Xuân Ấm

chương 33

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lý Nguyễn điềm tĩnh mỉm cười, Cố Kỳ Nguyên nói không nhiều lắm, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Lý Nguyễn. Mà sắc mặt Đỗ Dịch Trạch lại xanh mét.

Phương Mẫn cười hoà giải, lôi kéo Lý Nguyễn nhập cuộc.

Lý Nguyễn và Đỗ Dịch Trạch bị xếp cùng một bàn, danh sách không có tên của Cố Kỳ Nguyên nhưng cùng bàn có một người không tới, vừa lúc Cố Kỳ Nguyên có thể ngồi vào chỗ trống đó.

Người ngồi ở đây đều là đồng nghiệp trong công ty của Đỗ Dịch Trạch, giờ phút này thấy Đỗ Dịch Trạch vẻ mặt khác thường nhìn chằm chằm Lý Nguyễn, bọn họ đều làm bộ cúi đầu chơi điện thoại hoặc là quay đầu nói chuyện với người bên cạnh, cực lực hạ thấp sự tồn tại của mình.

Phương Mẫn ngồi ở bên cạnh Lý Nguyễn, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy ánh mắt của Đỗ Dịch Trạch phía đối diện, cảm thấy da đầu tê dại. Vừa rồi Đỗ Dịch Trạch vào ngồi trước, Lý Nguyễn lập tức chọn vị trí đối diện anh ta.

Tình cảnh này chỉ cần không phải là người ngốc thì đều có thể nhìn ra Lý Nguyễn không những chia tay với Đỗ Dịch Trạch, nhìn dáng vẻ còn ầm ĩ đến không vui vẻ. Lý Nguyễn có bạn trai mới, mà Đỗ Dịch Trạch thoạt nhìn không cam tâm giống như người bị đá.

Phương Mẫn đại khái biết nội tình bên trong, mặc dù trong lòng khinh thường Đỗ Dịch Trạch, nhưng đó dù sao cũng là boss của cô, mỗi tháng đều phải lãnh tiền lương của người ta mà sống nên không dám biểu lộ ra ngoài mặt, quay sang chuyên tâm nói chuyện với Lý Nguyễn.

Kỳ thật không chỉ một mình Phương Mẫn mà sáu người còn lại cũng rất tò mò về tình hình gần đây của Lý Nguyễn.

Mạnh Tử Dịch tìm đối tượng khi nào, toàn bộ công ty đều không biết, nhưng cũng xem như đột ngột kết hôn. Vậy Lý Nguyễn thì sao?

Tựa như một giây trước hai người phụ nữ còn vây quanh Đỗ Dịch Trạch, giây tiếp theo đã xoay người theo đuổi người đàn ông khác. Mấy người ngồi ở đây đều có thể lý giải tâm tình của Đỗ Dịch Trạch.

Tình nhân trong mộng và bạn gái cũ đều theo chân người khác, đương sự còn phải mở to mắt mà nhìn, thật mất thể diện!

Bị đánh gãy hàm răng còn phải nuốt máu! Quá chua xót phải không?

Tiệc cưới trôi qua hơn nửa, Lý Nguyễn đứng dậy đi toilet. Lúc cô ra ngoài thì gặp Đỗ Dịch Trạch ở hành lang nhỏ, anh ta cau mày dựa lưng vào tường, ngón tay kẹp điếu thuốc, vẻ mặt mê mang.

Lý Nguyễn cười nhạt, thầm khinh bỉ. Đỗ Dịch Trạch chưa bao giờ hút thuốc bây giờ muốn giả u buồn sao?

Nếu là lúc trước cô khẳng định sẽ hết lòng khuyên bảo: Hút thuốc có hại cho sức khỏe.

Nhưng hiện tại cô đã không muốn quan tâm chuyện của người khác nữa rồi.

Vì vậy Lý Nguyễn cũng lười nhìn Đỗ Dịch Trạch, đang định đi qua.

“Nguyễn Nguyễn…” Đỗ Dịch Trạch thở dài nói với Lý Nguyễn, “Nguyễn Nguyễn, em cần gì phải…”

Đỗ Dịch Trạch muốn nói lại thôi, Lý Nguyễn ngừng bước chân, tươi sáng cười, “Phải thế nào?”

