Sau khi Thân Giác và Liễu Huyền đi tới Thập Tuyệt đảo, đều bị các thiên la thể khác xa lánh.
Bởi vì mỗi thiên la thể đều muốn tìm cho mình một người thật lợi hại, như vậy sinh mệnh của bọn họ cũng sẽ có thêm một tầng bảo đảm, nếu đối phương không lợi hại, một khi kẻ thù tìm tới cửa, thiên la thể nhất định sẽ bị giết trước.
Đối với thiên la thể mà nói, đối thủ cạnh tranh càng nhiều, dĩ nhiên sẽ càng bất lợi với bọn họ.
Cho nên khi Thân Giác cùng Liễu Huyền tới, đương nhiên sẽ phải chịu bị người bài xích. Hơn nữa tính cách của Thân Giác và Liễu Huyền đều không tốt lắm, Thân Giác thì hơi nặng nề, còn Liễu Huyền lại ăn nói vụng về, hai người căn bản không thể dung nhập vào vòng quan hệ của mọi người.
Ngay cả lần Thân Giác bị thương này, cũng là do bị người đẩy mạnh xuống hồ nước. Nếu không phải Liễu Huyền phát hiện kịp thời, lập tức kêu đệ tử ngoại môn đang tuần tra của Thập Tuyệt đảo tới, sợ là Thân Giác sẽ phải bỏ mạng tại đây. Chỉ là sau khi Thân Giác được cứu lên, cậu vẫn luôn bệnh đến hôn hôn trầm trầm, Liễu Huyền đã nhiều ngày cũng không dám ngủ, vẫn luôn túc trực bên cạnh Thân Giác, sợ đối phương cứ như vậy mà ra đi.
hôn hôn trầm trầm: bệnh nặng, trở nên ốm yếu
Bọn họ cùng nhau lớn lên, cũng xem như là sống nương tựa lẫn nhau, Liễu Huyền so với Thân Giác lớn hơn ba tháng nên hắn xem Thân Giác như đệ đệ ruột của mình mà đối đãi.
Lúc này, hắn nhìn thấy Thân Giác nhắm hai mắt nằm đấy, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Lúc này Thân Giác vẫn còn đang chải vuốt lại ký ức ở trong đầu. Hiện tại cậu và Liễu Huyền đã ở Thập Tuyệt đảo ngây người hơn nửa năm.
Còn kém ba tháng nữa, cậu sẽ tròn mười tám tuổi.
Dựa theo ký ức của mấy đời trước đây, cậu vừa bước sang tuổi mười tám không bao lâu đã bị đưa lên giường Tang Tinh Hà.
So sánh với cậu, số mệnh của Liễu Huyền thật ra tốt hơn một chút. Hắn được thưởng cho hữu hộ pháp của Thập Tuyệt đảo, người này hình như là thật tình đối đãi với Liễu Huyền. Ít nhất trong khoảng thời gian Thân Giác còn sống, Liễu Huyền thường xuyên nở nụ cười, chỉ là vẫn luôn lo lắng vì Thân Giác.
Người trên Thập Tuyệt đảo đều biết tâm tư của đảo chủ đối với Tang Tinh Hà, Thân Giác bị đưa cho Tang Tinh Hà, chỉ sợ là sống không được bao lâu....
Liễu Huyền bồi ở bên cạnh Thân Giác một hồi lâu, đột nhiên nghe được bên ngoài có thanh âm.
“Liễu Huyền! Ngươi ở đâu?”
Liễu Huyền mở to đôi mắt, nhìn qua bên giường Thân Giác, thấy đối phương vẫn còn đang nhắm hai mắt, lúc này mới im ắng mà đứng dậy đi ra ngoài. Ngoài cửa chính là một thiên la thể khác, tên Quý Liên.
Quý Liên là một trong số ít những người nguyện ý tiếp xúc với bọn họ.
“Quý Liên, sao ngươi lại tới đây?” Liễu Huyền sợ đánh thức Thân Giác, thanh âm đều ép xuống thấp.
Quý Liên nhìn Liễu Huyền nhẹ nhàng khép lại cửa, thấp giọng hỏi: “Thân Giác tỉnh lại rồi sao?”
