Miyama Aoi nhận ra rằng nỗi phiền muộn của bản thân mình vào giữa kì nghỉ hè khi Aoi vẫn còn là một cô nhóc học sinh lớp 3.
Mọi chuyện diễn ra ở một ngọn núi gần nhà khi trí tò mò của cô đang tự hỏi bản thân mình suốt con đường mòn rậm rạp cây cối. Nguyên nhân chính cho việc này là bởi lúc đó cô bé Aoi đang muốn tìm một nơi để trốn nên đã chọn một con đường mà hiếm khi có người qua lại này. Tuy nhiên một điều mà cô bé lúc đấy đã không thể lường trước được đó là màn đêm buông xuống quá nhanh.
“...Uu…”
Để rồi khi mặt trời đã khuất hẳn sau những ngọn núi thì Aoi đã bị kẹt lại ở một con đường tối mờ mịt khi gần như chẳng có bất cứ một tia sáng nào có thể vươn đến. Và cô bé lúc đó đã không còn cách nào khác ngoài việc dò dẫm trong màn đêm để tìm một ngôi đền bỏ hoang ở ngay chính giữa của khu rừng và trốn vào bên trong đống đổ nát rồi bắt đầu khóc.
Tuy nhiên những giọt lệ đó không đến từ nỗi phiền muộn của bản thân cô.
Là do bóng tối ư? Hay là bởi nỗi lo khi không biết rằng lúc nào thì mình mới có thể quay về cuộc sống bình thường? Cũng có khi là sự sợ hãi khi chẳng biết lúc nào thú dữ sẽ kéo đến chăng? Nhưng đối với cô bé Aoi lúc đó thì tất cả những điều trên đều hoàn toàn không đáng để nhắc đến khi cơn đau đang gặm nhấm trái tim cô còn lớn bất cứ điều gì mà màn đêm có thể mang lại.
Đó là sự đau đớn của một trái tim vụn vỡ.
“Uu…Haru-kun là đồ ngốc…”
Trái tim của Aoi đã tan vỡ sau khi bị chính người mình ngưỡng mộ từ chối một cách thẳng thừng.
Tuy nhiên một cô bé thì làm sao có thể suy nghĩ đến lí do tại sao mình lại bị từ chối mà thay vào đó Aoi lại dành thời gian để giận dỗi bởi cái sự thật đó. Và như một cách để khiến bản thân thấy tốt hơn cũng nhưng khiến những người cảm thấy tồi tệ, cô đã quyết định sẽ trốn đi ở một nơi hẻo lánh. Có lẽ Aoi còn quá nhỏ để nhận thức được việc làm của mình có thể mang đến những hậu quả gì.
“Hic…đó là….lần đầu mình thổ lộ…thế mà…cậu ấy…”
Những giọt nước mắt cứ tiếp tục lăn trên má Aoi trên nền trời tối đen.
Nỗi buồn này xuất phát từ chính hành vi dại dột của cô bé ấy nhưng mãi đến tận sau này thì chính chủ mới có thể nhận thức được. Cô bé Aoi ngốc nghếch lúc đó chỉ biết tin tưởng rằng bản thân rất xinh đẹp và cả thế giới đều sẽ vây quanh mình thế nên việc từ chối không khác gì một gáo nước lạnh dùng để chối bỏ luôn phần người của cô bé vậy.
“Tớ ghét cậu…tớ ghét cậu lắm, Haru-kun…”
Dù cho có khóc hay nguyền rủa đến mức nào đi chăng nữa thì cơn đau đó vẫn không hề dịu đi trong trái tim của Aoi.
Dẫu sao thì nếu bỏ qua diễn biến vụ việc thì đây cũng là lần đầu tiên cô bé biết yêu nhưng đã phải nhận lại trái đắng ngay lập tức. Một nỗi đau có thể diễn tả không khác gì việc hàng ngàn chiếc kim đâm xuyên qua người cả. Dù có gào thét bao nhiêu đi chăng nữa thì cơn đau vẫn cứ dai dẳng ở đấy và cũng đã chẳng có ai sẽ đến và an ủi cô.
Thế nhưng đó chỉ là thứ mà cô phải gánh chịu lấy
Bởi ngay từ đầu thì lí do cho việc bị từ chối kia chính là sự áp đặt những lí tưởng của bản thân lên cậu bé kia một cách ích kỉ .
