Xuân Hạ Thu Đông Rồi Lại Xuân

chương 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khuôn mặt Khuông Ngữ Điềm lập tức ửng đỏ.

Bằng mắt thường cũng có thể nhận ra mối quan hệ đặc biệt giữa cô và Ninh Lẫm, nhưng dù rõ như ban ngày thì cô vẫn xấu hổ khi phải thừa nhận chuyện này.

“Ninh Lẫm.” Khuông Ngữ Điềm cúi đầu, cái bóng đổ xuống hắt lên sống mũi cô, “Anh đừng có mà giở trò lưu manh.”

Ninh Lẫm tiến lại gần cô hơn, đôi mắt anh đẹp lắm, mỗi lần nhìn cô là đôi mắt ấy chỉ phản chiếu duy nhất hình ảnh người anh thương.

“Tiểu Bồ Đào, em luôn gọi Ninh Liệt là “anh Tiểu Ninh“, tại sao đến anh thì em chỉ gọi tên đầy đủ?”

Tay Khuông Ngữ Điềm hơi khựng lại, giây lát sau cô mới trả lời như không có chuyện gì xảy ra, “Anh đâu phải anh trai của em.”

Ninh Lẫm hừ nhẹ, “Ninh Liệt cũng đâu phải là anh trai em.”

Khuông Ngữ Điềm không nói lời nào, Ninh Lẫm vươn tay vuốt ve gò má cô, “Ngoan, gọi tiếng “anh Đại Ninh” để anh nghe xem nào.”

Khuông Ngữ Điềm quay mặt đi, cô mím môi, nhất quyết không chịu gọi. Nhưng trái tim nhỏ bé trong lồng ngực lại đập thình thịch và dần mất khống chế ở nơi mà Ninh Lẫm không nhìn thấy.

Từ nhỏ Ninh Lẫm đã không có bố mẹ, anh tiếp xúc với đủ mọi thành phần tầng lớp trong xã hội, nơi người tốt kẻ xấu lẫn lộn với nhau. Trên người anh luôn toát ra một luồng hơi thở hoang dã mạnh mẽ, còn vẻ ngây ngô của thiếu niên đã sớm được cởi bỏ. Anh ít khi nghiêm túc, nhưng lúc lưu manh thì nhiều không đếm xuể.

Ninh Lẫm giống hệt như cơn gió thoảng qua con phố cổ, vừa hoang dã vừa tự do tự tại.

Và cơn gió ấy lướt qua trái tim Khuông Ngữ Điềm, khiến lòng cô thổn thức không thôi.

Ninh Lẫm đợi một lúc lâu vẫn không đợi được câu mà mình muốn nghe, anh bèn giơ tay xoa đầu Khuông Ngữ Điềm.

“Bảo em gọi “anh Đại Ninh” khó khăn tới vậy à?!”

Khuông Ngữ Điềm lẩm bẩm, “Anh không phải anh trai em.”

Ninh Lẫm bật cười, anh bước xuống giường, mở tủ quần áo lấy bộ đồ rồi ném về phía giường.

Bộ quần áo phông bị vo viên thành một cục, chúng rơi xuống đầu gối Khuông Ngữ Điềm làm cô giật mình hoảng sợ.

“Lá gan nhỏ như chuột nhắt.”

Ninh Lẫm cúi người cầm quần áo, sau đó đưa điện thoại cho Khuông Ngữ Điềm.

“Em tự chơi đi, anh tắm cái đã.”

Ninh Lẫm nói xong liền rời đi.

Phòng của Ninh Lẫm là phòng khép kín nên có cả buồng vệ sinh bên trong, anh mở cửa đi vào, chỉ chốc lát bên trong đã truyền ra tiếng xả nước từ vòi hoa sen.

Khuông Ngữ Điềm nghe tiếng động bên trong, cô cảm giác dòng nước kia dường như cũng có nhiệt độ, rõ ràng cô ngồi ở chỗ thoáng mát trong phòng, vậy mà gương mặt vẫn bị hun đến nỗi ửng hồng.

Cuối cùng Khuông Ngữ Điềm không kiềm lòng được mà tưởng tượng đến hình ảnh Ninh Lẫm tắm rửa, rồi tưởng tượng lúc anh cởi quần áo và cả…

Cô bỗng thấy xấu hổ vì mấy suy nghĩ hư hỏng xuất hiện trong đầu mình, điện thoại trong tay thì nóng ran như muốn thiêu đốt đôi bàn tay cô.