“Tỉnh rồi, nhưng mới tỉnh một chút đã ngủ lại.” Nói đến Thân Giác, thần sắc Liễu Huyền ảm đạm đi vài phần.
“Tỉnh lại là tốt rồi, ngươi cũng yên tâm một chút. Đại nạn không chết tất có phúc.”
Quý Liên đem vật trong tay đưa cho Liễu Huyền.
“Đây là một chút đồ bổ, ngươi nấu cho Thân Giác bồi bổ thân thể. Ta trông hắn thật yếu đuối mong manh.”
Gã nói tới đây, mặt liền ửng đỏ, “ Nói trắng ra, thứ quan trọng nhất của thiên la thể chúng ra vẫn khối thân thể này, bọn họ đều thích chọn người cường tráng, chịu được lăn lộn.”
Cùng thiên la thể giao hợp càng nhiều, càng có lợi cho việc tu luyện.
Đương nhiên cũng có một ít người, phá lệ thích tú mỹ nhu nhược.
Liễu Huyền nghe những lời này, mặt cũng không nhịn được đỏ lên, bọn họ tuy biết rõ vận mệnh tương lai của mình, nhưng khi đối mặt với loại sự tình này vẫn là phá lệ sợ hãi.
Liễu Huyền nghĩ nghĩ, “Nghe nói Thập Tuyệt đảo cũng có nữ tử, nói không chừng cũng có nữ tử coi trọng Tiểu Giác.”
Quý Liên nghe vậy buồn cười, “Nữ tử sợ là càng sẽ cảm thấy Thân Giác yếu ớt đi. Cái thân thể kia của hắn sợ là so với nữ nhân luyện võ còn nhu nhược hơn, còn so với nữ tử tầm thường cũng không kém nhau nhiều lắm, chỉ là nếu đi theo nữ tử tầm thường thì nàng cũng không bảo hộ được hắn.”
Gã dừng một chút, “Còn không bằng cùng với một nam nhân lợi hại một chút, ít nhất còn có thể giữ được tính mạng."
Thân Giác cũng không biết bên ngoài có hai người đang nghị luận về cậu. Cậu nằm một hồi lâu nên cảm thấy có chút khát nước, chuẩn bị bò dậy đi uống nước. Chỉ là khối thân thể này thế nhưng lại nhu nhược vô cùng, mới vừa bước xuống giường đã ngã lăn trên mặt đất.
Thanh âm bên trong kinh động đến hai người bên ngoài. Liễu Huyền sắc mặt biến đổi, vội vàng xoay người vọt vào trong phòng. Khi nhìn thấy Thân Giác mềm như bông ngã trên mặt đất, kinh hô một tiếng, đem đồ vật trong tay tùy tiện vứt lên bàn, vội vàng chạy tới nâng cậu dậy. Quý Liên theo ở phía sau, thấy thế cũng đi qua đỡ người.
Thân Giác bị hai người ôm lên giường, Liễu Huyền kiểm tra Thân Giác có bị thương hay không, đau lòng mà xoa xoa đầu gối cậu.
“Ngươi làm sao lại tự mình xuống giường như vậy? Ngươi đã nhiều ngày chưa được ăn, làm gì còn sức mà đi lại. Xem nào, đầu gối có đau hay không?”
Thân Giác mệt mỏi ngồi ở mép giường, trong lòng có chút bực bội vì cái thân thể này, so với đời trước còn kém hơn.
Quý Liên đứng ở một bên, thật cẩn thận mà nhìn Thân Giác.
Nói thật, gã cảm thấy Thân Giác và Liễu Huyền hai người này bị mọi người bài xích cũng là có lý do. Bởi vì cho dù thiên la thể là trời sinh có mỹ lệ đi chăng nữa thì tướng mạo của hai người trước mắt này đều là cực kỳ xuất sắc. Nếu như ở chợ đen bán đấu giá, nhất định cũng sẽ bán được một cái giá cực cao. Đặc biệt là Thân Giác, gã còn chưa có gặp qua thiên la thể nào lớn lên đẹp hơn cậu.
