Nhiệt độ ngoài trời ban đêm giảm mạnh, trên kính chắn gió xuất hiện một lớp sương trắng, Lý Hâm đang lái xe, Hách Điềm phụ trách quan sát kính, cách một lúc lại đứng dậy lau một lần.
"Mày đừng có chặn tầm nhìn của tao."
"Ồ."
Hách Điềm vừa nhìn hắn vừa quan sát cẩn thận hơn.
Mấy tiếng sau, họ vào thành phố S, một thành phố nhộn nhịp, dù là ở ngoại ô đèn neon cũng nhấp nháy không ngừng, cảnh đêm vụt qua, những con đường chằng chịt trên cao che khuất tầm nhìn, xe tải không chớp mắt hòa vào dòng xe cộ chậm rãi tiến về phía trước.
Hách Điềm chú ý tới mí mắt Lý Hâm thường xuyên cụp xuống thì có hơi lo lắng, nhưng lúc trước nhắc nhở thì bị mắng, cậu đành phải ngậm miệng không nói, càng tỉ mỉ đế ý tình hình của Lý Hâm.
Hách Điềm nhìn giờ, bây giờ là bốn giờ, mặt trời mọc vào sáu giờ, căn cứ vào thời gian mọi ngày họ đến nơi vừa lúc bình minh, còn phải dỡ hàng, thời gian vừa đủ. Giao thông lúc này tốt hơn ban ngày rất nhiều, chỉ là xe tải không thể đi trên những con đường trên cao, vận may không tốt đụng trúng đèn đỏ nên không khỏi sốt ruột.
Dừng lại trước một cột đèn đỏ, Lý Hâm không kiềm được cáu kỉnh, không nhịn được đập tay lái. Hắn đã buồn ngủ lắm rồi, trong lòng bắt đầu hối hận không chấp nhận đề nghị đổi ca của Hách Điềm.
Đi qua đèn đỏ, chiếc xe rẽ vào con đường rất thưa thớt dân cư, đèn đường ở đây rất tối, cũng không có tiếng ồn từ những loại xe khác, sự yên tĩnh không phù hợp với thành phố này.
Một giọt nước rơi trên cửa kính, ngay sau đó là vài giọt, tụ lại với nhau rồi rơi xuống, trời mưa rồi.
Tiếng mưa cuốn đi sự bực bội, trái tim thắt chặt của Lý Hâm thả lỏng một chút, nhưng cơn buồn ngủ mãnh liệt lại truyền đến, hắn mở to hai mắt, con ngươi không hề có tiêu cự, bất ngờ rơi vào trạng thái ngủ.
Vì mắt hắn mở to nên Hách Điềm không phát hiện có điều gì bất thường.
Ngã rẽ phía trước xuất hiện một quầng sáng màu đỏ mờ ảo trong mưa và sương mù, tốc độ xe không có dấu hiệu chậm lại, tim Hách Điềm nhảy dựng, không rảnh nhìn Lý Hâm mà vội vàng đứng dậy.
Tiếng phanh chói tai đi kèm với một tiếng động lớn, quán tính mãnh liệt làm cho Hách Điềm đập lên kính chắn gió, trước mắt Hách Điềm tối sầm, bất tỉnh.
...
Trong bóng tối phảng phất có tiếng nói lẫn tiếng mưa rơi, cảm xúc lạnh lẽo trên mặt, mí mắt của người trên ghế hơi rung lên, vài giây sau, cậu mở mắt, hốt hoảng nhìn bầu trời tối đen.
Hách Điềm nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê, đột nhiên nhảy dựng lên, nhìn qua bên cạnh, Lý Hâm mặt đầy máu, cúi đầu giống như đã chết, Hách Điềm hồi hộp kiểm tra, phát hiện ra chỉ là mảnh kính cắt qua mặt, hơi thở vẫn còn ổn định, kính chắn gió bị phá một lỗ lớn, thủy tinh vỡ đầy đất, giọt mưa từ lỗ hổng bay vào.
Cậu nhìn giờ, từ lúc cậu hôn mê đến khi tỉnh lại khoảng chừng gần mười phút.
Tiêngs động lớn trước khi bất tỉnh nhất định là đụng vào thứ gì đó, trái tim Hách Điềm thắt chặt, cậu vội vã chịu đựng con đau bước xuốngs xe, một chiếc xe đứng yên cách xe tải của họ không xa, toàn bộ mặt bên đều bị đâm đến biến dạng.
Da đầu Hách Điềm tê dại, viền mắt nóng lên, nước mắt lẫn vào nước mưa chảy đầy mặt, cậu cố không nghĩ nhiều, chạy tới kiểm tra tình hình. Có một người mặt đầy máu đang nằm trong xe, không thấy rõ diện mạo, ngay cả trên tóc đều là máu, nhìn xuống mới phát hiện càng gay go, chân của người này bị kẹt trong khe hở, máu chảy cuồn cuộn ra ngoài, Hách Điềm không nhạy cảm với máu người, nhưng cũng biết với tốc độ chảy như thế thì sớm muộn gì cũng mất mạng, cơ mà Hách Điềm lại không đủ sức để đưa người ra ngoài mà không làm người ta bị thương.
