Trục xe nghiền qua tuyết đọng, một đường phát ra tiếng chi nha, Ngự Lâm quân đi bộ theo sau, bước đi khó khăn.
Bên trong xe ngựa, Tiêu Đồng hầu hạ Âu Dương Hồng Ngọc đã bị điên, mày nhíu chặt. Trận tuyết lớn này như cố ý làm khó dễ người, rơi mãi không ngừng, gió lạnh gào thét. Cứ như thế khiến xe ngựa đi vài bước lại phải dừng lại, đi một đoạn mà mất tới một nén nhang.
Âu Dương Hồng Ngọc thân cuốn chăn bông, phật châu trong tay sớm đã vứt bỏ ở đâu rồi. Nàng vội kéo tay áo đạo bào, mở to đôi mắt nhìn gió thổi tuyết rơi ngoài xe, ngơ ngác cuộn mình ở đó, miệng vẫn lẩm bẩm:
- Hoàng thượng, Hoàng thượng.
Minh Nguyệt mặc cừu bào ngồi trong xe ngựa nhìn ngoài cửa sổ một mảnh thuần trắng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi lúc nhìn thấy tốp năm, tốp ba dân chúng khó khăn bước đi trong tuyết thì hơi nhíu mày nhưng không nói.
- Tiểu thư ăn chút điểm tâm đi, cứ thế này, cũng chưa biết khi nào mới có thể về đến cung.
Tiêu Đồng cầm một ít điểm tâm mang từ hoàng cung ra, đưa tới trước người Minh Nguyệt, mím môi liếc nhìn Âu Dương Hồng Ngọc vẫn si ngốc kia, nhẹ nói:
- Cũng không biết Thần Đức Quý phi có đói bụng không, nàng cứ lẩm bẩm như thế đã hơn một canh giờ, cũng chẳng nghe ra nàng nói cái gì nữa.
Minh Nguyệt chuyển mâu nhìn Âu Dương Hồng Ngọc đang ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, bất giác khẽ thở dài một tiếng, rồi sau đó cầm lấy đồ ăn trong tay Tiêu Đồng, đưa tới trước mặt Âu Dương Hồng Ngọc, nhẹ giọng nói:
- Quý phi đói sao, ăn chút điểm tâm đi.
Âu Dương Hồng Ngọc bất tri bất giác chậm rãi quay đầu, ánh mắt ngơ ngác nhìn điểm tâm trong tay Minh Nguyệt, chậm rãi cuộn chặt chăn bông lại, sau đó vội nắm lên hai miếng bánh, từ từ nói:
- Hỉ cao (chả biết bánh gì, chữ cao thì nó ra bánh bột lọc, còn hỷ kia thì ra vui vẻ)
Sau đó, khi Minh Nguyệt còn đang ngây ra thì lại thở dài một tiếng, mở to mắt, nhỏ giọng nói với Minh Nguyệt:
- Thái hậu nói cho ta, lúc động phòng hoa chúc không được ăn hỉ cao, sau khi động phòng mới được ăn, như thế mới sinh hoàng tử
Nói xong, lại giấu hai miếng bánh vào trong tay áo.
Tiêu Đồng mở to hai mắt, cơ hồ dở khóc dở cười nhìn Âu Dương Hồng Ngọc thần kinh hề hề, hơi nhíu mày nói:
- Tiểu thư, người xem nàng, cái gì cũng không biết nhưng lại luôn nhớ tới Hoàng thượng.
Ngay cả chuyện Thái hậu bí mật dặn dò naàng à đế vương thành thân cũng nhớ rõ.
Minh Nguyệt nhìn Âu Dương Hồng Ngọc coi hai khối điểm tâm kia như bảo bối mà bật cười, nàng nhẹ phẩy bông tuyết từ ngoài bay vào, trong lòng sinh ra áy náy, nhỏ giọng nói:
- Quý phi muốn vì Hoàng Thượng mà sinh hạ hoàng tử sao?
Được sủng ái, sinh con, đi lên ngôi Hoàng hậu, chắc là tâm nguyện của tất cả nữ tử hậu cung đi.
