Không khí ban đêm khá lạnh, dù đã mặc một cái áo choàng nhưng Thúy Vân vẫn cứ run run, hai tay vòng lên trước ngực ôm chặt lấy cơ thể của mình. Thành Châu Thai rất phồn hoa, đèn lồng giăng đầy đường nhưng đang là buổi tối nên người trên đường khá vắng vẻ. Thúy Vân hít sâu một hơi, cảm giác trống vắng được xua tan đi bớt, dù vậy trong lòng cứ nặng trịch...
Thật sự rất khó chịu!
Cũng không mất nhiều thời gian, Thúy Vân đã tìm ra được Hoạn Thư.
Nàng ấy đang ngồi trong một tửu lâu khá gần Phụng Uyển Lâu. Tửu lâu này thuộc dạng bình dân, bên trong cũng không mấy rộng nhưng rất ấm áp. Hoạn Thư đang ngồi trong góc, thấy Thúy Vân từ ngoài cửa đi vào thì vẫy vẫy tay với nàng. Thúy Vân đi đến trước mặt nàng ấy, tao nhã ngồi xuống, không biết nên nói gì với Hoạn Thư. Nhìn mấy vò rượu trống không ngã nghiêng trên bàn, xem ra nàng ấy uống không ít ít rồi.
“Bọn họ đoàn tụ đến đâu rồi! Hức...”
Có lẽ Hoạn Thư muốn nói tới Thúc Sinh cùng Thúy Kiều. Nhớ tới thái độ xa cách lạnh nhạt của đại tỉ nhà mình đối với Thúc Sinh, Thúy Vân nghĩ bọn họ khó lòng mà quay về sống cùng nhau được. Thúy Vân không giấu Hoạn Thư, nhè nhẹ lắc đầu, Hoạn Thư thấy vậy thì cười ngặt nghẽo khiến vài ba vị khách ngồi gần đó phải ái ngại ngước nhìn. Nàng ta tiếp tục rót một ly rượu đầy, đặt vò rượu xuống bàn thật mạnh, lại tiếp tục cười ngất, sau đó tao nhã yểu điệu bê ly rượu lên uống.
Hoạn Thư đã say mèm, tóc bị tuột xuống, ngay cả phấn trang điểm trên mặt cũng bị nhạt dần, chỉ cần nhìn sơ đã biết đây là một cô nương. Nàng ấy không hề quan tâm tới chuyện này, cứ như vậy mà uống hết chén này tới chén khác. Hết vò rượu, Hoạn Thư lại gọi to: “Tiểu nhị đâu, mang thêm rượu tới đây cho bổn cô nương!”
Lúc này Thúy Vân không thể ngồi yên được nữa, đứng dậy lôi kéo Hoạn Thư trở về. Tiểu nhị vừa bê rượu lên đã bị Thúy Vân chặn lại, cười hỏi: “Thanh toán cho chúng ta đi!”
“Gì đấy, buông ra!”, Hoạn Thư hất tay Thúy Vân ra, chụp lấy vò rượu mà tiểu nhị đang cầm, không hài lòng lên tiếng chỉ trích Thúy Vân: “Ta vẫn còn chưa có say, đừng hòng kéo ta đi đâu...”
“Thư tỉ tỉ, chúng ta trở về thôi...”
Ngay lúc này, một thanh gươm chèn ngang trước người Thúy Vân, sau đó đẩy nàng ra. Thúy Vân cảnh giác nhìn đám người vừa mới tới, dường như khi nãy nàng không nhìn thấy bọn họ, không rõ bọn họ đi vào khi nào. Một đám người giang hồ năm tên, tuổi tác chênh lệch không cao, nhìn thoáng qua cũng còn khá trẻ. Người vừa đẩy Thúy Vân ra cao hơn nàng cả một cái đầu, ria mép hai bên cong cong trông rất thô bỉ, thế nhưng hắn ta lại có vẻ tự hào, một tay cầm kiếm chĩa vào Thúy Vân, tay kia vuốt vuốt râu:
“Tiểu tử, nếu ngươi không phục vụ được cô nương kia thì để bọn chúng ta tiếp cho! Ngươi tránh sang một bên đi!”
Bọn họ ngồi vây lấy bàn nhỏ mà Hoạn Thư đang ngồi, tim Thúy Vân bắt đầu đập mạnh dần lên. Nàng im lặng không phản kháng, bọn họ chỉ trêu đùa chứ không đến nỗi muốn lấy mạng các nàng nên Thúy Vân không manh động, cho dù có muốn cũng không dám. Hai nữ nhân tay không tấc sắt thì làm gì được bọn người này? Trong tình huống như vậy, người đầu tiên Thúy Vân nghĩ tới chính là Từ Hải.
