Tay Lý Nguyễn vẫn đang duy trì tư thế gõ cửa, lúc nhìn thấy cửa mở ra lập tức ngây ngẩn cả người.
Cố Kỳ Nguyên rất cao, nhìn có chút gầy. Lý Nguyễn đoán là có liên quan lớn đến tình trạng quá kén ăn của anh ta. Lúc này anh đeo một đôi kính đen, đứng chặn trước cửa phòng, làm cho Lý Nguyễn cảm thấy có phần buồn cười.
Dáng dấp Cố Kỳ Nguyên đương nhiên không buồn cười, nhìn kỹ một chút, cũng rất tuấn lãng, chỉ là anh ta vậy mà mặc một bộ đồ ngủ hình bọt biển SpongeBob.
(Bạn nào không biết SpongeBob là ai thì có thể ấn theo link này)
Bộ đồ rất trẻ con, phối hợp cùng với khí chất của anh, rất không hài hòa…
“Ha ha, chủ nhà tiên sinh, chào buổi tối.” Lý Nguyễn, cố nín cười chào hỏi, “Ha ha, hoá ra anh đeo kính.”
“ độ.” Âm thanh Cố Kỳ Nguyên cứng nhắc, có chút lạnh nhạt.
“A? À!” Lý Nguyễn hiểu được, hoá ra đối phương giải thích số độ của kính mắt. Số độ không cao, cho nên bình thường không đeo.
“Có phải do lúc học đại học chơi game nhiều?” Lý Nguyễn vừa rồi có nhìn thấy laptop của anh đang mở, cô không chơi game trên máy tính, lại nhớ rõ mình có một đứa em họ, xấp xỉ bằng tuổi Cố Kỳ Nguyên, lúc học đại học say mê chơi game, thành tích không những xuống dốc không phanh, còn tặng kèm một bộ kính mắt đi theo cả đời.
“Không phải chơi trò chơi.” Cố Kỳ Nguyên như cũ khô khốc giải thích.
“A.” Lý Nguyễn đáp một tiếng, cảm thấy không nên nói nhiều về chủ đề này, bởi vậy gợi lên một nụ cười tự nhận là vô cùng thân thiện, “Việc kia, tôi đang nghĩ, có khả năng chúng ta cần ở chung một thời gian, có nên lập một chút quy củ?”
Vẻ mặt Cố Kỳ Nguyên thoải mái lúc Lý Nguyễn nói hai chữ “Chúng ta” chậm rãi, mới vừa rồi chút ảo não do mạch suy nghĩ bị cắt đứt triệt để tan thành mây khói, vì vậy xê dịch thân thể, dựa vào khung cửa cẩn thận nghe Lý Nguyễn nói chuyện, còn phối hợp gật gật đầu.
“Ừm.”
Lý Nguyễn dừng một chút, thấy Cố Kỳ Nguyên lên tiếng cũng chưa có nói tiếp, nghĩ thầm ý tứ là để cho cô tiếp tục nói, vậy cũng tốt, mình là nữ, nhiều thêm vài quy củ cũng bình thường.
“Vậy, mặc dù anh là chủ nhà, nhưng mà tôi cảm thấy nếu đã quyết định ở chung trong một căn hộ, chúng ta vẫn nên nhường nhịn lẫn nhau.” Lý Nguyễn dừng lại, thấy Cố Kỳ Nguyên vẫn bộ dáng lắng nghe, mới tiếp tục, “Tôi cảm thấy, nên liệt kê ra mấy điều cần lưu ý, để sau này chúng ta sinh hoạt chung càng thêm hài hòa.”
“Cô nói đi.”
“Ây… Nếu không, tôi viết lại trên giấy nhé?”
“Không cần, tôi nhớ được.”
Lý Nguyễn lập tức bó tay. Ý của cô là viết ra một phần tương tự kỷ luật lớp, giống sổ tay hành vi học sinh, đương nhiên, không cần quá phức tạp, một tờ giấy A là được rồi, nhưng nhất định phải là giấy trắng mực đen, có chữ ký của cả hai người mới có hiệu lực.