Vẻ mặt Âu Dương Hồng Ngọc vẫn dại ra, khi nghe thấy Minh Nguyệt hỏi thì hơi ngẩn người rồi cười rộ lên. Nụ cười đó như cô gái ngây thơ, trong suốt xuất trần, một lúc, nàng mở to mắt nhìn khuôn mặt kiều mỵ của Minh Nguyệt, nhỏ giọng nói:
- Ngươi là phi tử mới tới đúng không? ngươi thật đẹp
Rồi sau đó ôm chặt điểm tâm vào lòng, ánh mắt tràn đầy hâm mộ nhìn Minh Nguyệt, nhẹ giọng nói:
- Ta bộ dáng một chút cũng chẳng đẹp, ta biết Hoàng Thượng sẽ không thích ta, nhưng mà, ta cũng là người duy nhất Hoàng thượng tin tưởng, bởi vì ta không tranh gì cả, ta có thể vì thấy hắn một lần mà vô số ban đêm đứng chờ ngoài điện, cho nên, Hoàng thượng nói, ta là người duy nhất hiểu hắn.
Người hiểu hắn, Minh Nguyệt khẽ run mi dài, sự chua xót khó hiểu tràn ngập trong lòng, không đi tranh chính là hiểu lòng hắn. Như thế, sao hắn còn cố tình ép nàng đi tranh? Chớp mi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, nhìn tuyết bay ngoài trời kia, bàn tay trắng nõn nắm chặt khăn lụa, một lúc sau, nàng hít sâu một hơi, cười yếu ớt nói:
- Thật sao? Vậy đó là phúc khí của quý phi rồi!
- Phúc khí!
Âu Dương Hồng Ngọc ngây ngốc lặp lại, cười cười cúi đầu mà không đáp. Mà Minh Nguyệt lại nhắm mắt, ý cười bên môi trở nên thật chua xót, ai đó đã từng nói: “trí tuệ giảm phúc thọ, bạc phúc tiễn khuynh thành” có lẽ, chính là như thế này đi. Càng là người trí tuệ thì phúc bạc mà thọ đoản, càng tuyệt sắc khuynh thành, thì càng bị thiên đố hồng nhan.
Xe ngựa như trước đi chậm rì, Ngự Lâm quân cũng đi một chút lại dừng lại mọt chút. Khi tới con đường nhỏ trong rừng cây thì như vì khó đi mà tuấn mã không ngừng hí vang, mũi phun khí trắng đục, trục xe cũng lắc lư chực đổ mấy lần, xa phu vài lần phải dừng lại, vô cùng khó đi.
Khi xe dừng lại, Tiêu Đồng hơi lo lắng xốc màn xe nhảy xuống xem xét. Nhưng khi vừa xuống xe thì mới phát hiện tuyết đã quá dày, bánh xe lún đến phân nửa trong tuyết mà khôi giáp trên người binh sĩ cũng đọng mảng tuyết lớn.
Nhíu mày, Tiêu Đồng quay người trở về xe ngựa, có chút thất vọng nói với Minh Nguyệt:
- Vốn tưởng rằng đi đường nhỏ sẽ thoải mái hơn, dù sao có nhiều cây như vậy chắn tuyết nhưng không ngờ so với đường lớn lại càng khó đi, xem ra hôm nay trước khi hoàng hôn chúng ta cũng không thể về hoàng cung được rồi.
Minh Nguyệt nhẹ xốc rèm xe lên liếc nhìn cảnh tượng bên ngoài, không khỏi bật cười nhưng cũng không trách cứ Tiêu Đồng chỉ nói:
- Trước sai một người hồi cung báo tin đi, đừng để cho Thái hậu lo lắng
Nói xong, quay đầu nhìn Âu Dương Hồng Ngọc tựa như đã ngủ sau, mím môi, kéo váy đi xuống xe ngựa.
- Tiểu thư, bên ngoài rất lạnh, người vẫn ngồi ở trên xe đi.
Tiêu Đồng thấy Minh Nguyệt xốc màn xe lên thì vội ngăn cản, nhưng Minh Nguyệt cũng đã sửa lại cừu bào mà bước xuống xe, chỉ thấy nàng bước lên mặt tuyết đọng thì nhíu mày, quay đầu nhìn tuyết bay đầy trời rồi lại nhìn đường đi, nói nhỏ:
- Xe không thể dừng lại, nếu không chẳng khác nào chờ chết
Trận tuyết này quá lớn, ngay cả bánh xe cũng bị vùi lấp, như vậy, không quá một canh giờ thì xe ngựa sẽ bị hãm tại chỗ này không thể nhúc nhích, nếu ngừng lại, sợ tính mạng những binh lính này sẽ bị nguy hiểm.