Nếu có Từ Hải ở đây thì hay rồi!
Tên râu ria quay sang nạt tiểu nhị: “Mau mang thêm rượu ra đây cho chúng ta bồi mĩ nữ uống!”
Tiểu nhị điềm tĩnh vâng một tiếng, xem ra hắn ra gặp qua rất nhiều người giang hồ rồi nên không sợ hãi cho lắm, một lát sau đã mang lên hai vò rượu cùng năm cái chén sứ. Bọn họ cợt nhã đủ kiểu, rót rượu đầy chén rồi đưa cho Hoạn Thư: “Mĩ nhân, nàng uống đi!”
Hoạn Thư mắt nhắm mắt mở nhìn chằm chằm bọn họ, lại quay đầu tìm Thúy Vân, kéo nàng ngồi kế bên mình. Thúy Vân ngoan ngoãn ngồi vào sát người Hoạn Thư. Hoạn Thư thấy Thúy Vân không bắt mình về nữa thì hào hứng hơn hẳn, quay sang trò chuyện cùng bọn đàn ông giang hồ đáng sợ kia:
“Các vị huynh đệ! Sao hôm nay tề tụ về đây đông đủ vậy! Ô, các ngươi cũng uống rượu à? Sao lại uống, có chuyện gì buồn sao?”
Giọng Hoạn Thư hơi lè nhè nhưng rất hào sảng, nói chuyện không câu nệ tiểu tiết, không giống với những vị tiểu thư quyền quý khác. Nàng ấy nâng cao ly rượu của mình, hô to một tiếng, ngửa đầu tu ừng ực, cái dáng vẻ hiền lương thực nữ khi nãy đã bay biến đâu mất dạng làm Thúy Vân trợn trắng mắt mà nhìn.
Bọn đàn ông phía đối diện xem chừng cũng rất ngạc nhiên, sau đó bọn họ cao hứng vỗ đùi, nâng chén rồi uống cạn theo Hoạn Thư. Nàng ấy uống xong còn lật ngược cái chén lại, đúng là bên trong không còn giọt rượu nào, tay áo thì quẹt miệng.
Được rồi, bây giờ Thúy Vân thật sự không biết con người thật của Hoạn Thư là như thế nào nữa rồi. Khi thì là kiểu thư khuê các thanh tao đoan trang, lúc lại bất cần đời kiêu căng hống hách, khi lại như nam tử lăn lộn giang hồ, vứt bỏ hết những thứ quy củ thường ngày đi.
“Khà! Các huynh biết không, ta đang có chuyện rất buồn!”
“Ồ, cô nương đang buồn à? Vậy kể cho huynh đệ chúng ta nghe đi! Biết đâu sẽ nhẹ lòng hơn!”
Hoạn Thư nghe thế thì ngồi kể thật, giọng điệu rất chân thành thật thà: “Ta có một tên tướng công! Hắn rất phong lưu tuấn tú!...”
Bọn họ tiếc nuối nhìn Hoạn Thư mà chép miệng: “Mĩ nhân xinh đẹp như vậy, không ngờ lại là hoa đã có chủ!”
“Tướng công ta... hắn cưới một tiểu thiếp cực kì xinh đẹp! Cái gì cũng hơn hẳn ta, trẻ hơn ta, tài hơn ta, hắn yêu nàng ta hơn yêu ta, muốn lập nàng ta làm chính thất! ... các huynh nói xem, ta nên làm gì đây?”
Năm người bọn họ ái ngại nhìn nhau, vốn định trêu chọc vị mĩ nhân này một tí, nào ngờ lại nghe được câu chuyện buồn như vậy. Tên cầm đầu không còn cợt nhã Hoạn Thư nữa mà nghiêm túc đưa ra lời khuyên: “Cô nương, cô không nên buồn như vậy, đàn ông mà, ai lại không tam thê tứ thiếp! Cô nên chấp nhận, như vậy sẽ tốt hơn nhiều!”
Hoạn Thư gật gật đầu, tay nâng vò rượu lên rót tiếp thêm một chén nữa: “Nếu bọn họ yên phận thì ta cũng không có ý kiến gì... nhưng mà, ta không cam tâm. Ta yêu hắn như vậy, sao hắn lại nỡ đối xử thế kia với ta? Muốn đưa ta xuống làm thiếp để đòi lại công bằng cho người hắn yêu...”
“Các ngươi không biết ta yêu hắn như thế nào đâu... hu hu...”