“Nguyễn Nguyễn, anh biết, lần trước là anh hiểu lầm em.” Trong lòng Đỗ Dịch Trạch hơi giận nhưng bình tĩnh nghĩ lại, vô luận như thế nào đều không nghĩ nguyên nhân Lý Nguyễn đột nhiên thay đổi.

Đỗ Dịch Trạch cho rằng Lý Nguyễn cố ý tìm một người giả làm bạn trai để vì kích thích anh ta thôi, tình cảm giữa nam nữ, thăm dò như vậy anh ta cũng không phải chưa từng thấy qua, chỉ là anh ta không nghĩ tới Lý Nguyễn lại đưa người tới hôn lễ của Mạnh Tử Dịch.

Anh ta chưa từng nghĩ sẽ chia tay với Lý Nguyễn, mấy ngày nay nghĩ tới nghĩ lui, quyết định lần sau gặp mặt phải nói chuyện rõ ràng với Lý Nguyễn, để cả hai bình tĩnh lại, không cần hành động theo cảm tính.

“Nguyễn Nguyễn, anh biết tuổi tác chúng ta không còn nhỏ, hiện tại là lúc suy xét chuyện kết hôn. Mà em cũng biết đó, gần đây anh bận chuyện ở công ty làm em không vui. Nếu em nguyện ý, nhân dịp thanh minh này trở về, hai nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, thương lượng một chút được không?” Đỗ Dịch Trạch ném thuốc lá trên tay, tận lực áp xuống tức giận.

Lý Nguyễn hoảng hốt một chút, sau đó cười lắc lắc đầu, “Không cần. Đỗ Dịch Trạch, tôi đã không còn muốn gả cho anh…”

Cô đang muốn nói rõ ràng với Đỗ Dịch Trạch, không phải cô tìm người tới diễn kịch mà thật sự đã đăng ký kết hôn thì nghe được tiếng bước chân trầm ổn quen thuộc, giọng nói bình đạm của Cố Kỳ Nguyên vang lên.

“Họ Đỗ kia, bây giờ anh đang cầu hôn vợ của tôi đó à? Đáng tiếc tôi và Nguyễn Nguyễn đã sớm đăng ký kết hôn, muốn thương lượng chuyện hôn sự thì cũng là nhà tôi và Nguyễn Nguyễn cùng thương lượng mới phải.”

Lý Nguyễn sửng sốt, trên vai có thêm một cánh tay. Cô quay đầu, chạm phải tầm mắt của Cố Kỳ Nguyên, ánh mắt Cố Kỳ Nguyên thâm thúy tối tăm, khi nhìn cô, bên trong ánh mắt ấy như có tia dao động không rõ ràng.

Lý Nguyễn thản nhiên cười với Cố Kỳ Nguyên.

“Cái gì?” Đỗ Dịch Trạch trừng mắt, vẻ mặt không biết là khiếp sợ hay là không dám thừa nhận.

“Tôi nói, tôi và Nguyễn Nguyễn, đã đăng ký kết hôn. Nếu anh có rảnh, đến lúc đó có thể tới tham gia hôn lễ của chúng tôi.” Cố Kỳ Nguyên bình tĩnh thong dong nói ra từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng, nhìn vẻ mặt của Đỗ Dịch Trạch, trong lòng có chút sảng khoái không nói nên lời.

“Không thể nào!” Những câu chữ đó rõ ràng lọt vào tai, nhưng nghe xong trong lòng Đỗ Dịch Trạch rất hoảng hốt. Chuyện này không có khả năng!

Cố Kỳ Nguyên châm chọc cong cong khóe môi, nhìn sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng của Đỗ Dịch Trạch, tốt bụng mà nói, “Không có gì là không thể. Chờ chúng tôi phát thiệp mời cho anh, anh sẽ biết có thể hay không.”