Và cũng chả có ai đến đây để ai ủi Aoi bởi vì chính cô là người đã tự mình lựa chọn cái chốn hoang vu hẻo lánh này.
“...Ai đó làm ơn cứu tôi với!”
Cuối cùng thì trái tim của Aoi cũng đã đến giới hạn khi màn đêm đã che mờ đi toàn bộ khung cảnh xung quanh.
Bên cạnh nỗi đau từ một trái tim tan vỡ, cô bé lúc này cũng phải đối mặt với nỗi sợ khi không có bất cứ một ai xung quanh.
Nếu như bị bỏ rơi thì cơn đau và nỗi sợ sẽ càng gặm nhấm vào sâu hơn nữa trong trái tim và để lại một vết thương đè nặng lên tâm trí cô. Đó là chỉ khi trái tim đó còn gắng gượng được.
“Này~ có ai ở đây không?~”
Tuy nhiên một giọng nam vang lên bên tai Aoi đã ngăn cản những chuyện đó xảy ra.
“...Hic. Ai đấy?”
Cô đáp lại tiếng gọi bằng một giọng nói đầy âu lo nhưng cũng có phần mong chờ. Tiếng gọi kia nghe thật thân thuộc nhưng cô lại có ý niệm mơ hồ rằng cuộc gặp này sẽ chẳng thể nào diễn biến thành một câu chuyện tình được.
“Jeez, ra là một nàng công chúa đầy rắc rối. Tớ đến để cứu cậu đây.”
Và rồi một cậu bé đã đến bên cạnh cô cùng một chiếc đèn pin trong tay. Dù chiều cao của cả hai khá tương đồng nhưng vẻ ngoài của cậu ta trông thật xấc xược khiến cô có cảm giác rằng mình không thể trông cậy vào cậu nhóc này như người lớn được.
Tuy nhiên có một điều mà Aoi không thể ngờ được rằng chính cậu bé đó là người không chỉ chữa lành vết thương mà còn trở thành một người “anh hùng” trong trái tim cô.
Cuộc gặp gỡ với chàng “anh hùng” trẻ tuổi kia chính là bước ngoặt lớn nhất ảnh hưởng đến cuộc đời của Aoi.
*****
“...haizzzz. Giờ mình phải làm gì đây?”
Aoi đang trên đường trở về nhà sau khi nói lời tạm biệt với Tomoe ở cửa hàng.
Lúc này cô đang lang thang trên đường trong khi ngắm nhìn khuôn mặt của những người qua đường.
Biểu cảm của cô cứ liên tục thay đổi giữa hy vọng để rồi thất vọng khi thử so sánh những khuôn mặt đó với chàng trai mà cô hằng mong nhớ. Đây chính là một thói quen xấu của Aoi bất cứ khi nào cô cảm thấy quá vô vọng về một việc gì đấy.
Bị thúc đẩy bởi sự khó chịu về điểm yếu của chính bản thân mình, Aoi đã bỏ ra rất nhiều công sức để tìm ra người đó - chàng trai đã đưa tay ra cứu vớt khi cô đang ở trong tình trạng tồi tệ nhất.
“Tại sao mình cứ tiếp tục cố gắng khi mọi chuyện không hề diễn ra như mình mong muốn nhỉ? Có lẽ mình thực sự cần phải dừng lại — Hử?”
Sau khi tự trách bản thân vì đã quá yếu đuối thì ánh mắt của Aoi đã chứng kiến một khung cảnh thật kì lạ ở phía trước.
“C-cuối cùng cũng tìm được em rồi! Làm ơn, chị không thể nào sống mà thiếu em được!”
“Dừng lại! Đừng có ôm em ở cái nơi thanh thiên bạch nhật như thế này! Và cũng đừng có nói mấy thứ dễ gây hiểu nhầm như thế nữa!”
Ngay giữa đường và thậm chí là ngay trước ga đối diện với hướng của Aoi là một đôi nam nữ dường như đang tranh cãi về chuyện gì đó.
Cô nhướn mày tự hỏi rằng chuyện gì có thể khiến họ hành động như thế ngay giữa ban ngày ban mặt như thế này nhưng rồi cô nhanh chóng nhận ra rằng một trong hai người kia lại chính là người quen của bản thân.
