Lý Nguyễn ngồi ăn gần hết bữa với mọi người rồi nhân lúc không ai để ý lén lút rời khỏi quán ăn. Sau khi lên xe taxi cô mới gọi điện thoại cho Tiểu Đặng.
“Tiểu Đặng, chị có chút việc nên về nhà trước nhé.”
“Ơ kìa, chị gấp gáp đi về như vậy làm gì, chúng ta còn phải đi tăng hai nữa mà? Cho dù chị phải về trước thì cũng nên nói với em một tiếng để em còn nhờ anh Chu đưa chị về chứ!”
Lý Nguyễn cười trừ, trong đầu lại nghĩ: Thực ra chị sợ em để Chu Tế đưa chị về đấy.
Lý Nguyễn về đến nhà đúng lúc điện thoại trong phòng khách đổ chuông. Cô vội vàng cởi giày chạy đến nghe máy, suýt chút nữa vấp phải ghế.
“Alô?”
“Cậu đã đi đâu? Sao muộn thế này mới về nhà?” Trong điện thoại, giọng nói của Cố Kỳ Nguyên mang theo tức giận.
Lý Nguyễn giật mình, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường.
Mười giờ tối theo giờ Bắc Kinh.
“Bên đó bây giờ chắc là mới giờ sáng, cậu dậy sớm thế?” Mặc dù ngữ điệu của Cố Kỳ Nguyên khá nóng nảy nhưng Lý Nguyễn lại bật cười.
Anh bĩu môi không đồng ý.
Hừ, còn lâu Cố Kỳ Nguyên mới nói với cô là anh dự định gọi điện cho cô trước khi cô đi ngủ nên mới giờ sáng đã dậy. Mấy ngày trước anh bề bộn nhiều việc, lúc anh có chút thời gian rảnh rỗi thì toàn trùng vào lúc Lý Nguyễn nghỉ ngơi. Vì vậy anh cố ý đặt đồng hồ báo thức để dậy thật sớm gọi cho cô, ai ngờ số di động không gọi được, gọi điện thoại bàn trong nhà cũng không có ai nghe, tài khoản của cô lại còn không online, khiến anh nóng ruột đến mức suýt nữa nhờ Lộ Trình chạy sang nhà xem cô đã xảy ra chuyện gì.
Trước khi đi, Cố Kỳ Nguyên vẫn luôn do dự, anh không biết có nên nhờ Lộ Trình để mắt đến Lý Nguyễn không? Nhưng chỉ cần Lộ Trình biết thì có nghĩa là cha mẹ anh sớm muộn cũng biết…
“Rốt cuộc là cậu đã đi đâu? Cậu chỉ có một mình, tan làm rồi thì nên về nhà sớm.”
“À, hôm nay là sinh nhật Tiểu Đặng. Ngoài tôi ra Tiểu Đặng còn mời rất nhiều người đến liên hoan nữa.” Lý Nguyễn vừa cười vừa nói.
“Chương trình liên hoan của mấy người các cậu cũng thật nhiều, còn ầm ĩ đến muộn như vậy.”
Giọng nói của Cố Kỳ Nguyên hơi chua nhưng Lý Nguyễn không chú ý đến, cô phản bác, “Nào có muộn như vậy, mới có giờ. Bọn họ còn muốn đi tăng hai, chỉ có tôi là về sớm.”
“Về sau đừng về muộn như thế này nữa! Vậy… Gần đây cậu thế nào?” Cố Kỳ Nguyên chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn không hỏi Lý Nguyễn họ Đỗ kia gần đây có tìm cô không.
Cố Kỳ Nguyên du học ở Mỹ nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ cảm thấy một ngày dài trôi qua lâu như mấy ngày nay. Anh bỗng nhiên cảm thấy nhìn cái gì cũng thấy không quen, nhìn chỗ nào cũng thấy khó chịu, giống như trong lòng bị trống một góc, lúc nào cũng cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì đó.
Có lẽ anh đang lo lắng và bất an.
Cố Kỳ Nguyên sợ Lý Nguyễn quên anh, sợ cô quay lại với bạn trai cũ, sợ cô tìm được bạn trai mới, sợ đến lúc anh trở về thì đã trễ.
