Trong tiềm thức Yến Nhiễm dâng lên nỗi khao khát muốn nhìn rõ hình dáng hài tử này. Vừa cúi đầu đã thấy trên vạt áo mình có một mảnh ẩm ướt.
Dường như hài tử đang lặng lẽ khóc, hai tay nhỏ xíu gắt gao bám chặt xiêm y Yến Nhiễm, không ngừng lắc đầu quầy quậy.
Hài tử này muốn nói gì? Phải chăng bé muốn bảo hắn không nên tiếp tục đi về phía trước sao?
Lúc Yến Nhiễm đang mải miết suy tư, bờ bên kia đột nhiên nổi lên một đạo cuồng phong mãnh liệt khiến hắn mất thăng bằng, thân hình lảo đảo xiêu vẹo. Hài tử trong lòng nhất thời bị ngã văng ra ngoài. Yến Nhiễm vội vàng muốn nâng hài tử dậy song trước mắt chợt hiện lên một đạo bạch quang chói lòa, sau đó cái gì cũng không còn nhìn thấy nữa.
Giống như rơi vào hố đen sâu hoắm không đáy, xung quanh Yến Nhiễm toàn một mảnh hắc ám u tịch. Dưới chân tựa hồ đang cưỡi mây đạp gió, thập phần mềm mại êm dịu. Đáy lòng hắn ghi nhớ kỹ bóng hình hài tử quen thuộc kia, khảm tận tâm can. Không biết cứ trầm lặng di động như vậy trong bao lâu, cơ thể bỗng chạm nhẹ vào vật gì đó, cảm giác đau đớn thay phiên nhau ùn ùn kéo tới.
Nương theo trận đau đớn này, tất cả thắc mắc nghi vấn không lời giải đáp thoáng chốc minh bạch, rõ ràng.
Cố nén nhịn cơn nhức nhối, Yến Nhiễm từ từ nâng mí mắt trĩu nặng, trước mặt là rèm giường màu thiên thanh óng mượt của Mộng Bút Hiên đang khẽ khàng lay động.
Sao mình lại quay về đây nằm thế này… Hắn chậm rãi suy nghĩ, trí nhớ tua lại từng đoạn từng đoạn kí ức nhỏ nhặt.
Bị người khác kéo lê tới hậu viện chịu trừng phạt, sau đó đau đến mất đi tri giác… Làm thế nào mình lại đứng trên con đường mòn nhỏ hôn ám, xa lạ kia được nhỉ…
Chẳng lẽ đó là đường xuống hoàng tuyền sao?
Đột nhiên g ngực Yến Nhiễm nổi lên cảm giác ớn lạnh rờn rợn, rùng mình một cái. Thì ra vừa rồi bản thân đã dạo một vòng quanh quỷ môn quan! Nhưng hài tử vừa không ngừng khóc lóc vừa kéo góc áo mình rốt cuộc là ai đây? Đã gặp ở đâu rồi sao?
Vừa nghĩ tới đó, hắn bỗng cảm giác được trên người tựa hồ mất vật gì, cơ thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
A, chính là hài tử!
Hắn đưa tay chậm rãi xoa nhẹ vùng bụng, phần gồ lên quen thuộc suốt bao tháng qua đã không còn tồn tại nữa, thay vào đấy là một vết thương kéo dài đến ba tấc.
Hài tử đã không còn!
Yến Nhiễm từng nghe đồng tộc nhắc sơ lược qua loại phương pháp sinh sản này. Cơ hồ chỉ được áp dụng trong tình huống xấu nhất, tính mệnh nguy ngập. Vậy thì ai đã nhân lúc hắn hôn mê bất tỉnh lấy hài tử khỏe mạnh từ trong bụng hắn ra rồi? Mà hài tử của hắn hiện giờ ra sao…
Yến Nhiễm không có dũng khí suy nghĩ tiếp, nôn nóng đến độ lập tức muốn xuống giường đi tìm. Hắn chưa kịp ngẩng đầu lên, một thanh âm nam tử ôn nhu liền ngăn trở hành động mạo hiểm của hắn.
“Đừng nhúc nhích, nếu không vết thương sẽ nứt toác ra đó.” Trịnh Trường Cát bưng chậu nước ấm đi tới: “Nếu khát nước hay đói bụng, chỉ cần nói với ta một tiếng là được rồi.”
Yến Nhiễm cố hết sức quay đầu nhìn hắn chăm chú, run giọng lo lắng hỏi thăm: “Hài tử của ta đâu…”
Trịnh Trường Cát đem khăn nhúng vào chậu nước ấm vò nhẹ một cái, vừa dịu dàng vừa cẩn thận lau đi vết máu còn lưu lại trên thân thể Yên Nhiễm, làn mi dày khẽ hạ xuống, chầm chậm đáp: “… Hài tử rất khỏe, vừa mới được Liên Vương gia ôm đi rồi.”