Hách Điềm vốn định gọi xe cứu thương trước, thấy hơi thở người kia càng ngày càng mỏng manh đến gần như không nghe được thì vội vàng bỏ điện thoại xuống, cắn cổ tay của mình, chất lỏng đỏ tươi hơi trong suốt rõ ràng khác với máu người chảy ra, Hách Điềm để tay của mình lên môi người nọ.
Trong bóng tối hỗn loạn, Lục Trì Dự lờ mờ thấy có gì ấm áp mềm mại ngay môi anh, chất lỏng chảy vào miệng, trôi xuống cổ họng, vị chua chua ngọt ngọt thấm vào người anh, làm cho anh tỉnh lại từ trong bóng đêm một lát, trước mắt là máu mơ hồ, nhìn không rõ, cố lắm mới thấy được một cái tay ở trước mặt, anh cố gắng liếc mắt, ngoài cửa sổ xe là một bóng người mờ nhạt, không thể nhìn thấy rõ hơn liền rơi vào bóng tối lần nữa.
Hách Điềm thấy hơi thở của anh vững vàng hơn một chút, máu trên chân cũng chảy chậm lại, biết là "máu" của mình có hiệu quả, hơi thở phào nhẹ nhõm, cầm điện thoại tiếp tục gọi cấp cứu, tiện thể báo cảnh sát nói rõ tình hình.
Lúc cậu đang buồn rầu suy nghĩ địa chỉ nơi đây thì phía sau truyền đến tiếng nổ động cơ, Hách Điềm theo bản năng quay đầu lại, hai mắt mở to không dám tin, chiếc xe vận tải lớn kia thế mà khởi động lúc này, xoay đầu xe không quay lại biến mất trong màn đêm.
(Xin lỗi vì chèn nhma đcm thằng lozzzz)
"Xin anh hãy nói lại địa chỉ ạ!"
Hách Điềm miễn cưỡng phục hồi tinh thần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không, khó khăn mà báo lại vị trí.
Cúp điện thoại, cậu thất thần đứng tại chỗ, mưa vẫn đang rơi, mưa đầu hạ dịu dàng, nhẹ nhàng rơi xuống, không đau nhưng hơi lạnh, con đường nhựa sạch sẽ chẳng có gì ngoài chiếc xe tàn tạ và Hách Điềm đứng bên ngoài, à còn có một người không biết tên đang nguy kịch.
Hách Điềm nhặt mũ lưỡi trai trên mặt đất đội lên, ngồi một bên chờ xe cứu thương tới, người ở bên trong vẫn còn hô hấp, điều này khiến cậu thoải mái một chút.
Khoảng nửa tiếng sau, Hách Điềm nghe thấy tiếng xe cứu thương dồn dập, còn có tiếng xe cứu hỏa, ánh đèn lóe lên, một đống người vây quanh hiện trường, bắt đầu công việc cứu hộ, Hách Điềm đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ làm việc, cả quá trình không nói câu nào, cậu không biết bản thân có thể làm gì bây giờ, tương lai sẽ phải làm sao.
Người nọ cuối cùng cũng được đưa lên xe cứu thương, không hiểu sao chân Hách Điềm di chuyển, cậu theo sau người kia đi vào.
Đến lúc lên xe, Hách Điềm nhìn nhân viên y tế làm việc, ngồi một góc ngơ ngác, nhóm nhân viên cho rằng là bạn bè của người bị thương, cũng không hỏi han gì.
Tới bệnh viện, người kia được đưa vào phòng cấp cứu, Hách Điềm ngồi ghế bên ngoài thấy hơi lạnh, ôm cánh tay sưởi ấm nhưng vô dụng.
Đèn phòng cấp cứu sáng thật lâu, lâu đến mức Hách Điềm không cảm thấy gì, còn chưa kết thúc, đã thấy một đám người âu phục giày da, cấp tốc vọt tới trước cửa phòng cấp cứu, Hách Điềm đoán chắc là người thân của người nọ.
Nhưng chẳng được bao lâu cậu đã không cảm thấy như vậy nữa, bởi vì nét mặt của những người này không hề toát ra vẻ đau thương, sự vội vàng cũng không xuất phát từ lo lắng cho an nguy người bị thương.
Người đứng đầu trái lại có vẻ buồn bã, nhưng trực giác Hách Điềm nói cho cậu, đây không phải là thât
Không ai chú ý tới Hách Điềm, cũng không ai quan tâm vì sao cậu lại ở đây, cửa phòng cấp cứu vừa mở ra, bọn họ liền vội vàng xông lên.
"Bác sĩ, Trì Dự thế nào rồi?"
Bác sĩ tháo khẩu trang, bình tĩnh nói với hắn: "Tình hình đã ổn rồi, nhưng không may là hai chân của anh ta bị gãy nát, sau này rất khó có thể đứng dậy trở lại."
Người đặt câu hỏi đầu tiên là lộ ra vẻ mừng thầm, sau đó đột ngột im lặng, bày ra dáng vẻ thống khổ. Người thanh niên phía sau cũng phối hợp làm ra vẻ mặt bi thương, vỗ bờ vai của hắn: "Bác hai, anh của cháu sẽ không sao đâu, bác đừng quá đau buồn."
Hách Điềm ở phía sau nhìn bọn họ anh một câu tôi một câu an ủi lẫn nhau, chỉ cảm thấy đám người này thật là kỳ quái, họ đang nói gì vậy ha.
Editor: mình edit chương này lúc đang cực kỳ bận rộn và stress, may mà chỉ có k chữ chứ không mình điên mất.