Biên tập: Mr.Downer
Cuối thu gần đông, bên trong thành Vẫn Nhật tràn ngập bầu không khí bất an.
Đám người của Doãn Tĩnh đang trên đường đến quý phủ của Diệp nhị gia vào lúc chập tối.
Nơi ở của Diệp nhị gia có chút xa xôi, đã vậy bọn họ còn phải trì hoãn trên đường rất lâu.
Doãn Tĩnh cưỡi ngựa đi đầu đoàn người, nhìn về xa xăm, chỉ thấy sắc trời sáng đến khác thường, bên rìa những áng mây thấm nhoè từng mảng huyết sắc rời rạc.
Đây là dấu hiệu trước khi mưa to. Nhưng vào lúc này, mưa muốn đổ lại không rơi xuống, không khí ẩm ướt nặng nề dinh dính vào da thịt như một lớp nước đường tan chảy, làm thế nào cũng chùi không hết. Lòng bàn tay siết chặt dây cương của Doãn Tĩnh chảy mồ hôi, tim đập như trống đánh vào giờ phút này.
Dấu hiệu chẳng lành.
Cửa phủ của Nhị gia Diệp Cao Sầm đóng chặt, không có người tới đón bọn họ từ thật xa như trước kia.
Doãn Tĩnh xoay người xuống ngựa, đi vào gõ cửa, khuyên đồng đầu thú ở trên cửa, truyền ra tiếng vang trầm thật xa, nhưng người ở bên trong mãi không có phản ứng. Thấy thế, hắn dứt khoát không tiếp tục gõ, chỉ đưa bàn tay dán lên cửa, cảm giác cấm chế có còn hay không.
Cấm chế vẫn còn, nhưng không có người trả lời.
Doãn Tĩnh quay trở lại, một mực cung kính hỏi người trong kiệu nên làm thế nào.
“Chủ nhân, cấm chế trên cửa vẫn còn…”
“Xông vào, nếu như tiểu thúc ở bên trong, nhất định sẽ không trách tội.”
Âm thanh của người trong kiệu nghe lành lạnh như dòng nước suối, nhưng lại lộ ra một luồng bệnh khí uể oải, lời nói phát ra nhẹ nhàng xa xăm, nghe như tiếng thở dài bên tai.
Được lệnh, Doãn Tĩnh không còn phải bó tay bó chân, trực tiếp dùng công pháp mạnh mẽ phá vỡ cấm chế trên cửa, một cước đá văng cổng chính.
Cửa vừa mở ra, mùi máu gay mũi khó ngửi phả vào mặt, khiến người đi vào không mở mắt nổi.
Doãn Tĩnh che mũi tiến vào tra xét, càng đi vào bên trong, mùi vị khiếp người này ngày càng nhiều.
Xác người phơi thây trong đình viện là hạ nhân cùng nha hoàn trong phủ của Diệp Cao Sầm, máu chảy ngưng đọng nhuộm cái ao thành màu nâu đỏ, cá được nuôi trong đó đã chết ngửa bụng từ lâu. Nhìn thấy thảm trạng như vậy, Doãn Tĩnh nắm chặt vũ khí bên hông, chỉ sợ tên hung thủ vô danh còn đang ẩn náu trong bóng tối, lướt qua tốp năm tốp ba xác chết, đi vào trong nội thất thăm dò.
Đình viện: Sân nhỏ, sân trong.
Hắn tìm thấy thi thể của Lý Tương Quân, thê tử đang mang thai của Diệp Cao Sầm trong phòng ngủ.
Nguyên nhân nàng tử vong là do bị người đâm một đao xuyên qua ngực.
Cặp mắt kia trợn trừng đến chết cũng không chịu nhắm lại, như thể không chịu tin tưởng chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng khiến Doãn Tĩnh không đành lòng nhìn nhất chính là tư thế của nàng: Hai tay che bụng dưới nhô ra, mười ngón tay gắt gao bấu vào trong da thịt, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, có thể thấy được vào thời khắc cuối cùng trong cuộc đời mình, nàng có biết bao nhiêu tuyệt vọng muốn bảo vệ hài tử chưa được sinh ra kia.
“Làm sao vậy? Thấy ngươi đi lâu như thế không có động tĩnh nên ta cũng đi vào.”
Doãn Tĩnh nhất thời nghẹn lời, quay đầu nhìn vị chủ nhân đã vào trong đây với mình.
Những hạ nhân đi theo đã được dặn chờ ở cửa, trước mắt, người sống bên trong toà nhà này chỉ có hai người bọn họ.