Nếu gã là nam tử bình thường, cho dù Thân Giác không phải là thiên la thể, sợ là cũng sẽ động tâm với cậu.
Chẳng qua là cảm giác tồn tại của Thân Giác quá thấp, cậu luôn ôm lấy đầu, tránh ở phía sau Liễu Huyền, khiến cho mọi người dễ dàng xem nhẹ cậu. Nhưng chỉ cần lần đầu chú ý tới Thân Giác, lần sau sẽ không có biện pháp đem ánh mắt từ trên người Thân Giác rời đi.
Có điều Thân Giác đẹp thì đẹp đó, nhưng mà tính tình lại nặng nề vô cùng, cộng thêm thân thể còn yếu ớt như vậy, không biết có thể sống bao lâu.
“Ta không có việc gì.” Thân Giác thấp giọng nói, cậu giật giật đầu gối, không muốn để Liễu Huyền chạm vào.
Thân Giác khôi phục ký ức, sẽ mang theo chút thói quen khi xưa làm tiên. Xưa nay cậu không thích có người khác đụng chạm tới mình, cũng không thích có người hầu hạ cậu như thế.
Nhưng Liễu Huyền lại hiểu lầm, hắn cho rằng Thân Giác đang đau lòng hắn, sợ hắn mệt, không cần hắn xoa, cho nên ngược lại gắt gao mà ôm lấy chân Thân Giác.
“Tiểu Giác, đừng nháo, ta giúp ngươi xoa, bằng không để nó thành máu bầm thì sẽ không tốt.”
Thân Giác khẽ nhíu mi, chỉ có thể từ bỏ.
Quý Liên ở một bên cười nói: “Huynh đệ các ngươi thật đúng là tình cảm tốt, thật là hâm mộ. Đáng tiếc ta không có ca ca hoặc đệ đệ nào, nếu không ở chỗ này cũng coi như là có bạn.”
Thân Giác không phản ứng lời Quý Liên nói. Bởi vì Quý Liên người này mặt ngoài thoạt nhìn hiền lành, kỳ thật lại không thể tính là người tốt. Lúc trước, khi Thân Giác bị chọn trúng, có một nửa nguyên nhân là do gã.
Lúc trước đảo chủ tự mình chọn người, mọi người đều biết là tuyển người cho Tang Tinh Hà, căn bản không ai nguyện ý đi.
Lúc ấy Đảo chủ vẫn còn đang lựa chọn, vốn dĩ lúc đó sẽ chọn một người khác. Quý Liên lại đột nhiên nhẹ nhàng đẩy Thân Giác từ phía sau. Thân Giác tuy không ngã xuống, nhưng thân thể cũng lảo đảo, liền khiến cho đảo chủ chú ý.
Đảo chủ cũng là một người tâm tư tinh tế, y liếc mắt một cái đã nhìn ra ẩn tình bên trong.
Tuy rằng y biết Thân Giác bị người ta đẩy, nhưng mà thời điểm Thân Giác suýt chút nữa ngã xuống, mọi người gần như đều sáng mắt lên. Sau đó, y dứt khoát kêu Thân Giác tiến lên thì phát hiện trong đám người này trừ bỏ có duy nhất một người lộ ra biểu tình kinh ngạc, bi thống, còn lại đều là may mắn, thậm chí là thở phào nhẹ nhõm.
Thân Giác có vẻ không được lòng người cho lắm.
Trong lòng đảo chủ, một người không được lòng người dĩ nhiên là có lý do. Mà y cũng vừa lúc muốn tìm một thiên la thể không mấy vui vẻ như thế này. Bởi vì nếu như cậu vui vẻ hoạt bát, chẳng phải là đem người đến quyến rũ người trong lòng hắn đi sao....
Thân Giác không để ý tới Quý Liên, nhưng tên ngốc Liễu Huyền này thì không.
Hắn cười với Quý Liên, “Ta và Thân Giác lớn lên bên nhau, chúng ta đã sớm coi nhau như huynh đệ ruột.”
Nói tới đây, Liễu Huyền đột nhiên thở dài một hơi, “Chỉ là về sau có khả năng phải tách ra.”
