽ không.”
“Có lẽ đã thành truyền thống ăn nhập cốt tủy mất rồi.” Trịnh Trường Cát gật đầu cười khổ nói: “Ta thật tâm muốn ngăn cản hắn. Nhưng mà, Cơ Thân Ngọc quá bướng bỉnh, quá cương quyết. Vì vậy, suốt năm ròng ta và hắn liền phối hợp cùng nghiên cứu ngày đêm, hòng tìm phương pháp sinh hạ hài tử tốt nhất. Có điều, đáng buồn thay, trong khoảng thời gian này, vị quan viên kia thủy chung không hề quan tâm đến hắn, chưa một lần thăm hỏi. Ngược lại y dốc hết khả năng, kiếm tìm nữ nhân trải qua đoạn tình duyên như sương sớm kia cùng y. Điều này khiến trái tim Cơ Thân Ngọc dậy sóng, vừa thương tâm lại vừa mong ngóng hy vọng.”
Bất chợt, Trịnh Trường Cát quay ra hỏi Yến Nhiễm: “Nếu ngươi đứng trên lập trường của hắn, ngươi có nói cho vị quan viên kia biết mình đang mang hài tử của y không?”
Yến Nhiễm trầm mặc trong chốc lát, biểu tình nghi hoặc, do dự: “Cũng chưa chắc! Ta thấy người Trung nguyên đâu dễ chấp nhận những kiểu tình huống kì lạ như thế.”
“Chuyện này thì ngươi đoán trúng rồi.” Trịnh Trường Cát gật đầu, “Sau khi Cơ Thân Ngọc thổ lộ, ngay cả mối quan hệ huynh đệ họ cũng không duy trì nổi. Vị quan viên kia lập tức nghênh cưới thê tử vào phủ, bất chấp môn đăng hộ đối, gia thế hay cách mệnh.”
Nghe đến đó, Yến Nhiễm nhất thời nhịn không được bật hỏi: “Vậy Cơ dược sư phải làm sao bây giờ?”
Trịnh Trường Cát trả lời: “Thời gian đầu quả thật hắn rất thương tâm, ngày ngày thẫn thờ ngồi trên ngưỡng cửa, suy nghĩ đến xuất thần. Ngay cả ta nhìn thấy cũng đành lòng không đậu. Có điều dần dần nghĩ thông suốt mọi chuyện đâu đấy, hắn phát hiện mặc dù sự tình không cứu vãn nổi, nhưng trên đời còn vô số điều đáng trân trọng hơn nhiều. Thân Ngọc là một người thông minh, nắm được buông được… Sau đó ta giúp hắn sinh hạ một nam hài đáng yêu, nặng ba cân hai, khỏe mạnh tinh nghịch, lấy họ Cơ theo hắn.”
Nói tới đây, tựa hồ hồi tưởng lại bộ dáng thú vị của hài tử kia, khóe miệng hắn bất giác cong lên, hé ra nụ cười trìu mến. Chợt giật mình, như sợ Yến Nhiễm liên hệ với chuyện của bản thân mà thương tâm, hắn liền nhanh chóng ho “ khụ” hòng lấp liếm , biểu tình thay đổi tức thì. Nhưng khi hắn vừa cúi đầu, đọng vào mắt lại là mạt cười bảy phần mỏng manh, yếu đối, ba phần thương cảm xót xa trên khuôn mặt Yến Nhiễm.
“Cơ dược sư quả thật trời sinh ương ngạnh.” Thanh âm hắn bất tri bất giác ôn nhu hơn nhiều: “Ta nghĩ hài tử của hắn nhất định sẽ trưởng thành khỏe mạnh.”
Trên hai gò má tái nhợt, bi thương cùng yên ả đan xen hòa quyện tạo nên một loại biểu cảm thản nhiên kì lạ. Quan sát thần tình kia, lòng Trịnh Trường Cát trào dâng dòng tình cảm ấm áp, dịu dàng.
Hắn cúi người xuống càng lúc càng thấp, ôn nhu an ủi: “Ta kể chuyện này cho ngươi nghe, không hòng bắt ngươi thương tâm thay cho Thân Ngọc. Ngươi cũng rõ tính tình hắn rồi đấy! Nhất định chẳng để bản thân chịu tổn hại, thiệt thòi. Ta chỉ muốn lấy ví dụ khuyên ngươi tự mình ngẫm lại, thử so sánh với Thân Ngọc xem: tình cảnh của ngươi xử trí thế nào?”
Nghe hắn nói vậy, Yến Nhiễm mới thu ý định của mình lại.