Đúng lúc này, giọng nói rầu rĩ của thiếu niên từ trong phòng tắm truyền ra, “Tiểu Bồ Đào.”

Khuông Ngữ Điềm lập tức hoàn hồn, cô che mặt theo bản năng rồi nhỏ giọng trả lời, “Dạ?”

Ninh Lẫm nói: “Lấy giúp anh cái khăn tắm trong ngăn kéo thứ ba của tủ quần áo.”

Khuông Ngữ Điềm có cảm giác chột dạ như kiểu làm việc xấu nhưng bị người ta bắt tại trận, cô nhanh chóng đồng ý yêu cầu của anh mà không hề đắn đo suy nghĩ. Cô vội bước xuống giường, kéo ngăn tủ thứ ba rồi lấy chiếc khăn tắm màu xám.

Khuông Ngữ Điềm đi tới trước cửa phòng tắm, cô gõ lên cánh cửa:

“Ninh Lẫm, khăn của anh này.”

Cửa phòng tắm hé mở, một bàn tay chìa ra bên ngoài, Khuông Ngữ Điềm đưa khăn cho Ninh Lẫm, nhưng bàn tay kia lại không cầm khăn lông mà nắm lấy cổ tay cô rồi dùng sức kéo cả người cô vào bên trong phòng.

Vòi nước đã được tắt, hơi nước ẩm ướt tràn ngập khắp không gian nhỏ hẹp. Rõ ràng Ninh Lẫm tắm nước lạnh, nhưng không hiểu sao nhiệt độ không khí trong phòng lại rất nóng, ngay đến hơi thở của anh cũng nóng hầm hập.

Trái tim Khuông Ngữ Điềm đập thình thịch, cô nhìn người thiếu niên đứng trước mặt mình chỉ mặc mỗi chiếc quần xịp đen, mái tóc ngắn ướt đẫm vẫn đang nhỏ nước tí tách.

Xuống thấp tí nữa là cơ bụng sáu múi và đôi chân thon dài, cuối cùng là dục vọng kiêu hãnh của phái nam được bọc trong lớp vải cotton.

Ninh Lẫm vuốt ve dái tai Khuông Ngữ Điềm, anh thầm thì nói bên tai cô, “Mềm quá.”

Vừa nói dứt lời, Ninh Lẫm lập tức buông tay cô ra, anh cúi đầu, đôi môi nóng bỏng lướt trên trán cô, sau đó di chuyển xuống má, cuối cùng dừng lại ở đôi môi mềm mại rồi nhẹ nhàng liếm mút.

Trong không gian chật hẹp của nhà tắm, Ninh Lẫm ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của người con gái rồi đắm chìm trong nụ hôn sâu.

Khi nụ hôn ướt át ngày càng nóng bỏng thì động tác của Ninh Lẫm lại càng bạo dạn, cuồng nhiệt hơn. Anh vừa hôn Khuông Ngữ Điềm, vừa luồn tay vào trong váy và vuốt ve cặp đùi trắng mịn của cô.

Sau đó anh nhấc bổng cô lên, để cô ngồi trên bồn rửa mặt.

“A…. ưm…”

Khuông Ngữ Điềm hơi kháng cự, cô vươn tay định đẩy Ninh Lẫm, nhưng khi bàn tay nhỏ bé chạm vào da thịt nóng bỏng ướt át của người đàn ông thì cô lập tức rụt tay về với tốc độ ánh sáng, lúc này cô lúng túng không biết phải làm sao.

Không ngờ hành động này của Khuông Ngữ Điềm lại tạo cơ hội cho Ninh Lẫm làm việc xấu, anh lập tức đẩy tay cô ra sau lưng, một tay anh vòng qua eo cô, còn một tay luồn vào mái tóc dài óng ả. Anh vừa liếm vừa mút, nụ hôn nóng bỏng, triền miên quấn quýt trong làn môi cô.

Ninh Lẫm mở mắt lặng lẽ ngắm nhìn người trong lòng, lúc này đôi mắt cô vừa mơ màng ướt át vì động tình, vừa mang theo vẻ sợ hãi hoảng loạn như chú nai Bambi().

Ninh Lẫm thả lỏng vòng tay đang siết chặt, anh lưu luyến liếm lên cánh môi Khuông Ngữ Điềm, sau đó nhẹ nhàng nắm tay người con gái rồi cúi đầu đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn dịu dàng.

Giọng nói khàn khàn của anh vang lên, “Tiểu Bồ Đào.”

