Tôi liên hệ với khu cắm trại và bảo muốn trọ lại ở nhà nghỉ.
Nếu là ngày thường hình như phải đặt chỗ trước một ngày.
Tuy nhiên, vì đây là trường hợp khẩn cấp, tôi nghĩ bên họ sẽ thông cảm cho.
“Okutani-kun, có cần mua mấy món thiết yếu không?”
Chuyện nhà nghỉ đã giải quyết êm xuôi nên tâm trạng Kurusu lúc này có vẻ khá tốt.
“Tớ chỉ mang mỗi đồ thay khi tắm thôi, còn lại phải tự xoay sở.”
“Tụi mình giống nhau rồi.”
Bởi một trong những việc chúng tôi vốn lên kế hoạch thực hiện có bao gồm cả tắm táp, nên bọn tôi đều mang theo đồ thay.
Nhưng cũng chỉ đến thế là cùng.
Tôi có mang theo một cái bật lửa dành cho dịp này. Cơ mà giờ chẳng cần tới nữa rồi.
Hai người bọn tôi bước vào hiệu thuốc.
Chẳng thể trông mong nơi này có đầy đủ tiện nghi tiện ích được.
Chúng tôi bỏ bàn chải đánh răng và sữa rửa mặt vào giỏ. Kurusu cần thêm hộp đựng và dung dịch vệ sinh kính áp tròng.
Bọn tôi còn lấy thêm 2 loại khăn giấy, khăn để lau mặt và khăn ướt, cùng 2 cái ô.
“Ưm, có cần cái này không nhỉ?”
Kurusu với lấy một cái hộp trên kệ.
Nhìn sang người đang cầm giỏ hàng là tôi, cô mỉm cười ngại ngùng.
Trên tay Kurusu là một hộp bao cao su.
Tôi thì móp mép liên liến cứ như cua đớp mồi.
“Đùa thôi.”
Kurusu đặt lại cái hộp lên kệ.
“Vầy thì nhiều quá nhỉ.”
“Ây, cái này…”
Toan nghĩ mình phải nói gì đó, nhưng miệng tôi lại chẳng chịu cử động.
“Được mà! Lấy vài cái đi!”
“Hể?”
Chúng tôi chìm vào im lặng.
Giọng hát the thé chói tai trong cửa hàng lọt đến khoen tai.
Ánh đèn huỳnh quang sáng rực, còn cô nữ sinh cao trung xinh đẹp đối diện tôi thì mặt mày đỏ bừng.
Nhìn Kurusu lúng túng như thế, tôi bất giác cuống cuồng lên theo.
“A, cái này… t-từ hồi lên cao trung, tớ thấy con trai đứa nào cũng thủ sẵn vài cái cho nên…”
“V-Vậy à…”
“Mà cũng đâu phải bọn con trai chỉ muốn làm mỗi chuyện đó… À mà thế không có nghĩa là bọn này không muốn làm đâu… Đúng rồi! Kiểu như bùa phòng thân ấy, thế nên mới bỏ vào ví đó!”
Càng nói tôi càng nghe như thằng ngốc.
“À thì, của tớ ấy, vì to hơn bình thường… nên tớ phải mang loại vừa cỡ mới được… cho nên…”
Đoạn tôi đang nói dở, Kurusu bật cười thành tiếng.
“Phụt!” Cô ấy cười cứ như nước tràn bờ đê.
“Hahahahahahaha. Tớ hiểu rồi mà. Cậu không phải tỏ ra thất vọng thế đâu.”
“T-Thất vọng gì chứ!”
Mà cũng hơi hơi. Kurusu gật gù như đã thõa mãn cái gì.
“Thôi nào thôi nào. Giờ mình về thôi nhỉ?”
Sau khi thanh toán xong, chúng tôi bung ô lên, tiến về phía vòng xoay.
Rồi bắt chiếc taxi duy nhất tại đây, nói địa chỉ nơi muốn đến cho bác tài xế.
“Mưa tầm tã thế này mà tính đi cắm trại à?”
Bác tài xế hòa đồng nhẹ nhàng bắt chuyện với Kurusu.
Và chiếc xe lăn bánh.
Kurusu ngồi cạnh tôi ở hàng ghế sau, tay chúng tôi khẽ chạm nhau.
Hai làn da âm ẩm do thấm mưa chầm chậm hòa tan vào nhau. Kurusu thản nhiên tiếp lời bác tài, trông như chẳng hề để ý.
Lúc này, tôi mới bấu lấy vân vê ngón tay cô bằng ngón cái và ngón trỏ.
Kurusu nhúc nhích cứ như bị nhột. Rồi cô nàng bóp chặt ngón tay tôi.
Đây là cách cô ngầm bảo tôi dừng tay.