“Ugh…”
Là bạn cùng lớp của cô, cụ thể hơn là Takayuki - chàng trai để lại cho cô ấn tượng xấu đến nỗi cô luôn phải cau có khi chạm mặt như thế này. Có vẻ như cậu ta đang bị một người phụ nữ lớn tuổi hơn ôm chầm lấy.
“Làm ơn! Nghe chị đi mà! Chị không thể chịu được nữa! Chị-chị sẽ cho em nhiều hơn mọi khi…”
“Đồ ngốc, im lặng đi! Tôi đã bảo chị cẩn thận ngôn từ mà!”
Người phụ nữ lớn tuổi kia có vẻ như khoảng tầm đôi mươi ăn mặc chỉnh tề như để nhấn mạnh rằng bản thân mình là một nhân viên văn phòng. Và cũng chính người nói trên đã rút ra một tờ 10000 yên nếu không phải Takayuki kịp thời ngăn cô ấy lại.
Cuộc trao đổi giữa hai người họ nhanh đến mức người thường hẳn sẽ rất khó để theo kịp. Nhưng với Aoi thì không, cô chẳng bỏ lỡ một khoảnh khắc nào trong phản ứng giữa hai người họ cả. Và với tính cách của mình thì không đời nào cô có thể bỏ qua một việc đang diễn trước mắt mình như vậy cả.
“Thôi được rồi, em nhận! Hôm nay xem như ngoại lệ nhưng lần sau thì nhớ xếp lịch rõ ràng cho em đấy!”
“Được mà! Chị hứa sẽ làm vậy!”
Và rồi, Aoi quyết định theo dõi hai người đang thực hiện những hành vi mờ ám kia.
*****
“Giờ thì mình nên làm gì đây?”
Sau khi nhớ lại mọi chuyện diễn ra trong vài giờ đồng hồ vừa rồi thì Aoi cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại.
Cô đã chụp lại khung cảnh hai người họ cùng nhau vào khách sạn bằng điện thoại của mình như bằng chứng không thể chối cãi để tố cáo Takayuki với nhà trường để họ kỉ luật cậu ta một cách thích đáng.
“Nhưng chỉ thế này thì có đủ không? Aoi trầm tư. Tình huống này quả thực rất đáng nghi và cũng rất khó để hiểu nhầm thành việc khác được. Tuy nhiên vẫn có khả năng đây là một trường hợp đặc thù nào đó mà cô không thể tính đến.
“Hử?”
Trong khi Aoi vẫn đang đắm chìm vào những suy nghĩ riêng của bản thân thì hai người họ đã rời khỏi khách sạn dù chỉ mới 15 phút trôi qua từ lúc họ bước vào.
Thời gian như vậy là quá ngắn để làm “chuyện ấy” thế nhưng trên khuôn mặt của người phụ nữ kia lại hiện rõ sự thỏa mãn. Cô ta cảm ơn Takayuki nhiều lần trước khi rời đi một cách đầy nhẹ nhõm như thể toàn bộ gánh nặng đã biến mất.
“Hử? Gì thế?”
Tâm trí của Aoi đang rơi vào hỗn loạn.
15 phút là không đủ để họ làm bất cứ chuyện gì cả.
Takayuki có thể kêu rằng họ chỉ đến đó để mượn phòng nghỉ và ai cũng sẽ tin vào câu chuyện đó mà thôi. Đó là còn chưa kể đến việc áo quần của vẫn ngay ngắn như lúc đầu. Thế nên khoảng thời gian đó nhiều khi chỉ đủ để họ thuê phòng, cởi áo quần rồi mang vào lại ngay lập tức chứ chẳng thể nên cơm cháo gì được. Tuy nhiên nếu không có bất cứ dấu hiệu nào của chuyện đó thì họ vào đây làm cái quái gì cơ chứ?
Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong tâm trí của Aoi nhưng trước khi kịp trả lời chúng thì Takayuki đã đi mất rồi.
“....Ah, mou, sao cũng được!”
Tình hình diễn ra đã khiến cô nhanh chóng dẹp bỏ toàn bộ những suy nghĩ của mình và bắt đầu chạy đi.
