Xuân Đình Tử Mạn Sinh

chương 15

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Biên tập: Mr.Downer

Bầu trời bao giờ cũng mờ mịt trước khi bình minh.

Ngày hôm nay chắc hẳn trời sẽ nhiều mây, nhưng vào lúc này vẫn chỉ có chút sắc trời âm u mỏng manh, không thấy rõ ràng. Đêm qua trời đổ xuống một trận mưa to, thế nên hoa trong sân đã rụng hơn một nửa, rơi xuống đầy đất trong làn sương mù lạnh lẽo, tịch liêu đến mức tất cả như đã chết. Diệp Duy Viễn che dù giấy dầu, đạp lên vũng nước trên nền đá xanh mà bước qua sân, như một du hồn không có chỗ nào để đi.

Y đến lặng yên không một tiếng động, không làm kinh động đến bất kỳ ai —— Ngoại trừ người nọ.

“Như chúng ta đã nói trước.”

Y gật đầu, nói mình không quên giao ước giữa bọn họ.

“Bây giờ, có thể để cho ta đi vào không?”

Biết y không thay đổi chủ ý, người nọ không có lý do gì để ngăn cản.

“Hắn vừa mới ngủ say…”

Không đợi người nọ nói xong, y đã đóng cửa lại. Biết rõ như vậy chẳng qua chỉ là bốc đồng trốn tránh, như y vẫn không nhịn được mà làm như vậy. Nửa đời trước của y đều vì người khác mà sống, bây giờ rốt cuộc tuỳ hứng như thế này một lần, có lẽ chỉ sẽ ngắn ngủi trong nháy mắt, hoặc có lẽ là vài canh giờ, thế nhưng có thể được ở bên cạnh người ở trong phòng, vậy là đủ rồi.

Chỉ cần được ngăn cách với thế giới bên ngoài, sẽ không có bất cứ thứ gì có thể quấy rầy bọn họ.

Y đứng ở trong phòng, ban đầu không cử động. Khác với hành lang lành lạnh, nơi này an bình ấm áp khiến cho người ta buồn ngủ. Ngưng thần hương bên trong chậu than sắp cháy hết, là mùi bạch đàn mơ hồ pha lẫn cùng các dược liệu khác. Rèm che không kéo kín, có lẽ là sơ sót của hạ nhân chăm sóc người kia, chừa ra một khe hở, để lọt một tia sáng ban ngày rơi trên gạch đá, giống như một vết tích loé sáng.

Y đi qua kéo kín tấm rèm, giả vờ như trời chưa sáng —— Chỉ khi ban ngày vĩnh viễn không bao giờ giáng lâm, y mới có thể ở lại.

Làm xong hết tất cả, y mới đi về phía người kia.

Người nọ không có lừa y, Diệp Phong Thành quả thật ngủ say. Y đứng trước giường của người đang không hay không biết kia, từ trên cao nhìn xuống hắn chăm chú.

Y không nói được chính mình rốt cuộc mong ước cái gì: Y hi vọng Diệp Phong Thành vĩnh viễn không biết y đã tới, lại không nhịn được hi vọng Diệp Phong Thành sẽ tỉnh lại nhìn thấy mình.

Nhưng bệnh nặng khiến người này không hề cảnh giác như lúc trước, bị người nhìn lâu như thế vẫn không mở mắt ra. Y đợi rất lâu, xác định Diệp Phong Thành sẽ không hồi tỉnh, rồi mới cẩn thận dè dặt ngồi xuống đầu giường, để cho bản thân đến gần hắn, gần kề hắn, mà không phải là nên rời xa hắn.

Vô số đêm Diệp Duy Viễn quanh quẩn ở ngoài cửa trước đây, Diệp Phong Thành có lúc ngủ, có lúc thức, nhưng xuất phát từ sợ sệt, cùng với những lý do khác, y chưa bao giờ dám vượt qua nửa bước chân.

Trong cuộc đời này của y, chỉ có một cơ hội như vậy.

Diệp Phong Thành nằm mơ cau mày, lồng ngực phập phồng yếu ớt chứng tỏ đây là sự thật không thể nghi ngờ. Y dường như tham lam mà nhìn chăm chú sự phập phồng nho nhỏ này, hi vọng nó có thể kéo dài lâu hơn một chút nữa, tốt nhất mãi mãi đừng ngừng lại.