- Vậy nên làm cái gì bây giờ?
Tiêu Đồng nghe Minh Nguyệt nói vậy thì càng khẩn trương, vì đường này nhỏ, gập ghềnh uốn lượn, cho nên còn cách hoàng cung xa hơn mấy dặm so với đi đường lớn. Lúc trước chỉ nghĩ đường nhỏ ít người đi lại thông thoáng nhưng không ngờ lại phiền toái như thế này. Tiêu Đồng nhìn xung quanh, rừng cây phải tới hơn trăm dặm, sợ là không có người ở
Minh Nguyệt nhấc chân đi lên phía trước, nhìn Ngự lâm quân vốn cả ngày chưa được giọt nước nào, sau đó, đi về phía bánh xe đã nghiền qua, cúi người xem xét. Lúc sau, xa phu thở hổn hển nói:
- Hoàng quý phi, Mộc tiểu chủ, vùng này vô cùng khó đi, nhìn bùn đất màu đen này đã đi qua là thấy nơi này vốn không phải là chỗ khô ráo, sạch sẽ gì, bùn đất ẩm ướt như vậy, có lẽ trước khi tuyết rơi đã có một trận mưa, sợ là dù tuyết ngừng rơi nhưng chướng khí cũng sẽ lên theo, chướng khí có độc, còn có thể làm nhiễu tầm mắt, cũng khó mà đi.
Sắc mặt Tiêu Đồng khẽ biến, trợn to hai mắt, chu môi, buồn bực nói:
- Nói bậy, chướng khí rõ ràng là sau khi mưa to mới dâng lên, ai nói sau khi có tuyết cũng sẽ dâng lên?
Dứt lời, hung hăng kéo khăn lụa trong tay.
Minh Nguyệt nhìn tay Tiêu Đồng lạnh đến đỏ bừng, có chút đau lòng cầm tay nàng, mím môi nói:
- Đừng giận
Rồi sau đó quay đầu nói với xa phu:
- Nếu là đi bộ, bao lâu mới có thể tới chợ gần nhất.
Xa phu cúi đầu, sắc mặt tái nhợt vì lạnh, hắn có chút run run nói:
- Hồi bẩm hoàng quý phi, chợ gần đây nhất cũng phải mất hai nén hương mới tới, nếu hai vị chủ tử muốn đi bộ sợ là cũng không tiện, hơn nữa vị quý phi trên xe kia cũng không tiện đi bộ.
Minh Nguyệt hít sâu một hơi, mím môi nói với Tiêu Đồng:
- Tiêu Đồng, ngươi lập tức chọn vài binh lính linh mẫn, cho bọn họ chút bạc mua bốn cân muối vềm nếu những người bán hàng đồng ý giúp thì bảo bọn họ đưa những người này rải muối ăn lên đường đi, làm nhanh lên. Như thế, trước canh ba hôm nay, tuyết chắc sẽ tan gần hết.
Xa phu trợn to hai mắt, có chút kinh ngạc nhìn Minh Nguyệt, rồi sau đó lắp bắp nói:
- Muối ăn? Hoàng quý phi, ở đây là đế đô, nếu để người khác biết, sợ sẽ có những lời đồn không hay, đến lúc đó…
- Nếu để bọn họ biết phi tử của hoàng đế mua muối ăn rải lên mặt đất chẳng phải sẽ thành lời đồn đại không hay, đến lúc đó, sự anh minh của Hoàng thượng bị hao tổn, bản cung cũng phải gánh danh gian phi.
Minh Nguyệt không đợi xa phu nói xong, liền trong trẻo nhưng lạnh lùng nói, rồi sau đó nhìn xa phu đầy kinh ngạc kia, nhẹ phất cừu bào, đi tới trước xe ngựa lạnh nhạt nói:
- Trước đem những lương khô này phân cho binh lính truyền tin và binh lính đi chợ, chờ tuyết tan thì quay đầu xe đi về đường lớn
Dứt lời, nhẹ nhàng đi lên xe ngựa.