Dĩ nhiên thì chúng ta nên suy nghĩ nhiều lần trước khi hành động nhưng hoàn cảnh lại đòi hỏi cô hành động ngay lập tức. Đó chỉ là kiểu vụ việc mà thà làm sai còn hơn chẳng làm gì. Và với logic đó làm cơ sở, Aoi bắt đầu di chuyển.
“Woah, cái quái gì vậy?!”
Lấy nỗi sợ, sự khó chịu và cả sự nghi ngờ làm động lực, Aoi chạy thẳng đến chỗ của Takayuki trong nháy mắt và dội toàn bộ thứ cảm xúc trong lồng ngực mình xuống thẳng chàng trai kia mà chẳng thèm dừng lại dù chỉ một giây.
“No sex, no life!”
“Tôi biết cô đang muốn trình bày vấn đề gì nhưng câu vừa rồi sai ngữ pháp một cách trầm trọng đấy, Quý cô Học sinh danh dự.”
Tuy nhiên đời không như là mơ khi những từ cô dùng để thực thi công lý của bản thân lại bị chính đối tượng lấy ra trêu chọc.
***
“Tư vấn tình yêu? Nó không phải là mại dâm ư?”
“Dĩ nhiên là không. Tôi sẽ chẳng làm những chuyện mờ ám như vậy đâu.”
“...Đáng ngờ thật. Có ý nghĩa gì sâu xa sau từ ‘tư vấn tình yêu không?’. Hay nó chỉ là một cách đánh lạc hướng? Mà chờ đã, chẳng đời nào cậu chịu mở miệng nói cho tôi đâu nhỉ…?”
“Tại sao tôi phải viện lí do như thế với cô chứ? Tôi được lợi gì à?”
Bởi vì sẽ chẳng hay chút nào nếu mọi người thấy hai học sinh cao trung cãi cọ ngay trước khách sạn nên họ đã di chuyển đến một quán cà phê gần đó để nói chuyện.
“Một lần nữa, tôi thực sự là một người tư vấn. Tất cả những gì tôi làm chỉ là nghe họ than phiền mà thôi.”
“Nhưng việc cậu vào khách sạn cùng một người phụ nữ lớn tuổi hơn là một điều rất đáng ngờ.”
Takayuki nở ra một nụ cười khô khốc khi Aoi chỉ ra vấn đề.
“Có tội cho đến khi được chứng minh là trong sạch ư? Vậy ra cô là kiểu người đó nhỉ, Quý cô Học sinh danh dự…”
“...”
Ánh mắt của Aoi biến thành hình viên đạn khi phải chứng kiến một thái độ thờ ơ như vậy.
Người đang ở trước mắt cô là một chàng trai cao lớn với mái tóc đen dài được buộc một phần bằng một chiếc kẹp tóc màu đỏ. Đôi mắt thể hiện rõ sự thiếu tôn trọng trong khi miệng mồm cũng chẳng biết nể nang gì. Bộ đồ gọn gàng trên người cậu ta đang toát lên một bầu không khí khá trưởng thành. Nếu chỉ nhìn sơ qua thì có vẻ khá vô hại nhưng có vẻ như cậu ta vẫn đang che giấu rất nhiều thứ.
Hay nói một cách nhẹ nhàng hơn thì cậu ta là kiểu người mà bạn cần phải dè chừng.
“Sau chuyện đó thì cậu nghĩ tôi sẽ tin ư?”
Dù sao thì Takayuki cũng đã rất “nổi tiếng” khi bị xem như là một tên tội phạm dám gây sự với một nhóm học sinh năm hai ngay khi năm học vừa bắt đầu cơ mà.
Một kẻ với vô số tin đồn không mấy hay ho về bản thân khi so với Aoi - một học sinh danh dự thì quả đúng là một trời một vực.
Hơn nữa Aoi chẳng hề thích cái kẹp đỏ. Không phải là bởi nó không hợp hay gì mà là bởi sự khó chịu khi nhìn nó cũng giống y hệt như cái mà người anh hùng thời thơ ấu của cô đã từng mang.
Đó là lí do tại sao cô không hề có ý định để Takayuki thoát vào lúc này.