Lý Nguyễn nhìn Đỗ Dịch Trạch đang khiếp sợ đến mức nói năng lộn xộn, phát hiện bản thân thế nhưng không có một chút đồng tình nào. Đây là gieo gió gặt bão, mặc kệ là cô ở kiếp trước, hay là Đỗ Dịch Trạch ở kiếp này. Bởi vì biết rõ tương lai, cho nên cô xuống sân khấu trước, mà Đỗ Dịch Trạch vẫn luôn nằm ở quỹ đạo ban đầu, hai người cách nhau càng lúc càng xa.

“Không có khả năng! Không có khả năng!” Đỗ Dịch Trạch như bị cái gì kích thích, hoảng loạn mà lùi lại một bước, trong lòng không ngừng hỗn loạn.

“Chậc. Đáng tiếc hôm nay tôi quên mang theo giấy đăng ký kết hôn, nếu không đã có thể cho anh giám định và thưởng thức một chút.” Cố Kỳ Nguyên híp híp mắt, “Nhưng mà, anh đang hoài nghi chúng tôi đăng ký giả phải không? Vậy phải làm sao bây giờ đây? Chẳng lẽ muốn chúng tôi làm hành động vợ chồng thật cho anh xem? Vậy cũng không được, anh có mặt mũi xem nhưng tôi không có mặt mũi làm.”

Cố Kỳ Nguyên có vẻ thật khó xử mà lắc đầu.

Lý Nguyễn hơi nghiêng người liếc xéo anh, nhìn dáng vẻ lưu manh của anh, âm thầm lắc đầu.

“Không có khả năng!” Đỗ Dịch Trạch nặng nề lắc đầu, không biết là muốn thuyết phục chính mình hay là nói hai người trước mặt đang dựa sát vào nhau, “Lý Nguyễn! Em đã nói sẽ yêu anh mãi mãi, mới bao lâu em đã thay lòng đổi dạ rồi?” Đỗ Dịch Trạch có chút vội vàng, tức giận khó có thể ngăn khủng hoảng đang bùng phát trong lòng.

Lý Nguyễn nở nụ cười, nhẹ nhàng dựa vào Cố Kỳ Nguyên, đáy lòng cô cay chát, lời thề thâm tình năm đó tất nhiên xuất phát từ nội tâm, tình ý chân thành, cố chấp đến mức không đâm tường không quay đầu lại, cuối cùng đúng thật là đâm cho chính mình cả người đầy máu tươi.

“Đỗ Dịch Trạch, trên đời này không có thứ gì là không thay đổi, bao gồm cả tình yêu. Anh nói đúng, là tôi thay lòng đổi dạ. Chẳng lẽ anh cho rằng, tôi sẽ luôn ở phía sau anh, cả đời chờ anh quay đầu lại sao?”

Lý Nguyễn nghĩ đến đời trước, bản thân cô còn không phải đã thật sự ngây ngốc đứng ở phía sau chờ đợi anh ta cả đời đó sao. Tình yêu gần ba mươi năm đã sớm bị tra tấn biến thành hận ý, nếu sống lại một lần nữa mà lòng cô vẫn như cũ, đó mới là hết thuốc chữa.

Bây giờ, cô chậm rãi buông xuống thù hận, không muốn vì tình thù kiếp trước tiếp tục tra tấn chính mình, một đời trước đã đủ rồi.

“Đỗ Dịch Trạch, tôi và anh đã không còn quan hệ gì nữa. Nếu nhìn thấy tôi, làm lơ cũng được, chán ghét cũng được, đều tùy anh.” Lý Nguyễn nói xong, không hề nhìn vẻ mặt Đỗ Dịch Trạch, kéo cánh tay Cố Kỳ Nguyên, “Đi thôi.”

Cố Kỳ Nguyên hướng tới Đỗ Dịch Trạch nhướn đuôi lông mày, ôm Lý Nguyễn đi về.

Lý Nguyễn xoay người, nhẹ nhàng thở ra.

Giải quyết xong, yêu cũng được, hận cũng được, cô chỉ muốn buông bỏ tất cả ở kiếp trước. Lý Nguyễn yêu Đỗ Dịch Trạch, Lý Nguyễn hận Đỗ Dịch Trạch, cả hai người đã chết ở vụ tai nạn xe cộ kia. Bản thân cô hiện tại, chỉ muốn yêu và được yêu.