Tên xa phu nhìn bóng dáng tố khiết của Minh Nguyệt biết mất sau rèm xe, đầu tiên là giật mình, sau đó, trong mắt lại hiện lên một tia kính nể, vội quỳ xuống nói:
- Thuộc hạ tuân mệnh
Buổi trưa đã qua, trong hoàng cung bắt đầu xôn xao bất an, Thái hậu ở Khôn Trữ cung có thể nói là đứng ngồi không yên, vô cùng sốt ruột, các phi tần tụ tập trong đại điện vài lần khuyên giải nhưng cũng không có tác dụng.
Thái phi thần sắc ngưng trọng, có thể thấy được cũng hết sức khẩn trương. Bà lạnh lùng quét mắt nhìn Hàn công công bên cạnh Thái hậu, bưng chén trà lên uống rồi lại mất hồn buông xuống, cầm khăn lụa nhẹ lau miệng, nhìn Thái hậu, cười yếu ớt nói:
- Thái hậu đừng vội, hôm nay hội chùa, Hoàng quý phi cùng Mộc ngự nữ tuổi trẻ, có lẽ là trên đường ngắm cảnh mà chậm giờ.
Thái phi vừa dứt lời, chúng phi vội gật đầu phụ họa, tiếng bàn tán lại xôn xao, chỉ riêng Hiền phi và Thục phi thì vẫn lặng lẽ uống trà, hoàn toàn không nói, quả thật, nữ tử trong đại điện này, sợ là chẳng có ai không hy vọng Hoàng quý phi xảy ra chuyện không hay, vĩnh viễn không thể bước vào cung nữa, nhưng lại vẫn nói ra những lời trái với lòng mình.
Hiền phi buông bát trà trong taycó chút lười nhác liếc nhìn Đỗ Thái phi đang tái nhợt bất an, nhẹ giọng nói với Thái hậu:
- Thái hậu chớ lo, Hoàng quý phi trí tuệ hơn người, sáng tạo nhanh nhẹn, cho dù ở trên đường gặp phải chuyện phiền toái, chắc chắn cũng sẽ gặp dữ hóa lành, hơn nữa, nơi này là đế đô, ai dám có mưu đồ dưới chân thiên tử.
Nói xong, nhìn Tinh Nhi ở bên:
- Thái hậu, trà lạnh.
Tinh Nhi lập tức hiểu ý, vội phúc thân, nói:
- Nô tỳ tuân mệnh
Rồi sau đó vội vàng tiến lên, bưng bát trà cung nữ vừa mang lên tới trước mặt Thái hậu. Mà Thái hậu tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng cũng hiền hoà gật đầu với Hiền phi, cười đón lấy chén tràn, uống một ngụm
Thục phi thấy thế, như là thời cơ không thể bỏ qua mà cũng đế vào, ôn nhu nói:
- Hiền phi muội muội nói đúng, muội muội này của nô tỳ từ nhỏ đã trí tuệ vô xong, tất nhiên sẽ không xảy ra chuyện lớn gì.
Nói xong, liếc mắt nhìn trộm thần sắc của Thái hậu nhưng thấy Thái hậu hoàn toàn không để ý tới thì không khỏi có chút phẫn nộ cúi đầu.
Từ lần trước bị cấm chừng, Thái hậu chưa từng triệu kiến nàng, thậm chí việc lớn nhỏ trong hậu cung cũng đều là Thái hậu tự tay chấp chưởng. Nàng dù vẫn mang danh là chấp pháp hậu cung nhưng không có cơ hội nhúng tay vào.
Hiền phi tựa như đã nhận ra sự khác thường của Thục phi, nàng khẽ cười lạnh, nhẹ vuốt chiếc nhẫn ngọc bích, hít sâu một hơi, lại không biết chính mình đến tột cùng là mang tâm tình gì mà chờ đợi tin tức Mộ Tuyết.
Lại ngồi một lát, ngoài điện như trước không động tĩnh gì, mọi người tựa hồ đã không ngồi yên được. Nguyên bản những tần phi này tới chỉ vì tò mò Hồ chiêu nghi nhưng không ngờ không thấy mỹ nhân mà lại phải đợi mấy canh giờ. Tf thấy mọi người xôn xao, tựa hồ cũng chán nản, vì thể thở dài một tiếng, nói với Hàn công công:
- Đã tới hoàng hôn, thị vệ phái ra chưa có tin tức gì sao?
Hàn công công nhìn tuyết bay đầy ngoài điện, thấp giọng nói:
- Thái hậu, một nén nhang trước, thị vệ ngoài điện vừa báo, không có tin tức gì.