Y có rất nhiều lời muốn nói, nhưng ngồi như vậy ở bên cạnh hắn, nghe thấy tiếng hít thở chậm rãi, ngay cả một chữ y lại không thể thốt ra được. Nói lời từ biệt có thể đợi, nhưng trái tim cô độc của y lại không thể chờ. Thời gian bên cạnh bọn họ nhẹ nhàng trôi qua, như từng ngọn sóng không vội vàng, bao phủ lấy bọn họ, tạo thành một viên hổ phách.

Y tựa đầu trên người Diệp Phong Thành, cảm thụ nhịp đập lên xuống của thân thể theo từng tiếng hít thở chậm rãi.

Cơn buồn ngủ dần dần đến, nhưng y cố gắng không để cho mình thiếp đi.

Y không tiếng động mở mắt ra, chăm chú nhìn khuôn mặt an tĩnh ngủ say kia. Cho dù thiếu chút sức sống, nhưng hắn vẫn đẹp như thế, đẹp đến mức khiến y không nỡ chớp mắt.

Muốn hôn lên môi hắn, một cái hôn như chuồn chuồn lướt nước cũng đủ rồi.

Y thì thầm, “Ta có thể không…”

Trên góc áo dính chút nước bùn còn mang theo hơi lạnh bên ngoài, làm sao cũng không ủ ấm được, y sợ chút xíu hơi lạnh này sẽ làm cho bệnh của Diệp Phong Thành thêm nặng, nhưng cuối cùng y vẫn không thể kiềm chế.

Chỉ cần một lần, một lần là được rồi. Y chưa bao giờ khó lòng kiềm nổi như lúc này, chưa từng hèn mọn khẩn cầu gì đó như thế, ngoại trừ một điều này.

Bọn họ kề nhau thật gần, chưa bao giờ gần nhau như thế này trong quá khứ. Hô hấp ấm áp phà vào trên mặt y, ngay cả trong những giấc mộng hỗn loạn nhất của mình, y cũng không dám tơ tưởng tới.

Nhưng y còn chưa chạm vào đôi môi tái nhợt kia, thì nước mắt đã rơi xuống.

Y cố gắng không khóc, nhưng lại không thể, tình cảm vô tận cùng sợ hãi tột cùng đã dùng sức vò nắn trái tim cô độc trong lồng ngực y, khiến cho y dường như sắp bị xé nát.

Trước khi chạm tới môi hắn, y ngừng lại, như bị biến thành một bức tượng đá, làm cách nào cũng không thể nhích lên một tấc.

Đây là khoảng cách mà cả đời y đều không thể vượt qua, là nguyền rủa y không thể không gánh vác.

Một giọt nước mắt rơi trên tấm chăn mềm mại, rớt xuống mu bàn tay y. Giờ khắc này, y rốt cuộc nhận ra rằng người đang khóc chính là mình, hai mắt kinh ngạc mở to. Y khóc đến nỗi gần như thở không ra hơi, nhiều lần nghẹn ngào trong lòng, nhưng cho dù như vậy, y vẫn che miệng mình thật chặt, không để cho mình phát ra một chút âm thanh —— Đừng tỉnh lại, đừng nhìn thấy ta, đừng…

Y đã quên bao lâu rồi mình không khóc. Trước đây không nghe lời Tạ Quân, thời điểm bị nàng dùng roi đánh, y lại không khóc, thời điểm suýt mất mạng trong bụng ma giao, y cũng không khóc, thời điểm bị Diệp Phong Thành phủ nhận, y vẫn không khóc… Bên cạnh y có rất nhiều người hoài nghi y không có tình cảm, nhưng chỉ mình y biết, y không phải thế.

Chỉ có lĩnh hội qua yêu hận, mới sẽ bị tổn thương.

“Ta sợ…”

Cuối cùng, y vẫn không hôn hắn. Bất kể y đã từng nghĩ đến bao nhiêu lần, ở trong lòng, ở trong mơ, ở trong dục vọng thầm kín, thế nhưng y vẫn không thể.

Yêu là thật, hận cũng là thật, nhưng y hoàn toàn không biết tất cả những thứ này có thể mang đến hậu quả như thế nào.

Bởi vì không biết, cho nên sẽ thấy sợ hãi.