“Mà sao cũng được. Tôi đâu có thể làm gì nữa đâu? Cô có cả thế giới đứng về phía mình nên dù tôi có nói gì thì chắc hẳn cũng chẳng có mấy ý nghĩa nhỉ? Giờ tôi chỉ là một con cá nằm trên thớt mà thôi, số phận đã an bài rồi, haha.”
Miệng thì nói vậy nhưng cậu ta trông như thể chẳng hề quan tâm đến hiện thực tàn khốc vậy.
Đến tận lúc này rồi mà thái độ xấc xược của cậu ta vẫn vẹn nguyên như cũ. Thậm chí chỉ mỗi cách uống nước thôi cũng cho thấy được bản thân cậu ta chẳng có chút ăn năn hối lỗi nào.
“Đúng thế. Dù cậu có nói gì đi chăng nữa thì cũng đừng hòng đánh lừa được tôi. Tôi cho cậu biết là tôi đã chụp lại một bức ảnh làm bằng chứng và gửi nó cho một người đáng tin cậy rồi nên đừng có nghĩ đến việc giở trò đồi bại với tôi ở đây. Ngay cái khoảnh khắc mùi mờ ám bốc lên từ người cậu cũng sẽ là lúc tôi báo cáo mọi chuyện lên trường.”
“Ôi trời, vậy là cô đã chuẩn bị hết rồi nhỉ? Chẳng còn cách nào khác rồi, đành phải vậy thôi…”
Nói rồi Takayuki đặt đặt cốc nước của mình xuống bàn trước khi đối mặt với ánh mắt của Aoi.
Đôi mắt cá chết đó vẫn như vậy. Chúng khiến cô cảm thấy kinh sợ nhưng cô mặc kệ và nhìn thẳng vào cậu ta. Chàng trai trước mặt chính là siêu phản diện mà cô phải đối đầu nên dù thân tâm có đang sợ hãi đến mức đi chăng nữa thì cũng phải kìm nén lại để có tỏ rõ sự vượt trội.
Chính cái suy nghĩ về công lý đã giúp cô vực dậy tinh thần để đáp trả lại đối phương bằng một ánh mắt đầy kiên quyết.
“...Cô có thể bỏ qua chuyện này được không?”
Thế nhưng những lời nói phát ra lại khiến cô không khỏi hoang mang.
“...Gì cơ?”
Nó quá mức kì lạ khiến Aoi không dám tin rằng những thứ mình vừa nghe được là chính xác khi suy nghĩ của cô đang hướng đến việc cậu ta sẽ chống trả một cách quyết liệt.
“Cô không nghe à? Được rồi, tôi sẽ nói lại vậy… Cô có thể bỏ qua chuyện này được không, Quý cô Học sinh danh dự?”
“Uh? Satou-kun?”
“Tôi biết mình là người sai nhưng cô cũng nên…”
Aoi không thể tin vào mắt mình nữa.
“Xin cô đừng báo cáo chuyện này lên trường? Làm ơn nhé, tôi cầu xin cô đấy…”
Một Takayuki đầy điềm tĩnh đã không còn mà thay vào đó là một chàng trai đang tỏ ra nhún nhường bằng cách cúi đầu.
“S-Satou-kun?”
“Vâng?”
“Cậu thực sự thấy thế à?”
“Tôi cũng không rõ ý của cô là gì nhưng sự thật là tôi sẽ chẳng bao giờ cố hãm hại ai đó cả. Tôi biết là mình đã sai khi không nên hành động một cách đáng ngờ như vậy.”
“Vậy ra cậu cũng biết cách nói lời xin lỗi nhỉ?”
“Tất nhiên rồi. Và tôi cũng chẳng hề muốn bị đuổi học.”
“Hmm…đến cả một người như cậu cũng phải cảm thấy ái ngại trước việc bị đuổi ư?”
“Đúng vậy. Tôi chẳng phải là kiểu người xem nhẹ việc đó đâu. Nếu được thì tôi muốn tránh chuyện đó bằng mọi giá. Vì thế nên xin cô hãy bỏ qua việc này. Nếu cô muốn thì để tôi quỳ xuống luôn cũng được nhưng hy vọng chúng ta có thể di chuyển sang một địa điểm khác phù hợp hơn.”
