Xu Thiên Dẫn

chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

thương hải tang điền nhân thế huyễn, vạn cổ không minh duy nhất thán

« thế sự xoay vần, uổng công muôn đời không lời than thở»

“Người đứng đầu Bắc Đẩu, sát tinh Tham Lang. Ngươi thân đầy sát khí, đứng đầu một vùng, mang trên mình thiên mệnh. Bản tọa thiết nghĩ, ánh mắt tiên nhân trên cao thật nông cạn, những kẻ lòng dạ hẹp hòi không cần lý do bất kế là gì, thích nói thì nói, nhưng lại bôi nhọ người đứng đầu tinh quân.” Ứng Long bất quá nói vài ba câu, hoàn toàn khiến cho Thiên Xu công tư phân minh mấy nghìn năm trên thiên cung nhận hết thảy xa lánh rồi lại được bao người nể trọng trở thành một kẻ mang thân phận thật đáng xấu hổ.

Ngữ khí thong thả, nhẹ nhàng, nghe như tùy ý nhưng mà nhưng đủ để khiến cho người khác không đủ định lực rơi vào tròng: “Lẽ nào tinh quân không muốn một ngày kia, tận mắt nhìn một đám tiên nhân tự cho mình là cao cao tại thượng kia quỳ phục trên mặt đất, kinh hoàng thất thố?”

Trong rừng chợt phát ra hàn ý lạnh lẽo, cùng nhiệt khí trong hồ đang bốc hơi dựng lên đụng chạm, hơi nước mông lung, tựa như cự ly mông lung giữa hai người trong lúc đó.

“Bản quân không cần phải trả lời Long vương.”

Giọng nói bình thản không chút dao động, hiển nhiên vẫn chưa bị ảnh hưởng chút nào.

Nhưng mà Ứng Long nào dễ dàng từ bỏ ý đồ?

“Lần này thượng đế phái thất nguyên hạ phàm, có thể nói vất vả một phen tâm ý. Bất quá, tính toán lần này của hắn tựa hồ không đúng cho lắm. Thất nguyên bắc đẩu, chỉ còn lại sáu. Trong đó Cự Môn tinh quân, nhiễm đầy yêu tức.” Ứng Long khóe miệng hiện lên mạt tà cười.

“Bản tọa mặc dù ra khỏi tháp không lâu, nhưng có nghe thấy chuyện ở yêu vực.”

Trong ao một mảnh yên lặng, cũng không đáp lại.

“Cửu Anh tuy là chướng mắt, nhưng bản lĩnh cũng không nhỏ, bất quá…” Ứng Long nhắm hai mắt lại, phảng phất như xuyên thấu qua hư không, nhìn thấy tất cả, rõ ràng rành mạnh tình cảnh loạn lạc yêu vực.

“Tinh quân cùng với lôi thú thượng cổ hợp lực. Cửu Anh bị bại cũng không oan.” Ứng Long nói, chính là chuyện trước kia Cự Môn tinh quân bị trục xuất hàng tiên phẩm Thiên Tuyền cùng lôi thú Ly Khế đả bại yêu đế Cửu Anh, kẻ đứng đầu một phương.

Hơi nước mông lung, vẫn là thấy không rõ gương mặt Thiên Xu, nhưng mà mặt nước gợn lăn tăn, trong hồ con sóng nhỏ chợt vung mình lên, hơi chấn động tràn ra, lại không biết là bởi vì gió mà động, hay vì ý niệm sinh ra.

“Từ tiên nhân rơi xuống hàng yêu, tội lớn nghịch thiên. Chẳng lẽ ngày ấy ngươi tới bứt vảy nghịch long, mục đích là cho… Cự Môn tinh quân?”

“Rầm ——” thanh âm nước trào dâng ra, cắt đứt mạch suy đoán của Ứng Long.

Giọt nước rơi xuống, thân thể vốn bên trong hồ nay đã trần trụi hiện ra, hồ nước chấn động từng đợt, thân hình tráng kiện bước ra khỏi hồ, bên trong hơi nước mơ hồ, thân thể vì được tiên dược tẩm bổ trở nên toả sáng, sức sống tràn trề không giống tiên nhân thiên giới thiếu rèn đúc mà tái nhợt mềm nhũn, thân thể trải qua năm tháng mà khỏe mạnh, vững chắc.