Kurusu khẽ cử động ngón tay và gãi gãi lòng bàn tay tôi.
Cứ như đấy là một màn trả đùa dịu dàng vậy.
Nhưng tôi lại thấy nhồn nhột và dễ chịu.
Tôi đánh mắt sang Kurusu, người vẫn đang truyện trò với bác tài xế, thì cảm thấy một cảm giác thõa mãn kỳ lạ.
Chiếc taxi đã đến nơi.
Trả tiền xong, chúng tôi tiến vào khu cắm trại.
Có tiếng suối chảy róc rách gần đây.
Quả như tôi nghĩ, nước đang dâng lên cao.
Tiếng nước chảy ồn ào đến chói tai.
Lẽ dĩ nhiên, không có bóng dáng ai trong các túp lều xung quanh cả.
Có một tòa nhà xây cách đây không xa, hình như là khu tắm suối nước nóng.
Phía trước bãi đỗ xe của tòa nhà có kha khá nhiều xe đang đậu.
Ở ngay bên cạnh nơi chúng tôi xuống khỏi taxi, có một tòa nhà trông như là phòng quản lý chính.
Hẳn đây là cổng trước của khu nhà nghỉ, phía đằng sau có một vài tòa nhà khác nữa.
So với nhà nghỉ thì khu vực phía sau không thấy có đèn đóm gì cả.
“Bọn cháu có gọi trước rồi ấy ạ.” Kurusu và tôi tiến vào phòng quản lý.
Nhân viên lễ tân đã đứng tuổi ngước vẻ mặt uể oải lên nhìn lại.
“À, hẳn là Okutani-san.”
“Đúng rồi ạ…”
Giọng người này khác với giọng nói đã trả lời điện thoại.
Chắc trụ sở chính nằm ở địa chỉ khác.
“Tôi có nghe báo rồi. Xin hãy điền thông tin cần thiết vào đây. Trọ lại một đêm đúng không?”
“Vâng ạ.”
Tôi điền tên, tuổi, địa chỉ vào tờ giấy được đẩy đến trước mặt.
“Cả hai đều là trẻ vị thành niên à?”
“V-Vâng ạ…”
Người nhân viên đã có tuổi thở dài thườn thượt tỏ vẻ phiền phức.
Rồi bảo chúng tôi bằng giọng đều đều như đọc từ sách hướng dẫn.
“Trường hợp bên thuê chưa đủ tuổi pháp lý, bắt buộc phải có sự cho phép từ người giám hộ. Xin hãy viết thông tin liên lạc của phụ huynh vào đây.”
Là thế đấy. Cả hai đứa đều 16 tuổi mà.
“Bác sẽ gọi bố mẹ chúng cháu ạ?”
“Đúng vậy.”
Tôi quay sang nhìn Kurusu.
Suy nghĩ một hồi, Kurusu gật đầu đáp.
“Tớ nghĩ người nhà tớ sẽ cho phép thôi. Nếu giải thích tình hình rõ ràng.”
“Vậy à. Nhà tớ cũng thế.”
Nói một cách tế nhị thì nhà tôi thuộc kiểu thoải mái.
Còn thẳng đuột ra thì là thờ ơ.
“Vậy, phiền hai đứa gọi về nhà rồi 5 phút nữa báo lại xác nhận của phụ huynh cho ta.”
Bỏ lại những lời thiếu thiện cảm phía sau, cái người cao tuổi ấy biến mất khỏi bên kia vách ngăn.
Chúng tôi lấy điện thoại ra gọi cho bố mẹ.
“Vâng, vâng. Vâng, vâng, vâng, vâng. Hiểu rồi, vâng, vâng, vâng.”[note42631]
Tôi nói mà bố mẹ cứ như vào tai này lọt ra tai kia.
Song sau cùng cũng chẳng có vấn đề gì.
“Bên cậu sao rồi?”
Kurusu có vẻ đã gọi điện xong.
Cô mỉm cười nhẹ, rồi đáp.
“Họ bảo tớ phải phòng thai cho đàng hoàng.”
Chúng tôi đợi một lúc sau, cái người cao tuổi nọ quay trở lại phía đối diện vách ngăn.
“Đã có xác nhận rồi vậy thì, đây… phòng 940. Xin hãy dùng tấm bản đồ này. Bên ngoài mưa lớn nên chúng tôi không cho thuê thiết bị cắm trại. Còn nữa, khu tắm suối nước nóng chỉ mở cửa đến 10 giờ tối.”
Chúng tôi nhận chìa khóa phòng với cái giá thuê không thể nói là rẻ.
Số tiền tôi mang theo hầu như chẳng còn lại bao nhiêu.
Rời khỏi phòng quản lý, chúng tôi mở ô ra.
Cả hai cứ thế sánh bước về phía nhà nghỉ trên con đường trải nhựa.