Y che mắt lại, nước mắt nhuộm ướt kẽ tay, một lần nữa hội tụ thành một dòng suối nóng ẩm.

“Ta mơ thấy ngươi chết.”

Chết là một lời nguyền rủa, từ xưa đến nay y không bao giờ dám nói ra khỏi miệng.

Tuyệt vọng cùng bất lực trong mộng còn lưu lại mỗi một góc của thân thể. Y vốn tưởng rằng mình đã quen thuộc với những cơn ác mộng như vậy —— Tại sao lại không chứ? Nhắm mắt cùng tỉnh lại tựa hồ không hề khác gì nhau, người kia nhất định sẽ chết, còn y sẽ vì vậy mà nhận hết dằn vặt.

Những sợi tóc của Diệp Phong Thành phân tán trên gối, che đi dung mạo tuấn mỹ cùng dấu vết tiều tuỵ nơi đáy mắt, che đi bờ môi nhợt nhạt của hắn. Hắn còn sống, vẫn còn kịp.

Mang theo tình cảm tràn đầy, Diệp Duy Viễn nhìn cảnh tượng này chăm chú, mãi đến khi vành mắt của mình đau nhức.

Khắc ghi thật sâu hình bóng này vào trong đầu, bất kể thế nào cũng không được quên. Nhớ kỹ nhiệt độ thân thể của hắn, nhớ kỹ lồng ngực khe khẽ phập phồng của hắn, nhớ kỹ dáng vẻ mấp máy lông mi của hắn, nhớ kỹ ngón tay của hắn…

“Sắp đến lúc rồi.”

Người ngoài cửa thúc giục y lần thứ nhất.

—— Đừng quên điều chúng ta đã giao ước.

Trong nháy mắt, thế giới của y trở nên rõ ràng mà tuyệt vọng theo câu nói này.

Đêm đen giả dối sắp kết thúc, Diệp Duy Viễn chậm rãi ngồi ngay ngắn.

Cuối cùng y vẫn không hôn đôi môi tái nhợt kia, đấy không phải là nơi mà y có thể để lại dấu ấn.

“Đừng nên hận ta… Nhưng nếu ngươi nhất định phải hận những lời nói của ta, thì cứ hận đi.”

“Ta hi vọng ngươi có thể khoẻ mạnh… Ta muốn đưa cho ngươi những gì tốt nhất của thế gian.”

“Diệp Phong Thành, ta muốn biết…”

Y mở miệng, hỏi một câu hỏi sẽ vĩnh viễn không có đáp án.

Nếu như y có thể sống sót trở về, có lẽ y sẽ nói cho Diệp Phong Thành, y…

Nhưng rất nhiều chuyện trên thế gian này không có nếu như. Không có.

Trước đây, khi y còn không biết người dưới bụi hoa kia là Diệp Phong Thành, khi y còn không biết vận mệnh đã sớm khiến cho bọn họ ràng buộc với nhau, khi y còn không biết y sẽ phải làm như vậy, kết cục đã được viết xong.

Làm thế nào hi vọng xa vời được rằng sẽ có thể đi đến cuối con đường?

Có lúc y không nhịn được căm hận vận mệnh, căm hận Diệp Giang Lâm, căm hận Diệp Cao Sầm, cùng với căm hận chính mình. Biết rõ giữa bọn họ nhất định không thể ngay từ lúc mới bắt đầu, nhưng y vẫn nguyện ý vì tất cả mà hi sinh mạng sống.

“Nếu như ngươi khoẻ lên, ngươi có thể đi ra thế giới bên ngoài, làm những chuyện ngươi muốn làm, nghe thấy, ngắm nhìn, yêu thương ai đó…”

Không còn phải trải qua những ngày tháng bị giới hạn trong đình viện này.

Mùa xuân long lanh, mùa hè xán lạn, mà mùa thu cùng mùa đông sẽ không còn là bùa đòi mạng.

Vào những tháng cuối cùng mỗi năm, nếu như có tuyết rơi, bọn họ có thể ngồi trong một tiểu đảo giữa hồ, hâm nóng một bầu rượu, ngắm nhìn tuyết rơi xuống mặt nước sâu ảm xanh thẳm, dù yên tĩnh vô thanh nhưng lại rất mĩ lệ.