Như bây giờ, có chút giống trò đùa?
“À, ví dụ như, trừ phòng ngủ của mình, ở các khu vực khác trang phục phải chỉnh tề. Không cho phép hút thuốc ở những khu vực bên ngoài ngoại trừ phòng ngủ của mình. Khu vực cá nhân phải gìn giữ vệ sinh sạch sẽ, công việc làm sạch khu vực chung thì phân công lẫn nhau làm. Đi sớm về trễ đừng để ảnh hưởng đến làm việc và nghỉ ngơi của đối phương, không lớn tiếng huyên náo trong thời gian nghỉ ngơi bình thường của đối phương. Trước khi mang những người khác về nhà, cần được đối phương đồng ý.”
Lý Nguyễn càng nói càng hăng, hận không thể nhiều hơn mấy cái hành vi tiêu chuẩn cho Cố Kỳ Nguyên, lại sợ biến khéo thành vụng, liền nói đến thế thôi.
Dù sao, người ta mới là chủ nhà.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức. Tôi không hút thuốc. Thứ hai, buổi tối có nhân viên làm theo giờ đến quét dọn. Tôi làm việc và nghỉ ngơi như bình thường. Cho tôi số điện thoại di động.”
Lý Nguyễn nghe xong biết anh ta trả lời nhắm vào yêu cầu vừa rồi của mình. Cô nghĩ một lúc, cũng có chút xấu hổ, mấy điều ở trên, hầu như đều là ràng buộc đối phương…
Nhất là một điều kiện cuối cùng, Lý Nguyễn nghĩ, Cố Kỳ Nguyên nhìn trẻ tuổi lại đẹp trai, ưu điểm nhiều như vậy, có lẽ anh ta có bạn gái? Hoặc là sắp có bạn gái. Đương nhiên không loại trừ việc anh ta thuộc loại người qua lại với con gái nhà người ta nhưng không cho đối phương danh phận bạn gái. Mặc dù nhìn Cố Kỳ Nguyên nhìn giữ mình khá trong sạch nhưng có câu nói nhìn người không thể nhìn tướng mạo bên ngoài… Cô chỉ lo đối phương mang ai đó về nhà, người thuê cùng khác phái như cô sẽ rất xấu hổ.
Với tích cách của cô, thật ra đến bây giờ cô vẫn chưa hoàn toàn tiếp thu được việc cô đang thuê nhà chung với một người trẻ tuổi khác giới…
“Hết rồi?” Cố Kỳ Nguyên nói xong, nhíu mày hỏi.
Anh hiện tại rất nhiều việc.
“Ngoài ra, có thể để nhà vệ sinh ngoài phòng khách trở thành khu vực cá nhân của tôi không?”
Lý Nguyễn thực sự rất để ý điều này. Cùng thuê cô có thể chia sẻ phòng ngủ, nhưng cô luôn cảm giác nhà vệ sinh là không gian tư nhân của mình. Ví dụ như bên cạnh sữa tắm, bàn chải đánh răng, kem đánh răng của cô để đồ dùng của một người đàn ông xa lạ, hoặc là mỗi buổi sáng khi cô ngồi trong nhà vệ sinh nghĩ đến vừa rồi có người đàn ông xa lạ cũng ngồi giống cô làm chuyện giống cô… Cô cảm thấy cực kỳ phản cảm!
Cố Kỳ Nguyên không hề nghĩ ngợi liền gật đầu.
“Hết chưa?”
“Hết rồi.” Lý Nguyễn nhẹ gật đầu.
Bởi vì Cố Kỳ Nguyên sảng khoái đáp ứng, ấn tượng của Lý Nguyễn đối với anh lại tốt mấy phần. Ngoại trừ miệng kén ăn thì có vẻ không khó ở chung.
Cố Kỳ Nguyên đứng thẳng người, mấp máy môi, trước khi đóng cửa, liếc nhìn Lý Nguyễn thật sâu.