Hai chân mỗi một bước đi kiên định có lực, giọt nước tiếp xúc với làn da tích tụ lại, lướt nhẹ qua cơ bụng.

Nhưng mà nam nhân công khai, toàn bộ thân thể không che đậy không có một tia ngượng ngùng xấu hổ, cất bước trên sàn ngọc, chân trần dẫm trên ngọc thạch, từ từ đi tới, hắn hơi khom lưng, tay từ dưới sàn ngọc thạch lấy bộ trường bào dùng hàng ngày.

Ứng Long một phen nghiêng người qua tay đặt trên vai Thiên Xu, nghiền ngẫm đánh giá khuôn mặt không thấy một tia biến hóa: “Tinh quân hà tất sốt ruột như vậy? Nhụy Cửu thiên vừa mới hòa tan, lúc này ngâm mình mới có tác dụng cho tinh quân.”

Thiên Xu ghé mắt nhìn cánh tay, đáy mắt hiện lên một tia hung ác, chậm rãi đẩy ra, chỉnh trang lại thân mình cho chỉnh tề.

“Hôm nay như vậy là được rồi.” Thiên Xu buộc chiếc khuy cuối cùng trên vạt áo, trường bào thương thanh sắc trên người làm cho hắn nhìn qua thẳng như tùng.

“Phải không?”

Khóe miệng hơi gợn nhẹ nhưng dẫn theo một tia trào phúng nhìn thấu tất cả.

Mắt phượng đột nhiên hiện lên tia hung lệ, Thiên Xu đột nhiên nghiêng người nửa bước, một tay kéo lấy vạt áo huyền mặc (màu tím) Ứng Long, vải vóc cho dù có cứng cỏi như thế nào cũng không chịu được được sức lực hủy diệt như thế, một góc áo bay ra, từ yết hầu đến ngực lộ ra một vùng da, gió lạnh thổi qua làn da Ứng Long, thấy ẩn hiện vảy đen loang lổ như hiện như ẩn.

Chỗ yết hầu, có một vết sẹo lưỡi liềm mờ nhạt, mặc dù khỏi hẳn, nhưng tại yết hầu chỗ bị hại thế nhưng thấy được rất rõ ràng.

Thiên Xu nhìn thoáng qua, lạnh nhạt nói: “Bản quân cho rằng, chính Long vương cần nhụy cửu thiên hơn là ta.”

Nếu luận về đấu võ mồm, so với Thiên Xu có khối người lợi hại hơn, tỷ như trong vòng thiên giới không người nào dám cùng so phần thiệt hơn với Văn Khúc tinh quân… Nhưng mà cỡ như Văn Khúc tinh quân, cũng không dám nói lời trêu chọc Tham Lang.

Một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn, có thể giấu trong vỏ thì cũng không thể khiến người chú ý, nhưng mà một ngày khi ra khỏi vỏ, thế nhưng trong chớp mắt đã chặn ngay chỗ yếu hại, máu chảy đầu rơi…

Đôi mắt sắc bén như đao, không tiếng động hiện lên ý cảnh cáo.

Không có việc gì thì cút xa.

Liền ngay cả điện hạ thần long thần kinh đủ kiên cường dẻo dai cũng không tránh khỏi bị chấn động tại chỗ, sững sờ một chỗ. Một lát sau, nhìn về phía thương y thần nhân đi cũng không thèm quay đầu lại, ly khai nhanh chóng, đột nhiên phát sinh một trận cười to vui vẻ vô cùng.

Là ai nói Tham Lang tinh quân lạnh lùng như băng, nghiêm khắc cứng nhắc?

Bất quá là bởi vì hắn chưa chạm phải “Nghịch lân” thôi.

Nếu như vô ý đụng vào, chỉ sợ kết cục…

Thân ảnh thương sắc dần dần tiêu thất tại cuối cầu thang, Ứng Long thu lại dáng tươi cười, con ngươi ánh vàng kia hiện lên ý tứ sâu xa.