Thiên la thể phải theo chủ, trở thành vật sở hữu cá nhân. Người có được thiên la thể cơ bản đều sẽ không để thiên la thể tùy ý đi lại bên ngoài. Bởi vì ai cũng sợ thiên la thể bị giết chết. Vì thế, cho dù ở trên cùng một đảo, số lần gặp mặt của Liễu Huyền và Thân Giác cũng không nhiều lắm.
Tròng mắt Quý Liên khẽ xoay chuyển, đột nhiên nói: “Ta nghe nói đảo chủ nuôi dưỡng tận hai thiên la thể, nếu các ngươi theo cùng một người, thì sẽ không cần tách ra.”
“Cùng...cùng một người?”
Liễu Huyền ngẩn người, thật ra hắn không có nghĩ tới biện pháp này. Hắn nhìn Thân Giác, lại nhìn về phía Quý Liên.
“Nhưng mà khả năng không được cao cho lắm.”
“Thế nhưng cũng có khả năng mà.” Quý Liên nói xong, đột nhiên xoay người đi ra cửa. Gã ló đầu ra nhìn nhìn, thấy bên ngoài không có ai, mới đóng cửa đi trở lại
“Các ngươi có biết đại hiệp Tang Tinh Hà hiện tại đang ở trên đảo này không?”
“Tang đại hiệp?” Tin tức của Liễu Huyền và Thân Giác bị phong bế, lúc này còn không biết Tang Tinh Hà đang ở trên Thập Tuyệt đảo.
Lúc trước khi Đảo chủ trói Tang Tinh Hà đi cũng vô cùng kín tiếng, thậm chí rất nhiều người trên đảo cũng không biết nam nhân bị đảo chủ mang tới lại là quân tử trứ danh giang hồ —— Tang Tinh Hà, chỉ biết người đảo chủ yêu mến đang ở Dịch Thủy Các mà thôi.
Người trên Thập Tuyệt đảo còn chưa biết, Quý Liên lại biết đến Tang Tinh Hà. Chỉ dựa vào điểm này thôi cũng biết gã không phải loại người đơn giản như ngoài mặt gã thể hiện.
“Vì sao Tang đại hiệp ở Thập Tuyệt đảo? Lúc trước khi ta lên đảo có nghe nói hắn mất tích.” Liễu Huyền nói tới đây, bưng kín miệng, trong mắt lộ ra kinh ngạc.
“Chẳng lẽ……”
“Đúng vậy, Tang đại hiệp mất tích, đúng là cùng Thập Tuyệt đảo có liên quan.”
Quý Liên nhỏ giọng nói, “Nghe nói Tang đại hiệp đang ở tại Dịch Thủy Các, chỗ cao nhất của đảo. Các ngươi thử nghĩ mà xem, đảo chủ cũng dưỡng tận hai thiên la thể, mà Tang đại hiệp lại là người thông tuệ như vậy, hắn tìm hai cái, cũng không có gì là kỳ lạ cả.”
Người bình thường có một thiên la thể là đã đủ rồi. Nhưng người kỳ tài luyện võ thì sẽ dưỡng tới tận hai thiên la thể, để làm nội lực của mình nhanh chóng gia tăng.
Thân Giác nghe thấy Quý Liên nói thế, nhịn không được liếc nhìn Quý Liên một cái. Thì ra Quý Liên đã lộ ra đuôi cáo sớm như vậy, đáng tiếc trải qua mấy đời, cậu cùng Liễu Huyền cũng chưa nhìn ra.
“Tang đại hiệp bị Thập Tuyệt đảo bắt giữ, đảo chủ làm sao có thể cho hắn tới tận hai thiên la thể được?” Thân Giác nhẹ giọng nói.
Quý Liên không nghĩ tới Thân Giác đột nhiên nói chuyện. Gã quay đầu nhìn về phía Thân Giác, thấy một đôi mắt lam cảm xúc nhàn nhạt nhìn mình, trong lòng không khỏi giật thót một cái.
Gã châm chước đưa ra lý do thoái thác, mới nói: “Ta thấy đảo chủ cũng không giết Tang đại hiệp, sợ là đối với Tang đại hiệp thập phần coi trọng.
