quan sát thương sinh linh ai thùy mẫn, mãi mãi bất biến nhật nguyệt tâm
Ai trên cao buông mắt ưu sầu sinh linh, tháng tháng năm năm tâm sáng như gương
Hào Lăng cẩn thận băng bó vết thương cho Đế Quân trường bào đen đang ngồi bên trên.
Lúc này tiệc rượu dừng ngang, chúng yêu quái kia bị dọa một cú nhanh chóng cáo từ rời khỏi vùng đất phía Nam, về phần ba vị long thái tử kia tạm thời được an bài nghỉ tạm ở phía sau điện.
Vết thương trên bàn tay được tơ lụa trắng mềm bao lấy, nhưng sắc đỏ sẫm kia vẫn thấm ra.
Khi mu bàn tay trái được băng bó xong, khuôn mặt mỉm cười dừng lại ở chỗ Tham Lang tinh quân đang ngồi ở bên cạnh.
Thiên Xu trong tay nâng chén trà, hoàn toàn không có chút sát khí nào, trên người mang theo hơi thở bình yên, phảng phất như không khí bình thản lúc hai người ngồi chung một cỗ xe, một chút cũng không còn khí thế đối chọi gay gắt ở trước điện.
“Giết kẻ nghịch thiên?” Ứng Long cười nhìn Thiên Xu, “Như thế không phải càng hợp ý tinh quân?”
“Nếu thật ngươi có chút động tĩnh phản nghịch thiên giới, bản quân tự nhiên sẽ không lưu tình.”
“Tinh quân chứng kiến trong điện bản tọa khoản đãi bách yêu, chẳng lẽ không nghi ngờ?”
“Hai nghìn năm trước hơn trăm vạn yêu chúng còn không thể thành chuyện, bản quân tin tưởng long vương sẽ không giẫm lên vết xe đổ. Còn nữa, ” Thiên Xu buông chén trà trên tay, khi tiếp xúc mặt bàn có tiếng thanh thúy dễ nghe, “Hôm nay yêu vực đã có tân đế quản thúc.” Chủ nhân mới của yêu vực, tất nhiên chính là vị tiên nhân đọa xuống hàng yêu Cự Môn tinh quân, nhưng mà chẳng biết từ khi nào, cái cảm giác canh cánh trong lòng kia không hay không biết từ từ tiêu tán đi mất. Một phần là bởi cửu thiên gặp nguy, phần lớn là khi tìm bảo châu trùng tu tháp không rảnh để tâm chuyện khác. Huống chi, vị tiền nhậm yêu đế bên người này miệng kín như bưng, không biết lúc nào thì làm ra hành động gì, khiến hắn tâm lực hao hết, không còn sót gì.
“Lời tinh quân nói, cũng không sai.”
Lúc này hai tay đã được băng bó ổn thỏa, Ứng Long vẫy lui Hào Lăng: “Ngươi trước cứ xuống dưới đi.”
“Vâng.”
Hào Lăng nhận mệnh lui ra, trước khi đi nhịn không được đảo mắt qua vị tiên nhân cũng không biết là địch hay là bạn kia, mới vừa rồi ngay trên điện suýt chút nữa ra tay, binh khí đều phát sáng một vùng, thế nhưng khi quay đầu cư nhiên lại bình tĩnh hòa hợp ngồi trò chuyện, hành động của hai vị này quả nhiên không phải chuyện mà bọn hắn những … tường long hộ giáp này có thể hiểu a.
“Quân cờ vô dụng, đổi là được.” Ứng Long nhìn về phía Thiên Xu, “Có vài yêu quái có năng lực thì trong đại chiến đã tử thương hơn phân nửa, yêu vực hôm nay còn lại đều là những yêu quái ta thấy không có gì nổi bật. Đại tướng dưới tay mà bản tọa muốn cũng là vương trong vương, giam trong giam, bội trong bội.”