“Ta muốn ngươi được tự do…”

Giữa bọn họ hết thảy chỉ là một hồi tình cờ gặp gỡ, thế nhưng chỉ có y là người hãm sâu.

“Ngươi xong chưa?”

Người nọ vẫn không đi vào, chỉ ở bên ngoài gõ cửa, để y thức tỉnh khỏi giấc mộng ngắn ngủi.

“Nếu ngươi không đi, hắn sẽ tỉnh lại.”

Diệp Duy Viễn xoa mắt, đi qua mở một góc rèm cửa sổ đã kéo kín.

Bên ngoài trời sáng choang, suýt chút nữa chói bị thương hai mắt của y.

“Ta đi đây, Diệp Phong Thành.”

Đôi mắt của y sáng như ngân hà đêm hè, nhưng những giọt nước mắt còn đọng lại trong đó, rơi xuống, vỡ nát, như những vì sao bị huỷ diệt.

“Nhưng ta không muốn đi…”

Người bên ngoài nói không sai, nếu y không đi thì sẽ thật sự quá muộn.

Diệp Phong Thành tựa như nhận ra, giãy dụa nhiều lần, muốn tỉnh lại từ trong ác mộng.

Nếu như hắn tỉnh lại vào đúng lúc này, hắn nhất định sẽ nghe thấy Diệp Duy Viễn nói y không muốn đi, hắn cũng sẽ nhất định mạnh mẽ giữ y lại, sau đó nói cho y biết hắn cũng giống y. Nhưng không có nếu như.

—— Hắn một chút cũng không muốn đưa ngươi cho bất kỳ ai khác, hắn chỉ muốn an ủi của ngươi, muốn ngươi cho hắn một chút yêu thương.

Đoạn này mình không rõ ‘hắn’ ở đây là chỉ A Thành hay A Viễn…

Nhưng cơ hội chỉ tồn tại trong nháy mắt, Diệp Phong Thành vẫn không tỉnh lại.

Hắn sẽ không biết mình đã bỏ lỡ điều gì, vĩnh viễn sẽ không biết.

Trong giao ước này, hắn là người duy nhất không biết gì cả —— Bởi vì đã có người thay hắn lựa chọn.

Có người bỏ cuộc, có người tự nguyện dâng ra hết thảy.

Hắn có thể truy tìm chân tướng, nhưng hắn vĩnh viễn sẽ không biết, là ai đã quyết định chọn lựa này.

“Tạm biệt.”

Như sợ rằng chính mình sẽ không nhịn được mà quay đầu lại, Diệp Duy Viễn đi rất nhanh.

“Nhanh lên, dược hiệu sắp hết.”

Biết rõ làm như vậy có thể sẽ khiến cho chuẩn bị của bọn họ thất bại trong gang tấc, nhưng y vẫn liều lĩnh đến đây.

Trầm luân trong bể khổ này rõ ràng chỉ có một mình y, y đã giãy dụa trong đó từ rất lâu, đã sớm vô pháp thoát thân.

Nếu như vậy, tại sao phải làm cho cả hai thêm phiền não?

“Vĩnh biệt,” Y đỡ khung cửa, do dự rất lâu, rốt cuộc vẫn gọi ra danh xưng kia, “… Ca ca.”

Y đã chết, đã chết rất lâu từ trước, trong cảnh xuân rực rỡ của buổi chiều ngày hôm đó.

Chết ở một khắc y yêu phải Diệp Phong Thành ấy.

“Đừng đi ——!”

Xung quanh xóc nảy một trận kịch liệt, Diệp Phong Thành chợt tỉnh khỏi cơn mơ trong phút chốc. Sau khi tỉnh lại, hắn ôm ngực thở hổn hển dữ dội, rất lâu vẫn không thoát ra khỏi tiếng nói mơ hồ khe khẽ, không biết từ đâu đến trong giấc mộng kỳ lạ —— Âm thanh gần như tuyệt vọng bất lực này tiến sâu vào trong mỗi một tấc thịt của Diệp Phong Thành, khiến cho hơi chút cử động của hắn khó chịu hơn cả chết đi.

