Cứ như đã quên mất người trước mặt mình là hoàng tử điện hạ. Anh chàng ấy nhìn chằm chằm Yullie với vẻ mặt không thể tin được
Yulie cũng cực
kì kinh ngạc khi nghe anh chàng đó nói tên của em gái anh. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng là mình sẽ nghe thấy cái tên của em ấy ở thế giới này.
“Aika là em gái của tôi, nhưng… Cậu là ai…?”
Anh chàng đó là một chàng trai trẻ với mái tóc ngắn màu đỏ tươi
nổi bật, làn da vàng rám nắng và đôi lông mày đậm của anh ta khiến cho những người nhìn vào nghĩ anh là một người có một tinh thần thép.
Anh ấy trông có vẻ trạc tuổi Yulie. Nhưng lại có chiều cao
và vóc dáng to lớn, chỉ cần nhìn như vậy thôi anh ấy cũng đã khiến người ta
có thể dễ dàng đoán được anh ta là một hiệp sĩ vô cùng xuất sắc.
‘Trong tiểu thuyết có nhân vật này ư?’ anh tự hỏi
Nếu đó là một nhân vật quan trong câu chuyện gốc, thì anh chắc chắn anh đã nhớ tên anh ta rồi. Nhưng chàng trai trẻ đang đứng trước mặt anh lúc này, anh hoàn toàn không có một tý thông tin cả
‘Mà hơn hết làm sao tên này biết tên của em gái mình là Aika?’
Sự ngạc nhiên của anh chàng ấy dường như càng tăng lên khi nghe Yulie nói Aika là em gái mình.
“Em gái? …Không thể nào, Yuuri, có phải cậu không?!”
“?.”
“ Này! Là tôi nè! Riku đây!”
“………..Huh?”
Yulie chết lặng nhìn, há hốc mồm trước cuộc hội ngộ khó tin với người bạn cũ của mình.
“ Đó là cậu sao… Tại sao m-cậu lại trông khác quá vậy” [note59286]
Khác với Yulie, người chỉ thay đổi giới tính trong khi ngoại hình vẫn giữ nguyên, bạn anh ấy lại trông hoàn toàn khác biệt. Riku mà anh nhớ là một chàng trai cao lêu nghêu, gầy gò, trông giống như một sinh viên đại học bình thường.
Nhưng lúc này nhìn cậu ta đúng chất là một hiệp sĩ kiêu hùng của quân đội hoàng gia vậy. Từ khuôn mặt cho đến thân hình không có gì để anh phải chê cả.
Thành thật mà nói, anh cảm thấy
cực kì ghen tỵ. Nếu có thể, anh cũng muốn trở thành một hiệp sĩ cao to và mạnh mẽ như vậy.
‘ Đây là sự phân biệt đối xử gì thế này?’
“ Này ngươi quen cô gái này sao?”
Alex lên tiếng khi nghe thấy cuộc trò chuyện của cậu ấy và anh.
Ngay sau khi Alex lên tiếng, thì Riku dường như cuối cùng cũng đã nhận ra mình đang đứng trước mặt hoàng tử điện hạ. Anh nhanh chóng cúi đầu thật sâu để bày tỏ sự xin lỗi vì đã vô lễ.
“Ack, xin hãy tha thứ cho sự thô lỗ của tôi thưa ngài.”
“ Được thôi. Nhưng mà có vẻ như cô gái này không hề nhớ mình đã đến thế giới này bằng cách nào. Liêu ngươi có biết gì không, Glen?”
‘Có vẻ tên của Riku ở thế giới này là Glen.’
Alex hỏi với giọng điệu cứng rắn và trang nghiêm khi so với cái cách nói chuyện nhẹ nhàng và dịu dàng của anh khi nói với Yullie.
‘Đó là cách mà thành viên hoàng gia đđối xử với khách và người hầu sao?’
Cũng như Alex thay đổi cách nói chuyện thì Glen lúc này y vậy, khi so với cái cách hớn hở khi cậu ấy nói chuyện với Yulie, thì khuôn mặt của Glen lúc này khi đối mặt với hoàng tử hiện rõ sự căng thẳng.