Không chỉ nấu ăn dở mà bệnh hay quên cũng nặng. Rõ ràng chỉ lớn hơn anh có gần một năm mà thôi…
Lý Nguyễn hiển nhiên không biết nỗi nghi ngờ của Cố Kỳ Nguyên lúc đóng cửa. Cô xoay người, nhẹ nhàng thở ra. Mặc dù không viết văn bản hiệp nghị nhưng đối phương nhìn cũng không giống loại người vừa quay đầu đã nuốt lời nhỉ?
Thật ra thì Lý Nguyễn vẫn thích có văn bản ràng buộc hơn, chỉ là Cố Kỳ Nguyên hình như, không muốn như thế, thôi đành đến đâu hay đến đấy vậy. Nếu như anh ta không tuân thủ, đến lúc đó lại thuận thế yêu cầu ký hiệp nghị, cũng nhân tiện giao hẹn những điều khoản trái với ước hẹn.
Ngày hôm sau Lý Nguyễn dậy rất sớm.
Đã đồng ý chịu trách nhiệm một ngày ba bữa, vậy có phải là bắt đầu từ hôm nay không nhỉ? Hay là tối hôm qua đã bắt đầu rồi?
Lý Nguyễn đã qua cái tuổi mười cái đồng hồ báo thức kêu cũng không dậy, mở cửa thấy bên ngoài không có âm thanh, rón rén tiến vào phòng bếp vo gạo nấu cháo đặt trên bếp. Vừa đi ra phòng bếp, đang định đến phòng tắm rửa mặt, Lý Nguyễn giật mình vội vàng dừng lại.
Cố Kỳ Nguyên ăn mặc chỉnh tề đang đứng trong ánh sáng ảm đạm tại phòng khách nhìn cô.
Vừa rồi để không khỏi quấy rầy Cố Kỳ Nguyên, Lý Nguyễn không có mở đèn, cô cho rằng Cố Kỳ Nguyên còn chưa có rời giường, hiện tại đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh đen như mực trong phòng khách mới giật mình.
“Cố, ừm, buổi sáng tốt lành…” Lý Nguyễn ngượng ngùng giật giật khóe miệng, đưa tay túm lại tóc của mình, bước chân chuyển một cái cực nhanh tiến vào phòng tắm bên cạnh.
Đóng cửa phòng tắm lại, Lý Nguyễn bật đèn lên, ảo não nhìn bản thân trong gương.
Mặc đồ ngủ lôi thôi, lại thêm đầu tóc dài lộn xộn, bộ dáng còn đang buồn ngủ. Quả thực như bác gái trung niên!
Cô tưởng là Cố Kỳ Nguyên còn đang ngủ! Sớm như vậy đã rời giường, có phải anh ta chính là người trẻ tuổi cả thân lẫn tâm đều khỏe mạnh hay không?!
Lúc Lý Nguyễn từ trong phòng tắm đi ra, Cố Kỳ Nguyên đã không còn trong phòng khách. Cô vội chạy thật nhanh về phòng thay quần áo.
Trong tủ lạnh vẫn còn dưa chuột ngâm và đậu phụ thối cô dự trữ thời gian trước, Lý Nguyễn thấy rất may mắn, vừa vặn lấy ra ăn kèm với cháo. Chờ cháo nấu xong, Lý Nguyễn múc hai chén đặt lên trên bàn ăn, ngẩng đầu nhìn cửa phòng ngủ chính yên lặng, suy nghĩ rồi đi qua gõ cửa một cái.
“Bữa sáng đã chuẩn bị xong, có thể ăn rồi.”
Trong lòng Lý Nguyễn hơi xấu hổ 囧, mình thật giống như bảo mẫu…
囧 (Jiǒng) – quýnh: hiểu đơn giản là một emoji được sử dụng phổ biến, có nghĩa khó xử, buồn,… (tham khảo thêm ở đây)
Tay cô còn duy trì tư thế gõ cửa, chưa kịp thu về cửa đã lập tức mở ra. Cố Kỳ Nguyên vẫn như vừa rồi, một thân quần áo màu đen.