Nhớ khi xưa trong đại quân nghịch thiên, dưới trướng Ứng Long có ba đại yêu hàng đầu: Hắc Cầu, Cửu Minh, Phi Liêm, pháp lực cao cường, khiến trên thiên thượng chúng tiên kinh hãi. Lúc đầu đại binh Ứng Long bị đánh bại, trong số đó Hắc Cầu long vương, hôm nay bị đày tới mỏm núi xa xôi hoang vắng làm một con rắn vương. Kẻ bị giam có minh xà Cửu Minh, bị nhốt trong tỏa yêu tháp hai nghìn năm, trong lúc tháp bị phá nhân cơ hội chạy trốn không dấu vết. Mà tên phản bội, cũng chính là người không có khả năng phản bội nhất Phi Liêm… người có quan hệ tốt nhất với Phi Liêm chính là Cửu Minh, cũng không ngờ tới nguyên lai hắn chính là Liêm Trinh trong thất nguyên tinh biến hóa giả thành yêu.
Chén trà dừng lại trên tay Thiên Xu, nhớ tới Liêm Trinh tinh quân không tiếc lấy thân yêu trà trộn vào yêu quân, khi trở về tiên giới ngay cả chân thân cũng mất. Hôm nay càng không thể nào hồi phục, đổi lại trên tiên giới biến thành sự tồn tại làm kẻ khác ghé mắt. Lúc đầu thượng đế cắt cử tên kia làm việc này, hắn cũng không biết, mà Liêm Trinh với cá tính càng không thể nào hé răng lời nào. Vì vậy đến lúc tiên yêu đại chiến, Thiên Xu mới được biết. Nhưng mà mặc dù như vậy, Thiên Xu vẫn có cảm giác ảo não, cũng vì Liêm Trinh tinh quân không chút oán giận xuất hiện một phần áy náy.
Hắn trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Long vương có phải sớm biết thân phận của Liêm Trinh hay không?”
Ứng Long tựa hồ sớm đã đoán tới hắn sẽ hỏi như thế, nghiền ngẫm cười: “Hắn là yêu hay là tiên, có quan hệ gì?” Hắn hơi ngừng, ánh mắt kia phảng phất như xuyên thấu qua bầu trời nơi dải Ngân Hà tua lại tình hình hai nghìn năm trước, “Dồn sức đánh một trận, ví như bản tọa thắng, tinh quân cho rằng trên tầng trời, còn có ai có thể ngăn cản bản tọa san bằng thiên vực?”
Hắn cười đến ung dung, tự tại. Lời thốt ra đối với trận chiến năm ấy, dù bại trận cũng không có ảo não hay không cam lòng gì. Vô số tiên yêu lịch kiếp mà chết, nhưng hắn dùng thái độ nhẹ nhàng bình thản, phảng phất như ván cờ kia từ lâu đã kết thúc, đợi hắn một lần nữa bắt đầu, tất cả lại xoay vòng.
Thiên Xu tâm niệm khẽ động, bỗng nhiên đè lại cổ tay cầm chén của Ứng Long.
Ứng Long nâng mắt nhìn hắn.
Thiên Xu hỏi: “Ứng Long vương, có ý nghịch thiên hay không?”
“Nếu như bản tọa đáp có, tinh quân có phải ngay lập tức rút kiếm chém bản tọa ra thành hai nửa?”
Đối phương từ chối cho ý kiến, Ứng Long lúc này không nghi ngờ chỉ cần hắn nói ra một chữ ‘có’, chuôi Bàn Cổ tạc này từ trong tay thủy thần khai thiên lập địa sẽ bật người chỉa vào yết hầu hắn.
” Vậy được rồi —— Không có.”
Thành ý không thấy, lấy thái độ nghĩ một đằng nói một nẻo không chút nào che giấu, Thiên Xu đương nhiên không buông Ứng Long ra, lạnh nhạt nói: “Bản quân không tin.”