Ba chữ “Liên Vương gia” khác nào sấm nổ bên tai, trong tích tắc Yến Nhiễm khẩn trương đến độ không thể khẩn trương hơn được nữa. Nếu không phải bị Trịnh Trường Cát vội vàng đè lại, chỉ sợ hắn sớm đã liều mạng mà bò dậy đi tìm hài tử của mình.
“… Y ôm hài tử của ta đem đi nơi nào!”
Không thể nâng thân thể suy yếu dậy nổi, Yến Nhiễm bất lực khẩn thiết truy vấn: “Lý Tịch Trì muốn đem hài tử xử trí thế nào đây…”
Trịnh Trường Cát quan sát tỉ mỉ sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng của hắn, dè dặt thử dò xét nói: “Vương gia chờ bên ngoài đã lâu, ngươi có bằng lòng gặp hắn hay không?”
Yến Nhiễm mấp máy đôi môi khô khốc, tựa hồ muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng gật nhẹ đầu một cái.
Trịnh Trường Cát thay hắn lau sạch hết vết máu khô dưới hai chân. Sau khi đem tấm chăn mới đổi cẩn thận đắp kín kẽ, lúc này mới yên tâm đẩy cửa bước ra ngoài.
Chốc lát sau, Liên Vương gia Lý Tịch Trì sắc mặt tái xanh đi vào.
Yến Nhiễm chẳng cần phí công ngẩng đầu cũng biết là ai đang đi tới trước giường mình. Tiếng bước chân nện xuống nền gạch dồn dập, hối hả, vội vàng cùng ngang ngược thế này, tựa như… Tựa như đôi tay nhỏ bé kia liều mạng túm chặt vạt áo mình vậy.
Nhớ tới hài tử chưa từng gặp mặt, thậm chí ngay cả giới tính cũng không hề hay biết, trong lòng Yến Nhiễm dấy lên lo lắng xen lẫn bất an khôn tả.
Cùng lúc ấy, thanh âm trầm thấp của Lý Tịch Trì vang lên bên tai hắn:
“Hài tử bây giờ khỏe lắm. Ta ngại bé khóc nháo ầm ĩ, kinh động đến ngươi cho nên bảo bà vú bồng bé đến nơi khác rồi.”
Đứng bên ngoài phòng liên tục suốt hai canh giờ liền, cuối cùng Liên Vương gia không tri trì nổi, ngồi xuống cái ghế nhỏ kế bên giường. Y nhìn một đống chăn dính đầy máu tươi chưa bị hạ nhân mang đi cạnh chân, trầm mặc trong chốc lát. Đột nhiên y nặng nề thở dài một hơi: “Vì giấu diếm chuyện này, Ngươi có biết suýt nữa thôi là ngươi sẽ bị mất mạng không hả?”
Sau khi biết hài tử an toàn, Yến Nhiễm thả lỏng tâm tình, thoáng bình tĩnh hơn trước. Mặc dù Lý Tịch Trì ngồi cách hắn chưa đầy một thước, nhưng hắn lại vờ như đà điểu không nghe, không nhìn, không thấy.
Khác một trời một vực so với sự ngang ngược ngày xưa, Lý Tịch Trì như biến thành con người khác, không bắt buộc Yến Nhiễm đáp lại ngay lập tức, chỉ chậm rãi khom lưng xuống, tiếp tục nói: “Chuyện y phục… Là lỗi của ta, ta trách lầm ngươi. Nhưng ngươi đâu nhất thiết phải giấu giấu diếm diếm ta trong suốt thời gian dài như vậy. Ta cũng là phụ thân của hài tử. Nếu biết ngươi mang thai, sao ta nỡ lòng nào nhẫn tâm xử phạt ngươi… Kể từ hôm nay, ngươi ở lại gian phòng sát vách phòng ta điều dưỡng thân thể. Nếu cần gì cứ trực tiếp phân phó cho bọn hạ nhân. . . Còn nữa…”
Y đột nhiên nói năng ôn nhu, phảng phất như trở lại thành vị thân vương dị quốc thâm tình chân thành trên sa mạc đêm đó. Cánh tay lần vào trong chăn muốn cầm tay Yến Nhiễm, Yến Nhiễm tránh né cự tuyệt hành động thâm tình này, bàn tay nhanh rụt sâu sang bên cạnh, đồng thời cất giọng đáp trả nhưng chỉ vỏn vẹn một câu lạnh lùng, vô cảm xúc:
“Ta muốn nhìn hài tử.”
Vừa nghe câu nói lãnh tĩnh kia, Lý Tịch Trì như bị dội gáo nước lạnh, thần tình liền rơi vào trầm mặc.
Một hồi lâu sau mới nghe thấy y trả lời, mặc dù ngữ khí thập phần nhẹ nhàng song vẫn ẩn chứa ý đanh thép như đinh đóng cột: “Không thể được.”