Trong vài hôm (tuần) kế thì Aria sẽ buôn thuốc cho các ông. Tôi đi chơi với cái Movie đây, và nghe phong phanh đâu Đại đế-boiz sắp cho phần mới... và dự là tôi sẽ lại dấng thân vào nữa đây.
Thân ái.
___________________________________________________________________________________________________________
Thật không ngờ người xuất hiện trên sân thượng này chỉ đơn thuần là một cô gái.
Tiết trời gần đây bị chi phối bởi cái nóng đến tận 25 độ hơn. Thời tiết chả thể nào nói là mát mẻ, thoải mái gì cho cam.
Song, cô gái kia vẫn khoác lên mình chiếc Blazer dài tay.
Cô gái có một mái tóc đen dài, phần mái được tỉa gọn gàng không quá lông mày.
Hai hàng mi dày cùng mí mắt đầy ma mị như hầu hết người dân xứ Nhật.
Đôi môi được tô điểm chút son phấn, song lại mỏng đến nỗi chỉ nhìn sơ qua khó mà nhận ra được.
Cô gái nọ là một ví dụ vô cùng điển hình cho vẻ đẹp điển hình của người phụ nữ Nhật Bản.
Phong thái lẫn vẻ kiều diễm của cô thật biết cách khiến đấng nam nhi phải dao động.
Điểm đặc trưng của cô gái chính là cặp kính to tròn trên khuôn mặt.
Và ngực nữa.
Chẳng phải chúng nhỉnh hơn của Kurusu sao?
Người vừa xuất hiện đó chính là Fukiko Eda, năm hai.
Tại ngôi trường Hashidzume này, không ai là không biết đến cái tên ấy.
Khi vừa nhập học, cô ấy đã gia nhập hội học sinh. Và hiện tại đang giữ chiếc ghế phó chủ tịch.
Hơn nữa, lại còn học rất giỏi, luôn đứng đầu mọi bài kiểm tra từ trước đến nay.
Kurusu vẫn chẳng nói chẳng rằng dù Eda đã đến nãy giờ.
Tôi cũng nghĩ không cần phải mở lời làm gì. Làm sao người chụp bức ảnh kia lại chính là Eda ấy được chứ.
Hẳn chỉ là tình cờ bước lên đây thôi.
Nhưng rồi, Eda bỗng cất tiếng, tay đẩy nhẹ gọng kính lên.
“Kurusu-san”.
Từ phía cánh cửa, cô nhìn chằm chằm vào Kurusu.
Đúng như kỳ vọng ở một người có tính kỷ luật cao như phó chủ tịch hội học sinh đây, thần thái và giọng điệu đều lộ rõ vẻ kiên định.
“Vâng”.
Kurusu thoáng bối rối trả lời. Cô nàng vẫn đang suy nghĩ liệu nên nói chuyện với người đối diện như nào mới phải lẽ.
“Tôi xin lỗi về chuyện bức hình”.
“A…”.
Chính là Eda.
Và Kurusu thì như chết đứng vì chính sự bất ngờ của bản thân.
“Kurusu-san?”.
“Xin lỗi. Ưm… Cậu là Eda cạnh lớp tớ, đúng không?”.
Kurusu hoàn lại một phần hồn, rồi đáp lời.
“Đúng vậy, Eda Fukiko”.
“Thế à… Tại tớ chỉ vừa chuyển trường đến nên vẫn chưa biết gì mấy cả”.
“Không sao. Đừng để tâm chuyện đó… Còn về bức ảnh…”.
“Phải rồi! Cậu là người chụp nó sao?”.
“Đúng thế… nhưng mà…”.
Kurusu nhấn mạnh giọng điệu như thể mới nhớ lại mục đích ban đầu.
“Thế hãy xóa dữ liệu đi”.
“Tôi sẽ xóa”.
Những ánh tóc đen tuyền phất phơ theo cơn gió nơi sân thượng.
Kẻ chín người mười. Vẻ đẹp của hai mĩ nhân, Kurusu và vị phó chủ tịch, khó có ai có thể nói bên nào là nhỉnh hơn.
Ít nhiều cũng có những học sinh tỏ thái độ ganh ghét đối với Eda, nhưng vẻ ngoài đáng yêu kia lại thuộc số những điều không ai ghen ghét cho được cả.
“Nhưng… cậu sẽ lắng nghe một yêu cầu của tôi chứ?”.
“Cái gì?!”.
Kurusu hoảng hốt lùi về sau, tay ôm chầm lấy cơ thể mình.
“Cậu hiểu nhầm rồi”.
Eda trưng ra nụ cười đầy khó xử, đoạn lắc đầu.
Bầu không khí giữa hai nét đẹp dưới kia chẳng hề thoải mái chút nào, trái lại còn khá căng thẳng, nặng nề.
“Tôi chỉ yêu cầu rất đơn giản thôi. Sau đó sẽ xóa hết dữ liệu”.
Kurusu nắm tay lại, bức ảnh cô hãy còn cầm ban nãy cũng nhàu đi.
“Có bằng chứng không?”.
“Cậu chỉ có thể tin tôi thôi. Dù có hủy thẻ SD trước mặt cậu thì vẫn có khả năng tôi đã sao lưu lại rồi”.
Tôi thắc mắc không biết mục đích của cậu ta là gì.
