Xin Lỗi Em Bởi Vì Anh Nghèo

chương 6: chương 6:

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một ngày mới bắt đầu, miệng tôi ngáp ngắn ngáp dài đớp đớp không khí buổi sáng sớm.Ngồi dậy gập chiếu lại mang đi cất, mắt nhắm mắt mở tôi đá đầu thằng em trai tôi dậy để chỉnh bị đi học.Cả anh em tôi đánh răng rửa mặt xong rồi lên nhà lấy cặp sách, đèo nó đi học, đến cổng trường nó nhảy xuống xe hòa mình vào đám học đang nhốn nháo khắp sân trường, mà trả thèm chào tạm biệt tôi lấy tiếng.-Ai bánh mỳ bánh rán không.-Ai bánh mỳ bánh rán không. Tiếng rao bán bánh mỳ bánh rán vang lên sau lưng tôi. -Cô gì ơi bán cháu chiếc bánh rán. Tôi ý ớ gọi người bán bánh mì đó. Móc trong túi áo ra tờ . đồng nhăn nheo, tôi mua chiếc bánh rán cho thằng em trai tôi.Cầm lấy chiếc bánh rán, tôi mang vào tận lớp cho thằng em trai tôi. Đến trước cửa lớp A tôi đảo mắt vòng quanh lớp, thì thấy thằng em trai tôi đang gục mặt xuống bàn ngủ. @@ mới học có lớp mà nó đã học đâu, cái thói ngủ trong lớp giống hệt tôi rồi đúng là Anh thế nào thì Em trai mình cũng thế ấy. Không sai chút nào.Tôi ngang nhiên đi vào trong lớp nó, đám nhóc trong lớp thằng em trai tôi, quay ra nhìn tôi như sinh vật lạ luôn. Tôi mỉm cười lắc đầu nhìn nó. -Dậy dậy mày. Tôi lay lay nó nhưng nó vẫn im lìm không chịu tỉnh. Cho đến khi tôi khảo vào đầu nó phát, nó mới chịu ngẩng mặt lên nhìn tôi. -thằng khỉ gió nào cốc đầu tao vậy. Ôi cứng @@ tôi bật ngửa tại chỗ luôn nó dám láo với mình mới ghê. -Mày vừa nói cái gì đó tao vả phát giờ chưa tỉnh ngủ à. Tôi cốc đầu nó phát nữa còn nó không dám ho he gì nữa, khi nhận ra ai vừa cốc đầu nó lúc nãy tôi. -Nè bánh rán ăn đi rồi học tao đi học đây. Vứt túi bánh rán lên bàn cho nó. Tôi bước vội ra khỏi lớp của thằng em trai, tôi đạp xe vội vàng cho kịp giờ học, chứ mới đầu năm mà đi học muộn chắc tui chết với cô Bắc. Vừa mới cất xe vào bãi để xe thì tiếng trống trường đã vang lên, tôi chạy vội vào lớp trước khi sao đỏ đến chấm điểm. Tôi chạy vụt qua em sao đỏ và cả người vừa thấy tôi chạy qua đã la lên. -Bạn kia đứng lại. Nhưng tôi có ngu đâu mà quay mặt lại để em nó thịt à. Tôi phi thẳng vào lớp, trong ánh mắt ngạc nhiên của bạn bè. Sau khi tôi yên vị tại chỗ ngồi không được bao lâu, thì cái trong em sao đỏ lúc nãy đang đứng ngoài cửa sổ, em này tên Hạ Linh học giỏi xinh đẹp nhưng chảnh lắm các thím ạ sau này vì em nó mà tôi khổ đủ điều luôn, Hạ Linh đảo mắt quanh lớp kiếm tìm kẻ vừa đi học muộn lúc nãy... Rồi đôi mắt em nó dừng lại ở tôi, em nó đi thẳng vào lớp tôi, tay chống lách, nhìn tôi chằm chằm. Tôi trả thèm lảng chánh ánh mắt em nó, cũng nhìn thẳng vào mắt Hạ Linh cả nhìn nhau mặt đối mặt. -Tên gì?. -Tên gì để làm gì? Tôi trả treo