Lúc xuống xe, nhịp tim Lý Nguyễn đã bình thường trở lại, cô không nghĩ ra tại sao Cố Kỳ Nguyên đột nhiên nắm tay mình, vậy nên không tiếp tục suy nghĩ vấn đề này nữa. Có lẽ cậu theo thói quen chứ không nghĩ nhiều như vậy, mình cần gì phải lo lắng? Dù sao thì cậu cũng từng du học ở Mỹ nhiều năm như vậy…..
Lý Nguyễn vì bản thân và Cố Kỳ Nguyên mà biện hộ, tâm trạng dần ổn định, cuối cùng đã có thể đối xử với Cố Kỳ Nguyên như bình thường.
“Đi thôi.”
Cố Kỳ Nguyên thấy Lý Nguyễn đi vượt qua, nhấp nhấp môi yên lặng đuổi theo.
Trung tâm thương mại XX cách tiểu khu không xa, bên trong có một cửa hàng bán đồ điện, trời đã tối rồi mà khách hàng vẫn đông. Dáng người Cố Kỳ Nguyên cao ráo, nhìn thoáng qua trông có vẻ gầy yếu. Lý Nguyễn đi bên cạnh, mái tóc đen nhánh mềm mại xõa tung trên vai, ngũ quan dịu dàng. Hai người đi cùng nhau giống như một cặp tình nhân.
“Lò nướng của chúng tôi là sản phẩm mới được đưa ra thị trường, có thể điều chỉnh nhiệt độ phù hợp, khối lượng lại rất nhẹ, thích hợp cho vợ chồng son như hai vị.” Nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu cho Lý Nguyễn.
Lò nướng này rất tốt, có điều giá hơi đắt, bình thường người mua rất hay phân vân.
“Giá này …” Lý Nguyễn do dự mở miệng.
Nhân viên bán hàng trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên!
Cô ta đang định tiếp tục giới thiệu, chàng trai đứng bên cạnh vốn yên lặng hồi lâu đột nhiên lên tiếng, “Được rồi, mua cái này đi.”
“Hay là chúng ta xem thử cái khác?” Lý Nguyễn liếc nhìn Cố Kỳ Nguyên, vẫn hơi do dự.
Mặc dù cô rất thích nhưng dù sao cũng mới bắt đầu học, mua cái tốt như vậy có chút lãng phí.
“Lấy cái này đi.” Cố Kỳ Nguyên giãn mặt, mỉm cười nhìn nhân viên bán hàng, “Thanh toán.”
Lý Nguyễn còn muốn nói, Cố Kỳ Nguyên đã ngắt lời: “Cậu thích là được, đừng lo về giá cả.”
Lý Nguyễn ngẩn người, cảm giác vừa rồi…
Cố Kỳ Nguyên tâm trạng rất tốt, thấy nhân viên ghi hóa đơn liền tới quầy thanh toán tiền sau đó xách lò nướng mới, quay lại hỏi Lý Nguyễn, “Trong nhà còn thiếu cái gì không? Chúng ta nhân tiện đi mua luôn.”
“Ừm …” Lý Nguyễn suy nghĩ một lát rồi mới nói, “Laptop của tôi có chút vấn đề, cậu nói tôi có nên đổi cái khác không?”
Cố Kỳ Nguyên nhíu mày, vốn định nói: Tôi tặng cậu một cái nhưng lập tức thay đổi chủ ý, “Về nhà tôi xem giúp cậu, nếu sửa được thì sửa.”
“Được.” Lý Nguyễn nở nụ cười, “Ây, tôi quên mất, cậu chính là nhân viên kỹ thuật, sửa máy tính chắc chỉ là chuyện nhỏ.”
Cố Kỳ Nguyên cười tiếp nhận lời nói nịnh nọt của cô.
Anh cũng không phải thợ sửa máy tính, có điều hiện tại vì cô mà tình nguyện làm công việc sửa chữa nho nhỏ này vậy.
“Vậy… Hay là chúng ta đi siêu thị mua nguyên liệu làm bánh đi?” Lý Nguyễn nhìn lò nướng mới, vô cùng háo hức, hận không thể ngay lập tức làm thử vài cái bánh.
“Được. Đi thôi.” Cố Kỳ Nguyên cũng rất hăng hái, chân dài nhẹ nhàng sải bước theo sát Lý Nguyễn, khẽ cười nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh phía trước. Vừa nãy lúc chọn lò nướng chắc chắn cô không để ý lời nói của nhân viên bán hàng, nếu không nhất định sẽ phủ nhận, hơn nữa còn phải giải thích rõ ràng.
Tới siêu thị, Cố Kỳ Nguyên đẩy xe đi bên cạnh Lý Nguyễn, thấy cô tỉ mỉ xem hướng dẫn sử dụng, chọn từng loại nguyên liệu nấu ăn bỏ vào trong xe, tâm trạng vui sướng tột độ.
Vợ chồng son cũng là cảm giác này sao?