“Tình cảnh của ta…” Hắn lầm bầm lầu bầu: “Muốn sống không được, muốn chết chẳng xong. Tiến thoái lưỡng nan”
“Yến Nhiễm… Ngươi cần thay đổi ngay lối suy nghĩ tiêu cực ấy đi!”
Trịnh Trường Cát ghé vào lỗ tai hắn than nhẹ: “Mặc dù vương gia đáng hổ thẹn, nhưng ít ra hắn hứa sẽ đối xử tốt với con ngươi, hắn nhất định nói được làm được. Chẳng lẽ ngươi thực sự cam lòng để hài tử cùng ngươi quay trở lại sống trong căn phòng nhỏ, rách nát mục ruỗng kia sao? Bắt bé chịu cảnh thiếu thốn, cơm không đủ no, áo không đủ mặc, hè nóng nực bức bối, đông lạnh lẽo buốt giá?”
Yến Nhiễm dường như muốn phản bác lại, song đôi môi cứ mấp máy mãi chẳng thốt nổi lên lời.
Nỡ không? Không! Sao hắn có thể nhẫn tâm để nhi tử máu thịt cùng hắn trải qua loại cuộc sống không có ánh sáng ngày mai như thế chứ? Nhưng giả dụ trời cao thương xót, ban hắn một cơ hội ly khai Thân vương phủ, làm lại từ đầu thì mọi chuyện hoàn toàn khác hẳn.
Vì vậy, hắn lẩm bẩm nói: “Chỉ cần ta cũng đoạt được tự do như Cơ dược sư, không gì là không thể…”
“Tự do của mỗi người một khác.”
Trịnh Trường Cát cắt đứt giả thiết của hắn: “Nếu giờ ngươi ôm hài tử ly khai Vương Phủ, dựa vào sức ngươi một năm kiếm được bao nhiêu tiền? Hài tử muốn uống sữa mẹ, ngươi dự kiến tìm đâu cho bé? Chính bản thân ngươi cũng phải lấp đầy bụng. Một cái bánh bao giá một văn tiền, ngươi tri trì nổi mấy ngày? Vạn nhất hài tử đau ốm ngã bệnh, giả sử ngươi cố công mua vài thang dược liệu chăng nữa, ngươi đi nơi nào sắc thuốc? Cơm, áo, gạo, tiền! Tất cả những chuyện thiết yếu ấy ngươi đã tính đến chưa?”
Yến Nhiễm bị hắn tra hỏi gắt gao đến câm lặng, trong lòng rối loạn như tơ vò. Lúc này, Trịnh Trường Cát dịu lại, mềm giọng an ủi: “Ta sớm nói qua: nếu ngươi còn muốn gây dựng tương lai tươi sáng, tự thân ngươi phải tìm đường thoát. Ta dạy ngươi đọc sách viết chữ, tri thông lễ nghĩa, thấu đáo văn hóa Đại Diễm, hòng trông mong mai sau ngươi ra ngoài xã hội ít nhất không bị người ta coi thường. Theo ý ta, ngươi cứ tạm thời an tâm dưỡng thương, ta từ từ giải thích chi tiết tỉ mỉ tình hình hiện tại của Diễm quốc, bàn bạc kỹ lưỡng kế hoạch chu toàn.”
Tuy Yến Nhiễm không lên tiếng nhưng tâm trí hắn mải miết, miên man suy nghĩ.
Hắn hiểu Trịnh Trường Cát đang cố khuyên nhủ mình an tâm dưỡng thương, cũng rõ ràng trước mắt đây là cách duy nhất, vì vậy tâm dần dần bình tĩnh lại.
Mặc dù buồn bực cùng bi thương vẫn âm ỉ nhức nhối trong g ngực, song kinh nghiệm bươn trải những chuyện thống khổ của hắn đâu ít ỏi gì! Qua năm tháng, hắn luyện cho mình thói quen chịu đựng, thờ ơ lạnh nhạt.
Trên hành lang bên ngoài phòng, cách lớp cửa gỗ không xa, mơ hồ văng vẳng tiếng Lý Tịch Trì khiển trách hạ nhân. Yến Nhiễm lập tức dỏng tai nghe ngóng, gắng gượng tìm thanh âm trẻ con nức nở, hồi hộp thận trọng hồi lâu chẳng thu được kết quả như ý. Trong lòng vô cớ dấy lên muộn phiền, ảo nảo. Cuối cùng mệt mỏi nhắm mắt ngưng thần nghỉ ngơi.