Thái hậu nghe xong, không khỏi nhắm mắt, có chút vô lực day day trán, phất phất tay, thở dài nói:
- Một khi đã như vậy, để cho các phi tần về đi. Các nàng hôm nay đến sợ là chỉ vì nghĩ Hoàng thượng và Hồ chiêu nghi ở đây thôi.
Dứt lời, bưng trán không nói.
Hàn công công nhìn thần sắc Thái hậu, vụng trộm ngẩng đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt đang run sợ của Đỗ Thái phi. Lúc sau, ánh mắt chuyển, vung phất trần, nói với mọi người bên dưới:
- Thái hậu có chỉ, hoàng quý phi trở về thậm trễ, không cần các vị nương nương tiểu chủ chờ
Tiếng nói vừa dứt, chúng phi ai nấy như trút được gánh nặng vội đứng dậy, rồi sau đó phúc thân với Thái hậu, Thái phi, Thục phi, Hiền phi. Lúc sau, tốp năm tốp ba rời đi. Nhưng lúc này, ngoài điện lại có tiếng hô bén nhọn:
- Hoàng Thượng, Hồ chiêu nghi nương nương giá lâm
Thái hậu giật mình, vội ngẩng đầu mà chúng phi cũng đều dừng bước, ai nấy không rõ là vui hay buồn nhìn đế vương. Lúc sau, tất cả đều quỳ xuống, cùng kêu lên
- Nô tì tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế
Rồi sau đó không ít tần phi cấp thấp cũng phúc thân với Hồ chiêu nghi nói:
- Tiện thiếp tham kiến chiêu nghi nương nương
Ngự Hạo Hiên sắc mặt lạnh lùng, bước vào trong điện, rồi quỳ xuống thềm đá nói:
- Nhi thần tham kiến mẫu hậu.
Rồi sau đó đứng dậy bước lên thềm đá, ngồi ở bên cạnh Thái hậu, ánh mắt lãnh trầm, trầm thấp lại nôn nóng nói:
- Thái hậu, có tin tức của Minh Nguyệt?
Thái hậu nhìn tuấn nhan buộc chặt của đế vương, biết hắn nóng lòng nhưng cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, cần tay đế vương, nói:
- Hoàng Thượng đừng vội, hôm nay hội chùa, đế đô tất nhiên náo nhiệt, Tuyết Nhi sống lâu trong thâm cung, khó mà được ra ngoài một lần, chắc là vì ham chơi mà về muộn thôi…
Thái hậu lời còn chưa dứt, mày kiếm Ngự Hạo Hiên đã nhìu chặt, ánh mắt đầy cảm xúc khó hiểu, tựa như bối rối lại như ẩn giận. Hắn nắm chặt tay, sắc mặc lạnh lùng, như là đang cực lực khắc chế cái gì.
Hồ chiêu nghi thấy thế, bước lên phía trước cầm tay đế vương, mềm nhẹ an ủi nói:
- Hoàng thượng chớ lo, Hoàng quý phi là đệ nhất tài nữ đế đô, trí tuệ linh hoạt, nay lại được Hoàng Thượng ân sủng, thân mang hoàng tự, tất nhiên là hồng phúc tề thiên
Nói xong, lại cười yếu ớt nhìn ra ngoài điện, nhẹ giọng nói:
- Hoàng Thượng, người xem, bên ngoài tuyết lớn như thế, đi đường nhất định rất khó nên Hoàng quý phi về muộn cũng là điều dễ hiểu, hơn nữa, nếu hoàng quý phi biết Hoàng Thượng vì nàng lo lắng như thế chắc chắn sẽ rất buồn.
Hồ chiêu nghi dứt lời, trong đại điện yên tĩnh, ai nấy ngẩng đầy ngưỡng mộ nhìn nửa khuôn mặt tuấn mỹ của đế vương. Mọi người nhìn lẫn nhau nhưng không ai dám nói gì. Hiền phi cúi đầu, khi Thục phi có chút khinh thường hừ lạnh một tiếng, nàng lại ngẩng đầu nhìn đế vương trong mắt lại có một tia đau đớn, tay nắm chặt thành quyền, như là chỉ có như thế mới có thể khắc chế được mình không xông lên nói cho đế vương những việc làm độc ác của Mộ Tuyết, nói một độc phụ như Mộ Tuyết không xứng được đế vương vướng bận.