Vẫn đang nằm úp sấp, tôi vừa quan sát hai người họ vừa suy nghĩ.
Eda bảo cô ấy muốn yêu cầu gì đó.
Và dựa vào hiện tại, yêu cầu đấy là thứ chỉ có thể dùng phương pháp này để ép người khác thực hiện. Nói cách khác, đấy không chỉ là một lời nhờ vả mà sẽ được chấp nhận một cách dễ dàng.
“Yêu cầu chuyện gì?”.
Kurusu và tôi đều có chung suy nghĩ.
Dựa vào giọng điệu, tôi có thể thấy rõ sự căng thẳng nơi cô nàng. Tôi chợt nhớ lại, trong quá khứ, Kurusu cũng từng chia tay với cô bạn thân ngay tại sân thượng.
Một lời vu oan vô căn cứ rằng Kurusu đã đập chậu cướp hoa, cô “bạn thân” đã làm tổn thương Kurusu chỉ vì sự ích kỷ, mặc cho đấy vốn là lỗi của mình.
“Cậu cho tôi biết người còn lại trong bức ảnh kia là ai được không?”.
“Hả?”.
Tôi vô thức thốt lên. Hốt hoảng vì sợ bị phát hiện, tôi chờ xem phản ứng của Eda.
Eda có đôi chút do dự, nhưng rồi cũng cất tiếng.
“Tôi khá chắc người trong ảnh là Kurusu-san… nhưng cậu trai kia là ai thì không tài nào nhìn ra được”.
Quả thật, vì bức ảnh rất mờ nên khó mà nhận ra đấy là tôi và Kurusu.
Hơn nữa, ngoại hình tôi thuộc dạng tiêu biểu không có gì nổi bật, nên khi mọi người nhìn vào sẽ chỉ nhận định được đây là học sinh trường Hashidzume thôi.
“Ể? Tại sao…?”.
“Không biết lý do thì tốt hơn”.
“Tớ không thể tiết lộ chuyện đó được… vì vài lý do”.
Nên như thế.
Cơ mà cô ấy muốn biết danh tính tôi để làm gì?
Nếu chưa biết được điều ẩn khuất phía sau, Kurusu sẽ tuyệt nhiên không hé nửa lời về tôi.
“Quan trọng hơn, tại sao cậu lại chụp bức ảnh đó?”.
Eda bặm môi lại, thái độ khó chịu về câu hỏi của Kurusu.
“Kurusu-san, cậu nên cho tôi biết thì hơn… Hay đấy là bạn trai cậu?”.
“Ể? A… không phải… nhưng…”.
“Vậy sao? Đúng vậy nhỉ? Một tên như thế, với một người như Kurusu…”.
“Làm ơn đừng nói xấu về cậu ấy”.
Trông cô nàng chắc hẳn là nổi giận rồi.
Kurusu lườm Eda mà trong lòng biết bao nỗi lo đang dấy lên không ngớt.
Tuy nhiên, khi đã bình tình lại, Kurusu cố giải thích.
“Cậu ấy không phải bạn trai mình, nhưng… là một người rất quan trọng với mình”. [note25094]
“Hờ, là vậy à”.
Eda hất tóc ra sau, có vẻ cũng đã bình tình lại phần nào rồi.
“Tôi sẽ không làm gì đâu. Chỉ là có đôi chút tò mò về tên nam nhân sở hữu cái thứ đó thôi”.
“Thứ đó?”.
“Cái dương vật khủng bố mà cậu đã cầm”.[note25095]
“Ể? Tại sao…?”.
Tôi cũng đang rất muốn hỏi đây.
Eda, người sở hữu khuôn mặt và thân hình hoàn mĩ không tì vết, cùng học lực đứng hàng top, tại sao lại tò mò về cây hàng thịt nặng ký của tôi?
“Fuu”, Eda thốt ra một âm thanh kỳ lạ, đoạn hỏi bằng tông giọng ri rí.
“Kurusu-san, cậu sẽ giữ bí mật chứ?”.
“Chắc là được…”.
“Thế thì tốt”.
Eda nhún vai bất lực.
“Tôi vẽ manga BL”.
“BL… ý cậu là Boy’s Love?”.
“Ừm… cậu biết về nó không?”.
“À thì… mới nghe qua thôi”.
Eda gật gù trước câu trả lời kia.
“Đại loại thì BL là thể loại truyện tranh mà các nhân vật nam sẽ làm tình làm tội với nhau”.
“Cậu vẽ loại manga đó sao?”.
“Ừ, chỉ doujin thôi… chỉ có bạn bè hồi cấp hai và vài đồng nghiệp trong ngành biết chuyện này thôi”.
“Ra là vậy…”.
“Tác phẩm của tôi là [Mối quan hệ lộn xộn giữa tôi và Senpai]…”.
Tôi lại nhỡ lớn tiếng lần nữa.
Bởi kia chính là quyển BL mà Shirota có.
Cứ ngỡ rằng đã bị phát hiện, nhưng hai người họ chẳng buồn đếm xỉa gì đến tôi.
Tôi lấy hai tay bịt miệng mình lại để không phải thốt ra thêm bất kỳ âm thanh nào nữa.
___________________________________________________________________________________________________________
Dịch thuật: KuroShii
Hiệu chỉnh: Aria0214