“Kỳ thực trong lòng tinh quân sớm có kết luận, vì sao còn đòi một đáp án trong miệng bản tọa?” Ứng Long cười đẩy tay hắn ra, đồng tử vàng ngưng mắt nhìn Thiên Xu, bên trong chứa ý hùa theo giả tạo, “Tôn vị cửu thiên, có phải là Đế Tuấn ngồi hay không, có thật quan trọng như vậy không? Thậm chí lúc đầu không tiếc tất cả đại giới, thậm chí… dùng hết tinh nguyên?”
vì bản raw đã xóa, thêm nữa dò lại tốn độ + nên không rõ là Đế Tuấn/ Thuấn.
Thiên Xu không có trả lời.
Trước mặt hắn vị long đế vận huyền bào, bớt đi vài phần uy thế khống chế vạn yêu thì tăng thêm vài phần tùy ý không kềm chế được. Nhưng mà nói đi nói lại, vẫn còn đó cỗ ngỗ nghịch bá đạo tùy tính. Cùng hắn giao phong nhiều lần, bằng tâm mà nói, Ứng Long vương, xác thực có năng lực thành đế.
Nhưng mà hắn cũng không phải vì đế vị.
Ngoại trừ bởi vì thiên mệnh không thể trái, còn có nguyên nhân lớn nhất là vì… trong đôi mắt tràn sắc vàng lóe sáng kia, đúng là nhìn thấu thương sinh linh nhưng mà…
Quan sát thương sinh linh, cũng không rũ mắt ưu sầu.
“Nếu…” Ứng Long tạm ngưng, giọng hơi trầm xuống, có thể nhìn hết thảy bốn phương tám hướng, nhưng gánh nặng thương sinh linh đeo trên lưng nặng nề đến thế, “Nếu đất trời là một, thiên mệnh trở về một mối, tinh quân lúc này nào có chỗ?”
Lần này, Thiên Xu thế nhưng không có một tia do dự.
“Thế gian gặp nạn, thất nguyên tự nhiên sẽ giải trừ tai tinh.” Ánh mắt lãnh liệt vẫn như cũ một lòng kiên định, phảng phất chỉ là trần thuật lại sự thực, mà việc này là thực, hết lần này tới lần khác không chút dao động, “Đây là điều đã được trời định cho bản quân.”
“Cho dù ra sao đi nữa vạn sự vạn vật chung quy là thế, số trời đã định!”
“Không sai. Bản quân điều khiển thiên mệnh, đương nhiên chung quy không đổi.”
“Nếu trời tận?”
“Trời nếu sụp, tự nhiên cũng không tránh khỏi.”
Dứt lời, Ứng Long bình tĩnh nhìn Thiên Xu, phảng phất như chưa bao giờ nhận thức vị thương y thần nhân trước mặt này, rồi lại hình như quen biết từ lâu thật lâu thật lâu, thậm chí trước khi cả thiên địa hoàn chỉnh.
Thiên Xu buông mắt, thần sắc không đổi, vẫn như cũ cùng hắn uống trà.
“Ha ha…” Ứng Long bỗng nhiên ôm bụng cười cười to, “Bản tọa… Không nên thảo luận cái này với ngươi… Ha ha ha…”
Đúng rồi, hắn thế nào lại quên, nam nhân này nếu một khi tâm không còn kiên định, trở thành người gặp chuyện sẽ dao động, sao xứng với cái tên Tham Lang? Thảo nào thân nhiễm máu vạn yêu, thế nhưng người nọ trước sau như một, tâm chứa đạo trời, mãi mãi không đổi.
Mặc cho hạ nhật khốc dương(mặt trời mùa thu thiêu rụi), một lòng kiên định, không chừa một chút bẩn cho dù mờ nhạt.
Mặc cho lương dạ lãnh nguyệt (trăng lạnh đêm mát), cũng chỉ lạnh lùng nhìn thế gian biến ảo.
Ứng Long cười một trận thỏa thích, liền giống như bị rú hết sức lực tựa nửa người vào ghế dựa, nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng.
Nếu như không nghịch thiên, hắn có thể mời được vị tinh quân diện vô biểu tình này từ thiên cung ghé qua hành cung phương Nam uống mấy chén trà? Hoặc là hôm mở tiệc bàn đào có thể đứng nhìn cảnh tượng cửu thiên tiên nữ bị người nhìn chòng chọc đến nỗi hai chân như nhũn ra? Chắc chắn sắc mặt Tham Lang lúc đó, nhất định so với vị tiên nữ đang múa kia thú vị hơn nhiều lắm!