“Đế Tuấn, ngươi ra đời mang mệnh sát tinh, có phải sớm đã biết … Thiên mệnh khó sửa hay không, Tham Lang… Phá mệnh.”

Bên trong thành đoàn người rộn ràng, nhộn nhịp, cửa hàng san sát, tửu lâu tiệm cơm cũng là tương đối thịnh vượng. Cách đó không xa, trên một con sông phi thường náo nhiệt, tiếng người ồn ào bốn phía tấp nập.

Trận náo nhiệt này cũng là có nguyên nhân, hôm nay ngày năm tháng năm, tiết Đoan Ngọ. Báo hiệu bây giờ là giữa mùa hạ, mùa thu hoạch. Mùa hạ bắt đầu, hoàng gia cúng tế trừ ôn dịch trừ yêu tà. Bách tính bội thu, ngũ sắc dán đầy trên cửa, tiêu trừ ác khí.

Mà phương Nam càng thêm rộn ràng, có hội đấu thuyền rồng, đó là thuyền gỗ điêu khắc hình rồng, tế thần long, sau đó tổ chức đua thuyền.

Vào giờ ngọ (giữa trưa), trên bầu trời mây gió cuồn cuộn, đột nhiên dâng một hồi mưa to, ngã tư đường quét một trận sạch sẽ. Bất quá vào lúc diễn ra thuyền rồng, Đoan Ngọ mưa dầm liên miên, bách tính ở đây cũng sớm tập mãi thành thói quen.

Mấy ngày sau, tiểu nhị Duyệt Lai cư vừa mới mở cửa ra, liền bị bốn vị khách nhân trước mặt đến khiến cho hoảng sợ không thôi. Đi đằng trước là hai gã cẩm y hộ vệ dáng vẻ bất phàm, vừa nhìn liền biết không phải người bình thường.

Mà theo sau chính là một huyền bào nam tử, một thân tôn quý khí độ khiến cho người thường không dám ngẩng đầu nhìn lên, thậm chí… tiểu nhị không thể nói rõ ràng, chỉ biết là chính lúc này lại có loại cảm giác tay chân mềm nhũn ra, muốn quỳ xuống đất là bái lạy a.

Mà ở bên cạnh hắn một nam tử vận… thương y khác, mặt lạnh như băng, dù không mang theo binh khí, nhưng cả người như một thanh đao ra khỏi vỏ, khiến cho hắn muốn quay đầu bỏ chạy.

Nhìn một vòng quan sát khách nhân bên trong, trong ngực tiểu nhị nghĩ thầm: vừa mới mưa to, bốn vị này trong tay cũng không có ô che trên đầu, nhưng vạt áo cũng không thấy một chút nước dính, thực sự là kỳ quái! Chẳng lẽ… Đúng là cưỡi mây đạp gió mà đến?

Tiểu nhị lặng lẽ líu lưỡi, nhất định là đêm qua nghe bên tai truyền kỳ thần tiên ma quái quá nhiều, nên mới suy nghĩ miên man.

Lại không biết, nguyên lai hắn đoán đúng rồi…

Đối phương mặc dù không biết thân phận là gì, chưởng quỹ trong cũng không dám chậm trễ, tự mình ra nghênh đón.

“Lầu hai cho một phòng trang nhã, chúng ta bao hết.” Trong đó một gã thị vệ phóng tới hai đĩnh vàng ròng, con mắt chưởng quỹ tròn xoe lấp lánh.

Duyệt Lai cư, lầu hai rộng rãi tầm nhìn thoáng, đứng bên ngoài ban công để thưởng thức hội đua thuyền rồng, đúng là không thể tốt hơn.

Hai gã thị vệ khôi ngô bên hông vắt thanh đao canh giữ ở ngoài cửa phòng trang nhã, chặn đi tầm nhìn hiếu kỳ, mà bên trong ngồi ở bên ngoài ban công hai thân ảnh tuyệt nhiên bất đồng, người mặc huyền bào tựa lưng ở trên ghế dựa, tay cầm tách trà xanh, tinh tế thưởng thức hương trà lượn lờ, mà thương y dáng ngồi như cây tùng, tách trà trên mặt bàn tinh xảo một chút cũng không liếc mắt.