“Thưa ngài dù đúng rằng chúng tôi xuất thân cùng một nơi. Nhưng, về việc làm thế nào cô ấy đến được đây thì…”
Glen câu ấy cảm thấy bối rối khi phải trả lời câu hỏi của hoàng tử, mmắt cậu ta bắt đầu đảo liên hồi giữa Alex và anh
Anh cũng
khá tò mò về cách nào mà cậu ấy có thể đến được đây, nhưng anh lo là mình và Glen sẽ lỡ lời nào đó về cuốn tiểu thuyết khi đang nnói với nhau, trước mặt Alex một nhân vật trong tiểu thuyết
“Ừm nè Alex tôi có thể nói chuyện riêng với Ri-... à không Glen một lát được chứ?”
“Ừ, anh không thấy phiền hà gì đâu.”
Với cái gật đầu từ Alex, anh và Glen đi đến một nơi khác cách xa chuồng ngựa để nói chuyện với nhau.
Sau khi xác nhận rằng không có ai xung quanh, Yulie cuối cùng cũng thở dài.
“Haaaaa… chết tiệt, Thằng khốn hóa ra mày cũng bị dịch chuyển đến đây à?”
“ Tao cũng thấy bất ngờ khi thấy mày ở đây đó. Nhưng mà
Yuuri này, sao mày trông dễ thương vậy?”
“Nín. Đó là điều tao muốn hỏi đấy. Nhưng có vẻ đó giờ mày sống khá là ổn
nhỉ ?”
Đây đúng là một việc không, nhưng mà dù sao thì việc không tưởng này cũng là một bất ngờ thú vị. Thật là nhẹ nhóm khi có người cùng chia sẻ gánh nặng về sự thật của thế giới này.
“À… Ờ, thì tại tao quen rồi mà. Chỉ là trong một khắc tao lại nhớ ra khuôn mặt của em gái mày thôi."
“Huh? Ý mày là sao ?”
Theo như Glen kể lại cho anh, thì cậu ấy đã sống như một người trong thế giới này thật sự. Có vẻ như ký ức tiền kiếp
về Riku Tabata chỉ vừa đột ngột trở lại khi cậu ấy thấy khuôn mặt của em gái anh hay nói đúng hơn là mặt của Yulie hiện tại.
“Nên tao cũng không biết cách để mày đến đây hay là cách để chúng ta trở lại. Rốt cuộc thì tao cũng vừa nhớ lại hết trong một khoảng khắc thôi. Hơn nữa, cảm giác của tao về kiếp trước lại không chắc chắn làm nếu phải kể thì nó giống như một giấc mơ vậy.”
Khi Yulie đến đây, anh hoàn toàn không có một ký ức gì về cuộc sống mà cơ thể anh nhập vào cả, nên có thể nói rằng
hoàn cảnh của anh và Glen khác nhau hoàn toàn.
‘Nhưng tại sao lại vậy?’
Anh tự hỏi
Cuối cùng, cuộc trò chuyện thay vì giải quyết mớ bí ẩn thì nó chỉ đặt ra nhiều câu hỏi vì sao hơn nữa thôi.
Glen nói rằng nếu cậu tìm được bất kỳ thông tin gì, cậu ấy sẽ báo cho anh biết và hẹn gặp lại anh vào lần tới. Sau đó, Yulie và Alex rời khỏi chuồng ngựa.
“Dựa trên biểu hiện của em, thì có vẻ cuộc trò chuyện đó không thuận lợi lắm nhỉ?”
“Vâng. Nhưng tôi cũng khá vui khi gặp được người quen rồi. Cảm ơn anh vì đã dẫn tôi đi nhé”
Alex nở một nụ cười tươi trước lời nói của Yullie
"Thật là trùng hợp nhỉ? Điều này làm anh nhớ đến lúc bọn mình gặp nhau hay là mai ta đến ngọn đồi đó đi? Biết đâu
chúng ta có thế sẽ tìm thấy thứ gì đó thì sao. Em thấy ổn không?"
"Ừm cũng được thôi. Nhưng, nếu anh cứ dành thời gian để giúp tôi như thế này thì liệu nó có sao không? Tôi không nghĩ rằng là hoàng tử có nhiều thời gian rảnh đến vậy đâu?"
"Haha. Em nói cũng dúng. Nhưng không phải việc ta tiếp đón khách như vậy không phải là tự nhiên hay sao? Đặc biệt là một cô gái trẻ dễ thương đang gặp nnguy."
'À..Nói thẳng ra như thế thì anh ấy chắc chắn là một hoàng tử rồi.'
Đối mặt với nụ cười ngọt ngào có thể mê hoặc bất kỳ người phụ nữ nào, Yulie
không
thể nói nên lời và chỉ có thể đáp lại bằng âm thanh” ừm” một cách ngại ngùng