Hoạn Thư ụp mặt xuống bàn, hất cả ly rượu rơi xuống đất rồi vỡ nát, nàng ấy khóc tức tưởi, khóc như chưa từng được khóc, thậm chí còn leo lên bàn mà gào: “Tướng công ta muốn lập tiểu thiếp lên làm chính thất, hắn muốn hưu ta rồi, hu hu...”
Cả bọn lúng túng, Thúy Vân thì đen mặt, thật không ngờ, bà nhỏ Hoạn Thư rượu vào lại nháo loạn đến như vậy.
Từ Hải nhanh chóng chạy theo tiểu nhị, vừa nghe hắn báo có một vị công tử tuấn tú nhờ mình sang đây gọi Từ Hải thì bật dậy đi ngay lập tức, chỉ sợ Thúy Vân có chuyện. Lúc nãy Thúy Vân nhanh tay kéo tiểu nhị sang một bên, nhờ hắn tới Phụng Uyển Lâu, tìm một người có tên gọi Từ Hải rồi nhắn hắn sang đây cứu nguy cho các nàng. Vừa vào Từ Hải đã thấy cảnh Hoạn Thư đang đứng trên bàn dậm mạnh hai chân, nước mắt đầm đìa, tóc tai rối bù cả lên, Thúy Vân thì đang bị nàng ta kéo, một chân đứng trên bàn, một chân gác trên ghế, hai vai bị Hoạn Thư giữ chặt ra sức lắc lắc, trông rất chật vật, nửa muốn leo xuống, nửa kia lại bị Hoạn Thư túm cứng ngắc không buông tay.
Hắn đẩy đám người ra, chen vào giữa, vươn tay ôm Thúy Vân vào lòng rồi kéo nàng xuống đất, dùng ánh mắt đáng sợ định trừng trị bọn nam nhân không biết điều biết chuyện này, nào ngờ chưa kịp mở miệng rút kiếm đã thấy năm người kia quỳ xuống, cung kính thưa: “Từ đại nhân! Không ngờ lại gặp ngài ở đây!”
Thúy Vân vẫn chưa hết choáng váng, thấy bọn họ đồng loạt quỳ xuống như vậy thì còn sợ hơn nữa, núp hẳn luôn vào lồng ngực Từ Hải, đầu chỉ hơi ngoái lại. Hoạn Thư bị bỏ lơ, thấy không ai quan tâm tới mình nữa thì lồm cồm bò xuống khỏi bàn, hụt chân nên té vật xuống đất, bụi bặm dính hết cả gương mặt. Khi nãy xinh đẹp bao nhiêu, bây giờ lại lem luốc te tua bấy nhiêu.
“Sao các ngươi lại ở đây?”
“Bọn tiểu nhân theo lệnh của Thuyền Chủ, theo hỗ trợ Trần đại nhân!”
“Trần Đông cũng ở đây à?”
“Vâng, ngài ấy đang nghỉ ngơi trên lầu!”
Thúy Vân nghe đây là người của bọn Từ Hải cũng thở phào ra một hơi. Một tên hải tặc tốt bụng kéo Hoạn Thư đang nằm trên đất đứng dậy, phủi phủi hộ cát dính trên tóc nàng ấy. Hoạn Thư cảm động cười tươi rói, hai mắt nhắm tịt lại: “Tiểu ca, huynh thật là tốt bụng, tốt gấp ngàn vạn lần cái tên khốn khiếp đang hạnh phúc bên cạnh tiểu thiếp của hắn ta kia nhiều!”
Nàng ấy liêu xiêu đi tới chỗ chưởng quầy, đập mạnh hai tờ ngân phiếu lên đó, hùng hổ hét: “Cho bổn cô nương một phòng thượng hạng, bổn cô nương muốn nghỉ ngơi!”
“Vâng vâng, mời khách quan đi theo tiểu nhân!”
Hoạn Thư mặc kệ Thúy Vân ở đó, có Từ Hải rồi, nàng lo nhiều làm gì! Chóng mặt quá thể!
Cốp một tiếng, Hoạn Thư tông thẳng vào khúc gỗ lớn ngay cầu thang, chân lại đạp phải tà váy, thế là té lăn quay không còn hình tượng, bụng vừa đập vào lan can cầu thang, chưa hết đau, đầu đã đập vào bậc thềm thứ hai.
Nàng ấy nhăn mặt, ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm trán, nước mắt tủi hờn cứ trào ra không dứt. Được lắm, đến cái cầu thang cũng khinh thường ta. Hoạn Thư cố gắng đứng dậy, tay bấu chặt lên sàn gỗ, vừa ngước đầu đã thấy một đôi bàn tay thon dài, trên đầu ngón tay lại khá thô cứng, dường như còn có vết chai.