Một lúc, nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khi tất cả mọi người trầm mặc thì nói:
- Hồ chiêu nghi nói có đạo lý, ngoài điện tuyết rơi dày, đừng nói là xe ngựa mà người đo thôi cũng rất khó, huống chi đường nhỏ trong thành không thể so với trong cung. Về muộn cũng không thể tránh được, cho nên…
Hiền phi nhìn những tần phi đang quỳ lạy trên mặt đất, quá nửa lại nhìn trộm đế vương, mím môi nói:
- Trừ Hoa mỹ nhân ra, các tần phi khác cứ theo lời Thái hậu mà đi về nghỉ ngơi đi.
Những tần phi này nghe Hiền phi nói vậy như là nhìn thấy kẻ thù mà trợn mắt nhìn Hiền phi nhưng lại không dám nói. Lúc sau, chỉ thấy Thái hậu nhẹ giọng nói:
- Đứng lên đi, tất cả đi về đi.
- Nô tì, tiện thiếp cáo lui
Chúng phi nghe thấy mệnh lệnh của Thái hậu thì đều cúi đầu nói, rồi sau đó mới người người không muốn mà rời khỏi đại điện.
Khi chúng phi vừa đi, Hồ chiêu nghi liền buông tay, đi tới cạnh Hiền phi, ngồi cùng Hoa Mỹ nhân, nhưng nàng vừa ngồi xuống thì lại nghe Thục phi ôn hoà chế nhạo:
- Đây không phải là Hồ chiêu nghi sao, bản cung vừa rồi nhìn còn tưởng là Quý phi nương nương,
Nói xong, mềm nhẹ cười, tựa hồ che dấu thất thố bưng trà uống một ngụm.
Không khí cứng ngắc trong điện khi đột nhiên Thục phi nói ra câu này thì ai nấy đều biến sắc, lúc sau, chỉ nghe Đỗ Thái phi hoà giải nói:
- Lúc ra mới gặp Hồ chiêu nghi cũng nghĩ như thế nghĩ nhưng mà, thực ra, cũng đã lâu không thấy Quý phi
Nói xong, ho nhẹ một tiếng, phượng nhãn chuyển hướng trừng mắt nhìn Hoa Như Sương một cái.
Hoa mỹ nhân nhìn thấy ánh mắt Đỗ Thái phi, tay cầm khăn lụa bất giác run lên, nàng ngẩng đầu nhìn nửa gương mặt lạnh lùng của đế vương, lại hơi cúi đầu, cắn môi dưới, bàn tay trắng nõn nắm lại.
Đỗ Thái phi thấy thế, sắc mặt khẽ biến, có chút buồn bực buông chén trà, lại khụ một tiếng, rồi sau đó chỉ thấy Hàn công công nhìn Hoa mỹ nhân, nhỏ giọng nói:
- Hoa chủ tử, đi pha trà cho Hoàng thượng.
Hoa mỹ nhân cả kinh, vội đứng lên, nhưng lại không biết nên làm thế nào cho phải, nhưng, đúng vào lúc này, ngoài đại điện có một tiếng hô dài:
- Báo…..
Sau đó, chỉ thấy một gã ngự lâm quân thân mang khôi giáp, cả người đấy tuyết và bùn đấy chạy tới trước điện, quỳ lạy trên mặt đất, hai tay ôm quyền, nói:
- Tham kiến Hoàng Thượng, hồi hẩmHoàng Thượng, hoàng quý phi nương nương phái thuộc hạ tiến đến truyền tin
Mọi người ai nấy đều đứng lên, Thái hậu kích động vừa định mở miệng hỏi thì đã thấy đế vương bước xuống thềm đá, khi mọi người đang ngạc nhiên thì lại thấy đế vương vươn tay, nắm vạt áo binh lính kia, giọng nói hàm chứa sự bối rồi và ẩn giận:
- Người đâu? Đừng nói cho trẫm Hoàng quý phi đào tẩu.
Mọi người sửng sốt, đầu tiên là khó hiểu những lời của đế vương. Lúc sau, hoàn hồn lại thì chỉ thấy Hiền phi nhỏ giọng nói:
- Thì ra là Hoàng thượng sợ nàng rời đi.
Thì ra đế vương lạnh lùng như thế là vì Minh Nguyệt đến nay chưa về, là sợ nàng đã rời khỏi cung đình.