đáp lại em nó vì tôi rất ghét những kẻ ăn nói sấc sược với tôi. Hạ Linh mỉm cười nhìn tôi, em nó nở nụ cười tươi rói xinh ngất ngây con gà tây luôn. quái lạ tự dưng em nó cười với tôi như vậy là sao. Em nó quay qua thằng Lương ngồi bên cạnh tôi hỏi. -Bạn gì ơi, cái bạn ngồi bên cạnh bạn tên gì vậy. -À thằng này tên Việt tên đầy đủ là Nguyễn Duy Việt đó bạn. @@ Bán đứng anh em vì gái à thằng này được tí nữa anh sử đẹp chú. -Việt đi học muộn. -mình đâu có đi học muộn đâu bạn đừng đổ oan ình. Tôi cố cãi lại dù sự thật không phải vậy. Hạ Linh khoanh tay trước ngực nhìn tôi. -Thế cặp sách của bạn đâu. Ngó vào ngăn bàn mặt tôi đần thối luôn cặp sách mình đâu nhỉ, mới nhớ ra cặp sách mình bỏ ở lồng xe đạp chứ đâu @@. Nãy chạy vội và vội vàng quên béng luôn cặp sách. Cứng họng luôn tôi trả biết trả lời làm sao. -Ừ thì cặp sách mình để quên ở xe đạp mất rồi bạn. -Ồ nãy muộn học chạy vội quá quên luôn cặp sách à bạn, thế nãy sao bạn hổ báo lắm mà sao giờ không nói gì hết vậy, thôi ra lấy cặp sách đi bạn còn ngồi đây làm gì nữa. Tôi im lặng trả nói gì đứng dậy tôi ra khỏi lớp trong cái lắc đầu của LyLy. Tôi đi ra bãi để xe của lớp, nhìn chiếc cặp sách trong lồng xe đạp mà tôi chỉ biết lắc đầu ngao ngán, chỉ vì chiếc cặp sách này mà tôi trở thành tội đồ của lớp rồi. Lấy chiếc cặp sách đi vào lớp, trong ánh mắt soi mói của đám học sinh trong lớp và nụ cười đắc thắng của Hạ Linh. Nản vãi ra khi biết cuối tuần này kiểu gì cũng bị bà cô Bắc Đại Bác sử lý cái tội đi học muộn, mà lòng tôi hoang mang trả biết sẽ bị sử lý với hình phạt gì nữa, chẳng hạn như quét dọn sân trường tuần chẳng hạn thì tôi tèo đời, đến đây tôi đã thấy rùng mình rồi. Úp mặt xuống bàn ngủ như mọi khi, trong khi tôi đang thiu thiu trong giấc ngủ và tôi cũng trả thèm truy bài thì lớp trưởng trong lớp tôi hô to. -Các bạn đứng nghiêm chúng em chào cô ạ. Gì vậy trời cô giáo vào lớp sao nhanh vậy trời, mới ngủ được chút xíu... Tôi vội vàng đứng dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn lại xung quanh lớp ai cũng ngồi chỉ mình tôi đang đứng chào cờ giữa lớp, tôi quay mặt lại nhìn thằng khỉ gió Hải Mơ và Thắng ku ly đang cười nhăn nhở nhìn tôi. -Thắng ku ly: Hải Mơ ơi tao sắp chết cười với thằng Việt quá, chết cái tội chuyên ngủ trong lớp nhá con trai lần sau chừa nha con. Mặt tôi ngu ra nhìn thằng nó, hóa ra thằng mày gạt tao, tôi sắn tay áo lên đang định sấn tới đập thằng nó trận, dù biết hậu quả tất yếu là tôi sẽ bị thằng nó vùi dập lại trọi không chột cũng què mà. Nhưng tôi chưa vừa sắn tay áo xong chưa kụp làm gì thằng nó, lại có thằng khỉ gió nào đó nói to. -Chúng em chào cô ạ. Troll nhau vừa thôi chứ tôi trả thèm quan tâm nhưng khi thấy thằng Thắng