“Buổi sáng tốt lành.”
Sau đó trực tiếp lách qua Lý Nguyễn đi tới trước bàn ăn.
Lúc Lý Nguyễn đi qua, Cố Kỳ Nguyên đang cúi đầu nhìn mặt bàn, vẻ mặt có chút kỳ quái. Nghe được tiếng bước chân, anh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lý Nguyễn, con mắt đen sẫm dường như hơi hơi ươn ướt.
Giống như con chó con khi còn bé cô nuôi…
Lý Nguyễn trong lòng âm thầm nghĩ.
“Khụ, ăn đi.” Cố Kỳ Nguyên quay đầu trở lại, ngồi xuống dịch một chén cháo tới trước mặt mình, cúi đầu ăn.
Lý Nguyễn nhìn thấy Cố Kỳ Nguyên ăn ngon miệng, mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ bữa tối hôm qua cô đã nhìn ra, chủ nhà của mình là người rất kén chọn với món ăn. Nhưng trình độ của cô có hạn, chỉ biết nấu cháo, may là đối phương đối với món cháo này coi như hài lòng.
Thật sự là nhất văn tiền nan đảo anh hùng hán mà!
Nhất văn tiền nan đảo anh hùng hán (一文钱难倒英雄汉) (điển cố): ví von chỉ vì một khó khăn rất nhỏ lại làm một chuyện rất lớn không cách nào tiến hành, cũng chỉ một người rất có bản lĩnh đối mặt với một vấn đề nhỏ mà bó tay, không giải quyết được. (toàn bộ điển cố ở cuối chương)
Ăn sáng xong, Lý Nguyễn không tiếp tục trông cậy vào Cố Kỳ Nguyên hỗ trợ rửa chén, rất tự giác thu dọn chén đũa vào phòng bếp để rửa.
“Thường ngày cô đi làm như thế nào?”
Lý Nguyễn quay đầu, có chút kinh ngạc phát hiện Cố Kỳ Nguyên còn đứng ở cửa phòng bếp.
“À, tôi đi bộ. Công ty tôi đang làm thực sự rất gần.”
Cố Kỳ Nguyên dừng một chút, mới “A” một tiếng.
Lý Nguyễn cho rằng đối phương chỉ là quan tâm đến khách thuê, liền quay đầu trở lại chăm chú rửa chén.
Cố Kỳ Nguyên vẫn đứng ở cửa phòng bếp chần chừ một lúc lâu, lúc này mới ủ rũ vai quay người tiến vào phòng ngủ.
Lúc Lý Nguyễn đi ra ngoài, Cố Kỳ Nguyên còn ở trong phòng ngủ. Cô nghĩ nghĩ, đứng trong phòng khách nói một tiếng.
“Tôi đi làm đây.” Sau đó nghiêng tai nghe một hồi, thấy không có động tĩnh gì thì một mình ra cửa.
Thang máy còn chưa lên đến nơi, Cố Kỳ Nguyên đã đi ra, bên trong chiếc áo khoác màu đen là một bộ áo quần màu đen, cầm túi laptop cũng màu đen.
Lý Nguyễn phát hiện Cố Kỳ Nguyên hình như rất thích màu đen, vậy tại sao anh lại mua một bộ đồ ngủ đáng yêu như vậy…
Dẫu sao cũng không đến mức thân quen, Lý Nguyễn cảm thấy quá thân thiết với người mới quen cũng không tốt lắm, cô đơn giản nhẹ gật đầu. Không nhiều lời tiến vào thang máy, Lý Nguyễn nhấn tầng , bên cạnh duỗi tay nhấn tầng hầm.
Đến tầng một, Lý Nguyễn nhẹ gật đầu với người vẫn một mực trầm mặc là Cố Kỳ Nguyên.
“Gặp lại sau.”