Về đến nhà đã gần giờ, Lý Nguyễn chỉ huy Cố Kỳ Nguyên mang lò nướng vào bếp, có chút tiếc nuối nhìn đồng hồ trên tường.
“Muộn rồi, thôi để ngày mai lại thử vậy.”
Nói xong, Lý Nguyễn định vào phòng tắm rửa mặt lại bị Cố Kỳ Nguyên gọi lại.
“Chờ một chút.” Cố Kỳ Nguyên nhìn Lý Nguyễn: “Tôi có chuyện muốn nói.”
Cố Kỳ Nguyên kéo Lý Nguyễn ngồi xuống sofa, “Cậu ngồi đây đợi một lát nhé.” Nói xong liền đi vào phòng ngủ chính.
Lát sau, Cố Kỳ Nguyên đi ra, ngồi cạnh Lý Nguyễn, “Đây là chìa khóa trong nhà, từng cái đều đã đánh dấu rõ ràng rồi.”
Lý Nguyễn gật đầu, chợt nhớ đến việc Cố Kỳ Nguyên phải đi nước ngoài nửa năm, đột nhiên có chút buồn bã, tâm trạng chùng xuống.
“Giấy tờ lần trước đã đưa cho cậu rồi, cậu biết lái xe không?” Cố Kỳ Nguyên quay đầu sang nhìn Lý Nguyễn.
“Biết.” Lý Nguyễn gật đầu. Bằng lái xe của cô vừa mới lấy không lâu, mặc dù đã nhiều năm không lái xe nhưng cảm giác vẫn còn.
“Được, đây là chìa khóa xe của tôi, cậu cầm lấy, lúc tôi không có ở đây cậu có thể dùng.” Lý Nguyễn thấy chìa khóa ô tô trước mặt, trong nháy mắt cô muốn cự tuyệt nhưng cô suy nghĩ lại, thấy xe của Cố Kỳ Nguyên dù sao cũng không quá nổi bật, thỉnh thoảng cô cũng có thể sử dụng, vậy nên gật đầu nhận lấy.
“Cái này là thẻ lương của tôi, cậu cũng cầm lấy đi.” Cố Kỳ Nguyên lấy ra cái thẻ nhìn có chút quen mắt.
Lý Nguyễn ngẩn ra, vội lắc đầu từ chối. “Thẻ lương của cậu tôi không thể cầm được!”
Cố Kỳ Nguyên liếc mắt nhìn cô: “Nếu lúc ở Mỹ tôi thiếu tiền thì sẽ nói cậu chuyển khoản, mật khẩu là xxxxxx.”
Cố Kỳ Nguyên kiên quyết, trực tiếp nói mật khẩu, Lý Nguyễn chỉ có thể gật đầu, “Được rồi, tôi giữ giúp cậu.”
Cố Kỳ Nguyên nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nhìn Lý Nguyễn cầm lấy chìa khóa và thẻ. Nhà, xe, thẻ lương đều giao ra rồi, chỉ còn người nữa thôi.
Sáng hôm sau, Cố Kỳ Nguyên lại mang đồ ăn tới công ty.
Tối hôm trước Lý Nguyễn nấu hơi nhiều, chủ yếu là do mua nhiều nguyên liệu, mặc dù Cố Kỳ Nguyên có hẹn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô quyết định vẫn làm nhiều một chút.
Không ngờ buổi sáng Cố Kỳ Nguyên cố chấp cho vào hộp mang tới công ty.
Lý Nguyễn có chút ngượng ngùng, trình độ của cô còn chưa tốt tới mức có thể mang ra ngoài mà!
Vậy nên giữa trưa Lý Nguyễn và Tiểu Đặng cùng nhau tới căng tin, lúc nhìn thấy Cố Kỳ Nguyên lập tức sững sờ. Cô rất ít khi thấy Cố Kỳ Nguyên ở căng tin, nghe đồn cậu thường ra ngoài ăn trưa hoặc nhờ đồng nghiệp mua về.
“Nhanh lên! Bên cạnh kỹ sư Cố chưa có ai ngồi!” Tiểu Vu lướt qua người Lý Nguyễn như một cơn gió, còn thuận tiện kéo cánh tay cô chạy tới bàn Cố Kỳ Nguyên.
“Kỹ sư Cố, chỗ này còn trống phải không?” Tiểu Đặng đứng cạnh bàn của Cố Kỳ Nguyên nhẹ nhàng hỏi thăm.
Đoàn Như Nhã ngẩng đầu, nhíu mày nhìn chằm chằm vào Tiểu Vu, đang muốn cự tuyệt, Cố Kỳ Nguyên đã mở miệng, “Chưa có ai ngồi.”
Đoàn Như Nhã nhìn vẻ mặt Cố Kỳ Nguyên, chỉ mấp máy môi không nói.
Lý Nguyễn liếc mắt nhìn Cố Kỳ Nguyên. Anh nhìn thoáng qua, rồi cúi đầu xuống nhếch khóe môi.