Rốt cuộc là trọng lượng nặng trĩu trên đầu gối đã mang hắn trở về thực tại, hắn định thần nhìn lại, hoá ra là bội đao của Diệp Duy Viễn. Vỏ đao được chạm khắc từ một khối bạch ngọc tinh xảo nhất, trong bóng tối toả ra ánh sáng nhàn nhạt bóng loáng. Đột nhiên, y dùng sức cầm chặt lấy nó, muốn hấp thu một chút an ủi từ vật vô tri vô giác này.

Không giống với sự lạnh lẽo trong tưởng tượng, xúc cảm của bạch ngọc trong tay thật sự ấm áp, tựa như trước đây, lúc Diệp Duy Viễn đưa nó qua cho hắn, vẫn còn lưu lại độ ấm trên đầu ngón tay. Một lát sau, mồ hôi trên người hắn dần dần khô đi, nhưng trong tim vẫn đập rất nhanh, thật nhanh, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung trong lồng ngực.

Lại một lần nữa, hắn nghe thấy có người nói chuyện: Âm thanh lúc đầu rất nhỏ, khe khẽ thì thầm, sau đó từng chút rõ ràng lên.

Hắn đã sớm quen với chuyện này, chỉ vì không muốn khiến người khác lo lắng, nên không nói cho đám người Vân Nguy Dịch bên ngoài.

Ảo giác cùng ảo thính, đều là dấu hiệu thân thể này đang cấp tốc tan vỡ từ trong ra ngoài.

Như hiện tại, hắn nhìn thấy Diệp Duy Viễn nói chuyện với mình, biết rõ là giả, nhưng vẫn không nhịn được mỉm cười.

“Diệp Phong Thành, nếu như ta không trở về…” Diệp Duy Viễn giả nhíu mày, tựa như đang cố gắng trấn định, “Vậy thì để nó lại cho ngươi làm tưởng niệm đi.”

Khi đó hắn trả lời như thế nào, hắn không thể nhớ được.

“Ta…”

Hắn muốn nói chuyện, thế nhưng cơn ho khan bất thình lình đã cắt ngang hắn.

—— Điều ta muốn, từ trước đến nay không phải thứ này.

Ho một lúc lâu, thật vất vả mới bình ổn lại, hắn biết không thể để cơn ho kéo dài thêm lần nữa, bèn duỗi tay mò mẫm trên bàn. Không dễ gì tìm được bình ngọc, thấy trong chén vẫn còn một chút trà thừa, hắn liền dùng một chút nước trà âm ấm đó để uống viên thuốc màu xanh trong bình ngọc.

Số lượng thuốc trong bình càng ngày càng ít, tựa như thời gian còn lại không nhiều của hắn. Bất kể Diệp Phong Thành uy hiếp dụ dỗ như thế nào, Vân Nguy Dịch vẫn không chịu tiếp tục chế luyện loại thuốc này cho hắn. Diệp Phong Thành không biết liệu hắn sẽ gặp lại Diệp Duy Viễn trước, hay liệu những viên thuốc này sẽ hết dần từng ngày đầu tiên.

Nhưng điều duy nhất có thể thấy được là, tất cả mọi thứ đều nằm ngay cuối con đường này.

Uống thuốc, ảo giác từ từ cách xa hắn, “Diệp Duy Viễn” này cũng biến mất, để lại căn phòng đầy sự trống rỗng, cùng một quyển sách chưa đọc xong.

Hắn ngồi trên giường, không nhúc nhích, cho đến khi Doãn Tĩnh vén rèm lên đi vào, mang theo một chút hơi lạnh bên ngoài, cũng xua tan một phần bầu không khí uể oải trong phòng.

“Ngài làm sao vậy?”

Không hổ là người đi theo Diệp Phong Thành lâu nhất, Doãn Tĩnh vừa liếc mắt là đã nhận ra trạng thái của hắn không đúng.

“Mới vừa ngủ dậy, mơ một ít thứ.”

“Ác mộng sao?”

Hắn nhận lấy cái bát trong tay Doãn Tĩnh, uống canh thuốc đắng bên trong.

Phương thuốc này là do Vân Nguy Dịch kê, kể cả thang trong canh, tất cả đều dùng kỳ trân dị bảo. Đối với chuyện này, Doãn Tĩnh còn cẩn thận hơn kẻ là bệnh nhân như hắn, một ngày đưa canh bốn lần, rồi phải nhìn hắn uống hết, sợ thiếu một lần sẽ không thể cứu chữa.