Lúc biết Lý Nguyễn có bạn trai cũ, anh cảm thấy vừa tiếc nuối vừa may mắn. Tiếc nuối vì anh không thể ở bên cạnh cô từ đầu, lại cảm thấy may mắn vì ông trời cho hai người gặp lại thật sự đúng lúc. Nếu như cuộc sống sau này của anh Lý Nguyễn chưa từng xuất hiện, vậy có lẽ cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng bây giờ nếu như lại để vuột mất cô, anh sợ rằng sẽ hối hận cả đời.
Có một số việc, cho dù có bỏ lỡ cũng chẳng có bao nhiêu cảm giác nuối tiếc. Nhưng có một số người, một khi bỏ lỡ thì đó chính là tiếc nuối cả một đời!
Trong mấy ngày xa nhau, Cố Kỳ Nguyên cuối cùng cũng nhận ra, cuộc sống của anh sau này không thể thiếu Lý Nguyễn.
Lý Nguyễn cúp điện thoại rồi yên tâm đi ngủ. Cố Kỳ Nguyên vẫn đứng ở ban công nhìn thành phố vào buổi ban mai, trầm ngâm suy nghĩ.
Tiểu Đặng viện cớ hôm sinh nhật không tiếp đãi Lý Nguyễn chu đáo, nhất quyết đòi bù lại, vậy nên hôm nay nhân ngày đẹp trời Lý Nguyễn lại bị kéo ra ngoài ăn.
Lý Nguyễn cũng không biết là từ bao giờ cô, Tiểu Đặng và Tiểu Vu đã trở thành một nhóm ba người. Những lúc đi cùng với hai người họ, Lý Nguyễn luôn có cảm giác cô đang chơi đùa với trẻ nhỏ. Nhưng cô thích cảm giác phấn chấn mà những cô gái trẻ này mang lại.
Vừa đến thời gian nghỉ trưa, Tiểu Vu gấp gáp lôi kéo Lý Nguyễn và Tiểu Đặng cùng đi đến cửa công ty.
“Ơ, đây chẳng phải là kỹ sư Cố sao? Hay tại em hoa mắt nên nhìn nhầm?”
Lý Nguyễn nhanh chóng quen thuộc với công ty mới phần lớn nhờ sự giúp đỡ hết mình của Tiểu Đặng và Tiểu Vu, cô định trưa nay sẽ mời hai người họ một bữa. Lúc Lý Nguyễn đang cúi đầu nhìn ví, đột nhiên cô nghe được tiếng kêu khẽ của Tiểu Vu, phản ứng đầu tiên của cô là mình nghe nhầm.
Nhưng Lý Nguyễn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của Tiểu Vu.
Đứng cách cô không xa là bóng dáng quen thuộc mặc áo sơ mi đen, một tay kéo một chiếc vali lớn màu đen do chính tay cô sắp xếp, một tay xách túi đựng máy tính cũng màu đen, đang mỉm cười nhìn cô.
Trái tim Lý Nguyễn bỗng đập thình thịch, đôi mắt mở thật to, cô không dám tin vào hai mắt của mình.
Vẻ mặt của Cố Kỳ Nguyên thể hiện tâm trạng vui vẻ của anh ngay lúc này. Khóe môi anh cong cong, từ đuôi mắt đến khóe miệng đều mang ý cười.
Lý Nguyễn không nhúc nhích. Cô kinh ngạc nhìn người vốn nên ở bên kia bờ đại dương xa xôi, giờ phút này lại xuất hiện trước mặt cô, từng bước từng bước đến gần.
Cố Kỳ Nguyên nhìn cô không chớp mắt, trong mắt anh dường như chỉ còn lại một mình cô. Lý Nguyễn không kìm lòng được mà đưa tay đặt lên ngực xoa dịu trái tim đang dần mất khống chế.
Anh ấy quay về… Là vì cô sao?
Ý nghĩ này lướt qua trong đầu nhưng nhanh chóng bị cô lắc đầu phủ định.