Thế nhưng, không có nếu như.
Bởi vì, bọn họ đều đứng trên cao, rất cao rất cao, không có khả năng lùi một bước mở một đường.
Trong phòng chỉ còn lại có tiếng hô hấp phập phồng, vô cùng bình thản.
Ghé qua không thu hoạch được gì, Thiên Xu đang muốn buông chén trà cáo từ, nhưng chợt nghe Ứng Long hỏi: “Tinh quân có từng nghe qua ngọc châu bên bờ Nam Hải?”
Không đợi Thiên Xu suy đoán, Ứng Long liền tự mình giải thích: “Thời việt quốc, có Hỏa Tinh tinh chế, rơi xuống Nam Hải, đường kính khoảng thước, lúc đó trên biển cách mấy trăm dặm rực sáng một vùng, chân trời nhuộm đỏ trải dài. Hậu thế người gọi là châu nhai, mà viên châu Hỏa Tinh này lúc từ dưới đáy biển trồi lên, tựa như mặt trời đỏ mềm rủ xuống.”
Thiên Xu thần sắc khẽ động, sau đó, nhìn về phía Ứng Long: “Chẳng lẽ long vương lại muốn nói, các hạ cùng Nam Hải long vương có chút giao tình?”
Ứng Long kinh ngạc, không khỏi bật cười.
Ai nói Tham Lang tinh quân lạnh lùng kiệm lời ít nói, khó mà bắt chuyện? Không phải… đang làm người ta nghẹn họng đây sao? ( chỉ đối với anh mới thế á)
“Kỳ thực là bởi vì mấy vị thái tử Nam Hải ghé nhà thăm hỏi bản tọa, nếu có bọn họ dẫn đường, phỏng chừng, cũng không bị Long vương cự tuyệt đứng bên ngoài long cung.”
=============================
Nếu không phái người mời đi, mấy vị long thái tử không thế nào an phận một chỗ này từ lâu đúng là không chịu nổi sắp đánh nhau. Nếu không có long vệ giữ trước điện uyển chuyển khuyên nhủ, chỉ sợ là muốn đánh nhau rồi.
Ngao Tự mặc một thân màu trắng phe phẩy cây quạt, đang đứng ngoài mặt không chút thay đổi, nhìn đại thái tử Ngao Mang cùng nhị thái tử Ngao Anh mắt to trừng đôi mắt nhỏ, tranh cãi ầm ĩ không ngớt. Tất nhiên là trước khi phát hiện Ứng Long vương cùng Tham Lang tinh quân từ trong điện đi ra, lúc này nhãn thần sáng ngời, không hề để ý tới hai người ca ca, tiến lên chắp tay hành lễ: “Ngao Tự bái kiến long đế!”
Ứng Long gật đầu đáp lại, hai vị bên kia tự nhiên cũng không ttiếp tục tốn sức khắc khẩu, cũng bước lên phía trước chào hỏi.
“Ba vị thái tử không cần đa lễ.” Ứng Long lại nói, “Vị đứng cạnh bản tọa này, chính là Tham Lang tinh quân trên thiên thượng. Lần này tinh quân hạ phàm, vì tìm bảo châu, trùng tu lại tỏa yêu tháp.”
Chuyện thất nguyên tinh quân hạ phàm tìm châu này dĩ nhiên đã truyền khắp tam giới, mấy vị thái tử này mặc dù ở Nam Hải nhưng tất nhiên cũng nghe thấy, lúc này lại gặp người đứng đầu trong thất nguyên, tự nhiên không dám chậm trễ, vội vàng bước lên phía trước chào.