Thang: Vị thuốc cho thêm để tăng hiệu lực của thuốc trong đông y.

“Không, không phải ác mộng.”

Về những gì cụ thể trong mộng, hắn không muốn nói, chỉ nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ: Nhìn sắc trời có lẽ đang là sau nửa đêm, sương muối tĩnh mịch rơi xuống, tựa như những đốm sao vụn, toả ra ánh sáng lập loè yếu ớt.

Mỗi khi đến ban đêm, Thanh Vân sẽ biến trở về nguyên hình —— Một con thanh giao long, kéo xe của bọn họ cưỡi mây đạp gió, cất bước trên trời.

“Bây giờ đến đâu rồi?”

Tuy nói hắn chấp nhận lời mời của các đại môn phái đến Ma Vực để diệt trừ ma tinh, nhưng rốt cuộc hắn là một người bệnh, không có cách nào di chuyển cấp tốc ngày đêm như bọn họ. Cho nên tự nhiên không thể đi chung, nhưng dù sao cũng là đối đầu với những thứ sâu trong Ma Vực, bọn họ không được tuỳ tiện liều lĩnh tiến vào, cần phải từ từ lên kế hoạch, sau mấy lần bàn bạc, rốt cuộc hẹn nhau tập trung ở gần tuyết nguyên.

Tuy không đi chung với nhóm người kia, nhưng vẫn rất vội vàng, hành trình mỗi ngày không thể chậm trễ.

“Vừa qua biên cảnh Giang Hoài.”

“Những người khác đâu?”

“Vẫn ổn.”

Bất kể Diệp Hoài Cẩn khuyên bảo như thế nào, trong chuyến đi này hắn không mang theo bao nhiêu người, ngoại từ Doãn Tĩnh thì cũng chỉ có năm, ba người.

“A Tĩnh, ta có việc hỏi ngươi.”

Đầu hôm hắn hơi phát sốt, cộng thêm mấy bữa nay ngủ không ngon, suy nghĩ một chút chuyện cũng đau đầu đến nỗi muốn nứt óc, bây giờ đã uống thuốc, kèm theo giấc ngủ nông ngắn ngủi kia, rốt cuộc cũng thanh tỉnh rất nhiều.

“Trước khi Diệp Duy Viễn bỏ trốn, có đến chỗ của ta không?”

Doãn Tĩnh không biết tại sao hắn lại đột nhiên hỏi cái này, theo bản năng tính nói không biết. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi, đến nói cũng không nói nổi của Diệp Phong Thành, đáp án này lại giống như bàn ủi nóng bỏng, làm thế nào cũng không thể thốt ra được.

Trước khi Diệp Duy Viễn bỏ trốn, toàn bộ Diệp gia đều đặt sự chú ý trên người Diệp Phong Thành đang bệnh nặng đến nỗi suýt chút nữa đi đời, còn ai rảnh rỗi quan tâm đến y. Dù sao, mặc kệ y có làm gì đi chăng nữa, y vẫn sẽ mạnh khoẻ ở đây, lần lượt vào sinh ra tử vì thành Vẫn Nhật.

“Ta không biết…” Doãn Tĩnh gần như nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra chi tiết nhỏ nào bị mình bỏ qua, “Chỉ có một buổi sáng ta không ở, ngày đó A Giang bọn họ tìm được tung tích của Vân tiên sinh, ta phải đi xem, vừa lúc nhị gia chủ động muốn thay ta trực đêm…”

“Ngươi còn nhớ gì nữa không?”

Nên có nhiều manh mối, như vậy chuyện về sau sẽ càng rõ ràng như kéo tơ bóc kén.

“Ta nhớ, đêm hôm đó trời đổ một trận mưa, nhị gia đến sau nửa đêm… Lúc đó chủ nhân ngài mới vừa ngủ không lâu…”

Nghe đến đó, Diệp Phong Thành từ từ cúi người xuống, khiến cho Doãn Tĩnh nghĩ hình như mình đã nói sai cái gì.

“Ta có phải đã làm sai chuyện gì hay không…?”

“Không phải lỗi của ngươi.”

“A Tĩnh, ta hỏi ngươi một câu cuối.”

Diệp Phong Thành che ngực, giống như khó chịu đến cực hạn, trên môi hiện ra chút xanh tím.