Sau này không chừng Tang đại hiệp sẽ còn quy thuận Thập Tuyệt đảo, hơn nữa dựa vào võ công của Tang đại hiệp, bảo hộ hai người các ngươi thì dư sức.”
Liễu Huyền nghe được lời này, không khỏi động tâm, đang muốn nói thì đã nghe thấy Thân Giác mở miệng giành trước, “Nếu Quý đại ca đem Tang đại hiệp miêu tả đến tốt đẹp như thế, sao Quý đại ca không đi theo Tang đại hiệp đi?”
Quý Liên đã sớm nghĩ kỹ lý do thoái thác, vội nói: “Ta thì tùy tiện cùng người nào cũng được, nhưng mà các ngươi không phải là muốn ở chung sao? Người bình thường dưỡng không được hai thiên la thể đâu, nếu nội lực tăng quá nhanh mà chính mình lại không khơi thông được, ắt sẽ nổ tan xác mà chết.”
Thân Giác liếc mắt nhìn Liễu Huyên vẫn như cũ động tâm không thôi, nhàn nhạt nói: “Cái này là Liễu Huyền muốn, không phải là ta muốn. Ta cảm thấy vẫn là tách ra thì tốt hơn.”
Liễu Huyền đột nhiên xoay đầu nhìn Thân Giác, vẻ mặt bị thương
“Tiểu Giác".
Thân Giác không nhìn hắn, chỉ liếc Quý Liên, “Kỳ thật ta càng muốn cùng Quý đại ca ở chung, nếu ta và Quý đại ca có thể cùng nhau đi theo Tang đại hiệp thì tốt rồi.”
Nói đến này, cậu lộ ra nụ cười cực kỳ ngoan ngoãn.
Quý Liên có điểm nghẹn, mà Liễu Huyền lại đột nhiên đứng lên, đôi mắt đỏ hồng đi ra ngoài. Hắn không nghĩ tới chính mình một lòng muốn cùng Thân Giác ở chung, Thân Giác lại nửa điểm cũng không nghĩ tới hắn. Lúc này mới tiếp xúc có một đoạn thời gian, đã dính lấy Quý Liên.
Liễu Huyền chạy ra khỏi phòng, Quý Liên có chút xấu hổ mà đứng ở tại chỗ. Gã nhìn Thân Giác ngồi ở mép giường, hơn nửa ngày mới nói: “Thứ này là phải xem vận khí, hiện tại nói cũng không chắc được gì..”
Thân Giác lại nhoẻn miệng cười, thậm chí còn chủ động duỗi tay nắm lấy tay áo của đối phương.
“Quý đại ca, nếu như ta may mắn được theo Tang đại hiệp, ta chắc chắn sẽ đề cử ngươi với Tang đại hiệp, Quý đại ca cứ yên tâm đi.”
Quý Liên: “……"
...........
Bởi vì Thân Giác đời trước bị Mộ Dung Tu lôi kéo nhập cảnh lần thứ hai, cho nên một đời này cậu đã quyết định, chỉ một lần sẽ dứt khoát giải quyết luôn Kiếp chủ của cái cảnh này, Tang Tinh Hà. Cho nên cậu cần chuẩn bị thật kĩ càng, ngụy trang thật tốt, tránh bại lộ bản tính của mình.
Nhưng Thân Giác đối phó với Quý Liên, cũng chỉ là chạm vào ống tay áo của đối phương. Nếu bắt cậu chủ động nắm tay, cậu thập phần không muốn.
Mà Quý Liên không ngờ tới Thân Giác lại thích gã như vậy, gã còn cẩn thận nhìn kĩ thần sắc Thân Giác, thấy đối phương không giống như đang giả bộ, càng khó xử. Hiện tại gã giống như đang cưỡi lên lưng cọp, không leo xuống được, chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Ta cũng không dám hy vọng xa vời với Tang đại hiệp, huống hồ, Liễu Huyền dường như rất muốn ở chung với ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn thế sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tang Tinh Hà: Ta không muốn.
Liễu Huyền: Ngươi cho rằng ta muốn chắc, tra nam!
Tang Tinh Hà:……