Làm sao có thể! Với điều kiện của Cố Kỳ Nguyên, làm sao có thể coi trọng cô được…
Lý Nguyễn giật mình nhớ tới việc cô không phải là người phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi đã trải qua một cuộc hôn nhân tuyệt vọng và sắp ly hôn. Cô, Lý Nguyễn của hiện tại mới hai mươi tám tuổi, vừa trải qua nửa năm yêu đương qua quýt, bây giờ đang độc thân.
“Đi mau đi mau! Con tim bé bỏng của em sắp không chịu nổi nữa!”
Lý Nguyễn bị Tiểu Vu kéo đi. Cô vô thức quay đầu thì thấy Cố Kỳ Nguyên nhíu mày nhìn cô chằm chằm, sau đó chân mày anh lại giãn ra, thậm chí còn cười với cô.
Mặc dù Lý Nguyễn bị Tiểu Vu nắm tay đi về phía trước nhưng đầu óc cô lại đang suy nghĩ xem có nên dừng lại xác nhận hay không, chợt điện thoại đổ chuông báo hiệu tin nhắn mới. Cô nhanh chóng lấy ra.
“Nguyễn Nguyễn, tôi về rồi. Tối gặp nhé.”
Lý Nguyễn không hiểu sao lại tự dưng thở phào nhẹ nhõm. Lúc cô quay đầu lại lần nữa thì thấy Cố Kỳ Nguyên đã nghiêng người bước vào cửa lớn của tòa nhà Hoàn Vũ.
“Woahhhh, vừa rồi mọi người có nhìn thấy không? Kỹ sư Cố đang cười với em đó!!! Kỹ sư Cố mỉm cười đấy! Có ai từng nhìn thấy hình ảnh nào kinh sợ hơn thế không? Đúng, sao kỹ sư Cố lại xuất hiện ở đây lúc này chứ? Cái này quả thực không khoa học!”
Tiếng gào khóc của Tiểu Vu khiến cho Lý Nguyễn hoàn toàn phục hồi tinh thần, cô nhìn thoáng qua cô nàng Tiểu Vu giống như có vấn đề thần kinh rồi mím môi cười.
Cô cảm thấy rất vui vẻ, có lẽ là do phản ứng của Tiểu Vu quá hài hước, có lẽ là do hôm nay nắng xuân đặc biệt rực rỡ và ấm áp, có lẽ là bởi vì Cố Kỳ Nguyên đã trở lại…
Bữa trưa hôm nay Lý Nguyễn vừa ăn vừa ngẩn ngơ, cô vẫn luôn thất thần, chỉ thi thoảng nghe được vài câu nói chuyện của Tiểu Đặng với Tiểu Vu bởi trong lòng cô đang bận suy nghĩ vẩn vơ.
Bởi vì nửa năm tới Lý Nguyễn sẽ sống một mình nên cô bảo Cố Kỳ Nguyên trước khi đi để cho nhân viên vệ sinh theo giờ nghỉ việc.
Hôm qua cô vừa quét dọn qua phòng ngủ của Cố Kỳ Nguyên nhưng mà chăn màn của cậu đã hơn một tuần chưa phơi. Hôm nay nhiều nắng như vậy, nếu biết sớm hơn thì chắc chắn sáng nay trước khi đi làm cô sẽ phơi chăn ra ngoài ban công… Buổi tối cô cũng không biết nên nấu cái gì, lúc ở Mỹ Cố Kỳ Nguyên chắc chắn ăn không quen…
Ngay lập tức Lý Nguyễn cảm thấy bản thân tràn đầy năng lượng, cô muốn tan làm rồi về nhà sớm. Cô còn rất nhiều việc cần hoàn thành.
Lúc quay về công ty, Lý Nguyễn đứng ngồi không yên.