Bất lực, đối với mọi thứ, hắn chỉ cảm thấy bất lực.

“Ta đối với y, có phải rất tệ không?”

“Y?” Doãn Tĩnh suýt chút nữa không kịp phản ứng người hắn ám chỉ là ai, “Không…”

Diệp Phong Thành trước mắt lại giống như không chịu nổi một chút kích thích, Doãn Tĩnh đang muốn lựa lời nói dối để an ủi hắn một phen, thì nghe thấy Diệp Phong Thành cự tuyệt, “Ngươi dựa theo sự thật mà nói, ta muốn nghe lời nói thật.”

Nhưng lời nói thật luôn luôn tổn thương lòng người.

Doãn Tĩnh suy tư rất lâu, tựa như đang tìm kiếm một cách nói uyển chuyển.

“… Quyết định bởi việc chủ nhân đặt y ở vị trí nào.”

“Ngươi đi ra ngoài đi.”

Doãn Tĩnh ngập ngừng đi ra, như thế nào cũng không cảm thấy an tâm.

Nhưng cũng không thể làm trái với chủ ý muốn ở một mình của Diệp Phong Thành, Doãn Tĩnh chỉ hi vọng là có thể ở bên ngoài để ý thêm một chút.

“Y…”

Diệp Duy Viễn quyết định phản bội giết Diệp Cao Sầm rồi chạy đến Ma Vực vào lúc Diệp Phong Thành đang hôn mê.

Hôn mê sâu thật dài, còn lúc tỉnh táo thì lại ngắn ngủi như trong chốc lát. Có lúc, hắn không rõ mình đã thật sự tỉnh dậy, hay hồn phách đã rời khỏi thể xác mà du đãng ở bên ngoài —— Tất cả mọi người đều biến thành những dáng hình sáng rực, bay tới bay lui, một lúc tại đầu này, một hồi tại đầu kia.

Cơn ốm đó thật sự đáng sợ, khiến cho hắn nhiều lần cảm giác rằng mình sẽ không chịu đựng được.

Hắn cho rằng chuyện kia chỉ là mơ.

Trong mơ, có một người ngồi trước giường của hắn, nói với hắn mấy câu. Cho dù chịu ảnh hưởng của canh an thần, hắn vẫn muốn tỉnh lại để biết rõ ngọn ngành, nhìn xem cái người tuyệt vọng mà ưu thương kia là ai, tại sao lại phải khóc.

“Ngươi đã tới chỗ ta sao…”

Nếu như là huynh đệ dị mẫu bình thường, Diệp Phong Thành làm như vậy sẽ không có vấn đề gì lớn. Không thân cận, thì sẽ không nảy sinh nhiều chuyện rắc rối.

Nhưng hắn yêu Diệp Duy Viễn, vượt xa cả tính mạng của hắn. Hắn không muốn dùng cái chết của mình để huỷ diệt quãng đời còn lại của y.

Khi Diệp Phong Thành cố gắng chống cự lại vận mạng quỷ kế, hoá ra hắn và Diệp Duy Viễn đã sớm hãm sâu vào trong đó. Nhưng điều hắn không dự liệu được chỉ có chuyện Diệp Duy Viễn không phải là hoàn toàn không có tình cảm với hắn.

Hắn không nói được rốt cuộc buông tay là tàn nhẫn, hay cự tuyệt là nhẫn tâm. Nhưng bất kể hắn chọn như thế nào, trước mặt đều là tàn khốc.

Hắn vùi mặt trong lòng bàn tay, hơi ẩm lạnh lẽo rơi xuống, càng ngày càng nhiều.

Mỗi phút mỗi giây bọn họ bỏ lỡ, đã trở thành dòng chảy ngày hôm nay không cách nào bơi qua.

Diệp Duy Viễn đi rồi, vĩnh viễn mang đi một số thứ trong thân thể hắn, để lại vết thương không thể nào lành trong những khoảng trống ấy.

Khẽ chạm cũng thấy đau đớn day dứt.

Nhưng thật may hắn đã vượt qua Giang Hoài, vượt qua Giang Hoài sẽ đến Mạch Hà, sau đó chính là tuyết nguyên sâu thẳm.

Dù sao hắn phải đến gặp y.

Bất luận kết quả như thế nào, hắn đều phải đến gặp lại y.

Truyện Chữ Hay