Thật tĩnh lặng.
Như thể chỉ có ba người chúng tôi trên thế giới này.
Nó có cảm giác yên lặng như thế đấy.
Đứng trước tôi, ngay giữa cầu thang là hai cô nàng nữ sinh trung học.
Cách mắt đất vài tầng lầu, ánh mắt của cả hai chĩa thẳng về phía tôi.
Một bên là Eda với hào quang của một tiểu thư thanh lịch.
Còn bên kia là Shirota, một cô nàng năng động trong bộ đồng phục thể thao.
Rõ ràng, cả hai, ai cũng đẹp cả.
Tuy nhiên, vẻ đẹp của họ lại hoàn toàn khác nhau.
Đối lập nhau, như đen và trắng, sự khác biệt giữa hai người họ làm con tim tôi rạo rực khát khao.
“Mình tưởng…chẳng phải không có mình cũng được sao? Cậu xem, một phần trong phần thưởng…cậu nói lúc đầu, là mình được xem thoải mái, tất nhiên là khi nó chưa cương lên mà.”
Shirota lẩm bẩm.
Và như thể bác bỏ điều đó, Eda ngắt lời cô nàng.
“Yotsuba, vậy là không công bằng.”
“Ơ?”
“Cậu đã thấy dương vật của Okutani-kun, trong một lớp học trống, đúng không?”
“À-Ừ đúng.”
“Vậy thì phần thưởng của cậu đã xong rồi. Nếu cậu muốn thấy thêm lần nữa, cậu phải đánh đổi bằng một thứ gì đó mới được.”
Nghe thì có vẻ chói tai thật, nhưng đó là điều mà tôi muốn nói.
Shirota phồng má, phụng phịu như một đứa trẻ.
*Bu bu bu bu*, và tỏ vẻ không hài lòng.
“Thôi đi, thật khiếm nhã.”
“Dạ dạ. Fukiko-sama.”
“Yotsuba, cậu lên cơn đấy à?”
Nhìn cả hai trao đổi mà lòng tôi thỏa mãn vô cùng.
Tôi cười hỏi.
“Thế…ai làm trước đây?”
Tôi cũng không biết mình lấy đâu ra tự tin như vậy nữa.
Tim tôi như thắt lại còn lòng bàn tay thì đã đổ đầy mồ hôi.
Dẫu vậy, để có thể thấy được nơi chứa đầy ước mơ và hi vọng của mọi thằng đàn ông kia, tôi vờ nói cứng.
“Tất nhiên người đầu tiên là cậu rồi, Okutani-kun.”
“Hả?”
“Thì lỡ tụi mình show hết rồi mà cậu lại nuốt lời thì sao?”
“Này này…Cậu tưởng mình muốn show con hàng này ra lắm chắc. Có qua có lại, không thì mình về đấy.”
Tôi muốn thấy chúng chết đi được.
Nếu muốn nói chuyện ngang hàng với Eda, chí ít, tôi cũng phải cứng thế này.
“Vậy à?”
Eda nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Hoặc là cô nàng cố tỏ ra như vậy.
“Nói thật, với tôi, cậu là một tên biến thái thích khoe hàng trước mặt con gái.”
“Là hiểu lầm, một sự hiểu lầm tai hại.”
“Nhưng, theo lẽ thường thì, cậu ít nhất cũng phải có chút kháng cự khi phải show con hàng của mình giữa thanh thiên bạch nhật thế này chứ.”
“Này…cậu…”
Người con gái này biết.
Cô nàng biết về tôi và Kurusu trong vụ ngôi đền kia.
Là Kurusu tiết lộ ư? Không, cô nàng không phải loại người đó.
Thế thì, Eda lấy thông tin đó từ đâu?
“Y như tôi nghĩ…”
“Eda…cậu lừa tôi sao?”
“Chẳng có bằng chúng chắc chắn, nhưng tôi có nghe Yotsuba nhắc đến cậu, nên tôi nghĩ người đó có thể là cậu.”
“Này, cả hai đang nói về chuyện gì thế?”
Cảm thấy bị cho ra rìa, Shirota hết nhìn tôi rồi lại quay sang Eda.
Tuy nhiên, cả tôi và Eda cứ tiếp tục cuộc trò chuyện mà chẳng đoái hoài gì đến cô nàng.
Chúng tôi tiếp tục trao đổi với nhau trong khi tránh nhắc đến tên riêng hoặc các từ chỉ trực tiếp.
“Cậu từ chối sao?”