“Chủ nhân, chuyện này…”
Chủ nhân của Doãn Tĩnh, thành chủ Diệp Phong Thành mệt mỏi hơi nhắm mắt lại, ngón tay thon dài đè xuống thái dương. Doãn Tĩnh hiểu nhầm hàm ý động tác này của hắn, cho rằng Diệp Phong Thành không nhìn nổi thảm trạng như vậy, muốn khuyên hắn chờ ở bên ngoài.
“Tiếp tục.”
Diệp Phong Thành nhìn ra suy nghĩ trong lòng Doãn Tĩnh, lên tiếng ra lệnh cho hắn tiếp tục tìm, cho đến khi kiếm được Diệp Cao Sầm mới bằng lòng bỏ qua.
“Vâng.”
Doãn Tĩnh đi sang những chỗ khác, Diệp Phong Thành ngồi xổm xuống, bàn tay phủ lên đôi mắt đến chết cũng không thể nhắm lại của tiểu thẩm thẩm, bỏ ra chút công sức mới có thể khiến cho nàng chịu nhắm mắt. Nhưng nhắm được mắt cũng không có nghĩa là nàng đồng ý yên nghỉ, nhận ra làn oán khí dù làm thế nào cũng không chịu tản đi này, Diệp Phong Thành phát ra một tiếng thở dài, tự rạch đầu ngón tay của mình, điểm một cái ở giữa lông mày của nàng.
“Xin ngài khoan dung, đây là toàn bộ những gì ta có thể làm bây giờ.”
Tháng trước, Diệp Phong Thành bệnh nặng một trận, gần như chìm vào hôn mê, hiện tại khỏi bệnh, nhưng bên trong cơ thể càng ngày càng yếu ớt.
Hắn mắc bệnh bất tỉnh nhân sự, bao nhiêu chuyện trong thành đều phải dựa vào tiểu thúc thúc Diệp Cao Sầm giúp đỡ.
Diệp Phong Thành thấy mấy ngày nay khỏi bệnh được một chút, không muốn tiếp tục nằm trên giường cả ngày, dự dịnh đến phủ nói lời cảm ơn, nhưng bái thiếp đã gửi đi như đá chìm trong biển lớn, bấy giờ bọn họ mới nhận ra, đã vài ngày không có tin tức của Diệp Cao Sầm.
“Chủ nhân, tìm được nhị gia rồi, ở trong thư phòng!”
Âm thanh của Doãn Tĩnh cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Phong Thành, hắn đứng lên, đi đến thư phòng.
Diệp Cao Sầm chết trong thư phòng.
Trên thực tế, Doãn Tĩnh có thể nhận ra người này là Diệp Cao Sầm dựa trên trang phục trên người cùng vết thương cũ trên eo. Đầu của thi thể đã bị người cắt xuống mang đi, để lại đây một cái xác không đầu.
Doãn Tĩnh kiểm tra sơ lược, nguyên nhân cái chết của Diệp Cao Sầm giống như thê tử của mình, đều là một đao đâm xuyên qua ngực.
“Là ai làm?”
Qua một lúc lâu, Doãn Tĩnh mới chậm rãi tự hỏi.
Một nhà Diệp Cao Sầm trên dưới mười ba người không một ai may mắn sống sót, tất cả đều chết dưới lưỡi đao của tên hung thủ vô danh này.
Nếu như là trả thù, thì phải là hận ý ngập trời đến cỡ nào?
“Còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Diệp Phong Thành nhẹ giọng hỏi ngược lại, Doãn Tĩnh thoáng nhìn, liếc mắt về một chỗ vừa bị chính mình bỏ quên, nhất thời nghẹn lời.
Đúng, quá rõ ràng, rõ ràng đến mức như chỉ sợ người khác không biết ai là người đã giết một nhà Diệp Cao Sầm.
Bên trong áo lót của Diệp Cao Sầm cắm một cây đao. Một cây đao bạch ngọc dát vàng thẳng ba thước, lưỡi đao hẹp ánh lên quang sắc như tuyết, chém sắt như chém bùn.
Doãn Tĩnh không cần suy nghĩ cũng biết chủ nhân cây đao này là ai —— Toàn bộ Diệp gia, chỉ có một người dùng loại binh khí này, cũng chỉ có một người từ hôm qua không thấy tăm hơi, hiện tại chỉ sợ đã chạy trốn ra khỏi cửa thành từ lâu.
“Chủ nhân, ngài định làm như thế nào?”