Khuông Ngữ Điềm nhỏ giọng trả lời, “Dạ.”

Trái tim Ninh Lẫm lại loạn nhịp, hơi thở càng lúc càng nặng nề do bị kích thích bởi những suy nghĩ không đứng đắn trong lòng mình. Cô bé của anh vừa ngoan ngoãn lại vừa nghe lời, cô không chỉ ngầm đồng ý mọi thứ anh làm, mà còn để cho anh thoải mái ôm hôn.

Nếu như anh muốn làm nhiều hơn nữa với cô bé của anh…

Lúc này đầu óc Ninh Lẫm bỗng nhiên trống rỗng, anh nghĩ nếu tương lai mình có con gái, nhất định anh phải dặn dò con bé không được dùng ánh mắt si mê như này để nhìn người con trai mình thích.

Vì nó không khác gì ném một miếng thịt vào miệng con sói đói, mọi hành động vô thức đó như muốn nói rằng…

Anh có thể tuỳ ý làm điều anh muốn.

Còn em luôn luôn sẵn lòng.

Chỉ cần anh muốn thì em sẽ đồng ý.

Yết hầu Ninh Lẫm chuyển động lên xuống, anh đột nhiên hỏi cô:

“Năm nay em bao nhiêu tuổi?”

Khuông Ngữ Điềm mấp máy môi và thì thầm trả lời, “Em mười sáu.”

Mười sáu thôi sao? Vẫn còn nhỏ lắm!

Ánh mắt Ninh Lẫm trở nên thâm trầm, anh liếc nhìn dáng người phổng phao đang tuổi dậy thì của Khuông Ngữ Điềm, sau đó đến vòng eo lả lướt và đôi chân dài trắng mịn quyến rũ trong tà váy ngắn.

Cuối cùng ánh mắt anh bị khoá chặt ở bộ ngực sữa non tơ của người con gái.

Nơi đó đang lên xuống phập phồng vì hơi thở gấp gáp của cô, khiến hình ảnh trong mắt anh trở nên chân thực sống động.

Anh đã nghĩ sai rồi… nơi đó của cô cũng không nhỏ chút nào.

Ninh Lẫm nhéo má Khuông Ngữ Điềm, “Gọi anh trai để anh nghe xem nào.”

Gương mặt Khuông Ngữ Điềm bị nhéo đến nỗi biến dạng, “Anh không phải anh trai của em.”

Ninh Lẫm bật cười, “Nhanh nào, em không gọi thì liệu hồn với anh, gọi nhanh lên nào!”

Có lẽ do giọng điệu Ninh Lẫm quá mức gấp gáp, có lẽ do Khuông Ngữ Điềm bỗng thấy xấu hổ, cô trợn mắt trừng anh, trong lòng hơi tức giận.

Khuông Ngữ Điềm trượt xuống khỏi bồn rửa mặt, cô đẩy anh ra và hét lên: “Anh không phải anh trai của em! Không phải, không phải, không phải!”

Giọng nói tức giận kia khác hẳn với vẻ dịu dàng thường ngày của Khuông Ngữ Điềm. Hai mắt cô mở to, môi đào mím chặt, ánh mắt bướng bỉnh nhìn anh.

Dáng vẻ này của cô giống như bị ai đó bắt nạt dữ lắm.

Ninh Lẫm ngắm nghía gò má ửng hồng của Khuông Ngữ Điềm, sau đó anh dí mặt lại gần, hai tay áp lên má cô, ánh mắt anh lưu luyến dừng lại trên đôi môi của người con gái. Cơ thể anh cũng dính sát vào người cô khiến hơi thở nóng bỏng dễ dàng phả lên sống mũi người trong lòng.

“Bé con, không phải thì không phải, sao phải đanh đá với anh như vậy.”

Khuông Ngữ Điềm quay ngoắt mặt sang bên, cô ỉu xìu nói, “Anh không được nói lung tung.”

“Được, được! Anh không nói nữa.” Ninh Lẫm thở dài, dục vọng nóng rực đang dâng trào trong cơ thể dần dần tiêu tan, anh với cái quần ngủ treo trên móc và nhanh chóng mặc vào.

Con thú hoang lại được khoác lên lớp da người, bao bọc bên ngoài là vải cotton ngăn cách dục vọng, cũng như cản lại sự mất kiểm soát của người đàn ông.

Bọn họ ra khỏi phòng tắm, Ninh Lẫm tìm máy sấy để sấy tóc, lúc bật nút thì anh mới nhớ ra đang mất điện.