Ku Ly và Hải Mơ. đứa nó vội đứng dậy miệng ngậm tăm trả dám cười nữa, thì tôi thấy chột dạ ngoảnh mặt lại tôi xém ngất sỉu khi thấy cô Bắc, đang khoanh tay trước ngực đôi mắt cô đằng đằng sát khí nhìn tôi. Thôi đời em sao nó nhọ thế này, xong lần này thì em xong rồi hết đường đầu thai rồi. -Việt em đang định làm gì thế. -dạ em có làm gì đâu cô em chỉ đang định... Dạ em đang định... À mượn bạn Thắng cây bút thôi cô. Cô Bắc nhìn tôi nghi ngờ. -Có đúng vậy không anh liệu hồn đó -Dạ vâng. Cô Bắc nhìn tôi vẻ không tin, nhưng rồi cũng quay mặt đi ra cửa lớp. -Thôi các chỉnh bị tiết học tới đây đi, thầy Nam sẽ vào lớp muộn chút đó các em không được mất trật tự đó, thôu cô đi về lớp đây. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi bóng cô đi khuất khỏi lớp học, quay mặt về phía đằng sau lườm lườm thằng khỉ gió Thắng ku Ly và Hải Mơ, thằng nó đều quay mặt đi và giả vờ huýt sáo không thèm để ý tới ánh mắt đầy sát khí của tôi đang nhìn tụi nó. Tôi chỉ muốn vả ỗi thằng phát cho đỡ tức, nhưng không dám bởi vì nhỡ cô Bắc mà quay lại lớp học thì có mà tôi tèo đời. Quay mặt lại bàn học tôi lằm ườn ra bàn tiếp đang vu vơ nhìn ra cửa sổ lớp học, thì có cây bút của ai đó trọc trọc vào tay tôi. Quay mặt lại thì thấy LyLy đang nhìn tôi tay em ý cầm cây bút bi và quyển vở chìa ra trước mặt tôi. -Việt ơi chỉ mình bài toán này được không. -À ừm đâu hả bạn đưa mình xem nào. Tôi cầm quyền vở em xem, vừa nhìn thấy bài toán trước mặt tôi choáng luôn, gì vậy trời cái bài toán này ít nhất cũng phải là bài toán lớp mà LyLy nhờ tôi làm chắc chết quá. tôi thầm sợ hãi chứ em học đến toán lớp này rồi thì không phải loại vừa đâu, tôi nhìn bài toán mà ngao ngán luôn tôi giỏi toán thật nhưng đâu phải thần đồng, bài toán như này tôi cũng bó tay luôn haiz hạu lão quá. Nhưng không trả lời được thì nhục trước mặt em quá, tôi nhìn bài toán nghiền ngẫm, đầu thì quay vòng vòng với mấy con số, cho tới khi thầy Nam dạy môn Tiếng Anh bước vào lớp. LyLy lay lay tui. - Việt ơi thôi thầy giáo vào lớp rồi kìa. Tôi vội đứng dậy chào thầy giáo. rồi lại chúi mắt vào bài toán trả để ý gì tới thầy Nam đang giảng bài trên bảng. Cũng may thầy Nam không để ý gì tới tôi chứ không tèo đời tôi rồi. Tiếng trống Tùng tùng tùng vang lên khắp sân trường, cũng là lúc tôi giải xong bài tiết học mới giải nổi đúng là kỳ tích dù không biết là đúng hay sai @@. Tôi đặt quyển vở lên bàn em trong khi em đang hí hoáy viết gì đó. –Ly ơi nè mình giải xong rồi, nhưng mình cũng không biết là đúng hay sau có gì bạn thử hỏi cô bắc nhé. Xong tôi chạy vội ra khỏi lớp theo đám bạn, khi thấy chúng nó ngoắc ngoắc tôi ra khỏi lớp và chỗ gặp mặt nhau vẫn là địa điểm cũ sau trường.

Truyện Chữ Hay