Diệp Phong Thành cau mày, giống như rất khó làm ra quyết định. Từ lúc hắn được sinh ra khỏi bụng mẹ, mỗi năm trôi qua càng trở nên đau ốm, chỉ cần khí trời có chút gió thổi cỏ lay thì sẽ bệnh không dậy nổi. Bây giờ, hắn thật vất vả mới giữ được tính mệnh khỏi một cơn ốm nặng, thế nhưng lại bị chuyện này kích động, chút máu trên mặt rút đi, bờ môi trở nên xanh tím như nghẹt thở.
“Chủ nhân, nếu không chúng ta đi về trước đi, trở về rồi hãy nói.”
Diệp Phong Thành vẫn không nhúc nhích, chỉ nặng nề nhìn chăm chú một điểm xa xăm.
Qua một lúc lâu, lâu đến mức Doãn Tĩnh cho rằng hắn sẽ không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
“Truyền chỉ thị viết tay của ta, treo giải thưởng ngàn lạng vàng, mang Diệp Duy Viễn trở về gặp ta, ta có lời muốn đích thân hỏi y.” Hắn che miệng ho một trận, ho ra vài sợi tơ máu trong lòng bàn tay, bị hắn không chút nào để ý lau đi, “Nếu có người gặp được y, thay ta chuyển cáo, muốn chính y suy nghĩ rõ ràng, nếu như y vẫn cố ý phản kháng, giết chết không cần luận tội.”
Ở trong mắt Diệp Phong Thành, mỗi một chi tiết nhỏ trong chuyện này đều lộ ra rất nhiều điểm kỳ lạ.
Cổ quái nhất chính là vì sao Diệp Duy Viễn phải giết chết Diệp Cao Sầm.
Giết Diệp Cao Sầm thì thôi, tại sao còn phải chặt đầu, còn liên luỵ đến thê tử chưa sinh nở của hắn.
“Quyết không thể để việc này trôi qua như thế, ta nhất định phải biết được chân tướng.”
Lúc đợi những người khác xử lí hậu sự cho Diệp Cao Sầm, Diệp Phong Thành đã được Doãn Tĩnh mang đi trước khỏi gian nhà đầy xác người hôi thối.
Diệp Phong Thành tựa vào nhuyễn tháp trong kiệu, hai mắt nhắm nghiền, rõ ràng bị kinh hách.
Tháp: Là giường thấp, hẹp và dài. Còn nhuyễn tháp là loại có lót thêm đệm.
Thêm hai viên hương liệu an thần vào trong lư hương hình đầu thú, khói thuốc lượn lờ, càng thêm nổi bật sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của hắn.
Doãn Tĩnh bấm đốt ngón tay tính xem còn mấy ngày nữa sẽ bắt đầu mùa đông, thân thể Diệp Phong Thành không tốt, mùa đông hằng năm đều phải sống chết giữa quỷ môn quan, khiến cho toàn bộ từ trên xuống dưới Diệp gia đều vô cùng lo lắng, chỉ sợ xảy ra bất trắc.
“A Tĩnh, ngươi nghĩ y sẽ trốn đến chỗ nào?”
Diệp Phong Thành không mở mắt, hỏi Doãn Tĩnh.
Mà cái người hắn đang nhắc đến tất nhiên là ấu đệ Diệp Duy Viễn của hắn, kẻ đã phạm vào sát nghiệt ngập trời, hiện không biết đang ở nơi nào. Huynh đệ bọn họ cùng cha khác mẹ, từ nhỏ đã không thân thiết, Doãn Tĩnh bị câu hỏi này của hắn làm cho bối rối, suy tư một lúc lâu rồi mới chậm rãi trả lời, “Phía nam là biển, đã truyền đi chỉ thị của chủ nhân, y cũng chỉ có thế đến phía bắc… Đi tới Ma Vực Cực Bắc.”
Ma Vực phương bắc, đã vào thì không có cách nào quay đầu lại.
Nghe được đáp án này, Diệp Phong Thành mở mắt ra, hờ hững nhìn phía trước. Hắn có một khuôn mặt đẹp đẽ, bình thường bên môi chứa đựng một chút ý cười nhất định sẽ khiến người khác cảm thấy như một làn gió xuân ấm áp, nhưng vào giờ phút này, trong mắt của hắn hiện ra một mảnh sương lạnh, làm cho nét cười hiện lên càng ảm đạm.
“Vậy ta càng muốn bắt lấy y trước khi y hoàn toàn đi xuống đó.”