Hoạn Thư săm soi bàn tay ấy, nàng còn cầm cả tay của người ta lên xem, sau đó trề môi phán một câu: “Bàn tay này tướng tốt đấy nhưng còn lâu mới đẹp bằng tay ta!”
Nói thì nói vậy, nàng ta vẫn vịn vào tay của người kia mà đứng lên. Nghe Hoạn Thư bình phẩm về tay mình như thế, Trần Đông sượng mặt, nụ cười tươi như hoa đào thường ngày cũng cứng theo. Hoạn Thư đứng vững rồi, lại đẩy Trần Đông sang một bên, tay lần mò lan can cầu thang lết lên trên lầu, đi được nửa đường mới quay lại, toe toét cười: “Quên mất, huynh đài, đa tạ ngươi, a ha ha! Á!!!”
Mọi người chưa kịp kêu to, Hoạn Thư đã tông trúng một tiểu nhị đang bê một chậu khăn từ trên lầu xuống, do đồ bên trong quá nhiều nên không nhìn thấy Hoạn Thư mà lối lên lầu trên lại không có to. May là Hoạn Thư chưa lên cao cho lắm, chỉ khoảng bậc thứ năm nên khi té xuống, cùng lắm chỉ bị đau mông.
Lần này Hoạn Thư nhịn hết nổi, nàng điên tiết đá thật mạnh vào cầu thang gỗ, tay còn nắm cả bậc thang đầu tiên kéo ra. Đá chán, nàng ta ngồi thụp xuống đất, ôm lấy bàn chân mà la oai oái: “Đau, đau quá! Vân tiểu tử, ta đau!”
Hoạn Thư lại vô tình nhìn thấy nụ cười trên mặt của Trần Đông, cho là hắn đang nhạo báng mình liền hung hăng bật dậy, mặc kệ cơn đau, tay co lại thành nắm, đấm thẳng vào bụng Trần Đông một cái. Trần Đông nhanh nhẹn nên né được, chưa kịp lên tiếng khuyên ngăn, Hoạn Thư đã nhắm thẳng mặt hắn đấm tiếp.
Ban đầu Trần Đông còn mềm mỏng tiếp chiêu, về sau chắc cũng phát bực nên dùng cánh quạt đánh mạnh lên tay Hoạn Thư, đẩy nàng ấy ra. Hoạn Thư tức giận, trợn to mắt: “Ngươi dám đánh bổn cô nương?”
Năm người khi nãy là thuộc hạ dưới trướng của Trần Đông, lại nghe câu chuyện thương tâm của Hoạn Thư xong nên lòng tràn đầy thương cảm, có lòng tốt đến muốn can Hoạn Thư lại, tránh để Trần Đông đại nhân tức giận mà động thủ với một cô nương yếu đuối.
Hoạn Thư xé toạc tay áo của mình ra, quấn vài vòng lên tay phải, ánh mắt long sòng lên thật sự rất đáng sợ. Vị hải tặc can đảm để ria mép cong cong lên hai bên khi nãy tiến lên trước mặt Hoạn Thư: “Cô nương, cô đã say rồi, thôi mau mau lên nghỉ ngơi...”
Chữ “đi” chưa nói xong, nắm đấm của Hoạn Thư đã vung lên, đánh hắn ta té lăn ra bất tỉnh nhân sự.
Từ Hải đứng bên này tốt bụng thuyết minh cho Thúy Vân hiểu: “Người vừa bị Hoạn Thư hạ chính là trợ thủ đắc lực của Trần Đông, hắn gọi là Tiểu Tam!”
Thúy Vân đổ mồ hôi lạnh, hắn tên Tiểu Tam, thảo nào lại bảo Hoạn Thư chấp nhận cho Thúc Sinh cưới vợ nhỏ đi, thật hết biết!
Chờ người thứ hai bị Hoạn Thư đấm gục, Từ Hải nói tiếp: “Người kia ta không nhớ tên, nhưng trước đó ta đã từng gặp hắn một lần trên đảo rồi! Khi ấy hắn đang đi tuần tra thì phải!”
Ba người còn lại nghệt mặt ra, không ngờ cô nương yếu đuối khi nãy lại mạnh mẽ kinh hồn. Vẫn còn một người nữa can đảm bước tới, run run nói: “Cô nương, cô không đánh lại Trần Đông đại nhân đâu, đừng tự làm mình tổn thương.”