Cô rất muốn gặp Cố Kỳ Nguyên một lần, nhìn xem có phải thực sự cậu đã trở lại hay không… Tiểu Đặng và Tiểu Vu đều nhìn thấy, đây chắc hẳn không phải là ảo giác của cô. Như thế thì có nghĩa là cậu đang ở trong văn phòng cách cô mấy bức tường mà không phải ở bên kia bờ đại dương xa xôi cách cô mấy múi giờ…
Ngồi yên được một lúc Lý Nguyễn lại mò lên mạng, cô vừa tìm thực đơn vừa nghĩ về bữa tối. Cô muốn gọi điện cho Cố Kỳ Nguyên nhưng sợ cậu có chuyện quan trọng lại không dám nhấc máy làm phiền…
Vừa đến giờ tan tầm, Lý Nguyễn nhanh nhảu tắt máy tính rồi tan làm trong ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Đặng.
Lý Nguyễn cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa, chợt phát hiện ra lòng bàn tay đã mướt mồ hôi từ bao giờ.
Cô gần như là chạy một mạch đến siêu thị mua đồ ăn rồi vội vã trở về nhà. Giờ phút chuẩn bị mở cửa, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy khẩn trương.
Chẳng qua là việc phải làm mỗi ngày sau khi tan tầm vậy mà hôm nay cô lại cảm thấy căng thẳng…
Lý Nguyễn chậm rãi hít thở sâu, khi cảm giác nóng nảy, bồn chồn dần dần lắng xuống cô mới từ từ mở cửa.
Cố Kỳ Nguyên đứng giữa phòng khách, chiếc vali kéo màu đen để bên cạnh. Anh nhếch môi cười nhẹ.
Lý Nguyễn cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc.
Cố Kỳ Nguyên lẳng lặng nhìn Lý Nguyễn không nói gì.
Nửa tháng không gặp, nỗi nhớ nơi đáy lòng trải qua hàng nghìn cây số, ấp ủ ở nơi sâu nhất trong tim hàng vạn phút, bây giờ như muốn phá kén mà ra. Giây phút này anh mới nhận ra nhớ nhung là một loại cảm xúc rất huyền diệu, vừa chua vừa chát lại xen lẫn chút ngọt ngào…..
Chỉ cần được gặp cô một lần thôi cũng khiến anh cảm thấy thật hạnh phúc.
Cả một buổi chiều, tâm trạng của Cố Kỳ Nguyên rất tốt. Bởi vì sốt ruột muốn gặp mặt nên anh thậm chí không về nhà cất hành lý trước, ngây ngốc kéo vali đi thẳng vào công ty, làm mọi người trong công ty đều nghĩ đã xảy ra tình huống khẩn cấp.
Có lẽ là tâm linh tương thông cho nên Cố Kỳ Nguyên còn chưa bước vào công ty mà hai người đã gặp nhau. Trong nháy mắt ấy, mọi mỏi mệt toàn bộ tiêu tan khi anh nhìn thấy vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ trong mắt của cô, anh khẽ mỉm cười mãn nguyện.
Khoảnh khắc này, cảm giác rung động đang chậm rãi lan tỏa trong lòng anh như có hàng vạn con sóng, nó khiến anh gần như buột miệng nói ra.
Lý Nguyễn nhìn chàng trai đứng giữa phòng khách, tâm trạng vui mừng hiếm thấy. Trong khoảng thời gian Cố Kỳ Nguyên rời đi, cảm giác trống vắng trong lòng cô hóa ra gọi là tịch mịch…
“Nguyễn Nguyễn, tôi về rồi.” Cố Kỳ Nguyên nở nụ cười, chậm rãi mà trịnh trọng mở miệng.
“Ừ.” Lý Nguyễn đột nhiên cảm thấy dáng vẻ của cô rất ngốc nghếch, cô cúi đầu đáp một tiếng, vừa thấy không tự nhiên vừa thấy xấu hổ.
Cố Kỳ Nguyên cười khẽ, anh đi đến trước mặt Lý Nguyễn thì dừng lại.
“Bữa tối ăn gì thế?”
Hơi thở nóng rực của tuổi trẻ còn mãnh liệt hơn cả mặt trời mùa xuân, Lý Nguyễn vô thức lùi về sau một bước.
“Có… Có thịt bò…” Nói xong, Lý Nguyễn ảo não cắn môi.
Thật chẳng sáng tạo gì cả!!!
~ Hết chương ~