Lý Nguyễn trực tiếp đi ra ngoài, tất nhiên không thấy được cả buổi sáng vẻ mặt Cố Kỳ Nguyên luôn rối rắm.
Khu chung cư cô ở cách tòa cao ốc Hoàn Vũ cũng không xa, đi bộ mất khoảng phút, thực ra Lý Nguyễn đang cân nhắc mua một chiếc xe đạp.
Lý Nguyễn đến công ty khá sớm. Trong thang máy không có nhiều người, chủ yếu là những người từ tầng hầm gửi xe đi lên. Lý Nguyễn thoáng kinh ngạc rồi tỏ vẻ như không có việc gì nhấc chân bước vào thang máy.
Cố Kỳ Nguyên đứng chỗ trong cùng của thang máy, nhìn Lý Nguyễn vờ như không biết mình hơi nhíu nhíu mày, vốn tâm tình vẫn đang tốt lập tức hạ xuống.
Đây là hoàn toàn làm lơ sao?
Thang máy đến tầng mười, Lý Nguyễn đứng ở hàng đầu bước nhanh ra ngoài.
“Kỹ sư Cố, chào buổi sáng!” Cô gái Tiểu Vu ở quầy lễ tân so với bình thường vui tươi hơn mấy phần. Lúc âm thanh ở sau lưng vang lên, Lý Nguyễn thiếu chút nữa vấp ngã, cô ngừng bước chân kinh ngạc quay đầu, thấy Cố Kỳ Nguyên hướng Tiểu Vu nhẹ gật đầu, đang quay đầu nhìn qua.
Mặc dù là vẻ mặt không chút thay đổi, nhưng tại sao cô có cảm giác sắc mặt anh ta đen rất nhiều?
Lý Nguyễn vốn đang suy đoán Cố Kỳ Nguyên có phải là nhân viên Hoàn Vũ hay không, bây giờ đã xác thực.
Nhưng mà, buổi sáng anh ta không phải lái xe sao? Tại sao lại đến cùng lức với cô?
Lý Nguyễn cảm thấy có chút tiện. Nếu như chuyện cô với Cố Kỳ Nguyên ở chung bị những người khác trong công ty biết, hình như không tốt lắm.
Mặc dù bây giờ cô đang trong tình thế bắt buộc, nhưng trong mắt người khác, chính là ở chung đó?
Cùng một người xa lạ ở chung, cô thực sự không hợp xu thế như vậy.
Lý Nguyễn bỗng chốc nhức đầu.
~ Hết chương ~
===
Nhất văn tiền nan đảo anh hùng hán – Điển cố
Một hôm, Triệu Khuông Dận (Tống Thái Tổ – Hoàng đế khai quốc của nhà Tống) đi một mình trên đường, thời tiết đặc biệt nóng. Đúng lúc ông đang đói khát khó nhịn thì nhìn thấy một mảnh đất trồng dưa hấu, người trông dưa là một ông lão. Ông lão nói dưa của ông một văn tiền một quả, không ngọt không lấy tiền, nhưng Triệu Khuông Dận lúc này không xu dính túi, mà lại vô cùng khát. Lúc này, ông nghĩ ra một biện pháp.
Ông bổ một quả dưa ra ăn một miếng rồi nói không ngọt, bổ thêm quả nữa ăn một miếng lại nói không ngọt, mãi cho đến lúc ăn no đều nói không ngọt. Ông lão nhìn ra ý đồ, nói với Triệu Khuông Dận: Nhìn ngươi tướng mạo đường hoàng, sao lại làm loại chuyện hạ tiện này? Không có tiền thì không có tiền, trực tiếp nói với ta là được, sao lại phải dùng chiêu ác này.
Triệu Khuông Dận vô cùng hổ thẹn, hứa hẹn sau này nhất định báo đáp thật tốt. Về sau Triệu Khuông Dận có được thiên hạ, đưa cho lão nông dân trồng dưa này vạn mẫu ruộng tốt để báo đáp lại.