Đây là lần đầu tiên Lý Nguyễn cùng ngồi ăn cơm với Cố Kỳ Nguyên ở công ty, Tiểu Vu và Tiểu Đặng khó có dịp bày ra dáng vẻ thục nữ, chậm rãi mà ăn cơm. Lý Nguyễn vừa ăn vừa nhìn hai người.
Tiểu Vu nghĩ muốn bắt chuyện nhưng lúc ngẩng đầu thấy Cố Kỳ Nguyên đang chăm chú ăn cơm thì không còn dũng khí, chỉ đành cúi đầu âm thầm thở dài.
Ăn cơm trưa xong, Tiểu Vu còn chút lưu luyến không nỡ đi, thấy Cố Kỳ Nguyên đứng dậy, cô cũng nhanh chóng đứng lên. Lý Nguyễn cười lắc lắc đầu, dẫn đầu dời khỏi nhà ăn.
Vốn Cố Kỳ Nguyên đang chậm rãi bước đi, thấy vậy liền sải bước vượt lên, đi bên cạnh Lý Nguyễn.
“Buổi tối tôi về chỗ ba mẹ, không cần chờ.” Nói xong, Cố Kỳ Nguyên lướt qua Lý Nguyễn đi thẳng về phía trước.
Trong nhà ăn tương đối ồn ào, Đoàn Như Nhã và Tiểu Vu, Tiểu Đặng phía sau cũng không chú ý tới. Vì vậy không nghe được lời nói của Cố Kỳ Nguyên. Lý Nguyễn thậm chí còn chưa kịp gật đầu, Cố Kỳ Nguyên đã đi mất rồi.
Buổi tối trên đường về nhà, Lý Nguyễn nhận được điện thoại từ Cố Kỳ Nguyên, “Ngày mai tôi phải sang nhà ông bà ngoại, hai ngày này cậu ăn cơm một mình nhé. Buổi tối tôi sẽ trở về.”
Lý Nguyễn vậy mới biết được, cả nhà bên ngoại của Cố Kỳ Nguyên đã chuyển tới thành phố H, bởi vậy mà mấy tuần nay Cố Kỳ Nguyên không thường xuyên về nhà.
Cơm tối đã nấu xong, Lý Nguyễn ngồi một mình ở bàn ăn, cảm thấy có chút cô đơn. Cô liên tưởng tới trong nửa năm nữa, bản thân sẽ phải ăn cơm, sinh hoạt một mình.
Sự quạnh quẽ dường như lan vào trong lòng, trống rỗng, mờ mịt. Cô đã từng có đoạn thời gian, một thân một mình ở trong căn biệt thự rộng lớn, trong lòng cũng như bây giờ, hư vô không thấy điểm dừng.
Lý Nguyễn cúi đầu nhìn bát cơm tỏa hương thơm đến xuất thần.
Lúc Cố Kỳ Nguyên về nhà, Lý Nguyễn đã chuẩn bị ngủ. Đèn phòng khách vẫn mở, tỏa ra ánh sáng màu vàng làm căn phòng trở nên ấm áp lạ thường.
Cố Kỳ Nguyên nhớ ngay tới một câu: Nhà, là nơi cho dù bạn về muộn đến thế nào đi chăng nữa vẫn sẽ có một ngọn đèn vì bạn mà sáng lên.
Cố Kỳ Nguyên thả nhẹ bước chân, đứng ở cửa phòng Lý Nguyễn một lúc, “Nguyễn Nguyễn, ngủ ngon.” Cố Kỳ Nguyên thấp giọng, trên mặt mang theo nụ cười, trong ánh sáng lờ mờ gương mặt trở nên dịu dàng.
Hai ngày Cố Kỳ Nguyên không về ăn cơm, Lý Nguyễn dường như không có chuyện gì làm, tan ca liền rủ Đào Tinh Tinh đi ăn.
Đào Tinh Tinh vừa trông thấy Lý Nguyễn, muốn nói lại thôi.
“Cậu rốt cuộc có chuyện gì muốn nói?”
Đào tinh Tinh tâm tư đơn giản, căn bản không thể giấu được, lập tức nói, “Nguyễn Nguyễn, học trưởng Đỗ tìm mình.”
Lý Nguyễn ngẩn ra, cô thực sự không muốn liên quan gì tới Đỗ Dịch Trạch nữa.
“Muốn cậu khuyên nhủ mình? Để mình quay lại công ty?”
“Cậu biết rồi hả? May quá, mình thực không biết nên nói với cậu như thế nào.” Đào Tinh Tinh thở ra một hơi dài.
Lý Nguyễn nhếch môi trào phúng. Đỗ Dịch Trạch vẫn chưa từ bỏ ý định làm cô thật chán ghét.
Không phải cô thì không được sao? Chắc không phải là Mạnh Tử Dịch đi rồi, cho nên mới nhớ lại vẫn còn một người như cô tồn tại?
Giá trị của cô, phải mất đi rồi mới nhận ra hay sao?
~ Hết chương ~