Hoạn Thư tung chiêu cũ ra, nào ngờ hắn ta đỡ được nắm đấm. Hoạn Thư nào có chịu thua, người xoay một vòng, tay trái vung lên, khuỷu tay đập vào đầu tên kia một cái, hắn cũng không thoát nạn, lăn quay qua, mắt trợn ngược.
Thúy Vân khều Từ Hải: “Đại ca, người dưới trướng của Trần Đông yếu đuối vậy?”
“Ta không biết nhưng huynh đệ trên đảo, nếu đã được cử lên đất liền thì ít nhiều gì bản lĩnh cũng rất cao! Lực tay của Hoạn Thư cũng không nhẹ đâu! Xem ra là có tập võ!”
Thúy Vân nghe Hoạn Thư có tập võ, ánh mắt chuyển từ lo lắng sang ngưỡng mộ vô biên. Một cô nương... đi tập võ à? Thật oai phong biết bao!
Hoạn Thư chống nạnh, điệu dáng lưu manh, tay quẹt đất cát trên mặt đi, nào ngờ làm như vậy mặt còn bẩn hơn. Nàng ấy nhe răng khiêu khích: “Ta đây không có quan tâm Trần Đông nào cả, tên khốn nào khi nãy vừa đánh ta, bước ra đây.”
Khi này Trần Đông nghiêm mặt, tay chắp trước mặt, lưng hơi khom xuống: “Cô nương, tại hạ chỉ tự vệ, không có ý...”
Hoạn Thư nào có nghe, hét lớn lên: “Hây da, tiếp chiêu!!!!!!!!!!!!!”
Thế là cả hai lại tiếp tục vờn qua vờn lại, Trần Đông từ đầu tới cuối chỉ thủ mà không dám đánh, còn Hoạn Thư thì ngược lại, đánh đấm khá hăng say. Từ Hải cùng Thúy Vân đứng một bên xem người ta tranh tài luận võ, không những không can mà còn bình luận khí thế: “Đại ca, huynh xem, nếu trong tay Hoạn Thư mà có vũ khí, Trần Đông sẽ te tua như thế nào?”
“Không biết nữa nhưng chắc chắn sẽ chật vật hơn bây giờ nhiều!”
Trần Đông nhân lúc Hoạn Thư mất đà, dụng khinh công nhảy một vòng trên đầu Hoạn Thư tới trước mặt Từ Hải, vẻ mặt tươi cười hớn hở: “Từ Hải, lâu ngày mới gặp lại...!”, hắn vừa nói xong thì vung tay định đấm Từ Hải. Từ Hải nhét Thúy Vân ra sau lưng mình, nghiêng người né, chân đạp Trần Đông cách xa mình ra. Trần Đông hét: “... Sao ngươi vẫn có thể khốn nạn như thế? Không mau giúp ta cản con mụ điên này lại?”
Hoạn Thư từ phía sau lao tới, dép thêu hoa cũng lột ra cầm trên tay, đánh CHÁT một cái lên đầu Trần Đông: “Tên kia, ngươi bảo ai điên?”
Trần Đông hoảng hồn phi thân muốn chạy trốn để khỏi mất công đánh nhau vô lí với Hoạn Thư nữa, nào ngờ Hoạn Thư nắm chặt ống quần của hắn lại, hại hắn chạy cũng không xong mà quần tí nữa ra đi mãi mãi. Trần Đông đỏ mặt níu chặt quần của mình, một trong hai người còn sống sót khi nãy mới ái ngại lên tiếng: “Đại nhân, cô nương ấy vừa bị tướng công ruồng bỏ nên đầu óc hơi không bình thường, ngài đừng ra tay làm tổn thương nàng ấy...”
Trần Đông mắng: “Thứ phụ nữ hung dữ này bị hưu là phải, nếu ta mà là tướng công của cô ta, ta đã sớm bỏ cô ta rồi.”
Hoạn Thư nghe tới chữ “hưu”, cả người liền trầm mặc, đầu hơi cúi xuống không thấy rõ biểu cảm. Trần Đông được buông ra, vội chỉnh lại quần của mình, lúc này mới nhận thấy khi nãy mình có hơi quá đáng, vừa tiến lại gần định xin lỗi Hoạn Thư thì nàng ấy ngẩng mặt lên, răng nghiến trèo trẹo: “Ta bị hưu thì có liên quan gì tới ngươi?”
Hoạn Thư dùng hết sức lao thẳng về phía Trần Đông, Trần Đông bất ngờ bước ngược lại một bước, Hoạn Thư phản ứng không kịp, tông thẳng vào cây cột gỗ giữa tửu lâu, trán sưng đỏ một cục, bất tỉnh nhân sự.
Thiên hạ lại thái bình.