Trên bờ chiêng trống vang lên từng đợt, mấy trăm người nâng một cái mái chèo dài đến bốn năm trượng bằng gỗ mộc, những … chiếc thuyền gỗ này có cái hẹp dài cái nhỏ hẹp, đầu thuyền có vòi nước, đuôi thuyền điêu đuôi rồng, vòi nước ngẩng cao, cực kỳ to lớn mà có thần, điêu tinh xảo đẹp đẽ, đuôi rồng lượn trên cao, trên có khắc vảy. Từ xa nhìn lại, tựa như thần long năm đuôi đáp trên bờ du ngoạn con sông.

Huyền bào nam tử hứng thú dạt dào nhìn ngắm cảnh xa xa, không yên lòng mà hỏi thăm: “Tinh quân sắc mặt không vui, chẳng lẽ là không hài lòng an bài bản tọa?”

Huyền bào người chính là Ứng Long đế quân, mà vị nam tử mặc thương y, tự nhiên là Tham Lang tinh quân Thiên Xu.

Ngày ấy hắn tận lực nhắc lại việc nghịch lân, đó là muốn cho Ứng Long có điều cố kỵ, thầm nghĩ có thể được một trận thanh tĩnh, quả nhiên Ứng Long không hề tiếp tục dây dưa, mặc dù mỗi ngày vào hồ linh dược bảo dưỡng thể xác, nhụy cửu thiên cũng tự nhiên không xuất hiện trong nước nữa.

Vốn tưởng rằng cuối cùng cũng thanh tịnh, ai biết hôm nay sáng sớm liền có giáp vệ tới mời.

Lúc nhóm bốn người cưỡi mây đạp gió, không xe đi tới trấn nhỏ vùng phía Nam, chính là để xem cái hội đua thuyền rồng này?

Thiên Xu biết hội đua thuyền rồng ở phía Nam là phong tục, hắn ba trăm năm trước cũng đã tới nơi đây, lúc đó vì thu phục huyền điểu tàn sát bừa bãi, huyền điểu sau khi phải đền tội, hắn liền vội vã rời đi, tự nhiên sẽ không lưu tâm đông tây.

Kỳ thực mấy nghìn năm lưu qua lại thế gian, hắn tuy hạ phàm vô số lần, nhưng chưa từng tại một chỗ nào nghỉ chân, còn chưa từng như hôm nay, ngồi ở trên ghế dựa lưng an tĩnh phẩm trà nếm thức ăn tươi, quan sát náo nhiệt?

“Chuyện này có cần không?”

Ứng Long tay cầm điểm tâm, quay đầu lại nhìn gương mặt nghiêm túc của Thiên Xu một chút, nhìn không chớp mắt, thần tình lãnh khốc, may mà biết trước là giữa sông đang diễn ra cuộc đua thuyền rồng, không biết còn tưởng rằng hắn đang nhìn thiên binh diễn luyện.

“Không, cái này không cần thiết.”

Ứng Long đón nhận đường nhìn xét nét của Thiên Xu, buông chung trà trên tay, tay trái vắn tay áo lộ ra cánh tay phải, đem chung trà đặt trước mặt Thiên Xu.

“Tinh quân theo đúng khuôn phép, sắc mặt nghiêm túc cũng không sai đi. Chỉ bất quá, nghìn vạn lần năm lễ độ như vậy, lẽ nào tinh quân chưa phát giác ra là rất tẻ nhạt, vô vị sao?”

Thiên Xu nghiêm mặt nói: “Bản quân mang trên mình thiên mệnh, tự nhiên tuân theo. Há có thể một người hưởng thú vui, mà loạn cương thường.” (tam ngũ cương thường)

Ứng Long không cho là đúng: “Thiên mệnh đã định, không phá thì không xây được. Thử nghĩ trước kia, nếu Bàn Cổ hỗn độn, thiên thần giống nhau bưng tai bịt mắt, không có thần lực khai thiên tích địa, như vậy hôm nay thiên địa hỗn độn sẽ có phàm trần hậu thế đặc sắc như vậy?”