“Ờ, rõ ràng là vậy. Dẫu có hơi thất vọng, nhưng tôi cũng cảm thấy may mắn…khi biết cô và Yotsuba có quen nhau.”
“Này!? Hai cậu biết nhau à?”
Shirota hét lên, cố chen vào cuộc trò chuyện giữa hai chúng tôi.
Tôi khẽ gật đầu với Shirota và trả lời, để cô nàng thôi không quấy nữa.
“Tớ không quen Eda, nhưng đây cũng không phải lần đầu hai đứa gặp nhau.”
“Mình không hiểu lắm, nhưng…cậu đang định làm gì đấy?”
“Yotsuba, đừng cho cậu ta xem.”
“Ơ?”
Yêu cầu đột ngột của Eda khiến Shirota ngỡ ngàng.
Cô nàng không giấu nổi sự ngạc nhiên trước sự phản bội của người bạn thân của mình.
“Giờ thì, tôi đã biết rằng không cần phải cho Okutani-kun xem thứ gì cả.”
“Gì chứ? Là vậy sao, Okutani-kun?”
Shirota hướng đôi mắt sắc bén về phía tôi.
Tôi nhìn Eda, tránh ánh mắt của cô nàng.
“Cậu vẫn chưa xóa nó sao?”
“Tất nhiên, tôi đã giữ lại phòng trường hợp phải sử dụng trong tương lai. Chẳng hạn như, khi tôi tìm được đứa con trai trong tấm ảnh này.”
Nói cách khác, lúc này.
Tôi chắc chắn phải thực hiện một thỏa thuận thứ hai với Eda.
Lần này, không phải là Kurusu mà là tôi.
“Chơi bẩn.”
“Cậu muốn nói sao thì tùy. Vì công việc của mình, tôi có thể làm bất cứ điều gì.”
“Mình không hiểu các cậu đáng nói gì hết á…”
Shirota nhăn nhó, như thể cô nàng đã vắt hết chất xám cho theo kịp cuộc đối thoại của chúng tôi vậy.
Dẫu có lườm Eda tóe lửa, tôi cũng thừa biết là cô nàng không phải kiểu người dễ thỏa hiệp.
Nếu tôi từ chối lúc này, sẽ chẳng có gì xảy ra.
Tuy nhiên, cô nàng đã biết tôi là tên con trai ở ngôi đền khi ấy.
Nếu vậy, chí ít, để có thể bắt Shirata cởi đồ, tôi cần kéo Eda về phe mình.
“Shirota…xin lỗi. Tớ đã quyết định cho Eda xem thằng nhỏ của mình.”
“Ơ? Là sao?”
Shirota cau mày.
Khẽ mỉm cười, Eda nói với cô nàng.
“Chuyện là thế đấy, Yotsuba. Nếu muốn được thấy nó…hãy cởi đồ ra.”
“Ch-ch-chờ đã nào! Cậu giải thích cho mình hiểu đi chứ!”
“Không hiểu cũng không sao…Nào, Yotsuba…cởi hay không cởi nào?”
“Chờ…”
Eda dần tiếp cận Yotsuba.
Bị dồn về phía lan can, không còn đường lùi, Shirota nhìn về phía tôi cầu cứu.
Thật bổ mắt làm sao.
Hai thiếu nữ xinh đẹp quấn lấy nhau trên cầu thang.
“Này…Yotsuba…hẳn cậu đã biết rồi, nhưng với mình, trai hay gái gì mình cũng chơi được tất.”
Vừa bỏ chiếc mũ rơm xuống, Eda vừa tiến sát lại Shirota.
“Fukikooo…”
“Mình muốn thấy cái đó của Okutani-kun, nhưng mà…Mình cũng muốn thấy vẻ mặt xấu hổ của cậu nữa.”
“Cho-Chờ…Chờ đã…Ưm.”
Và chạm môi vào cổ cô nàng.
“Ng-Người mình…mồ hôi lắm.”
“Ngon lắm, Yotsuba…”
“Ưmmm, Okutani đang nhìn kìa.”
Tất nhiên rồi.
Chẳng có thằng con trai nào mà lại không đi nhìn cảnh này cả.
“Thì sao chứ, được mà…Cứ cho cậu ta nhìn.”
Eda khẽ thì thầm vào tai Shirota.
Như bị ma quỷ cám dỗ, ngón tay mảnh mai của Shirota dần vươn xuống chiếc thắt lưng đen của mình.
“Cậu đấy…lúc nào cũng ích kỷ như thế.”
Miệng thì nói vậy, nhưng cô nàng chẳng tỏ ra kháng cự chút nào.