Lần trước, bên trong điện nói ẩu nói tả làm cho Ngao Mang trong lòng hơi cảm thấy sợ hãi. Vị Tham Lang tinh quân này lúc đọc thiên chỉ oai phong lẫm liệt hơn nữa trước khi vào điện lấy khí thế áp đảo thiên yêu làm hắn phi thường khiếp sợ. Nếu là để cho hắn biết được chính mình có ý muốn khuyến khích Ứng Long một lần nữa dấy binh nghịch thiên, truyền lên thiên đình. Trước tiên, lão Long vương nhà hắn tuyệt đối sẽ không bao che hắn, mấy người huynh đệ trong long cung này chỉ sợ cũng sẽ bỏ đá xuống giếng. Nghịch thiên giết không tha, trên đài chém yêu, đao phủ vừa rơi xuống, đầu tách khỏi thân…
Nghĩ đến đây, không khỏi một trận rét run.
Lúc này lại nghe Ứng Long nói: “Nghe nói Nam Hải từng có Hỏa Tinh tinh chế rơi xuống biển hóa thành châu, cho nên tinh quân có ý định ghé qua long cung một chuyến xem thực hư thế nào.”
Ngao Tự tâm tư linh hoạt, lập tức tiến lên trước, thái độ khiêm cung: “Việc tìm châu, là theo lệnh Thiên Quân, Nam Hải long tộc tự nhiên sẽ hết sức giúp đỡ, Ngao Tự xin dẫn đường!”
Ứng Long cười nói: “Như vậy rất tốt, lần này đi, vừa lúc tiện đường chào hỏi Nam Hải long vương, có thể nói là… một công đôi việc.” Nhưng mà đôi việc này, có phải như hắn nói giản đơn như vậy? Thái tử Ngao Tự tự nhiên mừng rỡ như điên cùng với hai vị thái tử còn lại dáng vẻ ảo não, biểu hiện cơ hội bị người đoạt đi, hoàn toàn không chú ý tới ý mịt mờ đằng sau.
Ứng Long xoay người lại đang muốn phân phó các vị hộ giáp tường long chuẩn bị cỗ xe lên đường, không ngờ chống lại ánh mắt Thiên Xu lạnh lùng như điện.
“Ứng Long vương, có thật chỉ vì tìm châu mà đến không?”
“Tinh quân lại hoài nghi?” Ứng Long không giải thích, nhìn thẳng đối phương.
Thiên Xu nhìn chỉ chốc lát, nhưng cũng không nói gì thêm nữa, xoay người ra ngoài điện trước.
Mấy vị long thái tử thấy thế, vội vã tranh nhau trái phải theo sau, không những cùng lên đường với long đế nghịch thiên danh tiếng hiển hách này, trước mắt mà còn gắn thêm vị thượng tiên từ thiên đình đúng là đáng giá.
Ứng Long mắt trông thân ảnh thương thanh dần dần đi xa, bỗng nhiên nhợt nhạt cười, đầu nhìn bên sườn: “Phân phó xuống dưới, chuẩn bị mã xa.”
Phía sau Sư Linh nhận mệnh: “Vâng.” Đang muốn đi phân phó, bên tai chợt nghe long chủ gọi giật hắn lại.
“Sư Linh.”
“Có thuộc hạ.”
Khi ngẩng đầu, lại bị sắc vàng thâm thúy trong mắt Ứng Long chấn động.
“Chuyến đi tới Nam Hải này, các ngươi không cần theo, ở lại bảo vệ tốt hành cung phương Nam cho bản tọa.”
“Long chủ!”
“Đi thôi.” Mệnh lệnh của Ứng Long, tường long hộ giáp chưa từng trái.
Sau khi chúng vệ rời đi, Ứng Long một mình một người đứng ở dưới mái hiên, đưa mắt nhìn một mảnh đỏ sẫm xa xa chỗ cực Nam, phảng phất tự nói tự nghe, thế nhưng lại tựa như nói với đế tôn trên chín tầng trời: “Đế Tuấn… thiên chỉ này có phải đại biểu cho việc ngươi đã có quyết định rồi phải không?”
Lôi điện nấp trong tầng vân như ẩn như hiện, chớp đánh đánh một phát khiến kẻ khác bất an.
“Nhưng mà một ván này, vốn không phải do ngươi hay ta quyết định.”