Cô quay đầu nhìn sườn mặt tuấn tú khiến cô yên tâm của Cố Kỳ Nguyên.

Tâm khô kiệt, còn có thể yêu lại một lần nữa sao?

Yêu sâu nặng như vậy, cô cho rằng bản thân đã mất đi năng lực yêu người khác. Nhưng hiện tại, áy náy trong lòng đều đang nói cho cô biết, cô nguyện ý gả cho Cố Kỳ Nguyên.

Tình cảm còn chưa tới mức sâu sắc nhưng có lẽ đang chậm rãi phát triển.

Đời này, cô chỉ cần tình yêu thuần túy ấm áp, không có thương tổn, không có tuyệt vọng.

Trải qua một hồi nhạc đệm, Cố Kỳ Nguyên và Lý Nguyễn đều không có tâm trạng tiếp tục tham gia buổi lễ, không chờ Đỗ Dịch Trạch đi ra, đã lập tức rời đi.

“Muốn đi ăn một tô mì thịt bò không?”

Hai người nắm tay đi tới bãi đỗ xe, Lý Nguyễn đột nhiên nhớ tới gần đây có một tiệm mì trong con ngõ nhỏ, khi cô và Đào Tinh Tinh còn đi học thường xuyên tới đó ăn, cô đã từng muốn mang Đỗ Dịch Trạch cùng tới, đáng tiếc không có cơ hội.

“Được.” Cố Kỳ Nguyên nhướng mày, nhìn Lý Nguyễn giờ phút này còn có thể nhớ tới đồ ăn, tỏ vẻ thật vui mừng.

Xem ra họ Đỗ kia quả thật đã không còn có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

“Ngày một tháng năm nghỉ phép, muốn đi đâu chơi không? Ba ngày có vẻ ít, nếu em muốn xin nghỉ năm ngày cũng được.” Cố Kỳ Nguyên không muốn nhắc tới Đỗ Dịch Trạch trước mặt Lý Nguyễn, thủ hạ bại tướng thôi, hà tất phải giúp người ta tìm cảm giác tồn tại trước mặt cô?

Đối với kẻ địch, phương pháp hữu hiệu nhất chính là làm lơ.

“Thôi đi, anh rất bận mà. Công tác vừa tiếp nhận không nên xin nghỉ.” Lý Nguyễn lắc đầu, thấy sắc mặt Cố Kỳ Nguyên trầm xuống, nghĩ nghĩ bổ sung thêm, “Chờ một thời gian nữa đi, bây giờ em cũng không rảnh.”

Lúc này Cố Kỳ Nguyên mới gật đầu.

Công tác gì đó sao có thể quan trong hơn tuần trăng mật được? Nhưng Lý Nguyễn không muốn đi, anh cũng không có biện pháp. Đợi đám cưới của bọn họ tổ chức xong nhất định phải đi hưởng tuần trăng mật.

Maldives cũng không tệ, tới đảo nhỏ thì không cần đi ra ngoài. Nếu có đảo tư nhân thì càng tốt.

Gió đêm mát mẻ thổi qua, âm thanh ầm ĩ của khách sạn dần dần bị bỏ lại phía sau, lòng Lý Nguyễn cũng dần lắng đọng lại. Cô không suy xét xa như vậy, không nói cho người khác chuyện cô đã kết hôn không phải vì hối hận, mà là không muốn quá rêu rao.

Kiếp trước, cô hận không thể làm cho tất cả người bên cạnh biết cô thích Đỗ Dịch Trạch, muốn gả cho Đỗ Dịch Trạch, nắm lấy tất cả cơ hội nói cho mọi người Đỗ Dịch Trạch đã có chủ, khi đó cô và Đỗ Dịch Trạch cũng không chân chính ở bên nhau.

Đáng tiếc, khi cô còn đang ngây thơ chìm đắm trong tình yêu thì bên cạnh Đỗ Dịch Trạch đã xuất hiện Mạnh Tử Dịch. Cô nghĩ, có lẽ ông trời đã định sẵn, thời cơ chưa tới. Bất luận là thời gian hay là người, đều không đúng.

Bây giờ, tất cả đều đúng rồi.

~ Hết chương ~

Truyện Chữ Hay