“Cậu không cần phải làm thế đâu…À mà cậu cũng chẳng cần phải quá lịch sự với tôi làm gì…”
“Ah, được rồi…”
Aoi không thể giấu được sự bối rối sau khi chứng kiến Takayuki ngoan ngoãn như vậy.
Dù gì đây cũng là Takayuki - tên côn đồ dám khiêu chiến với một đám học sinh năm hai vào đầu năm và cũng là người sở hữu rất nhiều tin đồn xấu mà. Tuy nhiên khi nhìn vào hoàn cảnh lúc này thì có lẽ kẻ xấu ở phải là Aoi mới đúng.
“Mà dù sao thì tôi cũng sẽ tạm thời tin lời cậu. Những việc khác thì tôi sẽ quyết định sau.”
Bởi vì cậu ta ngoan ngoãn hơn dự tính nên cô quyết định sẽ thử lắng nghe nhưng vẫn giữ nguyên thái độ cảnh giác của bản thân.
“Đầu tiên, người vừa nãy là ai?”
“Cô ấy là khách quen của tôi…Cô biết đấy, cái dịch vụ tư vấn tình cảm ấy. Vì để bảo mật thông tin cá nhân cũng như sự riêng tư của khách hàng nên tôi sẽ không để lộ nội dung tư vấn nhưng tôi có thể đảm bảo rằng chúng tôi không có bất cứ một quan hệ thể xác nào với nhau cả.”
“Hm…vậy thì cái tư vấn tình yêu kia là gì?”
“Nó là một loại dịch vụ mà tôi giúp người khác giải quyết các vấn đề liên quan đến đời sống tình cảm của họ. Tôi khá là thành thạo việc giải quyết các vụ việc liên quan đến những mối tình đơn phương hoặc những người với một trái tim tan vỡ.”
“Cậu bảo rằng mình không thực sự là một nhà tư vấn…Vậy làm thế nào cậu tìm được khách hàng của mình? Tôi có thể hiểu nếu đó là người trong trường chúng ta nhưng tôi không lí giải được việc tại sao khách hàng của cậu lại bao gồm cả người lớn như vậy…”
“À, họ liên lạc với tôi thông qua mạng xã hội, chỉ vậy thôi.”
“Tôi xem được không?”
Aoi có thể xác nhận rằng Takayuki có một tài khoản với cái tên “Baku” trên điện thoại của mình. Nó có hơn 5000 người theo dõi với ảnh đại diện là hình một con baku bị biến dạng.
“Tài khoản của tôi đa phần chỉ nói về anime hay manga. Tôi chỉ đăng về chuyện tư vấn tình cảm nếu các bên liên quan cho phép. Và phần lớn những lời tư vấn thì tôi đều gửi bằng tin nhắn. Ngoài ra thì hiếm khi tôi gặp trực tiếp khách hàng như vừa nãy chỉ trừ khi được trả tiền.
“Hmm…tôi không rõ lắm về vấn đề nhưng từ những gì cậu trao đổi với khách hàng thì có vẻ cậu cũng rất lịch và phản hồi của họ về dịch vụ cũng rất tốt…”
“Có vấn đề gì về chuyện đó sao…”
“Không, chỉ là tôi thấy vậy thôi.”
Thật khó để biết rằng Takayuki đang nghĩ gì nhưng ít nhất thì cậu ta cũng đã trả lời toàn bộ các câu hỏi của Aoi một cách rõ ràng. Sẽ chẳng có bất cứ một kẻ phản diện đầy tội lỗi nào lại thành thật như vậy cả.
“Thế thì tại sao cậu lại chọn khách sạn cho lần tư vấn này?”
“Vì nó là vấn đề khá tế nhị nên nói ở nhà hàng hay quán cà phê như này thì có hơi… Chúng ta có thể bàn về việc này ở một nơi không có người khác được không?”
“Tôi hiểu ý của cậu nhưng cậu có biết rằng việc đến một nơi như vậy với phụ nữ trưởng thành là một ý tưởng rất tệ không?”
“Xin lỗi, tôi biết mình sai rồi mà…”
Chẳng hề có chút dối trá nào trong lời nói đó cả nhưng Aoi vẫn cảm nhận được rằng cậu ta vẫn đang giấu cô một thứ gì đó.