Thôi kệ vậy, chẳng cần sấy cũng được, dù sao anh cũng chỉ có hai vợ chồng sợi tóc, sấy hay không sấy cũng chẳng vấn đề gì.

Ninh Lẫm ngồi xuống giường, anh ném khăn tắm vào tay Khuông Ngữ Điềm.

“Tiểu Bồ Đào, lại đây lau tóc giúp anh.”

Khuông Ngữ Điềm cầm khăn tắm, cô quỳ gối trên giường lau tóc giúp anh. Nhưng cô vừa mới giơ tay đã cảm thấy ngón tay anh chạm vào gáy cô, còn tay kia thì nhẹ nhàng vuốt ve khoé môi cô.

Ninh Lẫm ra hiệu bằng ánh mắt, “Em ra đằng trước ngồi.”

Khuông Ngữ Điềm chỉ do dự vài giây, cô vịn tay vào vai Ninh Lẫm, sau đó di chuyển về phía trước và ngồi chen vào giữa hai chân anh.

Ninh Lẫm không mặc áo, thân thể cường tráng lồ lộ trước mặt Khuông Ngữ Điềm. Hai người bọn họ ngồi sát vào nhau, sát đến nỗi Khuông Ngữ Điềm có thể nhìn thấy yết hầu nhô lên của anh, rồi cả cơ bụng sáu múi và dục vọng nam tính cộm lên trong chiếc quần ngủ mỏng tang.

“Tiểu Bồ Đào.” Ninh Lẫm vuốt ve đùi Khuông Ngữ Điềm, anh dùng mặt mình cọ vào mặt cô. Tóc của anh được cắt ngắn vào mùa hè sau khi thi xong đại học, sợi tóc thô cứng chọc vào làn da mềm mại của Khuông Ngữ Điềm làm cô thấy ngứa ngáy.

Ninh Lẫm hôn lên vành tai của người con gái, “Em ngoan quá.”

Câu này giống như ngọn lửa thiêu đốt Khuông Ngữ Điềm, cả người cô bắt đầu ửng hồng từ vành tai xuống tới bầu ngực.

Ninh Lẫm dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp miệng Khuông Ngữ Điềm, biến miệng cô thành mỏ vịt, sau đó anh cúi đầu thơm lên môi cô và cắn nhẹ một cái.

“Ăn nhiều vào, nhìn em có khác gì cây giá đỗ không?!”

Đúng lúc này Ninh Liệt đi ngang qua, cửa phòng hơi hé mở vừa đủ để anh có thể nghe được và nhìn thấy rõ mồn một cảnh tượng trong phòng.

Ninh Liệt thò đầu vào, anh bất lực nói, “Hai người có thể tem tém mấy chuyện buồn nôn kia lại được không?!”

Ninh Lẫm trừng mắt lườm em trai, Ninh Liệt rụt cổ lại rồi chạy nhanh ra ngoài, trước khi đi anh không quên lè lưỡi với Khuông Ngữ Điềm.

“Tất cả là tại anh, anh Tiểu Ninh mặc kệ em rồi kìa.”

Ninh Lẫm bật cười: “Thằng nhóc ấy tuổi gì.”

Khuông Ngữ Điềm lau tóc cho Ninh Lẫm, đến khi tóc anh gần khô, cô đặt khăn lông xuống rồi ngồi đối diện với anh.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh và nghiêm túc hỏi: “Anh thật sự coi em là em gái à?”

Ninh Lẫm chống hai tay ra sau lưng, anh vắt chéo chân, dáng vẻ cà lơ cà phất. Nghe thấy Khuông Ngữ Điềm hỏi câu này, anh lập tức bật cười, “Đúng là ngốc.”

“Nhưng anh…”

Khuông Ngữ Điềm còn chưa nói xong đã bị một nụ hôn chặn miệng, hai người lại môi lưỡi quấn quýt bên nhau.

Nụ hôn kết thúc, Ninh Lẫm dùng ngón tay quệt môi, giọng điệu vừa mờ ám vừa trực tiếp, “Anh hỏi em anh trai sẽ làm như này với em gái ư?”

Khuông Ngữ Điềm bị hôn đến nỗi choáng váng đầu óc, nhưng lý trí trong cô thì vẫn còn, cô nói: “Em không có anh trai, em chỉ có em gái.”

“Ồ! Vậy em sẽ làm như này với em gái em à?”

Khuông Ngữ Điềm chưa bao giờ nghĩ đến cảnh này, chỉ cần nghĩ tới đã thấy nổi da gà.