Đối phương ý tứ ám chỉ, Thiên Xu thần sắc bất động, trong mắt kiên quyết lóe ra: “Nếu muốn hủy diệt sinh linh, giữ thế cân bằng, bản quân chắc chắn không tiếc tất cả, toàn lực hỗ trở.”

Bầu không khí đột nhiên đọng lại, bên ngoài ban công chẳng biết khi nào mưa đã rơi.

Phía Nam mưa nếu không lớn, chỉ lớt phớt rơi nhẹ, theo gió bay đi.

Tại phòng trên lầu cao, tầng mây cuồn cuộn đều bị màn mưa vây quanh, như ảo như thật.

Ứng Long bỗng nhiên nở nụ cười, hắn dời đường nhìn, dùng ánh mắt linh hoạt kỳ ảo nhìn đoàn người đông đúc trái phải hai bên sông xa xa kia. Người bán hàng rong chưa kịp lần thứ hai chạy vào thành lớn tránh mưa bất đắc dĩ thở dài, hài đồng chẳng biết ưu sầu cầm lấy kiếm gỗ ngắn truy đuổi đùa giỡn, có tài tử giai nhân vì một khúc quyến luyến ngẫu nhiên mắt không rời, một cây dù che hạt mưa trên đỉnh đầu, cứ như vậy tựa như nhân duyên từ ngàn năm trước.

“Nhân thế thay đổi, thương hải tang điền (thế sự xoay vần), từ Trường Giang cho đến Hoàng Hà, trăm năm mà sửa. Chúng ta ngồi nơi này, hai nghìn năm trước bất quá chỉ là một mảnh đê cát, nếu qua ngàn năm sau, nói không chừng sẽ biến thành lầu các cao lớn nhìn trăng ngắm sao.”

Thiên Xu nghe vậy vẫn chưa nói nên lời, chỉ là tay cầm tách trà, một ngụm nhấp vào, bên trong trà hương nồng đậm nhẹ nhàng đi ra, quyện vào không tiêu tan.

Thiên nhân chẳng lẽ không phải là không hiểu tịch mịch, chỉ là ngàn năm vạn năm, mang trên người trách nhiệm nặng nề, tâm gần như đã chết lặng.

Trà nóng vào miệng, lạnh lẽo bị xua tan mùa xuân như đang đến. Lúc này mới phát giác, trước kia Thiên Tuyền thoát khỏi tinh mệnh, hắn có thể hoặc nhiều hoặc ít, vì y mà cảm thấy may mắn.

“Tuy là thần tộc thượng cổ, cũng không phải thọ nguyên (tuổi thọ) không hẹn, luôn luôn có một ngày, vụt tắt như đại thần Bàn Cổ, thân quay về đất, hồn phách tiều tụy.” Ứng Long cười mà mắt dừng nhìn thần nhân bên cạnh.

“Như vậy, sao không noi theo con người, sống chân chính một lần?”

Thiên Xu lặng lẽ.

Sinh ra trong trời đất, mang mệnh sát tinh, hắn cho tới bây giờ đều rõ ràng mỗi một chuyện, chưa từng do dự. Nhưng mà hôm nay, nhưng bỗng nhiên trong lòng trống không, khi mắt thần nhìn thấy vạn vật trong trời đất, lại cảm thấy có một tia mê đắm.

Bỗng nhiên một bóng bao phủ xuống, Thiên Xu chuyển mắt, chính là Ứng Long chẳng biết khi nào đã đứng dậy, đang quan sát xung quanh, hai tay một trái một phải gác ở ghế dựa của hắn. Hai người chính là địch, ngoại trừ trên chiến trường từng đối chiến, chưa từng thử qua gần kề như vậy.

Vốn

“Tinh quân không cần suy nghĩ nhiều, đến lúc đó có một ngày, chỉ cần theo như an bài bản tọa, không khó làm?”

Truyện Chữ Hay