“Nhưng…tư vấn tình yêu ư? Nhìn sơ qua thì có vẻ như cậu đang làm ăn khá tốt nhỉ nhưng liệu cậu có yêu cầu khách hàng sử dụng mấy thứ kiểu như mát xa hay “thuốc“ một cách bất hợp pháp không đấy?”
“Bỏ qua vụ mát xa một bên, nếu cô thực sự nghi ngờ tôi bán “thuốc” thì sao không gọi cảnh sát luôn nhỉ? Như thế sẽ dễ cho tôi chứng minh bản thân mình trong sạch hơn đấy.”
“Đúng vậy nhỉ? Có vẻ như tôi hơi quá rồi, xin lỗi nhé.”
Từ cuộc trò chuyện của hai người họ thì Aoi có thể kết luận được rằng dù cho cậu ta có đang giấu diếm chuyện gì đi chăng nữa thì điều đó cũng không phải là phạm pháp hay gì cả.
Nhưng giả dụ như kết luận của cô là sai và Takayuki thực sự có làm điều gì đó thật kinh khủng thì cũng đồng nghĩa với việc cô ấy vốn đã chẳng thể nào tự mình lo liệu được ngay từ đầu rồi.
“...Phù, được rồi, tôi hiểu rồi. Hôm nay tạm tha cho cậu vậy. Nhưng nếu tôi thấy chuyện như lúc nãy tái diễn thì trường sẽ nhận được thông báo ngay lập tức đấy nhé! Cậu cứ biết là tôi sẽ để mắt đến cậu đấy.”
“Được rồi, cảm ơn cô. Tôi sẽ không tắm hai lần trên cùng một dòng sông đây. Jezz, cô khiến tôi nghĩ rằng tí nữa thì chết đấy!”
Takayuki thở dài nhẹ nhõm và mỉm cười. Thái độ bố láo quen thuộc từ nãy đến giờ đã biến mất mà thay vào đó là một nụ cười đúng với lứa tuổi của học sinh cao trung.
Hoặc có thể cậu ta đã luôn diễn như vậy kể từ khi mọi chuyện bắt đầu bởi dù sao thì cảm xúc của Aoi cũng đã rất tệ trước khi bắt gặp Takayuki nên có lẽ cô đã vô thức trút giận lên cậu ta lúc nào không hay.
“À mà cậu được trả tiền cho dịch vụ tư vấn ư? Không phải cậu làm nó một cách tình nguyện à?
“Ừ…đúng vậy…3000 yên cho một lần tư vấn và nếu chuyện rắc rối đến mức không thể giải quyết được trong ngày thì sẽ tăng lên thành 5000.”
“Hể, giá cả ổn đấy chứ. Tuy nhiên sẽ chẳng có ai phàn nàn về khi mọi chuyện không như ý nhỉ?”
“Đừng có xem tôi như một tên lừa đảo chứ. Tôi có làm việc hẳn hoi đấy.”
“Cậu đang nói một cách huề cả làng đấy.”
“...Thế này đi, nếu cô có cần tư vấn thì tôi sẽ làm hoàn toàn miễn phí. Đến lúc đó cô hãy tự quyết định rằng liệu tôi có phải là một tên lừa đảo hay không sau khi mọi chuyện có kết quả.”
“Hm…”
Như thế thì vấn đề sẽ được giải quyết nhưng sau khi thỏa thuận một thứ rất dễ gây hiểu nhầm như vậy thì Aoi cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn và quyết định tiếp tục làm phiền cậu ta thêm một chút nữa. Cô nhìn vào thực đơn của quán cà phê.
“...Uh, Miyama?”
“Sao thế?”
“Nếu không phiền thì để tôi mời cô uống một cốc hay thứ gì đó nhé…”
“Hehe, cậu tiếp thu nhanh thật đấy. Tôi sẽ chấp nhận vậy.”
Nụ cười quyến tinh nghịch của Aoi đã khiến Takayuki phải buông thõng vai vì chán nản.
Từ góc nhìn của người ngoài thì cuộc trao đổi của hai người không khác gì một cuộc trò chuyện giữa cô công chúa ích kỉ và chàng người hầu tội nghiệp vậy nhưng không đời nào Aoi nhận ra điều đó cả…