Cô bĩu môi nói, “Em chưa bao giờ nghĩ về chuyện đó.”

Ninh Lẫm cười ha ha.

“Ngoan, em hãy đợi thêm hai năm nữa.”

Khuông Ngữ Điềm khó hiểu nhìn người trước mặt: “Anh muốn làm gì?”

Ninh Lẫm nâng cằm cô, anh ngả ngớn nói: “Tất nhiên là anh muốn ăn quả nho().”

Câu này một ngữ hai nghĩa, cộng thêm ánh mắt thèm khát và giọng điệu lưu manh của Ninh Lẫm, anh đã thành công khiến Khuông Ngữ Điềm thẹn quá hoá giận.

Khuông Ngữ Điềm cầm chiếc khăn tắm nửa khô nửa ướt trong tay, khi nghe thấy mấy lời này, đầu tiên cô sững sờ, sau đó gương mặt nhanh chóng ửng đỏ, cô không thể khống chế bản thân không nghĩ tới mấy hình ảnh +, lỗ tai cô nóng ran, gương mặt và toàn thân cũng nóng hầm hập như lửa đốt.

“Ninh Lẫm… anh… anh…” Khuông Ngữ Điềm lắp bắp.

Ninh Lẫm nhướng mày, dù vội nhưng vẫn bình thản nhìn cô.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Khuông Ngữ Điềm cảm giác cả người mình sắp bị nướng chín, thậm chí cô còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, “Ninh Lẫm, anh giở trò lưu manh.”

Quả nhiên đúng như mong đợi, bé con đã rơi vào bẫy.

Ninh Lẫm nở nụ cười xấu xa, anh vứt khăn lông trên cổ sang một bên, sau đó vươn người về phía Khuông Ngữ Điềm, động tác của anh vô cùng dứt khoát, ánh mắt kiên định không cho phép người trước mặt né tránh.

Khuông Ngữ Điềm hơi sợ hãi khi thấy anh như vậy, cô chậm rãi lùi về phía góc giường, đến khi lưng chạm vào tường cũng là lúc cô bị anh giam cầm trong vòng tay.

Ninh Lẫm vén váy Khuông Ngữ Điềm lên cao, ngón tay anh chậm rãi di chuyển, đầu ngón tay vuốt ve âu yếm bắp đùi trắng nõn của cô gái nhỏ, đến khi chạm vào mép quần lót thì anh dừng lại, không tiếp tục tiến vào bên trong.

“Em nói ai giở trò lưu manh?”

Khuông Ngữ Điềm nhìn Ninh Lẫm, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của bàn tay đang đặt trên bắp đùi mình, cô cũng cảm nhận được rõ ràng người trước mặt nguy hiểm như thế nào.

Khí thế của Khuông Ngữ Điềm lập tức xẹp xuống nhưng cô vẫn mạnh miệng, “Em nói… nói anh giở trò lưu manh….”

Ninh Lẫm ngay lập tức áp tay lên má Khuông Ngữ Điềm, sau đó cúi đầu hôn cô một cách mãnh liệt.

Nụ hôn này cuồng nhiệt hơn nhiều so với nụ hôn trước đó, cảm giác như muốn nuốt chửng môi cô bất cứ lúc nào.

Khuông Ngữ Điềm lắc đầu phản kháng nhưng lại bị Ninh Lẫm giữ cằm, anh ép cô phải mở miệng, đầu lưỡi anh tiến công thần tốc vào khoang miệng cô, sau đó quấn lấy đầu lưỡi mềm mại ngọt ngào của người con gái.

Ninh Lẫm khẽ cười, những nụ hôn sâu nóng bỏng rơi xuống như cơn mưa phùn ngày xuân, tay anh không ngừng chuyển động, anh cởi từng chiếc cúc trên áo Khuông Ngữ Điềm. Vì sợ doạ đến cô, anh chỉ kéo chúng xuống khỏi bờ vai trần trắng nõn.

Nụ hôn kết thúc, Ninh Lẫm nở nụ cười xấu xa, anh cắn nhẹ lên cổ cô và nói đùa:

“Tiểu Bồ Đào, nếu anh thật sự muốn giở trò lưu manh thì em nghĩ mình sẽ thoát được à?”

Đúng là thoát không được.

Cô từng nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi anh, nhưng cô phát hiện ra mình hoàn toàn không thể làm được.

- HẾT CHƯƠNG -

Truyện Chữ Hay